TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

10.5 Đậu Chiêm Long (hoàn)

Chương 10

THÔI LÃO ĐẠO KỂ CHUYỆN


5.

Năm đó Hắc Thất Gia vì tránh thoát một kiếp, lợi dụng Đậu Lão Đài cùng Bạch Lão Đài đối phó Thiết Ban Cưu, lại tham luyến hương khói cung phụng, bảo hộ Đậu Lão Đài hai mươi năm tài vận, nào biết dọn tới đây liền không muốn quay về, đến kỳ hạn lại không tìm thấy Đậu Lão Đài, chỉ có thể tự mình trả nợ, cuối cùng bị sét đánh chết tươi, chôn xác trong Mộ Hồ Ly, coi như ứng với lời thề!


Đậu Lão Đài cũng không tránh khỏi nhân quả tuần hoàn, chôn xong Miết Bảo mới cảm thấy hối hận, nếu không tìm được thiên linh địa bảo, sớm muộn sẽ bị Miết Bảo hút thành xương khô. Ai ngờ vừa chạy khỏi Miếu Hắc Gia, hắn lại sặc một ngụm khói đen, thâm nhập tim phổi, ho khù khụ không dứt, một đôi mắt chuột chết không thể mở to, làm sao xem hình vọng khí, tìm mọi cách trà trộn vào phủ Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành, không chừng còn có đường sống. Cải trang thành một lão già thu mua tro đốt vàng mã, lảng vảng quanh khu vực Đậu Gia Trang, tính toán tìm trong đám hậu bối một hai người giúp đỡ, vì thế dùng trứng chim cú, giúp trẻ con ở Đậu Gia Trang rửa mắt, đồng thời âm thầm tìm hiểu tung tích cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài. Cuối cùng biết được mấy món bảo vật mở ra Hoan Tử Thành, còn có bốn ngọn nến, đang nằm trong tay tên cầm đầu bang móc túi, chủ cửa hàng vàng mã, hai anh em trưởng quầy hiệu cầm đồ. Đậu Lão Đài làm theo cách của kẻ tầm bảo, dùng Thiết Ban Cưu uy hiếp, khiến đám người kia giao ra bảo vật, lại sợ tổn thọ giảm phúc, cho nên lừa Đậu Chiêm Long đánh rớt Thiết Ban Cưu, đến huyện thành một chuyến, thằng nhóc này sinh ra đã có đôi bàn tay dính màng, còn dùng trứng chim quý rửa mắt, dễ dàng lấy được cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, lại muốn mượn tay Đậu Chiêm Long, dùng bút chu sa cố định Thất Can Bát Kim Cương trong bích hoạ, bắt được thiên linh địa bảo, hắn sẽ có đường sống. Nào hay Đậu Chiêm Long một phút mềm lòng, không để lại Thiết Ban Cưu trong hiệu cầm đồ, cho nên thất bại trong gang tấc!


Kể đến đây, xem chừng các vị cũng đã nhận ra, Bạch Kiểm Lang - kẻ hai lần huyết tẩy Đậu Gia Trang, chính là hậu nhân của Bạch Lão Đài. Bạch Lão Đài trông nom cửa hàng nơi quan ngoại, có cảm tình với một tiểu thư nhà giàu, tự định chung thân, đáng tiếc trời xui đất khiến không thể kết thành nhân duyên, bản thân hắn cảm thấy xấu hổ, cho nên không nói với Đậu Lão Đài. Không ngờ vị tiểu thư kia mang thai, cha mẹ trong cơn giận dữ đã đuổi nàng ra khỏi nhà, chạy đến cửa hàng tìm chồng vừa lúc Bạch Lão Đài đi núi Quan Đông thu hàng, từ đây sống không thấy người chết không thấy xác. Nàng là người tính tình quật cường, cắn răng không quay về nhà mẹ đẻ, tìm một lò gạch cũ nát nương thân, may vá giặt giũ thuê kiếm tiền, chấp nhận sinh con làm mẹ đơn thân, nén nhịn uất ức một đời cũng không nói với đứa trẻ cha hắn là ai. Nhà họ Đậu truyền qua bao nhiêu đời, nhà họ Bạch cũng vậy. Cho đến những năm Càn Long, Đậu Kính Sơn trở thành ông chủ Can Tử Bang hô mưa gọi gió, Bạch Kiểm Lang lưng cõng bảo đao, tụ tập một đám giặc phỉ trong núi, nói ra đúng là tạo hóa trêu ngươi, mặc dù thân phận địa vị cách xa, nhưng thông qua kỹ nữ Tái Đát Kỷ, hai người này lại có liên quan. Không ai trong bọn họ biết rõ tiền căn hậu quả, chỉ biết mỗi lần Bạch Kiểm Lang nhìn thấy người nhà họ Đậu, liền cảm thấy bốc hỏa, giống như có thâm thù đại hận, tuyệt đối không đội trời chung, hắn hai lần huyết tẩy Đậu Gia Trang, cướp đi sáu lu vàng móng ngựa, vẫn hận không thể nhổ cỏ tận gốc, nhất quyết phải dồn Đậu Chiêm Long vào chỗ chết, chính là xuất phát từ đoạn nhân quả này!


Năm đó có một vị thư sinh, sáng tác một đoạn cổ từ (một loại hình nghệ thuật truyền thống), nói chính là “Trụ Vương vô đạo, có bao nhiêu triều thần phò tá; Văn Vương có đức, lại phải chịu tai họa ăn thịt con; Đát Kỷ họa quốc, là do Nữ Oa Nương Nương phái đến; Khương hậu hiền đức, mắt mù tay bỏng mà chết; gian đảng Phí Trọng Vưu Hồn, sau khi chết lại thành tinh tú trên trời; trung thần Tỷ Can, không thoát khỏi nỗi đau mổ bụng moi tim”! Nếu vậy, vạn vật trên thế gian chỉ có nhân quả, không có đúng sai sao? Như bần đạo đã nói, đó chỉ là ngu kiến của vị tiên sinh kia, phàm phu tục tử không nhìn thấu toàn cục. Ta kể lại chuyện xưa, giảng giải phân tích cặn kẽ, chính là vì lên án cái ác, đề cao cái thiện, truyền bá Phật-Đạo! Nghe đến đây, chắc các vị cũng minh bạch, Miết Bảo trên người Đậu Chiêm Long đến từ Ngoại Đạo Thiên Ma, sau này hắn chọc phải họa lớn, muốn biết chuyện xảy ra thế nào, xin đón nghe quyển tiếp theo “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo: Cửu Tử Thập Tam Tai”!


Thôi Lão Đạo bày quán kể chuyện ở cổng thành phía nam Thiên Tân, đạo bào làm áo, phất trần làm quạt, xe đẩy làm án thư, pháp xích làm thước gõ, theo tay ông ta đập xuống bàn “bốp” một cái, quyển “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo: Thất Can Bát Kim Cương” coi như kết thúc. Người nghe kể chuyện xung quanh đều cảm thấy kỳ quái, không chỉ vì nút thắt ông ta buộc quá lớn, cái chính là ai cũng không ngờ, hôm nay Thôi Lão Đạo không huyên thuyên mấy chuyện tào lao, mà kể liên tục cả ngày, nếu là lúc trước, đoạn truyện này cũng đủ cho ông ta lừa ăn gạt uống dăm bảy tháng, không biết Thôi đạo gia có tính toán gì đây?


Mọi người có biết, vì sao Thôi Lão Đạo lại dốc sức như vậy không? Một là sợ bị đánh, hai là tối hôm qua, ông ta lấy được một khay tiền thưởng ở Thư tràng Thái Ký, về nhà đếm bảy tám lần, ban đêm nằm mơ cũng bật cười thành tiếng. Vợ ông ta - Thôi đại nãi nãi khuyên chồng cất tiền trong hòm, ông ta lại thấy không yên tâm, buộc cái túi phồng to bên hông, nặng đến nỗi còng cả lưng, nói mấy câu lại sờ một cái, trong lòng đắc ý, dứt khoát kể hết đoạn truyện này.


Hôm nay khách tới nghe truyện vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, ai nấy say sưa thỏa mãn, mỗi người ít nhất cũng móc ra một đồng, huống chi mấy vị rủng rỉnh túi tiền, một khi cao hứng liền thưởng hai ba đồng. Thôi Lão Đạo kiếm được đầy khay đầy túi, không thua gì tối hôm trước, vui vẻ thu quán, suy nghĩ xem hôm nay mua bao nhiêu gạo, bao nhiêu bột mỳ? Đúng là nhà có lương lòng không hoảng hốt, không bằng nghỉ ngơi mấy ngày, cùng gia đình làm vằn thắn, cán mỳ sợi, hấp bánh bao, mua quần áo mới cho vợ con, dẫn già trẻ trong nhà ra tiệm ăn một bữa cho đỡ thèm, sau đó lại tìm quán kể chuyện, gọi một ấm trà ngon, hai đĩa hạt dưa, bốn đĩa trái cây, tám loại điểm tâm, để tiên sinh kể chuyện trên đài hầu hạ mình một phen…


Lúc này đã là buổi trưa, đến giờ ăn cơm, người nghe kể chuyện lần lượt giải tán, có mấy vị vẫn không chịu rời đi, ôm bả vai nhìn Thôi Lão Đạo, không phải người hâm mộ muốn nghe truyện, tất cả đều là chủ nợ của ông ta, từ người bán bánh củ cải, bánh hấp, chè đậu đen đến người bán bánh nướng, tào phớ, bánh rán, bánh bột ngô.v.v… Lúc trước Thôi Lão Đạo nghèo rớt mồng tơi, túi tiền còn sạch hơn khuôn mặt, cùng là người kiếm ăn ở cổng thành phía Nam, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, người nghèo hiểu được cái khó của người nghèo, chẳng may gặp lúc cơ nhỡ, cho ngươi nợ vài ba đồng cũng không sao, nay thấy ngươi xòe tay bốc tiền, đương nhiên phải thu hồi, nhân lúc tiền còn nóng hổi, rủ nhau tới thanh toán. Thôi Lão Đạo không thể khất lần, đều là người quen gặp nhau hàng ngày, không có mặt mũi kéo dài nợ nần. Lúc này mới lòng không cam tình không nguyện móc tiền ra trả cho người ta. Mặc dù chỉ là mấy món ăn vặt rẻ tiền, nhưng do ông ta nợ quá nhiều lần, gộp lại cũng thành khoản lớn, số tiền kiếm được sáng nay chớp mắt đã bay một nửa, khiến Thôi đạo gia đứt từng khúc ruột.


Vừa muốn đẩy xe rời đi, chợt thấy một người bán cây ngoáy lỗ tai, đến trước mặt tươi cười nhìn ông ta. Thôi Lão Đạo thầm than xui xẻo, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài. Cùng lăn lộn giang hồ kiếm cơm ăn, cho dù là người buôn bán nhỏ, ông ta cũng không thể đắc tội, thời đó mọi ngành nghề đều nằm trong sự quản lý, đặc biệt tại cổng thành phía Nam, đây là khu vực làm ăn tốt nhất, quán lớn quán nhỏ đua nhau mọc lên, không có người đứng đầu chẳng phải sẽ loạn sao?


Bán cây ngoáy lỗ tai có biệt danh “Túc Oai Chuỷ Tử” hay còn gọi là “Méo Miệng”, chính là người quản lý tại cổng thành phía Nam. Khắp nơi đều có “Trường Xuân Hội”, cũng có người gọi là “Thường Xuân Hội”, người đứng đầu quản lý các hộ buôn bán lớn nhỏ trong khu vực, tục ngữ nói: “Thà mang thiên quân vạn mã, không mang hỗn loạn tạp kỹ”, không phải nhân vật sành sỏi, tinh thông hắc bạch lưỡng đạo, tuyệt đối không làm được việc này. Đương nhiên hắn không làm không công, cổng thành phía Nam là nơi tụ tập dân tứ xứ, về đây kiếm cơm ăn, hàng tháng phải nộp cho Méo Miệng một phần “tiền giữ chỗ”, sau khi lo lót quan trên/thổ hào ác bá tại địa phương, số dư đều thuộc về hắn.


Việc làm ăn của Thôi Lão Đạo trước giờ đều không tốt, lại ỷ vào miệng lưỡi trơn tru, thường xuyên ăn vạ không đưa tiền, lần này đúng là không may, mới vừa kiếm được mấy đồng, chủ nợ liền tới cửa, đành phải trưng ra bộ mặt tươi cười, cúi đầu chào Méo Miệng: “Hội trưởng, sao hôm nay có thời gian rảnh rỗi vậy? Cơn gió nào đưa ngài tới đây?” Méo Miệng vô cùng khéo léo, không hề đề cập một chữ đến việc đòi nợ: “Thôi đạo gia, hôm nay phát tài lớn rồi ha, chúc mừng… chúc mừng!” Thôi Lão Đạo theo bậc thang mà leo xuống: “Haizz, để ngài chê cười, phát cái gì mà phát, còn nợ ba tháng tiền nhà, chẳng phải mau chóng trả cho người ta sao?” Dứt lời liền xoay người muốn đi. Méo Miệng cười nói: “Ấy ấy, không cần sốt ruột, ta sẽ không làm mất thời gian của ngài…” vừa nói vừa lấy ra một cây ngoáy lỗ tai, khách khí đưa cho Thôi Lão Đạo: “Ngài cầm cái này về cho chị dâu, coi như ta cảm ơn nàng.” Thôi Lão Đạo kinh ngạc, hỏi Méo Miệng: “Cảm ơn cái gì?” Méo Miệng nói: “Cảm ơn nàng bỏ tiền nuôi ta !” Câu nói này có hai nghĩa, nếu Thôi Lão Đạo giao đủ tiền giữ quầy, sẽ không có chuyện gì xảy ra, bởi hắn cũng có một phần trong đó. Nhưng nếu giả bộ ngu ngơ không giao tiền, vợ ông ta sẽ mang tiếng mang tiền nuôi đàn ông khác? Méo Miệng ung dung đắc ý, chiêu này của hắn thực quá bẩn thỉu, thế nhưng có tác dụng, tội gì không dùng! Thôi Lão Đạo lang bạt giang hồ cả đời, dựa vào mồm mép tung hoành thiên hạ, ai đấu lại ông ta? Ai ngờ hôm nay lật thuyền dưới mương, chỉ trách mình không có số hưởng phúc, không nói hai lời, ngoan ngoãn trả đủ số tiền còn thiếu.


Sau khi chủ nợ đi hết, Thôi Lão Đạo lắc đầu thở dài, tiền hôm nay kiếm mười thì bay mất tám chín, may mà giữ được số tiền lấy từ Thư tràng Thái Ký, xem ra cũng không thiệt thòi, cùng lắm thì lúc làm vằn thắn, độn thêm rau củ vào nhân, đổi thịt viên thành nội tạng, ít nhiều cũng đã cơn thèm! Đang định đẩy xe về nhà, đối diện lại tới một vị, trông bộ dáng không phải hạng thiện lương, đầu đội mũ quân đội, thân mặc quân phục cũ nát, lưng đeo bao súng, chân xỏ giày vải, tay trái chống nạng, cau mày trừng mắt ngăn cản Thôi Lão Đạo: “Dừng lại, giao tiền ra đây!”


Thôi Lão Đạo không ngừng than khổ, hôm nay ra cửa quên xem lịch, vì sao lắm kẻ đến đòi tiền như vậy? Gặp năm binh hoang mã loạn, gà chó cũng không yên, ai ăn gan hùm mật gấu, dám trêu chọc binh lính? Tên này là thương binh, từ chiến trường đánh thua trở về, ăn không được quân lương, chỉ dựa vào chặn đường cướp đoạt sống qua ngày. Thôi Lão Đạo không dám chậm trễ, ăn nói khép nép: “Quân gia, ngài bảo ta giao tiền gì thế?!


Tên lính càn quấy thò tay lục trên người nửa ngày, cuối cùng lôi ra một tờ giấy nhàu nát, giơ qua giơ lại trước mắt Thôi Lão Đạo, lạnh lùng quát: “Thấy chưa? Đây là công văn do bên trên ban xuống, hiện giờ chiến sự căng thẳng, kể từ hôm nay, ai ra ngoài phố mãi nghệ đều phải quyên góp một phần tiền mua súng ống đạn dược!” Thôi Lão Đạo đâu dám nhìn kỹ, vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Quân gia, ta là Hoả Cư Đạo vẽ bùa niệm chú, không mãi nghệ a.” Tên lính càn quấy giơ ngón tay chỉ vào bảng thông báo dán trên xe, giận dữ gào lên: “Mẹ nó, đừng ở đây càm ràm vô nghĩa, giấy trắng mực đen chính tay ngươi viết, mau nôn tiền ra đây!”


Thôi Lão Đạo hối đến xanh ruột, thầm nói: “Thế này không phải tự mình đào hố chôn mình sao?” Rõ ràng tên này đến vòi tiền, Thôi Lão Đạo không dám tranh cãi, đang thời loạn thế, dân đen làm gì có chỗ nói lý lẽ? Nếu mình cắn chết không buông, đập xe là chuyện nhỏ, ăn mấy quyền mấy cước cũng không sao, chỉ sợ đối phương dùng súng bắn một phát chết tươi, Ngũ hành đạo pháp hay Bát Cửu Huyền Công cũng ngăn không nổi, thực đúng là châu chấu đá xe! Thôi đạo gia biết thân biết phận, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cho dù không cam lòng, cũng đành dâng tiền tránh tai. Tên lính càn quấy thu xong tiền vẫn không chịu đi, hai mắt nhìn ông ta chằm chằm. Thôi Lão Đạo chột dạ hỏi: “Quân gia, ngài… ngài còn chuyện gì không?” Tên lính càn quấy mắng: “Ngươi muốn giở trò với lão tử đúng không? Giao hết ra chưa? Bên trong đạo bào còn căng phồng, lẽ nào ngươi mang thai?” Thôi Lão Đạo vội vàng lấy tay che lại: “Đây… đây không phải tiền hôm nay kiếm được!” Tên lính càn quấy trừng mắt lườm Thôi Lão Đạo: “Ngươi nói không phải thì không phải hử? Trên tiền có ghi ngày tháng sao? Ngươi tự mình lấy hay để ta ra tay?” Thôi Lão Đạo hoang mang bối rối, giao tiền có khác gì cắt da xẻo thịt ông ta? Đành phải khóc lóc van xin. Tên lính càn quấy không kiên nhẫn, một tay chống nạng, một tay dật đạo bào. Thôi Lão Đạo còn gì không hiểu, rõ ràng đối phương muốn cướp đoạt giữa ban ngày, hai tay che lại túi tiền, liên tục lùi về phía sau trốn tránh. Hai kẻ què ngươi tranh ta đoạt, gây huyên náo ở cổng thành phía Nam. Có mấy người rảnh rỗi xem náo nhiệt, cách xa tám trượng không dám lại gần, sợ bị ăn đòn oan. Có vị nói, chẳng phải Thôi Lão Đạo mới đóng tiền bảo kê sao, thế nào Hội trưởng lại mặc kệ? Thật sự không thể trách người ta, có bản lĩnh làm Hội trưởng, đương nhiên có thể thông đồng hắc bạch lưỡng đạo, quan phủ nha môn cũng được, bang phái hội nhóm cũng xong, Hội trưởng đều sẽ thay ngươi nói vài câu công đạo. Thứ duy nhất không quản được chính là mấy kẻ tham gia quân đội, bởi thời đó khắp nơi binh hoang mã loạn, cờ soái thay đổi liên tục, ai biết là binh lính phương nào? Ngươi muốn tìm quan trên cáo trạng cũng không biết tìm ai, tuần cảnh gặp phải binh lính gây sự, cũng chỉ hô một chữ - chạy, đây gọi là hảo hán không sợ thiệt trước mắt!


Trong lúc Thôi đạo gia cùng tên lính càn quấy kia tranh chấp, vô tình làm rách đạo bào mặc  trên người, mấy đồng xu leng keng vãi đầy đất. Tiền hình tròn, vừa rơi xuống liền lăn long lóc, tán loạn khắp nơi. Đúng lúc có đám trẻ con ăn mày đi ngang qua, thấy tiền chẳng thèm hỏi là của ai, xông lên tranh đoạt, sau đó chạy vào ngõ hẻm, chớp mắt không rõ tung tích. Tên lính càn quấy cũng nhân cơ hội, thuận tay nhặt mấy đồng, đắc ý rời đi. Bỏ lại Thôi Lão Đạo lòng đau như cắt, quỳ rạp xuống đất, mò mẫm tìm từng xu, đếm đi đếm lại thấy chẳng còn bao nhiêu, may ra đủ già trẻ lớn bé trong nhà, mỗi người nửa cái bánh ngô.


Thôi Lão Đạo ngẩn ngơ nửa ngày, mãi sau mới hồi phục tinh thần, ngửa mặt lên trời than thở: lão đạo ta mệnh hèn phúc mỏng, vất vả nuôi sống gia đình, muốn nghỉ hai ngày cũng không được, sáng sớm mai còn phải bày quán, kể tiếp câu chuyện “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo: Cửu Tử Thập Tam Tai” cho mọi người nghe!


HOÀN :)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com