Chương 9
ĐẬU CHIÊM LONG DỰ TIỆC
1.
Lại nói đám người Đậu Chiêm Long trốn trong kho chứa đồ da một khoảng thời gian, chỉ phái Chu Nhị Diện Tử ra ngoài tìm hiểu tin tức. Trời vừa sáng, trong thành liền xôn xao, mặc dù Khẩu Bắc không phải núi Quan Đông, nhưng ai chẳng biết Bạch Kiểm Lang là đao phỉ giết người vô số? Rơi vào kết cục này, chính là báo ứng của hắn! Lúc trước không ai dám nói, bây giờ đầu người chảy máu đầm đìa treo trên cửa thành, sơn trang cũng bị thiêu rụi, cây đổ đàn khỉ tan, ai còn sợ hắn? Trước kia nha môn nhận tiền của Bạch Kiểm Lang, chỉ lo ngậm miệng phát tài, dù sao hắn cũng không giết người cướp của ở đây, nay thấy người này đã chết, chỉ coi như cắt đứt một đường tài lộ, tuyên bố đao phỉ chia của không đều, nảy sinh tranh chấp, tuỳ tiện bắt mấy tên ra làm ma thế mạng, triệt tiêu bản án. Mấy ngày tiếp theo, đám người Hải Đại Đao lưu lại kho đồ da cùng Đậu Chiêm Long, rảnh rỗi liền khuyên hắn, nói cái gì mà: giang hồ hiểm ác, ăn cơm cẩn thận đừng mắc nghẹn, đi đường chú ý không vấp ngã, toàn thân Phi Lai Phượng ám đầy tà khí, tuyệt đối không phải hạng thiện lương, một đao làm thịt, tuyệt trừ hậu hoạn, không cần phải áy náy trong lòng. Chu Nhị Diện Tử thấy Đậu Chiêm Long mặt lạnh, không dám chọc hắn, chỉ đành đi sớm về trễ, lang thang khắp trà lầu tửu quán, nhà thổ sòng bài tại Khẩu Bắc… nơi nào đông đúc liền có mặt hắn, muốn nghe xem mọi người nghị luận ra sao về việc này. Sắp ăn Tết, trước cửa các nhà các hộ dán đầy câu đối, đại chỉ, thường càn… Đại chỉ, thông thường là giấy ngũ sắc hình vuông có cạnh dài 7 tấc, trên viết “Thiên Quan ban phúc, xuân ngập nhân gian, ngẩng đầu thấy hỉ, bốn mùa bình an”, được dán ở cửa, hai góc bên dưới còn đính giấy đỏ dài chừng ba bốn tấc, gió nhẹ thổi qua bay phấp phới. Thường càn nhỏ hơn Đại chỉ, trên có khoa văn chạm rỗng, hình dạng phong phú, tràn đầy không khí Tết. Trong hẻm ngoài phố đèn đuốc sáng trưng, khua chiêng gõ trống, ngoài thành dân chúng tổ chức đua ngựa nghênh đón Hỷ Thần, bờm ngựa đuôi ngựa đều buộc dây đỏ, đằng xa từng đống lửa cháy hừng hực, người qua đường đua nhau ném thêm củi khô, giữ lửa không tàn... Cuối tháng Chạp, ai cũng bận rộn chuẩn bị đón Tết, dân không báo án quan không truy xét, ai còn để ý cái đầu của Bạch Kiểm Lang?
Thủ xuyến
(cài ở khuyết áo trước ngực)
Chu Nhị Diện Tử trở lại kho chứa đồ da, không nói rõ mình ăn chơi/tiêu xài thế nào, chỉ kể những gì mắt thấy tai nghe trong thành, mọi người như trút được gánh nặng, riêng Đậu Chiêm Long vẫn tâm thần bất an. Chu Nhị Diện Tử hào hứng nói: “Hội hoa đăng 15 tháng Giêng, Bát Đại Hoàng Thương - Khẩu Bắc sẽ mở tiệc đãi khách tại Ngọc Xuyên Lâu, muốn cùng chúng ta gặp mặt thương lượng, xem hai trăm cân chày gỗ kia bán thế nào.” Hải Đại Đao cũng nói với Đậu Chiêm Long: “Lão huynh đệ, bọn ta cần bán hơn hai trăm cân chày gỗ, núi sâu rừng hoang nhiều huynh đệ nghèo, toàn bộ đều trông cậy vào đấy ăn cơm. Bọn ta lại không phải thương gia, không biết bàn chuyện buôn bán, Lão Tứ, đệ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn a!” Lúc này Đậu Chiêm Long mới vỡ lẽ, lại là Chu Nhị Diện Tử đưa ra chủ ý, mượn danh Hải Đại Đao, làm ăn với Bát Đại Hoàng Thương, giận đến không thở nổi, để tay lên ngực tự hỏi: “Tuy sơn phỉ đoạt không ít tài vật, nhưng chỉ là mấy thứ lặt vặt mà thôi, không có ngân phiếu, bát đĩa bằng vàng, hết thảy đều rơi vào tay Chu Nhị Diện Tử. Ta tầm bảo phát tài dễ như trở bàn tay, chính là do số mệnh an bài, đám sơn phỉ cùng Chu Nhị Diện Tử vét sạch núi vàng núi bạc, một sớm phát tài, đối bọn họ chính là họa chứ không phải phúc. Ta không ngại giúp bọn họ một lần, chịu ơn cứu mạng, tình nghĩa kết bái. Xong vụ này, coi như không làm huynh đệ thất vọng, đến lúc đó ta xa chạy cao bay, để Chu Nhị Diện Tử theo bọn họ lăn lộn!” Chu Nhị Diện Tử chỉ nghĩ bán xong chày gỗ quý, được chia một bát canh, thấy Đậu Chiêm Long không nói gì, liền mở miệng khuyên nhủ: “Bát Đại Hoàng Thương có trong tay giấy phép triều đình, thay hoàng thượng buôn bán, ai cũng tài đại khí thô. Đối với người ta, giao dịch hơn hai trăm cân chày gỗ, với chúng ta là lớn, với họ chỉ là chuyện nhỏ, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, không đến mức tám vị chủ nhân cùng nhau ra mặt. Sở dĩ bày tiệc tại Ngọc Xuyên Lâu, đơn giản là muốn chúng ta mang Thất Can Bát Kim Cương qua đó, cho bọn họ mở mang tầm mắt, dính chút bảo khí, chúng ta không thể khiến người ta mất mặt.” Đám người Hải Đại Đao cũng liên thanh đồng tình: “Có chày gỗ quý trong tay, cho dù không đủ tư cách ngồi ăn cùng bàn với Bát Đại Hoàng Thương, bọn họ cũng phải xem trọng chúng ta mấy phần, đây là cơ hội hiếm có, không nên bỏ qua! Đậu Chiêm Long thấy Chu Nhị Diện Tử cùng ba tên sơn phỉ đang lúc cao hứng, không tiện xối chậu nước lạnh, thầm nghĩ: “Bát Đại Hoàng Thương không đến mức cướp đoạt bảo vật giữa ban ngày, làm ăn coi trọng hòa khí sinh tài, cho bọn họ nhìn một cái cũng không sao. Huống chi Thất Can Bát Kim Cương trong tay ta, ai có thể lấy đi? Cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước dâng nâng nền, cho dù đứng trước mặt nha môn tổng đốc, há có thể làm khó ta?” Ngọc Xuyên Lâu là một trong hai tửu lầu số một tại Khẩu Bắc, tọa lạc trên con đường sầm uất nhất nội thành, xa hoa tráng lệ, hai bên cổng lớn treo một bộ câu đối: “Ngửi ba chén trạng nguyên thi đậu, uống hai ly treo ấn phong hầu”, lầu một là chỗ ngồi tự do, lầu trên chia hai dãy nhã gian (phòng riêng), phía sau là đại hoa viên, đình đài thủy tạ, lịch sự tao nhã hiếm thấy, những thứ này không dành cho dân thường, có thể tiến nhã gian đều là quan to hiển quý, thương nhân giàu có. Hôm nay 15 tháng Giêng, không khí rét lạnh, trời phủ mây đen, gió bắc cuốn theo vụn băng, quất lên mặt như kim đâm dao cứa. Thời điểm chạng vạng, đám người Đậu Chiêm Long thân mặc áo da, đầu đội mũ nỉ che tai, cưỡi lừa cưỡi ngựa tiến vào thành. Theo truyền thống từ xa xưa, hôm nay được coi là một ngày Tết nhỏ, trên trời mây mù che kín, gió lạnh trăng mờ, tuyết rơi xối xả, các cửa hàng treo cao đèn lồng, màu sắc phong phú, vừa trang trí vừa thắp sáng. Rất nhiều khách hành hương tụ tập trước Miếu Nãi Nãi, chặn kín cửa miếu. Trên đường, từng đội từng đội múa Ương ca/đi cà kheo, thiếu nữ/nàng dâu xách theo bánh trôi, kẹo lạc vừa mua từ tiệm điểm tâm, tốp năm tốp ba, nói nói cười cười, trẻ nhỏ tay cầm hồ lô ngào đường, tung tăng chạy qua chạy lại… cảnh tượng yên vui thanh bình. đám người Đậu Chiêm Long xuyên phố qua hẻm, đi đến Ngọc Xuyên Lâu, hôm nay bọn họ là khách quý của Bát Đại Hoàng Thương, chưởng quầy đón tiếp từ xa, đưa mấy người vào nhã gian lớn nhất trên lầu, gia súc dắt ra phía sau uống nước. Bát Đại Hoàng Thương chờ đã lâu, tám vị chủ nhân, sắc mặt người nào cũng hồng nhuận, mặc trường bào áo khoác thêu chỉ vàng chỉ bạc, khuyết áo buộc một cái thủ xuyến (vòng tay), vật liệu gia công không đồng nhất, bên hông treo lủng lẳng túi tiền, ngọc bội, túi thơm. Trong đó có một vị Phạm Tứ gia, chính là ông chủ hoàng thương thu mua chày gỗ của bọn họ năm ngoái, Ngọc Xuyên Lâu cũng do ông ta mở, không phải để kiếm tiền, mà vì giao lưu kết bạn, thuận tiện bàn bạc việc làm ăn. Đôi bên chào hỏi lẫn nhau, chia chủ khách ngồi xuống. Tiểu nhị dâng khăn nóng, pha trà hoa nhài, bê lên bốn đĩa đồ khô cùng bốn đĩa điểm tâm, thường được gọi là “Khai khẩu điềm” (món khai vị), bốn đĩa đồ khô bao gồm: hạt hướng dương, hạt dẻ rang đường, hạt dẻ cười, hạnh nhân, bốn đĩa điểm tâm lần lượt là mứt phật thủ, há cảo hấp, bánh mật ong, bánh sữa đậu xanh, ngoài ra mỗi người còn thêm một bát nhỏ bánh trôi. Không phải do keo kiệt mà không đưa thêm, khai vị không nên ăn no, ăn no không uống được rượu, chỉ coi như nếm thử mà thôi. Ăn xong bánh trôi, lại đổi chén trà súc miệng. Theo phân phó của ông chủ, phục vụ dọn bàn bày bát đĩa, kêu người mang rượu cùng đồ ăn: Rượu là hồng chử tửu thượng hạng của “Minh Cang Phường” tại địa phương, thanh mai ngâm rượu trắng cùng đường phèn, cho vào nấu đến khi rượu có màu (gỗ) tử đàn, thơm dịu đậm đà; đồ ăn cũng vô cùng tươm tất, bào ngư, hải sâm, vây cá mập, tổ yến thượng đẳng, sò điệp, nấm tươi Khẩu Bắc*.v.v… tất cả đều là món ngon hiếm có tại địa phương, cho dù Bát Đại Hoàng Thương nhiều tiền, ngày thường cũng không dám phô trương, thế này khác gì chiêu đãi Vương gia!
Khẩu Ma - nấm tươi Khẩu Bắc
sinh trưởng trên thảo nguyên Mông Cổ, sản lượng không nhiều, nhu cầu lại lớn cho nên rất đắt đỏ.
Chu Nhị Diện Tử mặt dạn mày dày, đổi khách thành chủ, tít mắt toét miệng, vừa rót rượu vừa gắp thức ăn cho mọi người, cúi đầu khom lưng nịnh hót, bận rộn xoay tới xoay lui. Qua ba tuần rượu, Phạm Tứ gia lộ vẻ thần bí, hỏi một câu: “Các vị các vị, có nghe nói Khẩu Bắc xảy ra chuyện lớn - Bạch Kiểm Lang đã chết hay không?!” Chu Nhị Diện Tử giả ngu giả ngơ: “Bạch Kiểm Lang? Ai là Bạch Kiểm Lang?” Phạm Tứ gia nhỏ giọng nói: “Hàng năm mấy vị đều đi bán chày gỗ? Lẽ nào không biết Bạch Kiểm Lang nắm giữ Sâm Bang?” Chu Nhị Diện Tử làm bộ giật mình, trợn tròn hai mắt: “Sao cơ… Bạch đại gia, không phải chứ, hắn… hắn chết rồi sao?” Phạm Tứ gia bật cười ha ha: “Ta còn có thể lừa các vị sao? Đầu người cũng bị chém, treo trước cổng thành, con ngươi lồi ra, đầu lưỡi thè lè, dài đến nửa thước!” Mọi người nghe xong, có giật mình, có kinh ngạc, cũng có khinh thường.
Phạm Tứ gia lại liếc nhìn mấy tên sơn phỉ, đổi giọng nói: “Người ngay thẳng không nói chuyện vòng vèo, Bạch Kiểm Lang đến Khẩu Bắc, chẳng liên quan gì đến chúng ta, hắn sống hay chết, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta làm ăn. Tục ngữ nói ‘Nhà có ngàn khẩu, một người làm chủ', mạo muội hỏi một câu, nhóm các vị… ai có quyền quyết định?” Chu Nhị Diện Tử miệng không có cửa, vội cướp lời: “Hải Đại Đao là Đại Bả Đầu, trước kia từng làm Kiêu Kỵ Hiệu Uý, có danh có tiếng trên núi Quan Đông!” Phạm Tứ gia cùng bảy vị hoàng thương sôi nổi hướng Hải Đại Đao ôm quyền chắp tay: “Thất kính thất kính, nghe tiếng không bằng gặp mặt; Hải gia tướng mạo đường hoàng, vừa thấy liền biết là người làm đại sự; Bạch Kiểm Lang đã chết, Sâm Bang nơi quan ngoại như rắn mất đầu, sau này bọn ta chỉ biết tìm Hải gia thu chày gỗ!” Thế mới thấy, kẻ làm ăn, mặc kệ thân phận địa vị kém xa, nhưng vì kiếm tiền, cũng không ngại nói mấy câu vuốt mông ngựa. Nước miếng lại không mất tiền mua. Hải Đại Đao một giới vũ phu, thân như mãnh hổ trong núi, tính tựa lửa cháy hừng hực, nhiều năm qua vẫn luôn bị Bạch Kiểm Lang chèn ép, phải chạy vào núi sâu rừng hoang, ăn sương uống gió, có bao giờ nghe mấy lời êm tai như vậy? Bị tám ông chủ lớn khen ngợi một hồi, trong lòng lâng lâng, sớm đã không phân biệt được đông tây nam bắc, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch. Phạm Tứ gia đứng dậy, tự tay rót thêm cho Hải Đại Đao một chén, mặt mũi tươi cười nói: “Hải gia, nghe nói các vị đào được không ít chày gỗ, trong đó còn có Lão Sơn Bảo, được mệnh danh là Thất Can Bát Kim Cương, tuy chưa tận mắt nhìn hàng, nhưng mấy người bọn ta tin tưởng Hải gia, lúc trước chúng ta từng giao dịch, đều là người phóng khoáng, hàng của ngài có bao nhiêu, bọn ta đều muốn, ngài thấy thế nào?” Hải Đại Đao nhìn Phạm Tứ gia vẻ mặt thành khẩn, thầm nghĩ: “Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người ta tài đại khí thô, cầm trong tay giấy phép triều đình, thay Hoàng Thượng buôn bán, có thể cùng đám dân đen đào chày gỗ ngồi cùng bàn uống rượu, còn khách khí như vậy, ta cũng không dám tự cao tự đại, tuy đã hứa đưa chày gỗ quý cho Lão Tứ, nhưng chẳng phải hắn cũng muốn bán sao? Còn ai có thể trả giá cao hơn Bát Đại Hoàng Thương?” Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đứng dậy, vui vẻ mà nói: “Được, chỉ cần giá cả thích hợp, nó sẽ thuộc về ngài!” Phạm Tứ gia vui mừng khôn xiết: “Hải gia sảng khoái! Vậy chúng ta một lời đã định, ngài cứ việc ra giá, bọn ta không vội, nghĩ kỹ rồi hãy nói, tuyệt đối không để các vị thiệt thòi. Nào nào, chúng ta làm mấy ly, chờ lát nữa cơm no rượu say, lại đổi sang chỗ khác, đảm bảo các vị vui quên lối về! “
Hải Đại Đao âm thầm đắc ý, thì ra bàn chuyện mua bán lại dễ dàng như vậy, hàng trong tay đủ cứng, không lo không bán được giá cao. Vừa muốn nâng chén, Đậu Chiêm Long đột nhiên đứng dậy, ngăn hắn lại: “Khoan đã Đại ca, chúng ta đã giao hẹn từ trước, huynh hứa đưa ta chày gỗ quý, mang tới Ngọc Xuyên Lâu chỉ để tám vị chủ nhân xem một chút, ta chưa từng nói muốn bán Thất Can Bát Kim Cương, huynh không thể thay ta làm chủ!”
Phạm Tứ gia chẳng hiểu ra làm sao, đứng hình tại chỗ, tay cầm bình rượu vẫn lơ lửng giữa không trung, xấu hổ không biết nên đứng hay ngồi, vừa rồi đã hỏi rõ ràng, Hải Đại Đao chính là đương gia chủ sự, thế nào còn có người chen ngang? Chẳng lẽ huynh đệ lục đục, đấu tranh nội bộ? Mấy vị hoàng thương khác cũng mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng biết muối nào mặn, dấm nào chua. Hải Đại Đao không ngờ Đậu Chiêm Long lại làm khó mình trước mặt mọi người, toàn thân cứng đờ, sắc mặt giống như quả cà tím, hồi lâu không nói nên lời. Chu Nhị Diện Tử vội vàng hoà giải: “Xá Ca Nhi Xá Ca Nhi, ngươi quá chén rồi, làm sao thấy Phật còn không niệm chân kinh? Bát Đại Hoàng Thương tại Khẩu Bắc giàu nứt đố đổ vách, chày gỗ quý của ta không bán cho bọn họ thì bán cho ai? Ai có thể bỏ ra nhiều bạc như vậy?” Đậu Chiêm Long chỉ cảm thấy lửa nóng xông thẳng lên não, trừng đôi mắt cú sáng quắc: “Ngươi nghĩ mình là ai? Đến phiên ngươi quyết định sao?” Chu Nhị Diện Tử náo loạn như vậy, tính không ăn được gà nướng cũng gặm cái cổ, lại không dám chống đối Đậu Chiêm Long, bởi hắn hiểu hơn ai hết, mình có thể ngồi chung bàn với những người ở đây, tất cả đều nhờ Xá Ca Nhi, trở mặt không được ích lợi gì, về sau không có chỗ dựa, ai bao ăn bao uống? Vì thế đành tự mình hạ bậc thang: “Ấy ấy, thế nào lại nói lây sang ta, được rồi được rồi, đều là do ta không đúng, Xá Ca Nhi đừng giận, ta không tham gia là được chứ gì?” Dứt lời, cau mày cụp mắt rời khỏi nhã gian. Phạm Tứ gia va phải bức tường, mấy vị hoàng thương còn lại đồng loạt hướng ánh mắt về phía ông chủ Tiêu. Ông ta là người đứng đầu Bát Đại Hoàng Thương, đã hơn 50 tuổi, vóc dáng không cao, thân hình bệ vệ, khuôn mặt béo tròn, trông rất phúc hậu. Việc kinh doanh gia súc/lừa ngựa tại Khẩu Bắc đều là của nhà họ Tiêu, buôn bán da thuộc/lông thú, chày gỗ, dược liệu cũng không nhỏ. Ông chủ Tiêu không biết chuyện lúc trước, mới đầu cũng không chú ý Đậu Chiêm Long, chỉ thấy người này trẻ tuổi, nhưng lời nói cứng rắn, vô cùng kiên quyết, một đôi mắt cú bắn tinh quang, không chừng là người có địa vị, có điều vừa rồi đã nói, Hải Đại Đao chính là đương gia chủ sự (người có quyền quyết định), không muốn mất thời gian dây dưa với hắn, nếu còn lằng nhằng, giao dịch này bao giờ mới làm xong, vì thế quay sang hỏi Hải Đại Đao: “Xin hỏi Hải gia, trong số mấy người, ngài có quyền quyết định hay không?” Hải Đại Đao nhìn Lão Tác Luân cùng Tiểu Đinh Tử, lại liếc mắt nhìn qua Đậu Chiêm Long, muốn khuyên hắn vài câu, vậy mà lời nói cứ nghẹn ở cổ, cảm thấy mặt mũi quét rác, thế nhưng trước mặt người ngoài, kiểu gì cũng không thể xích mích với huynh đệ của mình, đành chắp tay tạ lỗi với ông chủ Tiếu: “Thực không dám giấu giếm, nếu không có Đậu huynh đệ, bọn ta cũng không lấy được chày gỗ quý, lúc trước ta từng nói, chày gỗ quý là của hắn, chỉ tại vừa rồi uống nhiều mấy chén, lỡ miệng hứa bán cho các vị, một gái không thể gả hai chồng, chuyện này… chuyện này ta không biết làm sao cho phải?”
Ông chủ Tiếu nghe xong, hiểu rõ nội tình, một không gấp hai không bực, ba không hoang mang, chỉ khẽ gật đầu cười, nói với Đậu Chiêm Long: “Vị huynh đệ này, người ngoài gọi bọn ta là Bát Đại Hoàng Thương, danh hiệu gộp chung lại với nhau, nhưng thật ra bọn ta ai cũng bận việc kinh doanh riêng, hai ba năm không tụ họp một lần, vì sao hôm nay đều có mặt ở đây? Thứ nhất là muốn mở mang tầm mắt, trông thấy bảo vật Thất Can Bát Kim Cương, dính chút bảo khí; thứ hai: hàng của ngươi cũng cần người mua, phải không nào? Bọn ta vì kiếm tiền, ngươi cũng là vì kiếm tiền, tục ngữ nói ‘người muốn giữ quan hệ lâu dài, sổ sách muốn tính toán rõ ràng, ngươi bán chày gỗ quý cho bọn ta, có giao dịch liền có nhân tình, năm sau lại làm mua bán lớn, chỗ khác không dám nói, chỉ cần trong địa giới Khẩu Bắc, mấy người bọn ta đều có thể quyết định!” Lời ông chủ Tiếu nửa cứng nửa mềm, mấy vị chủ nhân khác cũng gật đầu tán đồng, một hai đòi mua chày gỗ quý. Mới rồi trong lúc giận dữ, Đậu Chiêm Long đã đuổi Chu Nhị Diện Tử, bản thân hắn cũng rất khó chịu, cảm thấy không nên phát hỏa, nhưng vừa nhắc đến “Thất Can Bát Kim Cương”, tâm can hắn liền giống như bị dao cắt, bất luận thế nào cũng không chịu bán. Ông chủ Tiếu không rõ vì sao Đậu Chiêm Long lại cố chấp như vậy, quyết định nói thẳng: “Ngươi không tin bọn ta, cảm thấy bọn ta trả nổi? Hay có ý định hiến cho triều đình, xin Hoàng Thượng phong thưởng? Bằng không thế này đi, chúng ta tạm gác chuyện mua bán, ngươi lấy chày gỗ quý ra đây, để bọn ta mở mang kiến thức, được không?” Đậu Chiêm Long lắc đầu, ngươi có nói hay tới đâu, ta cũng không đổi ý, một mực giữ chặt hầu bao không chịu buông tay.
Sao nào chẳng hướng về phương Bắc, nước nào không chảy về phía Đông, phàm là người đến Khẩu Bắc làm ăn buôn bán, ai không nịnh bợ Bát Đại Hoàng Thương? Đặc biệt là ông chủ Tiếu đức cao vọng trọng, nắm chắc trong tay giấy phép kinh doanh của triều đình, thay Hoàng Thượng buôn bán, ai dám không nể mặt ông ta? Trước giờ đều là người khác cầu bọn họ, vậy mà lần này lại phải cầu người khác. Đậu Chiêm Long là kẻ ngoại lai, còn không biết điều, trong lòng không khỏi tức giận, khuôn mặt tròn càng kéo càng dài, vốn trông như quả dưa hấu, lúc này chẳng khác gì bí đao dựng thẳng. Nói thì nói vậy, chung quy vẫn là người làm ăn, trong lòng bực bội đến đâu, cũng nhẫn nhịn công đạo vài câu. Lập tức đứng dậy, hướng Đậu Chiêm Long cùng ba tên sơn phỉ chắp tay: “Mua bán không thành còn nhân nghĩa, nếu các vị không chịu bán, ta cũng không cưỡng cầu. Bọn ta về trước, lát sẽ có đại trưởng quầy/nhị trưởng quầy của hiệu buôn qua đây, thu mua thế nào, có bán hay không, đương nhiên đều do các vị quyết định. Được rồi, mọi người tiếp tục ăn uống, hết bao nhiêu cứ ghi sổ cho ta, xin lỗi không thể tiếp đãi!” Dứt lời liền phất tay áo, dẫn theo bảy ông chủ khác, đen mặt rời khỏi phòng.
Một hồi tiệc rượu, tan rã trong sự không vui, nhã gian chỉ còn Đậu Chiêm Long cùng ba tên sơn phỉ. Đậu Chiêm Long không ngờ Bát Đại Hoàng Thương mang số tiền lớn ra dụ, đám người Hải Đại Đao vẫn không chịu bán chày gỗ quý, tuy cũng vào rừng làm sơn phỉ, nhưng không phải hạng tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, trong lòng vô cùng cảm kích, đổi chén thành mấy cái bát lớn, nâng bình rót đầy rượu, bê lên đưa cho Hải Đại Đao bồi tội. Hải Đại Đao đã uống khá nhiều, miệng sặc mùi rượu, khề khà nói: “Bảo vật là của đệ, đệ nói không bán thì nhất định không thể bán. Chúng ta dập đầu kết bái, thề đồng sinh cộng tử, không thể vì chút tiền bạc, tổn hại tình cảm giữa các huynh đệ! Tại sao bọn ta lại không tha Phi Lai Phượng? Không phải vì luyến tiếc chày gỗ quý, mà vì lo đệ bị hắn lừa phỉnh! Bọn ta sống trong núi nhiều năm, vật lạ gì chưa từng thấy qua? Một cục gạch cũng có thể khiến người vấp ngã, Bạch Kiểm Lang còn lọt bẫy, huống chi là đệ? Sớm muộn cũng bị hắn liên luỵ…” Đậu Chiêm Long trong lòng cảm kích, có lời nói này của Đại ca, thực không uổng công mấy huynh đệ cắt máu ăn thề. Tiểu Đinh Tử làm người sảng khoái, nói chuyện/làm việc đều thích đao to búa lớn: “Cái gì mà Bát Đại Hoàng Thương, cùng lắm thì không làm ăn với bọn họ, không còn Bạch Kiểm Lang khống chế Sâm Bang, chày gỗ của chúng ta bán đâu chả được?” Lão Tác Luân cũng góp lời: “Lão tứ, nhị ca hỏi đệ một câu, vì sao không chịu bán chày gỗ quý? Đậu Chiêm Long nói: “Nhị ca là người minh bạch, nhìn thấu tâm tư của ta. Huynh có nghe bọn họ nói không?!! Giá do ta định, muốn bao nhiêu bọn họ trả bấy nhiêu, nếu hét giá một núi vàng, bọn họ có lấy ra được không? Bát Đại Hoàng Thương tiền to quyền lớn, nhưng tiền cũng không phải lá cây, ta rất hiểu thương nhân, buôn bán luôn đặt chữ lợi lên hàng đầu, tuyệt đối không dễ thoả thuận như vậy. Nếu chúng ta làm theo lời bọn họ, ra giá trên trời, bọn họ không trả nổi thì phải làm sao? Theo ý đệ, bọn họ căn bản không tính mua hàng, tục ngữ nói ‘tửu vô hảo tửu, yến vô hảo yến’ (ý ám chỉ đây là Hồng Môn Yến), chín phần mười là muốn rắp tâm hại người!” Lão Tác Luân gật đầu tán thành: “Bát Đại Hoàng Thương chiếm cứ Khẩu Bắc đã lâu, thế lực tại địa phương không nhỏ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chúng ta nên cẩn thận một chút!” Hải Đại Đao tính tình bộc trực, không thể nghĩ nhiều như vậy, nghe hai người nói xong, lúc này mới cảm thấy không ổn: “Không thể tiếp tục lưu tại Khẩu Bắc, chúng ta nên đi ngay trong đêm, lưu lại núi xanh, không sợ không có củi đốt!” Tiểu Đinh Tử không cho là đúng: “Các người chính là càng già lá gan càng nhỏ, Bát Đại Hoàng Thương không phải sơn tặc giặc cỏ, sao có thể ngang nhiên cướp đoạt? Một khi lan truyền ra ngoài, sau này còn ai dám làm ăn với bọn họ?” Lão Tác Luân khoát tay: “Thế đạo hiểm ác, lòng người khó dò, không thể không phòng!”
Đang lúc nói chuyện, chợt nghe dưới lầu có tiếng lừa kêu. Đậu Chiêm Long mở cửa sổ nhìn xuống, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bên ngoài lúc này gió bấc thổi vù vù, bầu trời mây đen phủ kín, ánh đèn chập chờn, trên đường tụ tập cả ngàn tên ăn mày, tay cầm đuốc bao vây Ngọc Xuyên Lâu, người dân dạo phố ngắm hoa đăng đã sớm chạy mất tiêu. Hải Đại Đao thấy tình thế bất ổn, dẫn ba huynh đệ nhanh chóng chạy xuống lầu. Tiểu Đinh Tử nhấc chân đá văng cửa, chỉ thấy trước mặt chen chúc ăn mày, tên nào tên nấy đầu tóc bù xù, nhe răng trợn mắt, vừa bẩn vừa xấu, trong tay cầm gậy đánh chó, xích sắt, búa rìu… chẳng khác gì âm binh quỷ tướng trước Sâm La Điện. Dẫn đầu là một tên to béo mập mạp, ước chừng 50 tuổi, khuôn mặt ngấn thịt mọc vô số mụn mủ, có cái còn đang chảy dịch vàng, có cái đã kết vảy đen, hai mắt ti hí láo liên đảo quanh, cằm bốn năm ngấn chảy xệ trước ngực, sau đầu tết bím tóc đuôi chuột, một tay nắm chặt cây gậy dài hơn bốn thước, to như trứng ngỗng, nặng tựa ô kim, tay còn lại bưng cái niêu mẻ, vai choàng áo khoác hoa văn hình rồng, bên trên đắp hai miếng vá, trời đông giá rét cũng không ngại lạnh, để lộ hai bắp chân to bự, chi chít ghẻ lở, trông còn ghê tởm hơn da cóc, lắc lư thân mình đi về phía trước, bước chân thình thịch khiến sàn gỗ rung chuyển, bất ngờ rống lên một tiếng: “Mẹ kiếp, oắt con không biết lượng sức mình, khôn hồn giao ra Thất Can Bát Kim Cương, ta sẽ cho các ngươi toàn thây, nếu không nghe lời, chờ ông đây đoạt được chày gỗ quý, sẽ băm ngươi thành thịt nát, cho chó ăn!”
Còn tiếp…