Chương 10
THÔI LÃO ĐẠO KỂ CHUYỆN
4.
Đậu Lão Đài vốn chỉ tham mười năm tài vận, muốn để anh em kết nghĩa một mình giảm phúc tổn thọ, ai ngờ Bạch Lão Đài không cho hắn lấy Miết Bảo, chẳng khác gì cắt đường phát tài của hắn, Hắc Thất Gia hứa cho mười năm tài vận, nhưng sau mười năm thì phải làm sao? Chi bằng nắm bảo vật trong tay, cả đời giàu sang phú quý! Tục ngữ nói “Lòng tham trỗi dậy, ý xấu nảy sinh”, một khi tham niệm lấn át lý trí, đâu còn tình nghĩa huynh đệ, tình cảm anh em? Huynh trưởng kết bái biến thành ác quỷ đoạt mạng, ra tay tuyệt tình, đâm lén sau lưng. Hắn giết chết Bạch Lão Đài, hoàn toàn ứng với một chữ “Tham”! Vậy giải thích chữ “Tham - 贪” thế nào đây? “今” (kim) với “贝” (bối) hợp lại là “贪” (tham), “kim” là hiện tại, “bối” chỉ tiền tài, Đậu Lão Đài thấy tiền trước mắt, há có thể không tham?
Đậu Lão Đài hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng đế giày lau sạch máu tươi trên lưỡi dao, kéo thi thể Bạch Lão Đài chết không nhắm mắt cùng kẻ tầm bảo lại một chỗ, châm lửa thiêu rụi.
Trong sách có nói, Bạch Lão Đài đáp ứng Hắc Thất Gia, một người bắn rớt Thiết Ban Cưu, một người nhặt chim sắt cho vào hộp đá, một mình hắn làm hết, đương nhiên gánh chịu toàn bộ. Đậu Lão Đài nhìn hai cái xác đốt thành tro tàn, dắt lừa đen chở hộp đá về Mộ Hồ Ly phục mệnh. Đến nơi thì thấy, trước mộ làm gì có toà nhà kho thóc, dưới đất chỉ có một hố sâu không đáy. Đậu Lão Đài vì cầu tài, cái gì cũng không sợ, quỳ xuống dập đầu như giã tỏi.
Vừa ngẩng đầu lên, Hắc Thất Gia đã đứng trước mặt hắn: “Họ Đậu, ngươi thật là âm hiểm!” Đậu Lão Đài cắn răng nói: “Nhân từ không cầm binh, đạo nghĩa không buôn bán, ta là thương nhân, nói lợi ích không nói lý lẽ, chúng ta đã lập thệ, không thể lật lọng, giờ huynh đệ ta đã chết, mười năm tài vận của hắn nên thuộc về ta!” Hắc Thất Gia đầy vẻ phẫn nộ: “Ta tu chính là thiện đạo, há có thể bảo hộ kẻ gian xảo tiểu nhân như ngươi?” Đậu Lão Đài nói: “Lời này sai rồi, nếu thật sự muốn phân thị phi, cũng do ngài giở trò, làm bộ hồ đồ trước mặt anh em bọn ta, chờ đến khi đôi bên đập tay phát thệ, không thể thay đổi, mới nói ra hậu quả bắn rơi Thiết Ban Cưu. Trên đầu ba thước có thần linh, ngài tu thiện đạo lại làm như vậy, không sợ báo ứng sao? Cho nên đừng ai đổ lỗi cho ai, cái này gọi là “Người không vì mình, trời tru đất diệt”, lại nói ‘so đo không phải quân tử, vô độc bất trượng phu’, ai dám nói Bạch Lão Đài chưa từng có ý định giết ta? Chuyện đã đến nước này, hai mươi năm tài vận cho ai mà chẳng giống nhau? Ngài bảo hộ ta hai mươi năm đại phú đại quý, ta lập miếu thờ đúc tượng vàng cho ngài, hương khói cung phụng không ngừng, chẳng phải đẹp cả đôi đường?”
Hắc Thất Gia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói với Đậu Lão Đài: “Được, ta bảo hộ ngươi hai mươi năm tài vận, nhưng cần giao ước ba điều! Thứ nhất, ngươi trở lại quê quán, lập cho ta một ngôi miếu, đúc tượng vàng, đặt lư hương, trong miếu khác có cái gì, trong miếu của ta phải có cái đó, không thể thiếu dù chỉ một vật, thứ duy nhất không cần chính là đèn dầu, chỉ dùng bốn cây nến của ta thắp sáng; thứ hai, ngươi dán giấy niêm phong lên hộp đá đựng Thiết Ban Cưu, cung phụng trong Phật đường của nhà ngươi, để nó không làm ác hại người, tích góp âm công; thứ ba, ta chỉ bảo hộ ngươi hai mươi năm phú quý, không thêm không bớt dù chỉ một ngày, kỳ hạn vừa đến, chúng ta sẽ tính sau!”
Đậu Lão Đài vì phát tài, nhẫn tâm sát hại huynh đệ kết bái, đừng nói ba điều kiện, cho dù 30 cái cũng không thành vấn đề, lập tức gật đầu đồng ý, dưới sự hướng dẫn của Hắc Thất Gia, cưỡi lừa rời núi, trở lại quê quán ở huyện Nhạc Đình. Bạch Lão Đài không thân không thích, trông cửa hàng ở quan ngoại mấy năm, người trong thôn hầu như đã quên hắn. Chỉ có vợ Đậu Lão Đài để ý, lần này trước khi đương gia rời nhà, nói sẽ dẫn huynh đệ về quê ăn Tết, bây giờ thấy hắn quay lại một mình, liền hỏi xem Bạch Lão Đài đi đâu? Đậu Lão Đài tìm cách che giấu, nói huynh đệ bị sói dữ trong núi xé xác, khiến vợ hắn tin là thật. Lại chọn một khu đất có phong thuỷ tốt cách nhà không xa, đập nồi bán sắt, vay mượn khắp nơi, gom cùng mấy nén vàng trong túi kẻ tầm bảo, xây một ngôi miếu cho Hắc Thất Gia, đúc tượng vàng thờ bài vị, bốn ngọn nến chia hai bên trái phải, bày lư hương, dâng trái cây cung phụng. Vợ con ở nhà thấy vậy, không khỏi thắc mắc đương gia đụng phải tà ám gì, trước giờ hắn không tin Thần Phật, đến Thần Tài cũng không thờ cúng, thế nào vừa ra cửa một chuyến, quay về giống như biến thành người khác, cả ngày dập đầu bái lạy trong miếu? Người nhà truy vấn, Đậu Lão Đài không trả lời, còn nóng nảy trừng mắt, mắng: “Đàn bà tóc dài kiến thức ngắn, biết cái gì mà hỏi!” Khiến ai nấy nghẹn lời. Bất quá Đậu Lão Đài thắp hương dập đầu không hề vô ích, từ đây việc làm ăn của hắn phất lên trông thấy, sừng trâu càng dài càng cong, mua bán càng lớn càng tham, cậy vào sự bảo hộ của Hắc Thất Gia, hắn lại đặt mua ngựa xe, thành lập thương đội, lập trụ sở tại quan ngoại, trở thành ông chủ Can Tử Bang!
Nghèo thì ngày tháng chật vật, giàu thì thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua mười chín năm, Đậu Lão Đài không còn là người bán rong chịu thương chịu khó năm nào, gian nhà đất thấp bé cũ nát đổi thành toà nhà nguy nga tráng lệ, tường viện bao quanh, cưới tam thê tứ thiếp, sinh hạ chín nữ mười nam, khai chi tán diệp, kim ngọc mãn đường, vô cùng náo nhiệt, trong nhà không dưới mấy chục kẻ hầu người hạ, thực đúng là áo đến duỗi tay cơm đến há miệng, cả ngày ung dung hưởng phúc, thắp hương dập đầu có người khác làm thay. Toàn bộ khu vực huyện Nhạc Đình, nhắc tới nhà họ Đậu bọn họ, ai mà không giơ ngón tay cái tán thưởng?
Đậu Lão Đài không dám quên ân huệ của Hắc Thất Gia, năm lần bảy lượt tu sửa ngôi miếu, vào ngày sinh của Hắc Thất Gia - mười lăm tháng sáu hàng năm, còn mở lễ hội. Dựng đài hát kịch, mời cả đoàn biểu diễn tạp kỹ về góp vui, ước chừng ba ngày ba đêm, thu hút thiện nam tín nữ khắp nơi đến tham gia, cầu tài cầu lộc, cầu nhân duyên, cầu con nối dõi… cầu gì được nấy, ngoài ra còn diễu hành quanh thị trấn, thực sự còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết. Đặc biệt vào 23 tháng Chạp Âm lịch, không chỉ cúng Ông Táo, mà còn cung tiễn Hắc Thất Gia về Mộ Hồ Ly tuần núi, đồng thời cũng là ngày Đậu Lão Đài tổ chức tiệc mừng thọ. 23 tháng Chạp năm nay, Đậu Lão Đài tròn 50 tuổi, thân là ông chủ Can Tử Bang, có thể qua loa bằng một bát mỳ sợi, một quả trứng đỏ hay sao? Khẳng định là không được, người trong nhà đã chuẩn bị từ đầu tháng, lau chùi cọ rửa, sửa chữa trang hoàng, đại viện giăng đèn kết hoa, bố trí thọ đường, không cần nói rõ chi tiết hết thảy, chỉ lấy ví dụ như mỳ thọ, chế biến thực không đơn giản, huyện Nhạc Đình gần biển, người dân địa phương đắc ý nhất chính là món mỳ Tam Tiên Lỗ, nước sốt Tam Tiên Lỗ của nhà họ Đậu không chỉ có tam tiên (gồm rau/củ quả/thịt cá), mà còn có thực phẩm tươi sống hiếm có trong tháng Chạp như gạch cua, sò điệp, vây cá, tôm nõn, hải sâm, bào ngư… làm sạch thái nhỏ, cho vào nấu cùng nấm hương, đậu phụ khô, mộc nhĩ, súp lơ.v.v…. đến khi gần chín thì thêm trứng gà, trước khi bắc ra còn phải rưới một muỗng dầu hoa tiêu, tiếng kêu xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, múc một bát đầy mang lên, cho dù vừa ăn vừa bị đánh đòn, cũng không kêu ca phàn nàn!
Vào 23 tháng Chạp, trên trời mây đen phủ kín, khiến người cảm thấy bức bối, xem chừng sắp có một đợt gió tuyết, vậy cũng không giảm bớt náo nhiệt ở nhà họ Đậu, bắt đầu từ sáng sớm, dòng người liên tục đổ về không dứt, họ hàng xa gần, chưởng quầy các chi nhánh, hương thân phú hộ… một đám hồ hởi, trang phục sặc sỡ đến chúc mừng, tay ôm đủ loại thọ lễ, miệng không ngừng nói lời cát tường. Đại thiếu gia mang theo hai hạ nhân đứng ở cửa tiếp đón, bên cạnh bày chiếc bàn, có tiên sinh ghi danh mục quà tặng. Đậu Lão Đài mặc quần áo mới, ngồi chờ ở chính sảnh, làm thương nhân mấy ai không tính toán? Khách mời hắn cũng chia dăm bảy loại, có lai lịch, gia thế khủng, thế lực lớn, sẽ đưa thiệp mời trước tiên, cưỡi ngựa ngồi kiệu qua cổng lớn, thuộc hạ vào trong bẩm báo, Đậu Lão Đài còn đích thân từ thọ đường ra ngoài nghênh đón, chắp tay hành lễ mời vào nhà uống trà trò chuyện. Bối phận nhỏ hoặc là tiền tài quyền thế kém, không cần hắn đứng dậy đón chào, ung dung ngồi trên ghế thái sư, chờ người đến chắp tay hành lễ, lại sai hạ nhân đưa sang phòng dành cho khách. Địa vị thấp hơn nữa đến thọ đường cũng không được vào, quỳ gối trong viện dập đầu mấy cái, sau đó ra sân ăn cơm. Nhà họ Đậu còn dành ra hai gian sương phòng, dỡ bỏ vách ngăn/cửa sổ, bên trong đặt bốn cái bàn bát tiên, ngoài sân cũng dựng lều bạt. Dưới bếp vô cùng bận rộn, Tam Tiên Lỗ hầm nhỏ lửa, trên giá để đầy thức ăn đã chuẩn bị sẵn, bát đĩa thìa muỗng được cọ rửa sạch sẽ, bên cạnh là đủ loại gia vị/dầu muối tương dấm, mắt thấy đã sắp buổi trưa, khách và chủ đều vào bàn, nhanh chóng bê lên bàn tiệc gồm bốn đĩa tám bát, nha hoàn, mụ tử, tiểu nhị bận rộn trong ngoài, thay nhau bưng đồ ăn, dọn bát đĩa. Bên này ăn được một nửa, bên kia bắt đầu nấu mỳ, nồi nước đun sôi ùng ục, khói bốc nghi ngút, mỳ sợi cầm trong tay không được đứt đoạn, càng dài càng tốt, bỏ vào nồi nấu chín, cho vào âu sứ lớn rồi bê lên. Các tân khách tự mình chia nhau, vừa gắp vừa tươi cười chúc: “Đậu lão gia trường thọ!” Tuy nhiên, bữa cơm này vẫn chưa phải tiệc chính, lắm kẻ khôn lỏi, cố tình không ăn no, để dành bụng cho bữa tối.
Khách mời vừa ăn vừa hàn huyên, cơm trưa xong cũng qua hai canh giờ, đám hạ nhân dọn sạch đồ ăn thừa trên bàn, bê lên hạt dưa, kẹo vừng, bánh sơn trà, dưa hấu/dưa vàng, bánh Sa Kỳ Mã, bánh quai chèo.v.v… cùng với trà hoa, mọi người lại tiếp tục nói chuyện trên giời dưới bể, ai mệt mỏi có thể đến phòng khách nghỉ ngơi, còn lại tụ tập chơi mạt chược, bài cẩu, xúc xắc... Những năm trước, Đậu Lão Đài thường về phòng chợp mắt, tỉnh dậy rửa mặt, thay đổi áo thọ, chờ tiệc chuẩn bị chỉnh tề mới ra ngoài. Năm nay lại khác, vác túi đựng bảo vật, cầm tẩu thuốc cán dài, gọi con cháu dòng chính vào hậu đường, mở đôi mắt cú nói: “Ta tầm bảo phát tài, sáng lập Can Tử Bang, còn lưu lại sáu lu vàng móng ngựa dự phòng, các ngươi tuyệt đối không thể động vào, coi đây là tiền vốn, mượn tiền từ ngân hàng để kinh doanh, lỡ ngày nào đó làm ăn thua lỗ, vẫn có thể Đông Sơn tái khởi. Nhớ kỹ lời ta nói, con cháu đời sau nhà họ Đậu không được tầm bảo, hộp đá trong Phật đường cũng không được mở ra!” Mọi người nghe xong vô cùng khó hiểu, đang là ngày mừng thọ lão gia 50 tuổi, sao lại nói như chuẩn bị hậu sự? Có điều trước giờ Đậu Lão Đài nói một không hai, cho nên không ai dám hỏi nhiều.
Bánh Sa Kỳ Mã
Đến giờ cơm tối, hai bên sương phòng đèn đuốc sáng trưng, trên bàn bày la liệt hai mươi món, rượu trắng rượu nếp đều có đủ, các tân khách lần lượt ngồi xuống. Đại thiếu gia nhà họ Đậu đưa mắt ra hiệu, bảo hạ nhân đi mời lão gia. Chẳng bao lâu sau, hạ nhân kia quay lại, hoang mang hoảng hốt, hồi bẩm Đại thiếu gia: “Lão gia…mất…mất rồi!” Đại thiếu gia vừa nghe, giận đến xanh mặt, cho hạ nhân một cái tát, khiến hắn xoay ba vòng tại chỗ, mắng: “Khốn kiếp, không nhìn xem hôm nay là ngày nào, còn nói mấy câu không may mắn?!” Hạ nhân ôm mặt kêu oan: “Đại thiếu gia, nô tài nào dám nói dối, thật sự không tìm thấy lão gia!
Trong số khách đến chúc thọ không thiếu kẻ lõi đời, có người đứng ra hoà giải: “Đại chất tử, ngày đại hỷ hà tất mất hứng như vậy? Không cần chấp nhặt cùng hạ nhân, tự ngươi đi một chuyến, mời lệnh tôn ra đây.” Đại thiếu gia cảm thấy xấu hổ, trước mặt nhiều khách khứa, lão gia tử nhà chúng ta muốn chơi trò gì đây? Tự mình mang theo mấy hạ nhân, đến hậu trạch tìm ba bốn lần, thế nhưng không thấy Đậu Lão Đài đâu hết! Cau mày nhăn mặt trở về, hướng về phía năm vị đại gia thúc thúc đức cao vọng trọng lắc đầu, người ở đây đều bị kinh ngạc, mừng thọ thế nào lại thiếu mất Thọ tinh? Mấy vị thiếu gia nhà họ Đậu phân công nhau, dẫn hạ nhân tìm kiếm khắp nơi, đến hầm cầu cũng đốt đèn lồng soi kỹ, vậy mà sống không thấy người chết không thấy xác. Lão phu nhân vừa nghe tin dữ, lập tức hôn mê bất tỉnh, nha hoàn vội vàng vỗ lưng vuốt ngực, quá nửa ngày mới tỉnh lại. Đương lúc hỗn loạn, chợt nghe tiếng sấm ầm vang bên ngoài, ai nấy đều giật mình kinh hãi, phương bắc làm gì có sét đánh giữa mùa đông? Chưa kịp hoàn hồn, lại một tiếng nổ như trời sập vang lên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Có mấy kẻ to gan chạy ra ngoài xem, lập tức đầu óc choáng váng, Miếu Hắc Gia lọt thỏm trong hố sâu ba thước, đất xung quanh cũng sụp một mảng lớn, nóc miếu bị sét đánh thủng một lỗ to, bốc lên từng luồng khói đen!
Không bàn nhà họ Đậu thu dọn tàn cục thế nào, lại nói năm đó Đậu Lão Đài cùng Hắc Thất Gia ước định, Hắc Thất Gia bảo hộ hắn hai mươi năm tài vận, ngoài miệng không nói, trong lòng hắn lại sáng như gương, kỳ hạn hai mươi năm vừa đến, Hắc Thất Gia nhất định sẽ kiếm chuyện, nghe nói từ xưa đến nay, Bảo Gia Tiên có thể làm hưng thịnh một gia đình/dòng họ, nhưng cũng có thể khiến họ lụn bại. Vậy hưng thịnh thế nào đây? Thỏi vàng nén bạc cũng không phải tự dưng biến ra, đơn giản là lấy chỗ này bù chỗ kia, nhà này có bao nhiêu thì nhà kia thiếu bấy nhiêu. Chờ đến khi vận số ngươi cạn kiệt, đương nhiên không tránh khỏi kết cục “cửa nát nhà tan, tài tán mệnh vong”, lúc trước bảo hộ ngươi thế nào, lúc sau sẽ tai họa ngươi thế đó! Đậu Lão Đài biết Hắc Thất Gia kiêng kỵ máu huyết, lại tham luyến mấy thứ phàm tục, phân phó người trông miếu cung phụng rượu ngon hàng ngày. Hắc Thất Gia được hưởng hương khói, quanh năm say khướt, làm gì có thời gian nhìn hắn chằm chằm? Hắn cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tài cứ phát, phúc cứ hưởng, nhưng không lúc nào không nghĩ cách thoát khỏi kiếp nạn! Suy tính đắn đo bao năm, rốt cuộc nghĩ ra một chiêu, nhân lúc đi kiểm kê chi nhánh, lén chôn Miết Bảo cất giấu nhiều năm vào mạch máu, tránh trong phòng tối suốt một trăm ngày, luyện thành một đôi mắt cú, chẳng khác gì hai ngọn đèn, toàn thân thoát thai hoán cốt, trải nghiệm của kẻ tầm bảo trước kia, toàn bộ biến thành bản thân hắn, mấy thứ lộn xộn trong hầu bao, trong mắt hắn chính là tám món địa bảo, do tám vị Địa Bát Tiên* biến thành!
*Địa Bát Tiên bao gồm: Hồ tiên, Thường tiên, Hoàng tiên, Mãng tiên, Bạch tiên, Liễu tiên, Hồn tiên, Quái tiên.
Ngoài ra trong dân gian cũng truyền rằng: Bát tiên chính là tám loại động vật trải qua tu luyện. Gồm:
Phong đại gia: hổ Đông Bắc, còn kêu Đại trùng.
Hoàng nhị gia: chồn vàng, còn kêu Hoàng Bì Tử.
Trường tam gia: rắn, còn kêu Trường trùng.
Tọa tứ gia: con bái, còn kêu Sói què chân.
Hôi ngũ gia: chuột.
Bạch lão thái: nhím.
Hồ thất gia: hồ ly
Hoa bát gia: sơn miêu
Hôm nay 23 tháng Chạp, Đậu Lão Đài bỏ lại một đám khách khứa cùng gia đình, đến chuồng gia súc dắt lừa đen, ra ngoài từ cửa sau, đi thẳng đến Miếu Hắc Gia. Trên người Đậu Lão Đài có Miết Bảo, thấy được nơi giấu cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, thừa dịp Hắc Thất Gia không ở trong miếu, người trông miếu cũng nghỉ phép, chui hang lửng bên dưới, dễ dàng lấy được ba món pháp bảo, Hắc Thất Gia canh mộ ba mươi năm mới tiến vào phủ Hồ tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành một lần, mỗi lần lấy một viên linh đan, vẫn luôn để dành không nỡ ăn, hắn cũng thuận tay cầm, nuốt hết vào bụng. Đang lúc đắc ý, chợt nghe tiếng sấm nổ vang, sét đánh thủng một lỗ lớn trên nóc nhà, tia chớp loé sáng liên tục, Đậu Lão Đài kinh hồn táng đảm, ba chân bốn cẳng lao ra khỏi miếu, muốn cưỡi lừa đen bỏ chạy.
Chưa kịp rời đi, trong miếu đột nhiên bốc lên một luồng khói đen, bao bọc bốn ngọn lửa, gắt gao đuổi theo, chớp mắt quấn lấy Đậu Lão Đài, khiến hắn sặc khói, ho khan liên hồi, tưởng chừng xé rách lá phổi, con ngươi cũng gần như bị mù, đôi mắt cú sáng quắc biến thành mắt chuột chết. Lừa đen bị lửa đốt bỏng rát, liều mạng lao về phía trước, chở Đậu Lão Đài xông thẳng ra ngoài, bốn vó càng chạy càng nhanh, bốn ngọn lửa kia lại như bóng với hình, truy đuổi gắt gao đằng sau, lừa đen chạy như gió, tốc độ ngọn lửa cũng không thua kém. Đậu Lão Đài vì bảo vệ mạng sống, lần lượt tung ra cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài khắc “Chân dẫm long hổ địa, thân vào phát tài môn” có thể một chia thành hai, cũng bị hắn trước sau ném ra, mỗi bảo vật đánh rớt một ngọn lửa, xong bốn lần ngọn lửa cũng không thấy đâu. Thế nhưng lừa đen chạy đến phát cuồng, vẫn lao vun vút về phía trước, Đậu Lão Đài không ghìm được dây cương, chỉ cảm thấy lỗ tai đau đớn, đầu óc căng chặt, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, trong cơn hoảng hốt không biết mình sống hay chết. Đến khi hắn ngã từ lưng lừa xuống đất, mới phát hiện mình quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, trông còn tàn tạ hơn cả tên ăn mày, tám bảo vật trong hầu bao đều hóa thành tro bụi, nếu không phải hắn ăn tục mệnh kim đan trong Miếu Hắc Gia, chắc đã bỏ mạng giữa đường. Bôn ba quay về huyện Nhạc Đình, lúc này sáu lu vàng hắn để lại cho hậu nhân đã bị đao phỉ cướp sạch. Nhà họ Đậu bị giết đến máu chảy thành sông, hộp đá đựng Thiết Ban Cưu cũng bị người đập phá trong lúc hỗn loạn, chim sắt dính máu người chết, không biết đã bay lên ngọn cây nào lẩn trốn, Can Tử Bang không còn thuộc về nhà họ Đậu, bất quá trong từ đường Đậu Gia Trang vẫn lưu lại bức ảnh của hắn - cưỡi lừa đen, vác hầu bao, một đôi mắt cú sáng quắc, không khỏi cảm thán thế sự khôn lường, hết thảy đều như mây khói thoảng qua!
Còn tiếp…