Chương 9
ĐẬU CHIÊM LONG DỰ TIỆC
3.
Đậu Chiêm Long nhìn bên đường có tấm bia đá, trên khắc ba chữ “Tiểu Nam Hà”, mới biết lừa đen chở mình chạy một mạch vài trăm dặm, thế nhân thường nói “bảo mã lương câu ngày chạy ngàn dặm đêm chạy tám trăm”, lừa đen chạy chỉ có hơn không kém. Hắn ngồi phịch xuống đất, đôi mắt cú cơ hồ trừng đến xuất huyết, hận thấu Lão La/Toả Gia Môn cùng Bát Đại Hoàng Thương, không đem đám người này bầm thây vạn đoạn, không giải được mối hận trong lòng, nhớ tổ tiên nhà họ Đậu từng nói: kẻ tầm bảo lòng tham không đáy, không được để con cháu ăn chén cơm này, vì diệt trừ Bạch Kiểm Lang, bất đắc dĩ hắn phải chôn Miết Bảo vào người, giờ mới hiểu vì sao Đậu Lão Đài sống trong nhà tranh vách đất, mặc quần áo rách nát, bởi kẻ tầm bảo không đói không khát, không mỏi không mệt, ăn cái gì cũng không biết mùi vị, đầu trần chân đất cũng không thấy lạnh… Thì ra lòng tham không đáy thực sự không phải do người, mà là Miết Bảo, bao nhiêu thiên linh địa bảo cũng không đủ nuôi nó! Lúc trước hắn nghĩ, sau khi diệt trừ Bạch Kiểm Lang, thừa dịp mới chôn không lâu, trong vòng ba bốn năm có thể tự mình moi ra, tránh càng lún càng sâu. Nào ngờ đến Ngọc Xuyên Lâu dự tiệc, ba huynh đệ kết bái cùng anh rể Chu Nhị Diện Tử đều chết thảm, trên đời không còn ai thân thích, lấy ra Miết Bảo cũng phải chờ báo thù xong mới tính!
Đưa mắt nhìn ra xung quanh, thấy ven đường có ngôi miếu Thổ Địa, Đậu Chiêm Long chợt nhớ bảo họa “Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ” vẫn còn nằm trong hầu bao, bức tranh này sát khí quá nặng, mãnh hổ trong tranh quá hung ác, có thể gọi là “Ba ngày không ăn thịt người sống, lắc đầu quất đuôi mài răng sắc”, lại không có hộp sắt ô kim phong ấn, mang trên người không có lợi mà có hại, sẽ ảnh hưởng việc hắn đi Khẩu Bắc báo thù, bảo họa đã bị tàn phá rách nát, giữ lại cũng không thể dùng, tuy nhiên đây là kỳ môn trấn vật, tiêu hủy sẽ mang điềm xấu, chỉ có thể đưa vào chùa/miếu/đạo quán. Vì vậy mở túi lấy ra bức tranh, thuận tay đặt trước cửa miếu Thổ Địa.
Trong sách có nói: sáng sớm hôm sau, có người thợ đá già đi ngang qua đây, thấy bức họa rơi dưới đất liền mở ra xem, mặc dù đã cũ nát rách sờn, nhưng mãnh hổ trong tranh vô cùng uy phong. Thời xưa ở nông thôn, hầu như nhà nào cũng dán tranh tết: cửa dán Môn Thần, bếp dán Táo Quân, đầu giường đất dán Ngũ Tử Đăng Khoa, trên tường dán Phúc Lộc Thọ, Vương Tiểu Ngọa Ngư, hoặc Văn Vương Ái Liên, Kỳ Lân Tống Tử, rất ít người dùng Mãnh Hổ Hạ Sơn, Quan Công Luân Đao.v.v.. bởi lệ khí quá nặng. Trong đầu thợ đá già toàn ngũ cốc tạp lương, đòn gánh đặt ngang dưới đất cũng không nhận ra chữ Nhất, không biết mãnh hổ lên núi/xuống núi là cái gì, chỉ cảm thấy bức họa này khí phái, ném đi thì tiếc, mang về nhà treo mấy năm, đỡ phải tự mình bỏ tiền mua. Sau này, một đám đạo tặc ban đêm trộm mộ Đổng Phi, cũng nhờ “Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ” mà tạo nên một đoạn sự tích kinh hồn động phách, truyền lại đời sau câu chuyện ly kỳ quái lạ.
Không bàn đến chuyện xảy ra sau này, chỉ nói Đậu Chiêm Long vứt bảo họa “Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ”, vắt óc nghĩ cách làm sao báo thù, thầm nói: “Ngươi là mùng Một, ta là ngày Rằm, không cần chờ lâu, ta sẽ lập tức tìm các ngươi, phen này các ngươi ngoài sáng, ta trong tối, không lo không có cơ hội ra tay!” Đúng lúc này, chợt nghe phía sau có người gọi: “Đậu Chiêm Long!” Hắn giật mình hoảng hốt, theo phản xạ “ừ” một tiếng, lời vừa ra khỏi miệng, liền biết có chuyện chẳng lành: “Nửa đêm nửa hôm, giữa nơi đồng không mông quạnh, thế nào lại có người? Còn nữa, trước giờ ta chưa từng tới đây, ai có thể nhận ra ta?” Không để hắn kịp định thần, thân thể đã bị mấy bàn tay túm được, kéo áo kéo quần, kéo tóc kéo chân, không lời giải thích, nhét hắn vào một cỗ kiệu giấy, do hai con người giấy khiêng đi. Đậu Chiêm Long ngồi bên trong, chỉ nghe tiếng gió phần phật, giống như đằng vân giá vũ, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, đầu óc quay cuồng, làm sao thoát thân được đây?
Chẳng biết qua bao lâu, cỗ kiệu giấy đột nhiên rơi xuống đất, Đậu Chiêm Long té nhào, ngã đến thất điên bát đảo, một trận âm phong cuốn theo quỷ hoả, thiêu kiệu giấy cùng người giấy thành tro bụi. Tro bụi xoay vòng, gắt gao quấn lấy Đậu Chiêm Long. Chợt nghe thanh âm chói tai vang lên: “Ngươi chính là Đậu Chiêm Long?” Đậu Chiêm Long cho rằng mình đã chết, ba hồn bảy phách xuống Địa Phủ! Nhưng nghĩ thêm một hồi, hắn lại cảm thấy không đúng, nghe nói quỷ sai bắt người đều dùng Câu Hồn Bài dán lên trán, ba hồn bảy phách lập tức bị rút ra, tròng một bộ xiềng xích, kéo đi giống như chó chết, làm gì có chuyện dùng kiệu nâng? Hắn nhưng không muốn duỗi cổ chờ chém, lòng hạ quyết tâm, rút tẩu thuốc dài dắt bên hông, chỉ về phía đối phương: “Không cần giả thần giả quỷ, nếu đã nhận ra ta, mau hiện thân tới gặp!” Người kia nổi giận nói: “Đậu Chiêm Long, ta thấy ngươi đúng là không đâm tường cứng không quay đầu, sắp chết đến nơi, còn dám càn rỡ?” Đậu Chiêm Long mắng: “Mẹ kiếp, ta sống hay chết, không đến lượt quỷ không đầu như ngươi làm chủ!” Người kia nói: “Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta, cứng miệng cũng uổng công, đám người tầm bảo các ngươi tự cho là quỷ thần khó lường, làm sao biết trên đời còn có câu thiên lý nan dung? Cái gì kêu oan có đầu nợ có chủ? Hắc Bát Gia ta sẽ để ngươi chết được minh bạch: Năm đó ngươi thả Lâm Trung Lão Quỷ trong phủ Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành, đây là việc thứ nhất; ngươi lấy đi thiên linh địa bảo trên núi Quan Đông, không chịu trả lại, đây là việc thứ hai; ngươi thất tín bội nghĩa, tàn sát đệ tử Hồ Gia Môn, đây là việc thứ ba! Hồ Gia Môn bọn ta chính là thiện tu, không dễ sát sinh, nhưng ngươi phạm ba tội cùng một lúc, không đáng sống sót, còn không mau quỳ xuống chịu chết?”
Đến giờ Đậu Chiêm Long mới nhận ra, mình đã rơi vào tay Hồ Hoan Tử, tấm bài vị mà Phi Lai Phượng dâng hương tế bái phía sau hậu trường rạp hát cũ nát, chính là Hắc Bát Gia. Chỉ trách mình qua loa bất cẩn, ném đi kỳ môn trấn vật “Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ”, cho dù bảo họa rách nát đến đâu, vẫn có thể khiến yêu ma quỷ quái kinh sợ, ai ngờ mới vừa ném bảo họa, thứ này liền tìm tới! Hắn vốn định giao ra chày gỗ quý, đổi chính mình một mạng, thế nhưng vật quý một khi đã bỏ túi, lại kêu hắn lấy ra, kiểu gì cũng cảm thấy luyến tiếc, vì thế lắc đầu phản bác: “Không đúng! Mấy việc ngươi nói, không thể tính lên đầu Đậu Chiêm Long ta đây!” Hắc Bát Gia oán hận hỏi: “Đồ hèn nhát, dám làm không dám nhận, đáng bị thiên lôi đánh chết! Không phải ngươi thì là ai?” Đậu Chiêm Long biện bạch: “Thời điểm ta vào phủ Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành mới có mười mấy tuổi, mũi vắt chưa sạch, miệng còn hôi sữa, căn bản không biết đó là chỗ nào, Đậu Lão Đài nói bên trong có vật báu vô chủ, ta mới dám vào đó, lại càng không biết Lâm Trung Lão Quỷ là ai, tục ngữ nói: không biết không có tội, ta cũng suýt bị lão hại chết, dựa vào đâu đổ vạ lên đầu ta? Thứ hai, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, vào núi đào chày gỗ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chày gỗ quý trong núi sâu rừng già, bị người phóng sơn đào ra, đây chính là số kiếp khó tránh, huống chi là do ba huynh đệ kết bái của ta đào, ta không liên quan. Thứ ba, Phi Lai Phượng giúp ta giết Bạch Kiểm Lang, ta cũng đồng ý để hắn mang đi chày gỗ quý, là mấy huynh đệ kết bái của ta bất ngờ ra tay, mình ta ngăn không nổi, chuyện này có thể trách ta sao? Có tâm làm việc thiện, không được thiện báo; có tâm làm việc ác, lại không chịu trừng phạt. Ba việc ngươi nói, có cái nào do ta làm sai? Mỏ vịt dẹt không do búa đập, miệng cóc to không phải kéo cắt! Đậu Chiêm Long ta là người ngay thẳng đường hoàng, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, ngươi muốn tạt nước bẩn vu hãm ta, chỉ e không dễ dàng như vậy!”
Hắc Bát Gia giận dữ mắng: “Người tự làm bậy không thể sống, còn dám ngang nhiên càn quấy, nói đen thành trắng? Ba việc này, cái nào không phải do ngươi dựng lên? Nếu ngươi không tham tiền, tin vào mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của Lâm Trung Lão Quỷ, sao có thể cõng hắn rời phủ Hồ Tam Thái Gia? Nếu ngươi không chỉ điểm đám sơn phỉ vị trí chày gỗ quý trên núi, làm sao bọn họ đào được Thất Can Bát Kim Cương? Lúc Phi Lai Phượng đòi ngươi chày gỗ quý, ngươi lòng tham phát tác, tìm cớ trì hoãn, bằng không sao có bi kịch sau này? Cho dù người khác gây họa, ngươi cũng không thoát khỏi can hệ, hôm nay, mặc kệ ngươi muốn hay không cũng phải nhận, Thổ Địa đánh Ngọc Hoàng - thân phận thấp kém còn dám phạm thượng, muốn làm loạn hử?” Đậu Chiêm Long đoán chắc đối phương sẽ không chịu bỏ qua, sớm đã nghe thợ săn trên núi Quan Đông nói “Chó sợ cúi mình lang sợ vuốt, hồ ly sợ chính là cánh tay”, lập tức xắn tay áo: “Miệng mọc trên người ngươi, ngươi nói gì chả được, ta có mười cái mồm cũng không thể nói rõ lý lẽ, đầu Đậu mỗ ở đây, ngươi có giỏi thì qua mà lấy?”
Trong sương mù đen kịt truyền ra từng tràng tiếng cười tà ác, sau đó mười mấy chiếc chân hồ ly lông lá, móng vuốt sắc nhọn thò ra, từ bốn phương tám hướng muốn bắt Đậu Chiêm Long. Đậu Chiêm Long to gan lớn mật, không tin Hồ Hoan Tử có thể một tay che trời, mắt thấy xung quanh trở nên tối tăm lạnh lẽo, không thể dùng Cối Xay Vàng, liền cầm tẩu thuốc cán dài khua khoắng loạn xạ. Đánh cho đến khi móng vuốt hồ ly đều rụt lại, từ trong sương mù liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết. Đậu Chiêm Long dùng sức quá mạnh, khiến tẩu thuốc cán dài gãy làm đôi, nồi đồng khắc bốn chữ “Chiêu Tài Tiến Bảo” cũng không biết lăn đi đâu, trong cơn tức giận liền ném xuống đất, tùy tay cầm tẩu thuốc còn lại mà đánh, hồi lâu sau, rốt cuộc không còn móng vuốt xuất hiện. Chợt nghe đối phương oán hận nói: “Đậu Chiêm Long, ta không giết được ngươi, ngươi cũng chạy không thoát, đây sẽ là nơi táng thân của ngươi!” Dứt lời, âm phong tiêu tán, Đậu Chiêm Long rơi xuống đất, ngã sấp hình chữ X. Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn ra xung quanh, xa xa núi non trùng điệp, kéo dài vô tận, đừng nói bóng người, đến con chim cũng không thấy. Còn mình đang đứng giữ một khu nghĩa địa, mộ lớn mộ nhỏ không dưới mấy trăm cái, có vẻ mới chôn cách đây không lâu, đất còn chưa khô, có những cái bị sụp một nửa, dưới hố đen sâu hun hút nhìn không thấy đáy, giữa các ngôi mộ gồ ghề lồi lõm, không có lấy một cọng cỏ, cách đó không xa dựng một tấm bia đá, cao ngang đầu người, bên trên khắc ba chữ lớn “Mộ Hồ Ly” xiêu xiêu vẹo vẹo!
Trên người Đậu Chiêm Long chôn bảo vật, nhận ra đây là Mộ Hồ Ly. Tương truyền Địa tiên tổ sư Hồ Tam Thái Gia nơi quan ngoại, môn hạ đệ tử đông đảo, trong đó có thiện có ác, phàm những kẻ tác yêu tác quái, làm nhiều việc xấu, đều bị sét đánh lửa thiêu, sau đó chôn vào Mộ Hồ Ly. Hắn không biết Hắc Bát Gia dùng chiêu trò gì, thầm nghĩ: “Mộ Hồ Ly không phải vực sâu vạn trượng, lại không có tường đồng vách sắt, thiên la địa võng, đơn giản chỉ là bãi tha ma mà thôi, sao có thể vây khốn được ta?” Đậu Chiêm Long vội đi Khẩu Bắc, tìm Bát Đại Hoàng Thương cùng đám ăn mày Toả Gia Môn tính sổ, không muốn dây dưa cùng Hồ Hoan Tử, lập tức cất bước rời đi, chưa được bao xa, bỗng phát hiện có gì đó không ổn, đường dưới chân giống như có sự sống, hắn đi một bước, đường dài thêm một bước, hắn đi hai bước, đường lại dài thêm hai bước, thử bước nhanh, đường cũng dài nhanh, càng đi càng không thấy điểm cuối, vô cùng vô tận, trong lòng không khỏi lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, cả đời này hắn cũng không thoát khỏi Mộ Hồ Ly!
Nếu là người khác, đương nhiên chắp cánh khó bay, nhưng trên người Đậu Chiêm Long có chôn Miết Bảo, tranh chính là cơ duyên, đoạt chính là vận số, có câu: đại đạo 50, thiên diễn 49, kiểu gì cũng có một đường sinh cơ, nước ở phía Đông không chảy sang hướng Tây, há có thể ngồi im chờ chết? Hắn đảo đôi mắt cú sáng quắc, âm thầm tính kế - người có ba hồn, một là Thiên hồn, hai là Địa hồn, ba là Nhân hồn, Thiên hồn là sinh cơ trong số mệnh, Địa hồn là cơ duyên tiến luân hồi, Nhân hồn là nghiệp lực do tổ tiên tích lũy, thiếu cái nào cũng không được, bất quá kẻ chôn Miết Bảo trong người lại có “Thân ngoại hữu thân”. Đậu Chiêm Long bị vây trong Mộ Hồ Ly không ra được, nhưng có thể sử dụng phân thân, phá Mộ Hồ Ly từ bên ngoài. Tuy nhiên mỗi lần sử dụng chiêu này, cần phải hy sinh một thiên linh địa bảo. Trong hầu bao của hắn có hai thiên linh địa bảo, Thất Can Bát Kim Cương là thiên linh, Cối Xay Vàng là địa bảo, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn đã biết, vì thoát khỏi Mộ Hồ Ly, chỉ đành hy sinh Cối Xay Vàng. Đậu Chiêm Long cắn răng cắt mạch máu, xẻo một miếng thịt từ Miết Bảo, tiếp thêm linh khí từ Cối Xay Vàng, vung tay ném thật mạnh, một đạo kim quang bay vọt lên trời. Nào biết Hắc Bát Gia còn ở bên ngoài Mộ Hồ Ly theo dõi hắn, liều mạng dồn hết đạo hạnh, âm thầm phất Triệt Địa Kỳ, chặn lại đạo kim quang. Chớp mắt kim quang rơi xuống, Triệt Địa Kỳ hóa thành hư ảo, Hắc Bát Gia cũng bị đánh hiện nguyên hình, mất mạng ngoài Mộ Hồ Ly.
Đậu Chiêm Long ba hồn mất một, Cối Xay Vàng biến thành cục đá, trong hầu bao của hắn còn có Thất Can Bát Kim Cương, nhưng bất luận thế nào cũng không dám dùng. Bởi hắn có thể chống lại đói khát, không mệt không mỏi, tất cả là nhờ Miết Bảo chôn trong người, thứ này phải dùng thiên linh địa bảo nuôi dưỡng, vạn nhất sơ xuất, sử dụng đến thiên linh địa bảo cuối cùng, lại không thoát khỏi nơi ngọn cỏ cũng không mọc như Mộ Hồ Ly, tinh khí trong người sẽ bị Miết Bảo hút cạn!
Đậu Chiêm Long gặp nguy không loạn, kế này không được liền nghĩ ra kế khác, lấy quyển sổ từ trong hầu bao, mở ra xem, kẹp trong trang sách không phải lừa giấy trắng, mà là lừa giấy đen, trong lòng biết lừa đen ngã gục ở Tiểu Nam Hà đã nhập trở lại hình giấy. Cầm lừa giấy ném xuống dưới chân, lập tức biến thành lừa sống, toàn thân đen mượt, yên cương đầy đủ, vẫn là bảo vật lừa đen của hắn! Từ xưa, có không ít cao nhân cưỡi lừa, Trương Quả Lão cưỡi lừa qua cầu Triệu, Triệu Khuông Dẫn cưỡi lừa giành thiên hạ, Lý Thái Bạch cưỡi lừa dạo Hoa Âm, Mạnh Hạo Nhiên cưỡi lừa tìm hoa mai… ai cũng lưu danh thiên cổ, vậy trên thế gian con lừa nào lợi hại nhất? Quay lại quá khứ về thời Xuân Thu Chiến Quốc, giống lừa của Vệ Quốc thực sự rất được ưa chuộng, phân bố tại khu vực đông nam Thái Hành Sơn, quất một roi có thể chạy mấy chục dặm, trèo đèo vượt núi như đi trên đất bằng, đáng kinh ngạc nhất chính là ban đêm có thể kêu, chuẩn xác hơn cả người gõ mõ tuần tra ban đêm. Lừa đen của Đậu Chiêm Long cũng có nguồn gốc từ nước Vệ, chỉ thấy: toàn thân đen nhánh; chân sau cong như cánh cung, trước chân thẳng tựa mũi tên; vượt lửa qua sông không loạn, truy phong đuổi nguyệt còn chê chậm; lên núi có thể đấu mãnh hổ, xuống biển có thể chiến giao long; thực không phải vật phàm, mà là phi thiên độn địa Kim Tinh Giản!
Từ nhỏ Đậu Chiêm Long đã biết con lừa này, ít nhiều cũng có tình cảm, hắn nhún mình nhảy lên lưng lừa, vuốt ve bờm nó mà nói: “Ông bạn già, sinh tử trước mắt, ta chỉ biết trông cậy vào ngươi!” Lừa đen ngoái đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, hai tai dựng đứng, lúc lắc mấy cái, phì phì vài tiếng, lọc cọc tiến về phía trước. Lừa đi đường cũng dài ra, tựa hồ đứng im tại chỗ. Đậu Chiêm Long thấy không thể tiếp tục vậy, phải tăng tốc độ, hai chân kẹp chặt bụng lừa, dùng sức quất vào mông nó, lừa đen lập tức hiểu ý, vươn mình sải vó chạy như bay, bụi đất bốc lên mù mịt. Thế nhưng lừa chạy nhanh, mộ lớn cũng nhanh. Đậu Chiêm Long thầm kêu khổ, nếu lừa đen không thể thoát ra ngoài, hắn cũng hết cách, chỉ có thể chết già trong Mộ Hồ Ly, vì vậy hét lớn một tiếng, thúc mạnh vào bụng lừa đen, giục nó tăng tốc độ. Lừa đen ăn đau, dốc hết tốc lực chạy như điên, Đậu Chiêm Long còn chê nó chạy chậm, cắn răng mở nồi tẩu thuốc, tàn nhẫn dí vào mông lừa, chọc nó nóng nảy, mũi miệng phun khói, bốn vó sinh phong, càng chạy càng nhanh, đến khi bốn chân cơ hồ không chạm đất. Đậu Chiêm Long cảm giác tốc độ lừa đen còn nhanh hơn ánh sáng, trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng, chỉ biết nằm rạp, ôm chặt cổ lừa không dám buông tay, tiếng gió phần phật bên tai, dần biến thành tiếng vang kỳ quái như xé lụa, qua một khoảng thời gian, thanh âm biến mất, mộ phần xung quanh cũng chẳng thấy đâu, không chút ánh sáng, hỗn loạn tối tăm, giống như hết thảy đều tan biến trong hư vô, chỉ có lừa đen chạy như bay về phía trước, nếu nói “Thời gian tên bắn, ngày tháng thoi đưa”, thì tốc độ của lừa đen còn nhanh hơn tên bay, thoi chạy!
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, một tiếng lừa hí vang lên, giống như sấm đánh giữa trời quang, khiến lỗ tai Đậu Chiêm Long trở nên tê dại, vừa mở mắt liền phát hiện, trên đỉnh đầu mặt trời chói chang, trước mắt là cỏ cây xanh mướt, nước chảy róc rách. Lừa đen chậm dần bước chân, miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng. Đậu Chiêm Long nhẹ nhàng thở phào một hơi, lòng thầm đắc ý: “Một cái Mộ Hồ Ly nho nhỏ, có thể vây khốn được ta sao?!” Hắn dẫn lừa đen đến bên suối uống nước, vừa nhìn bóng mình phản chiếu, lập tức bị doạ cho không nhẹ, chỉ thấy một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, râu tóc bù xù, móng tay dài ngoằng, quần áo tơi tả, toàn thân dơ bẩn, trông chẳng khác gì dã nhân, chỉ có đôi mắt cú vẫn sáng quắc. Lại mở ra hầu bao ra xem, chày gỗ quý Thất Can Bát Kim Cương đã khô đến nhăn nheo, râu cũng rụng hết, biến thành một cây củ cải héo, toàn bộ linh khí đều bị bảo vật trên người hắn hút cạn.
Đậu Chiêm Long từ núi sâu ra ngoài, sau khi nghe ngóng mới biết, kể từ lúc hắn tự tiệc ở Ngọc Xuyên Lâu, sau đó bị vây trong Mộ Hồ Ly, đến nay đã qua hai mươi năm! Trong lòng hắn bỗng cảm thấy thê lương, đồng thời xuýt xoa kêu mình may mắn, nhờ có lừa đen chạy nhanh, bằng không hắn cũng chẳng thoát ra được, hơn nữa bên người còn có chày gỗ quý, nếu là thiên linh địa bảo khác, làm sao căng được lâu như vậy? Chỉ là hai mươi năm chớp mắt liền không có, hoa có nở có tàn, cuộc đời con người so với trời đất, thực chẳng đáng là bao, cho dù có thể sống đến một trăm tuổi, nhưng năm đó đánh rớt Thiết Ban Cưu bị trừ một nửa dương thọ, vậy cũng chỉ sống đến 50 mà thôi. Sau khi Đậu Chiêm Long thoát khỏi Mộ Hồ Ly, sợ chẳng còn sống được mấy ngày, hồn phách lại không được đầy đủ, cũng không thể lần nữa xẻo miếng thịt từ Miết Bảo… bất quá, mối thù năm đó không thể không báo, bằng không xuống dưới Cửu Tuyền, cũng không tiêu được oán khí trong người. Lập tức cưỡi lừa đen chạy thẳng đến Khẩu Bắc, trên đường vừa đi vừa suy nghĩ: “Tuy đã qua hai mươi năm, Bát Đại Hoàng Thương chắc đã thay đổi, Lão La - Toả Gia Môn không biết sống hay chết, bất quá cha chết con còn đó, các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy thoát! “
Kể đến đây, “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo: Thất Can Bát Kim Cương” coi như hạ màn. Serie này của tôi có tên “Tứ Thần Đấu Tam Yêu”, “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo” chỉ là một quyển trong đó, Tứ Thần chỉ Tứ đại kỳ nhân Thiên Tân Vệ: Ương thần Thôi Lão Đạo kể chuyện xem bói, Hỏa thần Lưu Hoành Thuận truy hung nã tặc, Hà thần Quách Đắc Hữu đốt thuốc giải oan, Tài thần Đậu Chiêm Long cưỡi lừa tầm bảo. Có người hỏi, Đậu Chiêm Long là kẻ tầm bảo từ bên ngoài tới, cưỡi lừa đen vào Nam ra Bắc, không lớn lên tại vùng đất cuối Cửu Hà, sao có thể trở thành một trong Tứ đại kỳ nhân Thiên Tân Vệ? Còn nữa, hắn đi Khẩu Bắc báo thù thế nào, như thế nào thu lại hồn phách, làm sao lấy được Kim Thiềm, vì sao tránh khỏi chín lần chết mười ba lần gặp tai ương? Có câu: “Mặc áo phải xỏ tay, kể chuyện không thể thiếu nút thắt”, rất nhiều tình tiết thú vị, sẽ được đề cập trong bộ “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo: Cửu Tử Thập Tam Tai”!
Hết chương
(vẫn còn chương 10 nữa nha mọi người :))