TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

9.2 Đậu Chiêm Long

 Chương 9

ĐẬU CHIÊM LONG DỰ TIỆC


2.

Mỗi gia đình một chủ nhân, mỗi ngôi miếu một vị thần, tên mập kia chính là “Lão La” - thủ lĩnh Cái Bang Toả Gia Môn tại Khẩu Bắc! Đậu Chiêm Long chưa gặp cũng nhận ra lão, lúc trước từng bảo Chu Nhị Diện Tử tìm hiểu qua, nhắc đến Lão La của Nhị Quỷ Miếu - Tế Phong Đài, toàn bộ Khẩu Bắc, thậm chí Tuyên Hóa, Đại Đồng… không ai không biết. Tổ tiên người này vốn là một vị Vương gia, thân hình to béo mập mạp, thể lực hơn người, tuy nhiên lão mắc bệnh lạ, hai chân lở loét, lan khắp cơ thể, căn bệnh này còn di truyền, con cháu lão cũng chịu chung số phận, đã mời không ít danh y, uống không biết bao nhiêu thuốc, thậm chí còn châm cứu, vậy mà vẫn không trị khỏi. Dân gian truyền rằng, lão đụng phải cóc tinh, nhiễm một loại độc vô pháp cứu chữa, thường gọi là “Hoa tử”. Nghe nói người mắc Hoa tử đau đớn dày vò, không thể hưởng phúc, ăn cơm thừa canh cặn, mặc quần áo vải thô, ngủ trên đệm rơm đệm cỏ, ra cửa không thể cưỡi ngựa ngồi xe, hơi thoải mái một chút, bệnh liền trở nên nghiêm trọng, cho đến cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết. Năm đó tin đồn truyền khắp kinh thành, Hoàng Thượng truyền khẩu dụ, giáng lão làm người thừa kế “Cùng vương gia” (Cùng trong bần cùng). Thời ấy, ăn mày tại Khẩu Bắc rất nhiều, thường xuyên quấy rối các hộ làm ăn buôn bán, kết bè kết đảng, giả vờ bị thương nằm ăn vạ, quan phủ cũng không quản nổi, nếu cứ tiếp diễn như vậy, sẽ cấu thành họa lớn, vì vậy lão được phái đến Khẩu Bắc, thống lĩnh Cái Bang Toả Gia Môn, quản lý lưu dân/ăn mày tại địa phương. Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, Vương gia không muốn cũng phải đi, mang theo một bụng oán khí đến nơi này, lên làm Tiên Can Tử - thủ lĩnh Toả Gia Môn. Dù sao cũng là Vương gia, lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, văn thao võ lược lại có là thủ đoạn, từ khi chấp chưởng Toả Gia Môn tới nay, liền lập ra một quy tắc: toàn bộ ăn mày trong khu vực quản lý của lão, bất kể là ai, trước tiên đều bị đánh 30 gậy, cho đến khi da tróc thịt bong, kêu cha gọi mẹ, không chống nổi lập tức mất mạng, tóm lại không chứa chấp kẻ già yếu bệnh tật, chỉ giữ toàn loại hung hãn tàn nhẫn.


Toả Gia Môn chiếm cứ Nhị Quỷ Miếu - Tế Phong Đài ngoài thành, Cùng Vương Gia chọn ra một đội toàn kẻ côn đồ từ trong đám ăn mày, theo lão cơm ngon rượu say, những người còn lại cuộc sống không bằng heo chó. Xung quanh Tế Phong Đài có rất nhiều lò gạch hoang phế, mặt đất phủ một lớp cỏ mục, mấy chục tên ăn mày chen chúc trong một lò gạch hỏng, đứng không thể thẳng eo, nằm không thể duỗi chân, ban ngày phân công ra ngoài ăn xin, đúng giờ quay về điểm danh, tên nào làm trái bang quy, nhẹ thì phạt quỳ, đánh gậy, chặt ngón tay, cắt lỗ tai, nặng thì rút gân, lột da, khoét mắt… tuyệt không dung thứ, đám khất cái vì giữ mạng, đành nhẫn nhục chịu đựng. Dưới sự dẫn dắt của Cùng Vương Gia, thế lực Toả Gia Môn càng ngày càng lớn, không từ chối bất cứ một ai, kể cả kẻ phản bội. Nghe nói Lão La toàn thân đầy mụn ghẻ, tính tình hung bạo hơn tổ tiên, hơn nữa còn âm ngoan độc ác, vui buồn thất thường, hoành hành tại Khẩu Bắc không ai bì nổi, luận chơi bẩn không ai so được với lão, môn hạ đệ tử có hàng ngàn hàng vạn, thế lực còn lớn hơn quan phủ, nghiễm nhiên trở thành Thổ Hoàng Đế. Bát Đại Hoàng Thương buôn bán lớn, kiếm nhiều bạc, cũng không dám đắc tội Lão La, các cửa hàng cửa hiệu tại Khẩu Bắc đều có “Phi Lai Cổ” của Toả Gia Môn, vậy cái gì gọi là Phi Lai Cổ? Một không cần góp tiền, hai không cần làm việc, cuối năm còn phải chia hoa hồng cho lão, đưa thiếu một đồng, nhẹ thì phá hỏng việc làm ăn của ngươi, nặng thì khiến ngươi tan cửa nát nhà, chính vì vậy, Bát Đại Hoàng Thương tại Khẩu Bắc đều coi lão như tổ tông mà cung phụng.


Mấy hôm trước, Chu Nhị Diện Tử đi khắp nơi khoe khoang, nói trong tay bọn họ có thiên linh địa bảo - Thất Can Bát Kim Cương. Ăn mày Toả Gia Môn trải rộng khắp Khẩu Bắc, phố lớn ngõ nhỏ đều có mặt, cả ngày dựng lỗ tai nghe gió thổi cỏ lay, tin tức truyền đến tai Lão La, hận không thể lập tức nuốt chày gỗ quý, chữa mụn ghẻ trên người, vốn định trực tiếp cướp đoạt, nhưng lại sợ tổn hại thiên linh địa bảo, cho nên mới án binh bất động, chờ đợi thời cơ. Mấy người Đậu Chiêm Long giết Bạch Kiểm Lang thế nào, làm sao phóng hỏa đốt sơn trang, trốn tránh quan phủ… hết thảy không qua được mắt đám ăn mày Toả Gia Môn. Lão La phân phó Bát Đại Hoàng Thương, mở tiệc ở Ngọc Xuyên Lâu, kêu bọn họ mang theo chày gỗ quý, nhân lúc đôi bên thương lượng, xông vào cướp đoạt, hắn dẫn đầu nhóm thủ hạ hung ác, giăng thiên la địa võng, chờ đợi thời cơ, đuổi tận giết tuyệt đám người ngoại lai, nào biết đối phương sinh lòng nghi ngờ, nói kiểu gì cũng không chịu lấy ra chày gỗ quý, còn chọc giận Bát Đại Hoàng Thương rời khỏi bữa tiệc. Lão La nổi trận lôi đình, lệnh cho đàn em bao vây Ngọc Xuyên Lâu, định xông vào bên trong!


Mấy người Đậu Chiêm Long trông thấy đám ăn mày hung ác, lại nghe Lão La lớn tiếng kêu gọi, mới biết thì ra Toả Gia Môn đã theo dõi thiên linh địa bảo từ lâu, chỉ trách mình nhất thời sơ sẩy, không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, Lão La chính là kẻ giật dây Bát Đại Hoàng Thượng bẫy bọn họ. Lúc này, lối đi ngoài nhã gian nhỏ hẹp, cầu thang chen đầy khất cái, tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi, cau mày trừng mắt, giống như quỷ tốt ở Phong Đô Thành, muốn chạy đã không kịp. Chợt nghe Lão La ra lệnh: “Bắt lấy bốn tên ngu xuẩn này, cho các ngươi rượu thịt tuỳ ý!” Đám ăn mày đều muốn tranh công, ngươi xô ta đẩy, chen nhau tiến lên, nhất thời đánh sập nửa bên vách tường. Hải Đại Đao cùng Lão Tác Luân ra ngoài dự tiệc, trên người không mang theo vũ khí, trong lúc tình thế cấp bách, mỗi người cầm một cái ghế, nhằm thẳng đầu đám khất cái mà phang, ghế trong nhã gian lầu hai đều làm bằng gỗ rắn chắc, viền còn nạm đồng, đập vào ai kẻ đó vỡ đầu, chỉ thấy mấy tên ăn mày ngã lăn ra đất, luôn miệng kêu cha gọi mẹ. Tiểu Đinh Tử thân pháp mau lẹ, tay cầm hai thanh đoản đao, thoăn thoắt chạy qua chạy lại, liên tiếp đâm trúng ba bốn đối thủ. Đáng tiếc khất cái đến quá nhiều, triển khai “Nhục Đầu Trận” trên lầu, trong đó không ít kẻ liều mạng, lại có Lão La tọa trấn, ai dám rút lui?


Đậu Chiêm Long thấy tình thế bất ổn, muốn ném Cối Xay Vàng đánh Lão La, thế nhưng tửu lầu quá chật hẹp, người lại quá nhiều, căn bản không thể thi triển. Bốn người vừa đánh vừa rút lui đến bên cửa sổ, định bụng nhảy xuống tháo chạy, có điều bên dưới Ngọc Xuyên Lâu chen chúc toàn ăn mày, đường đi sớm đã bị phong toả. Đậu Chiêm Long nào chịu bó tay chờ chết, nóng lòng bảo ba huynh đệ trèo lên mái nhà, trong thành nhà cửa san sát, mái nhà liền thành một mảng, ba người chia nhau chạy, sẽ không đến nỗi chết cả nút. Đúng lúc này, chợt nghe Lão La ra lệnh, đám ăn mày sôi nổi lôi ra bánh Ngũ Độc Dược, cho vào miệng nhai nát, phun về phía bốn người. Hải Đại Đao không kịp phòng bị, trên tay trên mặt đều dính nước miếng, chớp mắt biến thành màu đen, lập tức thối rữa, đau đến mức ngã lăn ra đất. Ba người còn lại chưa kịp phản ứng, đám ăn mày đã cầm đao xông lên, lung tung loạn chém, chẳng mấy chốc Hải Đại Đao đã biến thành thịt nát!


Ăn mày Toả Gia Môn một chiêu đắc thủ, la hét ầm ĩ, thi nhau chống gậy đánh chó xuống đất, kết thành bức tường người, từng bước áp sát! Tiểu Đinh Tử, Lão Tác Luân ra sức chém giết, nhóm ăn mày phía trước vừa ngã xuống, đã bị nhóm phía sau dẫm đạp mà lên, bàn ghế ngổn ngang, thức ăn vương vãi đầy đất, sàn nhà trơn trượt không thể đứng vững. Hai mắt Tiểu Đinh Tử bốc hỏa, quyết tâm một đao đâm chết Lão La, báo thù cho đại ca, dựa vào thân thủ linh hoạt, tránh thoát hàng loạt côn bổng xích sắt, lăn về phía trước, chui qua bức tường người, tiếp cận Lão La. Hắn dùng chiêu cá chép lộn mình, bật lên từ dưới đất, phát hiện Lão La cao to hơn mình rất nhiều, cơ thể mập mạp, khắp người mụn mủ, lo đâm không thủng một thân mỡ béo của lão, lập tức tách song đao làm hai, dồn hết thù hận, chém hai nhát về phía đối phương. Nào biết Lão La giấu gậy trong tay, người ta chưa đánh được lão, lão đã chuẩn xác cho người ta một gậy, quỷ thần tránh không thoát, cây gậy xé gió quất xuống, đập trúng đầu Tiểu Đinh Tử, lập tức mũi miệng phun máu, ngã sấp thành hình chữ X. Lão La nhấc một chân lông lá thúi hoắc, dẫm bẹp đầu hắn, máu đỏ óc trắng văng đầy đất! Lão Tác Luân đang chém giết đến toàn thân đẫm máu, thấy hai huynh đệ lần lượt chết thảm, không muốn sống nữa, dùng sức đẩy Đậu Chiêm Long: “Mau chạy đi, lưu lại một mạng, báo thù cho các huynh đệ!” Đậu Chiêm Long còn đang do dự, Lão Tác Luân đã bị chém một đao giữa trán, vết thương rách toạc, sâu đến thấu xương, máu chảy ròng ròng, trước mắt chỉ thấy một mảng màu đỏ tươi, vô cùng đau đớn. Chân Lão Tác Luân bị xích sắt trói buộc, hắn lại giật mạnh một cái khiến tên cầm xích lảo đảo, nhân cơ hội này nhặt thanh đao rơi dưới đất, liều mạng đâm chém xung quanh giống như một con hổ điên. Đậu Chiêm Long hạ quyết tâm, nhảy ra ngoài cửa sổ, đáp xuống mái hiên. Chỉ nghe bên dưới kêu la inh ỏi, ăn mày Toả Gia Môn cầm đèn cầm đuốc, khua khoắng côn bổng, ánh đao sắc bén, vây Ngọc Xuyên Lâu đến chật cứng, trên nóc nhà cũng có hơn trăm tên khất cái, thực đúng là lên trời không đường, xuống đất không cửa. Quay đầu nhìn trong phòng, Lão Tác Luân đã ngã gục giữa vũng máu. Lão La chỉ vào Đậu Chiêm Long hét lớn: “Chày gỗ quý trên người thằng nhóc này, đừng để hắn chạy thoát!” Đám khất đang vươn tay muốn tóm Đậu Chiêm Long, vừa nghe hiệu lệnh, lập tức giống như vỡ đê, hò nhau trèo lên. Đậu Chiêm Long kìm nén cơn giận, thầm nói: “Với bản lĩnh của ta, ai cũng không thể lấy đi chày gỗ quý, Toả Gia Môn cũng không được, ba vị huynh trưởng yên tâm, thù này ta nhất định sẽ báo!” Há mồm hô một tiếng, chỉ nghe tiếng lọc cọc vang lên, lừa đen giật đứt dây cương, thoát khỏi chuồng gia súc, phá mở một con đường trong đám khất cái, xông thẳng đến bên dưới tửu lầu. Đậu Chiêm Long cắn chặt răng, thả người nhảy xuống, không nghiêng không lệch đáp xuống lưng lừa. Lừa đen không hổ là bảo vật, trèo đèo lội suối giống như dẫm trên đất bằng, gọi là lừa, nhưng thật ra còn có danh hiệu, kêu “Kim Tinh Giản”, kẻ tầm bảo một khi cưỡi lừa đen, thực không khác gì chim bay trên trời, cá bơi dưới nước!


Khất cái từ bốn phương tám hướng xúm lại, Đậu Chiêm Long kẹp hai chân, thúc giục lừa đen, đang định thoát khỏi trùng vây, nào ngờ Lão La cũng nhảy từ trên lầu xuống dưới, giống cục thịt mỡ từ trên trời rớt xuống, khiến cho đất rung núi chuyển. Lừa đen hoảng sợ, cả kinh hí vang, dựng thẳng thân mình, lùi về phía sau mấy bước. Đậu Chiêm Long vội kéo dây cương, ổn định thân mình, nhân lúc Lão La còn chưa đứng vững, vung tay ném Cối Xay Vàng, chỉ thấy phong vân biến sắc, một đạo kim quang loé lên, lao thẳng về phía Lão La!


Lão La không hề hoảng hốt, vung gậy đánh bay cối vàng, lăn long lóc dưới đất. Đậu Chiêm Long thầm kêu một tiếng “Không hay”, giật dây cương muốn chạy. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, gậy của Lão La lại đánh tới. Lừa đen cõng Đậu Chiêm Long nhảy lên không trung, mới cao chừng ba thước, đã bị trúng một gậy ngã xuống đất, khiến Đậu Chiêm Long té nhào. Đám ăn mày Toả Gia Môn thấy Lão La đắc thủ, reo hò âm ĩ. Lão La không để Đậu Chiêm Long kịp bò dậy, nhanh tay vung gậy đánh chó, quất tới tấp. Đậu Chiêm Long tránh không được, né cũng chẳng xong, thầm nghĩ chuyến này coi như xong đời!


Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, chợt nghe một tiếng mắng chửi: “Thằng khốn nào mù mắt, dám đánh Xá Ca Nhi nhà ta, đúng là không biết tìm đường chết!” Một cơn gió lay động ngàn thân trúc, mười vạn quân gầm thét giữa trời đêm, cũng không át được giọng nói này, Chu Nhị Diện Tử rẽ đám đông qua đây, đứng chắn trước người  Đậu Chiêm Long. Thì ra vừa rồi hắn rời khỏi tửu lầu, không bỏ đi mà vẫn luôn quanh quẩn ở cửa, nghĩ cách làm lành, bỗng thấy từng nhóm khất cái đi về hướng này, tưởng Ngọc Xuyên Lâu phát đồ ăn miễn phí, thế nhưng ăn mày càng tụ càng đông, chẳng mấy chốc đã vây chặt tửu lầu, các cửa hàng xung quanh vội vàng cửa đóng then cài, du khách xem hoa đăng cũng không thấy tung tích, đoán đám ăn mày này không phải đến xin cơm, sau đó lại thấy trên lầu náo loạn. Chu Nhị Diện Tử thầm giật mình, lẽ nào Bát Đại Hoàng Thương cấu kết Toả Gia Môn, muốn đoạt chày gỗ quý? Trong lòng cầu trời khấn Phật, mong mấy người Đậu Chiêm Long không xảy ra chuyện. Nói đến công phu mắng chửi, Chu Nhị Diện Tử có thể lấy một chọi mười, nhưng nếu thực sự động thủ thì mềm như đậu hũ, có lòng chạy đi mật báo, ai dè đám khất cái chặn kín trước cửa, không thể chui vào bên trong. Đang lúc sốt ruột, lừa đen bỗng xuyên đám đông lao tới, Đậu Chiêm Long nhảy xuống Ngọc Xuyên Lâu, cưỡi lừa đen muốn chạy trốn, Lão La không chịu buông tha, vung gậy đánh ngã lừa đen, lại quất Đậu Chiêm Long túi bụi. Chu Nhị Diện Tử nửa đời trước làm lưu manh, nửa đời sau còn muốn trông cậy Đậu Chiêm Long hưởng phúc, sao có thể nhìn hắn bị đánh? Cảm thấy mình da dày thịt béo, ăn mấy gậy cũng không thành vấn đề, cái này kêu “Điếc không sợ sấm, mù không sợ dao”, Chu Nhị Diện Tử không biết nông sâu, lập tức chen khỏi đám đông, xông lên chắn trước mặt Đậu Chiêm Long, muốn đoạt cây gậy trong tay Lão La. Ai ngờ, gậy đánh chó của Toả Gia Môn vừa to vừa nặng, trúng một đòn không chết cũng tàn phế! Chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên trầm đục, đầu Chu Nhị Diện Tử lĩnh trọn một gậy, mũi mồm hộc máu, mắt cũng lòi ra, miệng vẫn mắng: “Lão già khốn kiếp… Đau quá… đau chết ta rồi…” Còn chưa dứt câu, hơi thở đứt đoạn, tay cầm gậy đến chết cũng không chịu buông.


Đậu Chiêm Long đau đớn không thôi, Chu Nhị Diện Tử mất mạng, cũng vì thay hắn đỡ một gậy, giúp hắn kịp thở một hơi. Hiện giờ đối mặt kẻ địch, hắn cũng không rảnh nghĩ nhiều, vội nhặt Cối Xay Vàng rơi dưới đất, một lần nữa ném về phía Lão La. Cối Xay Vàng là thiên linh địa bảo, bình thường chỉ to bằng nắm tay, nhưng khi bay ra kích thước liền thay đổi, trở nên to lớn. Lão La vốn tưởng mình chiếm thượng phong, bỗng một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, cây gậy trong tay lão lại bị Chu Nhị Diện Tử giữ chặt, gỡ mãi không được, vì thế chậm một nhịp, bị Cối Xay Vàng đập trúng đầu, hét thảm một tiếng, thân hình to như trâu mộng lảo đảo, đổ ập xuống đất, chẳng khác gì núi sập!


Đám ăn mày Toả Gia Môn mặt mũi tái mét, cứng đờ tại chỗ, không biết làm thế nào. Đậu Chiêm Long nhân lúc hỗn loạn, nhặt Cối Xay Vàng, xoay người nhảy lên lưng lừa đen. Lừa đen là bảo vật, tuy bị trúng một gậy của Lão La, vẫn gượng mình đứng dậy, dẹp đường xuyên qua đám khất cái, duỗi thân vươn cổ, sải dài bốn vó, liều mạng chạy về phía trước. Lúc này sắp qua giờ Tý, Khẩu Bắc không giống Giang Nam, gió lạnh thổi vù vù, hàn khí ập vào người, du khách xem hoa đăng sớm đã chạy hết, hàng quán đóng cửa, đường phố vắng tanh, không khí nặng nề, chỉ còn lồng đèn dọc hai bên đường toả sáng, giống như quỷ thành. Đậu Chiêm Long ôm chặt lừa đen, nhanh như tia chớp lao về phía cổng thành, cửa thành đóng chặt, tường thành cao đến mấy trượng, đắp bằng hoàng thổ, bên ngoài ốp gạch, bờ tường có lối đi, nối thẳng tới thành lâu. Lừa đen nhún mình nhảy lên đầu tường, đi thêm vài bước, mắt thấy kênh đào bảo vệ bao quanh tòa thành, cầu treo dựng thẳng, bây giờ đang là mùa đông, nước trong kênh khô cạn, để lộ một tầng chông sắt. Quân binh thủ thành tiến lên ngăn cản, lừa đen lúc lắc mấy cái, từ trên bờ tường nhảy xuống, vượt qua kênh đào bảo vệ, chở Đậu Chiêm Long chạy khỏi Khẩu Bắc, tốc độ nhanh như gió, không ngừng không nghỉ.


Chạy đến quá nửa đêm, lừa đen dần chậm bước, bốn chân run rẩy, đầu cũng gục xuống, mồ hôi chảy ròng ròng. Đậu Chiêm Long vội vàng xuống lừa, nhìn ngó xung quanh, muốn kiếm nước cho nó uống. Đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, chỉ thấy lừa đen ngã quỵ, hộc máu mà chết!


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com