TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

10.3 Đậu Chiêm Long

Chương 10

THÔI LÃO ĐẠO KỂ CHUYỆN


3.

Đậu Lão Đài cùng Bạch Lão Đài may mắn trốn vào trong rừng, đói ăn quả dại khát uống nước suối, dăm ba ngày không dám ra ngoài. Đậu Lão Đài buồn rầu ủ rũ, vất vả buôn bán nhiều năm, chớp mắt đã thành tay trắng, cứ ở quê làm người bán rong cũng không đói chết, việc gì phải ngàn dặm xa xôi đến cúng tiền cho lũ giặc cỏ? Càng nghĩ càng hối đến xanh ruột, hận không thể tìm gốc cây to đâm đầu mà chết. Bạch Lão Đài bên cạnh khuyên nhủ: “Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Chỉ cần huynh đệ chúng ta còn sống, chắc chắn sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi.” Đậu Lão Đài nghe xong nước mắt giàn giụa: “Người anh em, ta đi sai một nước, thua hết cả bàn cờ, liên lụy chú cũng mất hết vốn liếng, chú không hận ta sao?” Bạch Lão Đài mỉm cười lắc đầu: “Người làm ăn yêu tiền, nhưng cũng biết quý tính mạng, tai họa bất ngờ không ai muốn, chúng ta là anh em kết nghĩa, có gì mà hận với không hận? Huống chi từ đầu đến cuối ta cũng không góp vốn, nếu ca ca không mang ta ra ngoài buôn bán, làm sao ta kiếm được nhiều tiền?!” Đậu Lão Đài thở dài, biết huynh đệ muốn an ủi mình, cúi đầu lau nước mắt, nói với Bạch Lão Đài: “Đầu óc ta hiện giờ đang rối loạn, chú xem bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Tuy Bạch Lão Đài không khôn khéo bằng Đậu Lão Đài, nhưng cũng không phải đồ ngốc, bản thân cũng có suy nghĩ riêng: “Tặc phỉ tác loạn chỉ trong nhất thời, hơn phân nửa đã bị quan quân đánh lui, trước mắt trong núi ngày càng lạnh, hai ta vội vàng bỏ chạy, quần áo trên người đơn bạc, qua thêm một khoảng thời gian, không chừng sẽ bị chết cóng, phải nhanh chóng tìm đường ra ngoài, tiếp tục buôn bán, gây dựng lại sự nghiệp!”


Đậu Lão Đài liên tục nói “được”, cùng Bạch Lão Đài tìm đường ra, chỉ tiếc biển rừng mênh mông, vào dễ ra khó, vòng đi vòng lại, phát hiện trong rừng có đường mòn, còn tưởng ai đó truy đuổi. Hai anh em tâm hoảng ý loạn, men theo lối tắt gồ ghề trắc trở, tiến vào một khu rừng già, xung quanh toàn là cây tùng cao vút, che khuất mặt trời, trên lớp bùn dưới đất có vô số vết chân động vật, lúc này mới biết mình đã lầm, coi thú là người, phía trước không còn đường để đi, lối mòn ban nãy cũng chẳng thấy đâu. Hai người không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng đều sốt ruột, cho dù không gặp phải hổ báo sài lang, theo cách nói của người dân quan ngoại, “Đi ma đáp sơn” cũng đã khó lường, núi sâu rừng hoang ẩn chứa nhiều nguy hiểm, chưa nói đến đằng tinh thụ quái, xà tiên sơn quỷ, chỉ cần đám chồn vàng phun rắm là có thể khiến người mê hôn mê bất tỉnh!


Hai người toát mồ hôi lạnh, ban ngày có nắng nên không cảm thấy gì, nhưng khi màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi vù vù, không khỏi toàn thân run rẩy. Đang lúc phân vân có nên đi tiếp hay không, bỗng có một người từ trong rừng sâu đi ra. Đậu Lão Đài cùng Bạch Lão Đài giật mình hoảng hốt, chăm chú nhìn người kia, chỉ thấy hắn đầu đội mũ đen, thân mặc áo đen, có tướng ngũ đoản, đầu nhọn chân ngắn, eo to bụng tròn, tay vuốt chòm râu đen, trừng mắt đôi mắt nhỏ, cúi chào bọn họ: “Hai vị khách quý, ta là Hắc Thất Gia, đã tới cửa sao không vào nhà ngồi một lát?”


Hai anh em thấy người này tướng mạo quái dị, nào dám đi theo hắn? Hắc Thất Gia không giải thích nhiều, bắt lấy cổ tay hai người, dùng sức lôi đi. Anh em Đậu -Bạch không thể tránh thoát, bất đắc dĩ tiến về phía trước, chưa được mấy bước đã thoát khỏi khu rừng. Đậu Lão Đài thấy địa thế trước mắt rộng mở, không khỏi mừng thầm trong lòng, cho rằng nơi đây thật sự có người ở, thế nhưng nương ánh trăng nhìn kỹ, lập tức sởn tóc gáy, phía trước là tòa nhà, phía sau là kho thóc, cách đó không xa có khu nghĩa địa, từng ngôi mộ to to nhỏ nhỏ, đông một cái tây một cái, trơ trụi không một ngọn cỏ.


Hắc Thất Gia duỗi tay chỉ vào căn nhà, nói: “Mời các vị đến hàn xá nói chuyện!” Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, muốn chạy mà không dám chạy, đành bấm bụng đi theo Hắc Thất Gia. Chỉ thấy trong nhà bài trí đơn sơ, trên bàn đặt một cành gai, một miếng thẻ bài, một xấp giấy vàng mã, bốn góc thắp bốn ngọn nến, không cắm vào giá mà dựng thẳng trên mặt đất. Hắc Thất Gia bảo hai người ngồi xuống, pha cho bọn họ một ấm trà ngon, còn bê lên hai bát mỳ nóng hổi. Anh em Đậu-Bạch vừa lạnh vừa đói, nhiều ngày không được ăn uống tử tế, trong bát chỉ là mỳ sợi bình thường, nhưng hương thơm ngào ngạt, lập tức ăn ngấu ăn nghiến, lòng cảm thấy khá hơn rất nhiều, tự nói với bản thân: “Ta đoán Hắc Thất Gia canh mộ trong núi sâu, nhưng không biết khu mộ lớn như vậy chôn người nào?”


Hắc Thất Gia chờ bọn họ ăn uống xong xuôi, lúc này mới nói: “Thực không dám giấu giếm, nơi đây có tên Mộ Hồ Ly, ta là người canh mộ cho Hồ Gia Môn!” Đậu Lão Đài vừa nhấp một ngụm trà nóng, còn chưa kịp nuốt, nghe xong lời này lập tức phun ra khỏi miệng. Hắc Thất Gia lại nói với hai người: “Tổ sư gia từng hứa với ta, canh mộ ba mươi năm, là có thể đến phủ Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành, lấy một viên linh đan. Bất quá người thường vào không được, ở đây canh mộ, một không chịu khổ, hai không chịu mệt, tương đối nhãn nhã, nào biết có kẻ tầm bảo cưỡi lừa đen tìm tới cửa, muốn lừa đi cành gai, giấy vàng mã cùng thẻ bài của ta, ý đồ trà trộn vào phủ Hồ Tam Thái Gia lấy bảo vật, ta đấu với hắn hồi lâu, không phân cao thấp, hắn ôm hận rời đi, chẳng mấy chốc sẽ quay lại, chỉ dựa vào mình ta, không thể ngăn chặn đối phương, mong các vị giúp ta một tay!”


Hai anh em nhìn nhau, mặt mũi trắng bệch, Bạch Lão Đài lấy hết can đảm, hỏi: “Hắc Thất Gia, thứ ta nói thẳng, nghe nói kẻ tầm bảo toàn là bàng môn tả đạo, chúng ta là hạng phàm phu tục tử, không biết giúp ngài thế nào đây?” Hắc Thất Gia nói: “Lần này kẻ tầm bảo đến Mộ Hồ Ly, sẽ mang theo một con quái điểu, tên gọi Thiết Ban Cưu, ta muốn mượn tay vị, bắt lấy con quái điểu này!” Đậu Lão Đài dù sao cũng là thương nhân, đánh hơi thấy cơ hội làm ăn, trong lòng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn nghĩ đây là lúc đông sơn tái khởi, hướng Hắc Thất Gia vái lạy thật sâu, luôn miệng cảm tạ: “Không có ngài chỉ đường dẫn lối, chúng ta sẽ không thoát khỏi khu rừng, ăn mỳ uống trà của ngài, hỗ trợ là việc đương nhiên, không cần so đo tính toán, bất quá anh em bọn ta đến Quan Đông buôn bán, giữa đường bị phỉ tặc cướp bóc, tiền bạc hàng hóa đều mất hết, bản thân còn lo không nổi, làm sao có sức giúp ngài?” Hắc Thất Gia liền nói: “Hai người có ơn với ta, bất kể các vị thiệt hại bao nhiêu, ta sẽ dâng lên đủ số!” Bạch Lão Đài vui mừng khôn xiết, cho rằng trên trời rớt xuống miếng bánh ngon, lập tức đồng ý với Hắc Thất Gia. Đậu Lão Đài trước giờ không chịu thiệt, đảo mắt suy nghĩ, tính toán kiếm thêm chút lợi, vội kéo áo Bạch Lão Đài, chắp tay nói với Hắc Thất Gia: “Theo lời ngài nói, bọn ta bắn Thiết Ban Cưu, không những giúp ngài một tay, mà còn bảo vệ phủ Hồ Tam Thái Gia, ngài không thể lấy chút ân huệ nhỏ nhặt, tống cổ bọn ta chứ. Cái khác không dám cầu, chỉ cần ngài dẫn chúng ta đến phủ Hồ Tam Thái Gia một chuyến, để ta mở mang tầm mắt, ngắm nhìn mấy thứ kỳ trân dị bảo, anh em bọn ta cũng không tham lam, mỗi người chỉ lấy đi một vật thôi!” Hắc Thất Gia sắc mặt tối sầm: “Không được không được, phủ Hồ Tam Thái Gia há là nơi người thường ra vào? Các ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao?” Lão Đài đoán chắc Hắc Thất Gia có việc cầu mình, đương nhiên không chịu nhượng bộ, cười ha ha nói: “Việc làm ăn xưa nay thuận mua vừa bán, có gì cùng bàn bạc, chẳng phải xong rồi sao?” Hắn không hổ là thương nhân, dựa vào miệng lưỡi trơn tru, thương lượng hồi lâu với Hắc Thất Gia, cuối cùng đạt được thỏa thuận: chỉ cần bọn họ bắn rớt Thiết Ban Cưu, Hắc Thất Gia nguyện bảo hộ mỗi người mười năm tài vận!


Đậu Lão Đài mừng thầm trong lòng: “Mười năm tài vận là cái gì? Cơm ngon rượu say, quần nhung áo lụa cũng không bằng phát tài, trong mười năm này ta muốn bao nhiêu tiền, ngươi phải cho ta bấy nhiêu!” Bạch Lão Đài lòng dạ ngay thẳng, chỉ nghĩ thế nào mới không phụ sự gửi gắm, hỏi Hắc Thất Gia: “Ngài cũng không đối phó được Thiết Ban Cưu, anh em bọn ta tay không tấc sắt, làm sao bắt được nó?” Hắc Thất Gia nói: “Chỉ bằng bốn ngọn nến của ta, không sợ không đấu được kẻ tầm bảo, có điều đôi bên đều tổn hại, đến mạng sống cũng chẳng còn. Có anh em các ngươi hỗ trợ, mới có thể nắm chắc phần thắng! Còn việc đối phó kẻ tầm bảo kia thế nào? Tính ra cũng không khó, ta cho các ngươi một hộp đá, một cây thước sắt, hai người các ngươi một cầm hộp, một cầm thước, chỉ cần làm như vậy… như vậy… sẽ dễ dàng bắt được Thiết Ban Cưu. Có điều phải tuyệt đối nhớ kỹ, một người bắn chim sắt, một người nhặt lên cho vào hộp đá, nhất định không thể cùng nhau động thủ! Còn nữa, bắn rớt Thiết Ban Cưu, kẻ tầm bảo kia sẽ chết, các ngươi khiêng xác hắn đến chỗ nào xa xa, lấy tài vật của hắn cũng không sao, nhưng nhất định phải đốt cháy thi thể, tuyệt đối không thể động tham niệm, lấy Miết Bảo trên người hắn, kẻ này lai lịch không nhỏ, bảo vật của hắn cũng không phải lấy từ ba ba dưới sông Hoàng Hà, mà là từ Ngoại Đạo Thiên Ma, dính vào nó, vạn kiếp bất phục!” Hai người Đậu-Bạch nghe xong, tỏ vẻ không hiểu: “Ngoại Đạo Thiên Ma là thứ gì?” Hắc Thất Gia nhắm mắt lắc đầu: “Cái này ta không thể giải thích!”


Hắc Thất Gia nói xong, lấy từ trong hòm một hộp đá khắc chú văn, một cây thước sắt màu đen bóng loáng, trên có bảy cái lỗ, hộp là Địa Quan Hạp, thước là Thất Tinh Xích, lần lượt giao cho hai người. Đậu Lão Đài tự mình nhận thước, bảo Bạch Lão Đài cầm hộp đá. Ba người đập tay lập thệ, nếu ai không giữ lời, sẽ bị sét đánh lửa thiêu! Đậu Lão Đài thấy lợi tối mắt, có mười năm tài vận trong tay, cảm giác lâng lâng khó tả, hỏi Hắc Thất Gia: “Ngài không nhờ người khác hỗ trợ, mà lại tìm anh em bọn ta, có phải vì bọn ta phúc lớn mạng lớn hay không?” Hắc Thất Gia nói: “Chúng ta đã lập thề, ta không muốn giấu các ngươi, Thiết Ban Cưu là vật tà ác, đánh nó một lần hoặc động vào nó một chút, sẽ bị giảm phúc tổn thọ, không thì cũng thiệt hại một nửa, một người gánh không nổi, cho nên mới bảo các ngươi một người đánh một người nhặt, còn việc ai giảm phúc ai tổn thọ, ta cũng không nhìn thấu.” Đậu Lão Đài đại kinh thất sắc, thầm mắng Hắc Thất Gia quá xảo quyệt, trước khi lập thề không nói rõ, lúc này mới tiết lộ tình hình thực tế, phúc phận còn đỡ, người nhiều phúc hưởng cả đời không hết. Nhưng dương thọ chính là ngàn vàng khó đổi, ta đã 30 tuổi, nếu mất đi một nửa dương thọ, liệu còn mấy năm để sống? Bây giờ đổi ý, chỉ sợ chọc giận Hắc Thất Gia, không thoát khỏi núi sâu rừng già, nhưng cơ hội này không thể bỏ qua, lúc trước đã cùng Bạch Lão Đài bàn bạc, sau khi rời núi sẽ tiếp tục buôn bán, cùng lắm thì vất vả mười năm, coi như Đông Sơn tái khởi, lại lăn lộn thêm mười năm, chẳng phải việc làm ăn sẽ ngày càng lớn sao? Tiền nhiều mà không có mạng hưởng, thực sự không cam lòng. Đậu Lão Đài nghĩ tới nghĩ lui, hắn không muốn giảm phúc, không muốn tổn thọ, càng không muốn mất đi mười năm tài vận, vậy phải làm thế nào đây?


Hai anh em đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết mình, nghe lời Hắc Thất Gia, ở lại toà nhà trong khu Mộ Hồ Ly mấy ngày, khát thì uống đói thì ăn. Vào một đêm, Hắc Thất Gia nói thời cơ đã đến, lúc này hai người mới ra ngoài, đi thẳng ra sơn khẩu, nấp sau một gốc cây to ba người ôm, chờ kẻ tầm bảo tới cửa!


Trời đã chuyển lạnh, gió núi phần phật táp lên người, khiến toàn thân run rẩy. Hai anh em Đậu-Bạch chờ đến quá nửa đêm, khi ánh trăng ngả về Tây, đột nhiên từ trên cao truyền xuống một tràng âm thanh quái lạ, mới đầu như trẻ con vui cười, sau đó trở nên vô cùng chói tai, còn khó nghe hơn tiếng cú đêm. Hai anh em biết có điều khác thường, mở to mắt nhìn lên, chợt thấy một đứa trẻ ngồi vắt vẻo trên cành cây, bộ dáng như tiểu quỷ trong miếu, mõm chuột tai khỉ, lông mày gà chọi, đôi mắt tam giác, vẻ mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Mộ Hồ Ly. Đậu Lão Đài chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhất thời ngây dại. Cũng may Bạch Lão Đài lấy hết can đảm, lên tiếng giục Đậu Lão Đài: “Mau ném đi!” Đậu Lão Đài bỗng nhiên động tâm tư, tay run rẩy làm rơi cây thước, ngã ngồi dưới đất. Bạch Lão Đài tưởng huynh trưởng bị dọa mất hồn, vội vàng xông lên, một tay cầm thước sắt, nhắm chuẩn vị trí, ném vèo một cái. Thước Thất Tinh giống như mọc thêm con mắt, đánh trúng thằng nhóc trên cành cây. Bên tai chỉ nghe “bụp” một tiếng, tiểu quỷ hóa thành luồng khói đen, sau đó từ trên cây rơi xuống một vật, nương ánh trăng nhìn kỹ, thì ra là một con chim sắt hoen rỉ, dài hơn cánh tay, mỏ nhọn móng sắc. Bạch Lão Đài nhanh tay lẹ mắt, ném chim sắt vào trong hộp đá, sau đó đóng sập lại.


Hai anh em Đậu-Bạch ổn định tinh thần, vừa ra sơn khẩu liền thấy một người đàn ông mặt đen, thất khiếu đổ máu, nằm gục dưới đất, đã đứt hơi bỏ mạng, trên lưng còn cõng một cái túi màu xanh, eo dắt tẩu thuốc dài, bên cạnh là một con lừa đen, xem ra chính là kẻ tầm bảo điều khiển Thiết Ban Cưu. Hai người đưa mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trước khi đi Hắc Thất Gia ngàn dặn vạn dò: xác kẻ tầm bảo không thể chôn trong Mộ Hồ Ly, nhất định phải mang ra xa, đốt thành tro bụi, bảo vật trên xác chết cũng không thể lưu, bằng không tất gặp tai hoạ!


Hai người nào dám trì hoãn, run rẩy nâng thi thể lên lưng lừa đen, nhân lúc trời còn chưa sáng, tìm một nơi hẻo lánh, đặt cái xác xuống đất, đang định châm lửa đốt, Đậu Lão Đài lại động tâm tư. Thật ra hắn đã sớm suy nghĩ rõ ràng, vừa rồi giả bộ hoảng sợ, làm rơi thước Thất Tinh, chính vì muốn Bạch Lão Đài một mình làm hết việc, giảm phúc tổn thọ không tính trên đầu hắn. Hắn cũng là kẻ tham lam, thấy tẩu thuốc dài có nồi đồng bóng loáng, đầu ngậm mã não tinh xảo, thuận tay cầm lên dắt vào eo, lại mở túi vải bố màu xanh, bên trong có một thanh đoản đao, năm sáu nén vàng, vài thứ linh tinh, còn có một quyển sổ, chữ ghi bên trên hắn không nhận ra. Đậu Lão Đài là con buôn, lăn lộn bên ngoài nhiều năm, từng nghe nói về nghề tầm bảo, phàm là người làm nghề này, trong mạch máu đều chôn Miết Bảo, vận may bất tận, số mệnh khó lường, ai cũng là đại tài chủ. Lập tức rút đoản đao, khoét cục thịt trong mạch máu kẻ tầm bảo, cầm trong tay vẫn còn ấm nóng, không khỏi suy nghĩ: “Có bảo vật này, chẳng phải muốn phát tài bao nhiêu cũng được sao?” Bạch Lão Đài thấy hắn nhìn chằm chằm bảo vật, vội vàng khuyên nhủ: “Ca ca, huynh không thể lấy thứ này, Hắc Thất Gia nói, Miết Bảo trên thân kẻ tầm bảo đến từ Ngoại Đạo Thiên Ma, tuyệt đối không nên động vào!” Đậu Lão Đài giật mình sửng sốt, nuốt ngụm nước bọt, chần chừ không chịu buông tay. Vừa rồi hắn nhặt tẩu thuốc cán dài cùng túi vải xanh, Bạch Lão Đài đã thấy không ổn, tuy Hắc Thất Gia nói: có thể lấy tài vật trên người kẻ tầm bảo, nhưng làm nghề này đều là bàng môn tả đạo, cầm đồ của hắn không sợ chuốc hoạ sao? Lúc này lại thấy huynh trưởng nắm chặt bảo vật không buông, khuyên thế nào cũng không được, Bạch Lão Đài nóng lòng sốt ruột, trong lúc tình thế cấp bách, muốn xông lên đoạt lấy Miết Bảo. Đậu Lão Đài thấy Bạch Lão Đài sắc mặt thay đổi, hai anh em quen biết nhiều năm, chưa thấy hắn trở mặt bao giờ, vội nói: “Yên tâm, ta lấy đồ người chết làm gì? Qua đây mà xem …” Vừa nói vừa vung tay, ném Miết Bảo sang một bên. Bạch Lão Đài một lòng nghe theo sự phân phó của Hắc Thất Gia, muốn châm mồi lửa thiêu rụi hết thảy. Vì vậy quay đầu tìm kiếm xung quanh, nào biết thứ Đậu Lão Đài ném ra chỉ là một cục đá. Trong “Ma Ha Tăng Kỳ Luật” có nói, mỗi khoảnh khắc (sát-na) là một niệm, hai mươi niệm là một cái chớp mắt (thuấn), hai mươi lần chớp mắt mới là một cái búng tay (đàn chỉ), đủ thấy tư duy con người nhanh đến mức nào. Đậu Lão Đài trong khoảnh khắc chợt nổi sát tâm, nhân lúc Bạch Lão Đài xoay người liền rút đoản đao, hung hăng cắm một nhát vào lưng huynh đệ kết nghĩa!


*Chú ý: 

Sát-na, thuấn, đàn chỉ là những thuật ngữ trong Phật Giáo. Nếu mình dịch chưa chuẩn mong các bạn thông cảm :)


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com