Chương 8
ĐẬU CHIÊM LONG XEM KỊCH
5.
Bốn người đều chuẩn bị mà đến, nháy mắt ra hiệu, động tác nhất trí, quỳ xuống trước mặt Bạch Kiểm Lang. Đậu Chiêm Long lấy chày gỗ quý từ hầu bao dâng lên, nơm nớp lo sợ, không ngừng khẩn cầu: “Bạch gia tha mạng, Bạch gia tha mạng, ta là hậu nhân của Đậu Kính Sơn - Can Tử Bang, Tôn Hầu Tử bản lĩnh lớn thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai, tiểu nhân biết thân biết phận, tuyệt không dám đối địch với ngài. Lần này mấy huynh đệ đào được Sơn Hài Tử trong núi Quan Đông, cùng nhau đến đây hiến vật quý, mong ngài đao hạ khai ân, chừa bọn ta một con đường sống!”
Bạch Kiểm Lang nắm giữ Sâm Bang ở Quan Đông nhiều năm, từng thấy qua không ít nhân sâm quý hiếm, liếc mắt một cái là biết. Cây nhân sâm của Đậu Chiêm Long không phải vật thường, chính là “Thất Can Bát Kim Cương” được các Lão Bả Đầu trên núi Quan Đông truyền miệng, có thể nói là vật báu ngàn năm khó gặp, thực đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, vô tình có được chẳng tốn công! Hai mắt hắn u ám, nhếch miệng cười: “Vật quý ta nhận, đầu các ngươi ta cũng muốn! Ai bảo các ngươi chán sống, tự mình đến cửa tìm chết!” Dứt lời liền xông tới, vung bảo đao muốn chém xuống, Đậu Chiêm Long vội nói: “Khoan đã, ta còn có một bảo vật, nếu ngài tha ta một mạng, cam nguyện chắp tay dâng lên!” Bạch Kiểm Lang là kẻ đa nghi, lòng tham càng nặng, có bảo đao trong tay, giết mấy người dễ như trở bàn tay, không tin bọn họ có thể lật trời, gắt gao nhìn chằm chằm Đậu Chiêm Long: “Ngươi còn có bảo vật gì?” Đậu Chiêm Long một tay nâng chày gỗ, một tay lấy ra hộp sắt: “Tổ tiên nhà họ Đậu truyền lại hộp sắt ô kim, khóa đã bị đồng nung lấp kín, không ai phá nổi, các đời con cháu cung phụng nó, mới tích cóp được sáu lu vàng.” Người thời xưa rất mê tín, trong nhà thờ tượng thần tượng Phật, bảo kiếm trấn trạch… đơn giản là vì cầu phúc cầu tài, Bạch Kiểm Lang cũng không ngoại lệ, nghĩ lại cũng đúng, Đậu Kính Sơn bất quá chỉ là một tên phàm phu tục tử, vai không thể gánh tay không thể xách, luận năng lực kém mình vạn dặm, dựa vào đâu hắn có được gia tài vạn lượng, ngồi hưởng thanh phúc, ta lại phải lăn lộn trong rừng sâu núi hoang, lưỡi đao tắm máu, chẳng lẽ có bảo vật tương trợ? Trông hộp sắt ô kim này có một không hai, cũ kỹ lâu đời, kim giác thần lộc chạm khắc trên nắp hộp sống động như thật, tuyệt đối không phải vật phàm, bên trong chắc chắn cất giấu vật quý! Lập tức hừ lạnh một tiếng: “Mở không ra? Bảo đao của ta chém sắt như chém bùn, một cái khóa thì nhằm nhò gì?” Dứt lời, vung đao bổ xuống. Đậu Chiêm Long chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh ập đến, chặt đứt ba sợi lông tơ trên chóp mũi, cúi đầu phát hiện khoá đã nằm dưới đất, một cuộn tranh từ hộp sắt rơi ra. Bạch Kiểm Lang không hứng thú với đồ cổ tranh chữ, nhưng cũng không chê cổ họa gia truyền phỏng tay, cầm đao chĩa vào Đậu Chiêm Long: “Mở ra cho ta xem, nếu đúng là bảo họa, cho ngươi chết được toàn thây!”
Đậu Chiêm Long đặt hộp sắt sang một bên, đầu gối quỳ xuống đất, nhoài người nhặt cuộn tranh, từ từ mở ra trước mặt Bạch Kiểm Lang, chỉ thấy bức cổ hoạ cũ nát, vẽ một con hổ lớn, lông vằn đốm trắng, uốn mình trên đỉnh núi treo leo gập ghềnh, chân trước đạp lên phiến đá xanh, hạ thấp thân hình, tư thế nhoài về phía trước, mắt hổ trợn trừng, miệng hổ mở rộng, để lộ răng nanh sắc nhọn. Mặc dù tranh đã rách sờn, nhưng khí thế vẫn khiến người sởn gai ốc, tựa hồ có thể nghe tiếng hổ gầm chấn động rừng thông. Mãnh hổ trong bức hoạ thực không tầm thường, chỉ thấy: lưng là Thiên Cương, bụng là Địa Sát; trên trời có 10 vạn 8 nghìn ngôi sao, thân hổ có 10 vạn 8 nghìn lỗ chân lông; bốn răng nanh tượng trưng bốn Mùa, tám răng nhỏ chia thành tám Tiết; tai phải có chút đỏ, tránh Thái âm, tai trái có chút đen, tránh Thái dương; đuôi có chút xanh, treo Áp Cước Ấn; trên trán một chữ “Vương”, không ăn trung thần; dưới cổ một chữ “Hiếu”, không ăn hiếu tử; nhảy về phía trước một trượng khí thế kinh người, lùi về phía sau tám thước quỷ thần tránh xa; năm đó từng chở Hán Quang Vũ Đế, Lưu Tú phong nó làm vua các loài thú! Đám mây trong tranh ẩn giấu Ngũ Lôi Phù, thời điểm bức hoạ hoàn toàn mở ra, sấm chớp ầm ầm vang lên, mãnh hổ quất đuôi, một trận cuồng phong đánh tới. Bạch Kiểm Lang đại kinh thất sắc, vội dùng bảo đao chặn lại, chỉ nghe âm thanh giòn tan, bảo đao dài năm thước đã bị gãy thành hai khúc! Bạch Kiểm Lang kinh hoảng thất thố, ngã ngồi xuống đất, toàn thân giống như trúng gió, không thể nhúc nhích. Thời khắc bảo đao gãy làm đôi, râu tóc hắn rụng mất một nửa, tựa hồ già đi mấy chục tuổi. Đậu Chiêm Long không bắt được “Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ”, bảo họa rơi xuống đất, trông vẫn như xưa, có điều bị hư hại nhiều hơn.
Ba tên sơn phỉ thấy Đậu Chiêm Long đắc thủ, lập tức xông lên, hướng Bạch Kiểm Lang tung ra ba tấm lưới, muốn trùm đầu hắn, lưới được đan bằng dây thừng bện từ sợi gai, vô cùng rắn chắc, đường viền xung quanh còn treo cục chì, một khi sa lưới đừng hòng thoát thân. Nào ngờ Bạch Kiểm Lang hung tàn khát máu, mặc dù đã bị tổn thương nguyên khí, nửa thanh đao trong tay vẫn sắc bén vô cùng, lại thêm kinh nghiệm chém giết nhiều năm, gặp nguy không loạn, cong eo bật mình từ dưới đất, khua đao phá rách lưới, không định tham chiến mà vội vàng bỏ chạy. Sơn phỉ há có thể để hắn thoát thân, bọn họ đã sớm giấu vũ khí trong hòm phục trang của Phi Lai Phượng, lúc này đồng loạt xông lên. Hải Đại Đao vung quỷ đầu đao, Lão Tác Luân múa may rìu sắt, Tiểu Đinh Tử cầm hai thanh đoản đao, vây Bạch Kiểm Lang ở giữa, xoay vòng vòng giống như đèn kéo quân!
Đằng trước sân khấu chiêng trống giục liên hồi, phía sau phòng nghỉ đánh nhau càng náo nhiệt. Luận về năng lực, ba tên sơn phỉ không kẻ nào vô dụng, Hải Đại Đao dũng mãnh, Lão Tác Luân tàn nhẫn, Tiểu Đinh Tử mau lẹ, thời điểm mấu chốt, đều liều mạng đồng quy vu tận với Bạch Kiểm Lang, liên tục tung đòn hiểm, công kích đối thủ. Bạch Kiểm Lang cũng không phải đèn cạn dầu, mặc dù bảo đao đã bị gãy mất một nửa, nhưng vẫn khiến cho gió tạt vù vù, có công có thủ, hoàn toàn không chút sơ hở. Nếu là lúc trước, Bạch Kiểm Lang thân cao tay khoẻ, bảo đao trong tay lại dài, đao pháp mau lẹ, ba người đã sớm thành ma không đầu. Mặc dù hắn chỉ có nửa thanh đao gãy, ba tên sơn phỉ cũng không chiếm ưu thế, Lão Tác Luân bị cắt nửa lỗ tai, khoé miệng Tiểu Đinh Tử rách toạc, mạng sườn của Hải Đại Đao cũng bị đâm một nhát, cả căn phòng tràn ngập ánh đao loáng loáng, máu tươi văng tung toé.
Đậu Chiêm Long chưa từng thấy qua cảnh tượng chém giết bậc này, chỉ nghe nói Bạch Kiểm Lang đao pháp điêu luyện, không ngờ hắn lại giỏi như vậy, chưa đến mức xuất thần nhập hóa, thì cũng là lô hỏa thuần thanh (nhuần nhuyễn thuần thục), nếu không nhanh chóng ra tay, chỉ sợ ba huynh đệ sẽ lập tức phơi thây, vì thế vội ném ra cối xay vàng. Đang lúc hỗn chiến, Bạch Kiểm Lang chợt thấy một đạo kim quang rơi xuống, hắn vội vàng chống đỡ, đáng tiếc nửa thanh đao gãy không cản nổi, sợ đến mức kinh hồn táng đảm, biết tránh thế nào đây? Cối xay vàng không nghiêng không lệch đập vào đầu hắn, khiến mặt mũi chảy be bét máu, trước mắt chỉ thấy một mảng đỏ tươi tanh nồng. Có câu: “Muốn giải hận thù lớn, chém kẻ thù trăm nhát”, ba tên sơn phỉ nhân cơ hội xông lên, chém mấy chục đao lên người Bạch Kiểm Lang. Ôi thôi, một đời kiêu hùng, tung hoành nơi rừng sâu núi hoang, chớp mắt đã thành quỷ dưới lưỡi đao sắc bén! Đậu Chiêm Long báo được đại thù, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, không biết là vui hay buồn, hồi lâu sau mới ổn định tâm tình, thu lại chày gỗ quý, cối xay vàng, bức tranh “Mãnh Hổ Hạ Sơn Đồ” vào hầu bao, lại dùng nửa thanh đao gãy trong tay thi thể, cắt đầu Bạch Kiểm Lang.
Lúc này, phía trước sân khấu kịch đang diễn tiết mục “Bát Tiên Chúc Thọ”, vì muốn kiếm tiền thưởng, ai nấy đều dốc hết sức lực, từ nhạc công đến diễn viên, theo tiếng chiêng trống rộn ràng, thay phiên nhau hiến vật quý cho Tây Vương Mẫu. Mọi người tập trung xem kịch trong lều, không hề biết đến trận hỗn chiến phía sau hậu trường. Đang lúc cao trào, Đậu Chiêm Long xách theo đầu người chảy máu ròng ròng đi lên sân khấu, theo sau là ba tên sơn phỉ toàn thân đẫm máu, khiến Vương Mẫu Nương Nương cùng tám vị đại tiên hoảng hoảng chạy dạt, quải trượng, đào tiên, lẵng hoa, phất trần… quăng đầy đất, chiêng trống cũng im bặt. Khán giả bên dưới cách khá xa, không nhìn rõ những gì diễn ra trên đài, chỉ nghe tiếng kêu la thất thanh, tưởng có thêm tiết mục mới, chẳng lẽ xuất hiện vị đại tiên mang huyết hồ lô chúc thọ? Có người ngồi hàng đầu tinh mắt, nhận ra nửa thanh đao gãy trong tay Đậu Chiêm Long tựa hồ là bảo đao của Bạch Kiểm Lang, còn đầu người nhe răng trợn mắt kia, hình như chính là thủ cấp của Bạch đại gia. Đậu Chiêm Long giơ cao đầu Bạch Kiểm Lang, dùng nửa thanh đao gãy chỉ vào đám người bên dưới: “Các ngươi nhìn cho kỹ, Bạch Kiểm Lang tội ác chồng chất, đây là báo ứng của hắn!”
Đậu Chiêm Long dùng sức ném, đầu người lăn long lóc dưới đất, nha hoàn đầy tớ cùng đám nữ quyến sợ tới mức hoa dung thất sắc, kêu la thất thanh. Dưới sân khấu nhiều người, ít nhất một nửa là hãn phỉ đao không rời thân, từ lâu đã không hành nghề, hiện giờ đương gia chết, còn làm bộ làm tịch gì nữa? Trong lúc nhất thời, cả đám đều lộ vẻ hung dữ, thi nhau rút vũ khí, hò hét muốn xông lên đài, hận không thể băm Đậu Chiêm Long thành thịt vụn. Đúng lúc này, Phi Lai Phượng từ phía sau bước ra, phất cao Triệt Địa Kỳ, cuốn theo một luồng khói đen, hạ xuống chính giữa đám đông. Mọi người chưa kịp định thần, lại nghe một tiếng ầm vang long trời lở đất, bụi bay mù mịt, khu vực dựng lều bị sụt lún, sâu đến bảy tám thước. Đám thê thiếp/con cháu của Bạch Kiểm Lang, đàn em/tuỳ tùng, sơn tặc đao phỉ đến chúc thọ, chưa kể nha hoàn, vú em, đầu bếp, phu xe, kiệu phu, người gác cổng… cùng với toàn bộ bàn ghế chậu than trong lều, đồng loạt rơi xuống hố, ngươi đè lên ta, ta đạp vào ngươi, miệng đầy bụi đất, ai nấy tranh nhau bò lên trên, không ít kẻ bị dẫm đạp đến chết.
Thì ra Đậu Chiêm Long sớm đã phó thác Phi Lai Phượng, lập đàn dâng hương, cầu xin Hắc Bát Gia, phái 72 con lửng giỏi đào hang khoét đất, đào rỗng khoảng sân phía trước sân khấu. Ngoài ra còn có hai địa đạo, từ bên ngoài dẫn thẳng vào sơn trang, Lão Tác Luân cùng hơn 20 tên sơn phỉ mai phục ở đó. Đám người này không đội trời chung với Bạch Kiểm Lang, biết được kế hoạch tru sát cả nhà hắn, ai nấy đều vô cùng hăm hở, huyết khí phừng phừng, đang lúc nôn nóng chờ đợi, chợt nghe tiếng ầm vang rung chuyển, bụi đất ào ào rơi xuống, thầm biết đám người Hải Đại Đao đắc thủ, lập tức chui ra khỏi địa đạo, lao thẳng đến khoảng sân phía trước sân khấu, hợp lực cùng đám người Hải Đại Đao, thi nhau chém giết kẻ thù đang bị vây hãm trong hố sâu. Hải Đại Đao, Lão Tác Luân, Tiểu Đinh Tử hai mắt đỏ ngầu, nhún mình nhảy xuống, dẫm đạp lên đám người mắc kẹt trong cạm bẫy, bất kể nam nữ, chẳng phân lương tiện, gặp người là chém, giống như cắt lúa. Trong hố chen chúc toàn người là người, cho dù dũng mãnh thiện chiến, cũng không tài nào thoát ra được, đành trơ mắt nhìn đao kề cổ, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng bên tai. Phi Lai Phượng cảm thấy giết chóc quá mức tàn nhẫn, có lòng khuyên mấy người Hải Đại Đao tha người vô tội, đáng tiếc đám sơn phỉ đang lúc hăng máu, không sao cản nổi, đành mặc kệ bọn họ. Sơn phỉ tàn sát một hồi, thân thể, mặt mũi, tóc tai, binh khí dính đầy máu tươi, chẳng khác gì bước ra từ trong bể máu, vẫn thấy chưa giải hận, lại quay đầu bổ đao lia lịa, cái này kêu đập hồ lô lấy hạt - không bỏ sót một ai! Chu Nhị Diện Tử dẫn theo một nửa sơn phỉ, giải quyết đám người dùng tiệc trong mấy gian sương phòng. Lúc này cả đám đang say sưa chè chén, tên nào tên nấy mê rượu, uống liên tục suốt một ngày, hiện giờ đầu váng mắt hoa, ngồi cũng không vững, nào biết sơn trang có biến, bị đám sơn phỉ giết đến trở tay không kịp, chớp mắt đã ôm bình rượu đi gặp Diêm Vương Gia. Qua một hồi gió tanh mưa máu, Hải Đại Đao lại dẫn các huynh đệ lùng sục khắp sơn trang, gặp tên nào còn thoi thóp liền chém bồi một đao, gà chó không tha, rắn chuột chui hốc tường cũng bóp chết. Chu Nhị Diện Tử là kẻ nhát gan, không dám động đao thương, theo phía sau sơn phỉ châm ngòi thổi gió, mắng chửi trợ uy, cũng không biết hắn làm cái túi to từ khi nào, trợn trừng hai con mắt, thấy cái gì đáng giá liền nhặt cái đó, đĩa vàng chén bạc, còn cả chiếc bô đúc bằng vàng ròng… toàn bộ nhét hết vào túi, chẳng mấy chốc đã vét sạch Bạch phủ. Xảy ra náo loạn lớn như vậy, Đậu Chiêm Long không dám để sơn phỉ lưu lại quá lâu, chỉ điểm bọn họ mang theo tang vật, chạy suốt đêm ngược lên phương Bắc, trốn khỏi quan ngoại, tránh gây chú ý, chỉ giữ lại ba huynh đệ kết bái, chờ cho sóng yên biển lặng, nghĩ cách bán chày gỗ mới quay về. Lại nhìn người của gánh hát đang trốn dưới đài, Ngọc Hoàng ngồi xổm, Vương Mẫu quỳ rạp, Linh Quan ôm đầu, Thiên Vương ném bảo tháp… bất kể hình tượng nhân vật thế nào, lúc này đã không còn tác dụng, ai nấy không dám mở to mắt, chỉ biết run rẩy co ro một góc. Đậu Chiêm Long vội kéo bầu gánh, đưa cho ông ta một xấp ngân phiếu: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không xong, nhân lúc quan phủ còn chưa tới, các ngươi mau cao chạy xa bay, đến nơi khác làm lại từ đầu, đừng quay lại Khẩu Bắc.” Bầu gánh nào dám không đồng ý, nhận lấy ngân phiếu, trang phục chiêng trống đều bỏ lại, dẫn mấy chục người trong gánh hát chạy khỏi sơn trang.
Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, mọi người ai đi đường nấy. Đậu Chiêm Long dẫn Chu Nhị Diện Tử, Phi Lai Phượng quay về kho chứa đồ da, Hải Đại Đao, Lão Tác Luân lưu lại phóng hỏa, muốn thiêu rụi toàn bộ sơn trang lớn như vậy, cũng tốn không ít sức lực. Tiểu Đinh Tử nhân lúc gió lạnh trăng mờ, treo đầu Bạch Kiểm Lang lên cổng thành, cho bàn dân thiên hạ đều biết. Đi được nửa đường, Đậu Chiêm Long quay đầu, nhìn ánh lửa ngập trời đằng sau, trong lòng không khỏi cảm khái: “Năm đó Bạch Kiểm Lang huyết tẩy Đậu gia trang, hiện giờ thôn trang của hắn bị huỷ diệt, thật đúng là nhân quả tuần hoàn, gậy ông đập lưng ông! Ta chiếm dụng thiên linh địa bảo, có phải cũng chịu báo ứng hay không? Dựa vào một thân bản lĩnh khó lường của ta, còn có lừa đen, liệu có thể tránh thoát ông trời trừng phạt?”
Trong lúc Đậu Chiêm Long đắn đo suy nghĩ, Phi Lai Phượng nói với hắn: “Đậu gia, đại sự đã xong, theo ước định lúc trước, ngài nên giao ra Thất Can Bát Kim Cương, để ta mang lên núi chôn lại như cũ.” Trước kia Đậu Chiêm Long không hiểu, vì sao lại nói kẻ tầm bảo lòng tham không đáy? Cho đến khi chôn bảo vật trong người, hắn mới hiểu rõ bí mật trong đó, thứ này gọi là Miết Bảo, có thể tụ tài, nhưng phải dùng thiên linh địa bảo nuôi dưỡng nó, bằng không tinh khí huyết nhục của bản thân, sớm muộn sẽ bị Miết Bảo hút cạn. Vì giết Bạch Kiểm Lang báo thù, bất đắc dĩ hắn phải dùng đến bảo vật, vốn tưởng sẽ không chôn lâu, trong vòng ba bốn năm lại khoét ra, không đến mức biến thành con rối của Miết Bảo. Hơn nữa lúc trước đã đồng ý với Phi Lai Phượng, sau khi giết chết Bạch Kiểm Lang, tự nguyện dâng trả chày gỗ quý. Lời đã nói, giống như bát nước đổ đi, không thể ham lợi bội ước, vì thế nói với Phi Lai Phượng: “Ngươi yên tâm, đại trượng phu một lời đã định, tứ mã nan truy, tuyệt không đổi ý, có điều chày gỗ quý là do ba huynh đệ kết bái của ta từ quan ngoại ngàn dặm xa xôi mang tới, về tình về lý, ta phải nói với họ một câu, rồi mới để ngươi cầm đi.”
Chu Nhị Diện Tử cõng một túi vàng bạc đi phía sau, Phi Lai Phượng hỏi Đậu Chiêm Long lấy chày gỗ quý, hắn đều nghe rõ. Mọi người lần lượt quay về kho chứa đồ da, Chu Nhị Diện Tử lặng lẽ nói mấy câu cùng ba tên sơn phỉ. Trải qua một đêm chém giết, trên người ai cũng dính máu tươi, không rảnh nói nhiều, vội vàng đun nước tắm gội thay quần áo, châm lửa đốt y phục nhuốm máu. Chu Nhị Diện Tử chuẩn bị rượu thịt, sáu người cùng nhau ngồi quanh bàn. Trải qua lần này, Đậu Chiêm Long đã trở thành tâm phúc trong lòng mọi người, hắn rót đầy một chén rượu, nâng chén nói: “Chúng ta liên thủ giết Bạch Kiểm Lang, không chỉ báo thù rửa hận, mà còn thay dân chúng Quan Đông trừ bỏ tai họa, thật sự đáng ăn mừng, xin kính các vị một ly.” Ba tên sơn phỉ cùng Chu Nhị Diện Tử đều tỏ ý vui mừng. Tiểu Đinh Tử hướng Đậu Chiêm Long giơ ngón tay cái: “Sau này được hưởng ngày lành, là bọn ta kính đệ mới đúng!” Hải Đại Đao cũng nói: “Lão tứ chỉ điểm chúng ta tìm được Hầm Chày Gỗ, đào được nhiều sâm quý, làm các huynh đệ phát tài, lại nhờ đệ bố trí, giúp bọn ta tiêu diệt kẻ thù. Ca ca làm chủ, lần này bất kể chày gỗ bán được bao nhiêu tiền, đệ lấy một nửa, chúng ta lấy một nửa, mang về núi Quan Đông chia cho mọi người.” Đậu Chiêm Long khiêm tốn xua tay: “Chỉ bằng một mình ta, không làm được chuyện lớn như vậy. Nếu ba vị huynh trưởng coi trọng, ta có một yêu cầu quá đáng...” Hải Đại Đao cười nói: “Lão tứ, sao còn khách khí như vậy? Có việc gì cứ mở miệng!” Đậu Chiêm Long nói: “Có thể nhường chày gỗ quý cho ta hay không? Còn lại bán bao nhiêu, ta hoàn toàn không lấy, tất cả đều thuộc về các người!”
Ba tên sơn phỉ nghe xong đều sửng sốt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Đáng tiếc vừa rồi Hải Đại Đao đã mở lời, hắn lại là kẻ trọng sĩ diện, sao có thể không đồng ý? Vì thế bật cười ha ha: “Bọn ta nào có công lao gì, không có đệ chỉ điểm, ai bắt được Sơn Hài Tử? Nó là của đệ, tiền bán chày gỗ cũng đưa cho đệ!” Lão Tác Luân trong lòng thắc mắc, hỏi Đậu Chiêm Long: “Bạch Kiểm Lang đã chết, không ai cản đường. chày gỗ quý không phải vật thường, bán cho Bát Đại Hoàng Thương, muốn bao nhiêu bạc có bấy nhiêu, hiến cho triều đình, quan to lộc hậu cũng dễ như trở bàn tay. Ta muốn hỏi Lão tứ một câu, đệ lấy chày gỗ quý… định làm gì?” Đậu Chiêm Long theo chân bọn họ vào sinh ra tử, trong lòng đã sớm không có khúc mắc, lập tức nói thẳng: “Không dối gạt ba vị huynh trưởng, lúc trước ta ước định với Phi Lai Phượng, nếu hắn giúp chúng ta giết Bạch Kiểm Lang, sau khi thành công, sẽ đưa chày gỗ quý cho hắn!” Ba tên sơn phỉ nghe xong, sắc mặt đều trầm xuống, liếc mắt nhìn lẫn nhau, chẳng ai nói câu nào.
Phi Lai Phượng từ lúc ngồi xuống liền không mở miệng, rốt cuộc tru sát Bạch Kiểm Lang là chuyện của mấy anh em bọn họ, hắn ra tay tương trợ chính là vì Thất Can Bát Kim Cương, cho nên vẫn luôn im lặng thưởng thức rượu, phát hiện tình thế bất ổn, vội nói với đám người Hải Đại Đao: “Thất Can Bát Kim Cương là bảo vật trấn sơn trên núi Quan Đông, không thể tùy tiện động vào, mong các vị giơ cao đánh khẽ, để ta mang chày gỗ quý về chôn lại chỗ cũ, sau này có duyên, chắc chắn hồi báo.” Mọi người chưa kịp mở miệng, Chu Nhị Diện Tử đã phản ứng, bất ngờ vỗ mạnh một cái xuống bàn, chỉ vào mặt Phi Lai Phượng mà mắng: “Ta đã sớm nhìn ra ngươi không có lòng tốt, vác mặt dày tay trắng đến nhờ vả còn đòi hỏi này nọ, chày gỗ quý là do ngươi trồng hay núi Quan Đông là của ngươi? Chày gỗ mọc tự nhiên trong núi, ai đào được thì là của người đó, liên quan gì đến ngươi? Ngươi ngứa đòn hay muốn giống Bạch Kiểm Lang? Đồ giẻ rách vô liêm sỉ, còn ở đó giả này giả nọ, ta thà mang chày gỗ quý cho chó ăn cũng không cho ngươi!” Phi Lai Phượng lăn lộn giang hồ nhiều năm, chưa từng nghe mấy lời chửi bới thô tục như vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két. Đậu Chiêm Long không ngờ Chu Nhị Diện Tử lại xông ra ngáng đường, nói trở mặt liền trở mặt, vội vàng ngăn hắn lại, không cho hắn náo loạn lung tung. Chu Nhị Diện Tử đang lúc hăng máu, chẳng màng Đậu Chiêm Long khuyên can, gân cổ gào lên: “Xá Ca Nhi, không phải anh rể nói ngươi, sao lại để Phi Lai Phượng mê hoặc? Lần đầu thấy hắn, ta đã nhìn ra hắn chẳng tốt lành gì, ngươi tùy tiện chơi bời ta mặc kệ, nhưng thật lòng thì không được. Phi Lai Phượng cả ngày dùng nhân nghĩa lễ trí tín diễn kịch, mở mồm là giảng đạo đức, thực ra tâm địa xấu xa như dưa hấu thối ruột, lòng dạ nham hiểm chẳng khác gì rắn độc, dựa vào đâu để hắn lấy đi chày gỗ quý?” Chu Nhị Diện Tử mặt mày dữ tợn, hung ác đến cực độ, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, khua khoắng hai tay, mười ngón như mũi giáo, nước miếng văng tứ tung, thao thao bất tuyệt. Hắn ăn chén cơm mắng chửi trừ tai nhiều năm, miệng không có cửa, huống chi lại uống không ít rượu, trên trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt biến thành màu gan heo, càng nói càng khó nghe, vừa rồi giết người phóng hỏa không thấy hắn ló mặt, nhưng nói đến công phu chửi rủa nhục mạ, một mình hắn có thể đẩy lui mười vạn thiên binh. Mắng cho đến khi Phi Lai Phượng dùng tay che ngực, toàn thân run rẩy, hít thở không thông, hai mắt trợn ngược, ấn đường nổi lên một luồng hắc khí, vươn tay lấy Triệt Địa Kỳ, lập tức muốn trở mặt! Sự việc thành ra như vậy, Đậu Chiêm Long vô cùng khó xử, chỉ biết luôn mồm hoà giải, xoay qua xoay lại như con thoi, khuyên hết bên này đến bên kia. Ba tên sơn phỉ đã sớm chuẩn bị, nhân lúc Đậu Chiêm Long ngăn cản Chu Nhị Diện Tử, đưa mắt ra hiệu cho nhau, Tiểu Đinh Tử bất ngờ nhảy bật lên, một cước đá bay Phi Lai Phượng. Hải Đại Đao xoay cổ tay, nháy mắt đã cầm một thanh chủy thủ sắc bén, không chờ Phi Lai Phượng đứng dậy, tay trái túm búi tóc, tay phải đâm dao nhọn vào ngực hắn, nhát dao vừa chính xác vừa tàn nhẫn, xuyên qua xương sườn cắm thẳng vào tim, sâu đến lút cán. Phi Lai Phượng lập tức mất mạng, Triệt Địa Kỳ rơi xuống đất hóa thành hư ảo. Lão Tác Luân mở tay nải trên lưng Phi Lai Phượng, lôi ra một tấm bài vị bằng gỗ mun, vứt xuống đất dùng rìu bổ nát. Một mình Đậu Chiêm Long không cản được bốn người, mắt thấy người bị giết, bài vị cũng bị phá, gấp đến độ chân tay run rẩy, thầm nghĩ: “Phi Lai Phượng giúp mọi người báo thù, lại bị chết thảm, họa này quá lớn!” Hải Đại Đao lau máu trên lưỡi dao, bảo Lão Tác Luân cùng Tiểu Đinh Tử mang thi thể đi thiêu huỷ, thấy Đậu Chiêm Long nét mặt khó coi, khuyên nhủ: “Huynh đệ, trên người Phi Lai Phượng có tà pháp, bọn ta không thể trơ mắt nhìn đệ bị hắn mê hoặc, hai tay dâng Thất Can Bát Kim Cương cho kẻ khác. Không phải anh em tham vật quý, nếu đã nói chày gỗ là của đệ, tuyệt đối không nuốt lời.” Chu Nhị Diện Tử cũng theo sau vuốt đuôi: “Xá Ca Nhi, ngươi không nên trách bọn họ, càng không thể trách ta, ta phải thay Xuân Hoa coi chừng ngươi, ngươi cẩn thận ngẫm lại coi, ai thân ai sơ, ai nặng ai nhẹ? Tuyệt đối không thể phạm hồ đồ, khuỷu tay quẹo ra ngoài!” Đậu Chiêm Long thầm nghĩ: “Ta đã sớm biết Phi Lai Phượng là đệ tử Hồ Gia Môn, còn cần các ngươi nói sao? Nếu là kẻ khác, liệu có thể dẫn dụ được Bạch Kiểm Lang hay không? Có thiết lập được được cạm bẫy lớn thế không?” Tục ngữ có câu: “Mép vực ghìm cương đã quá muộn, thuyền thủng giữa sông khó tu sửa”, chuyện đã đến nước này, Đậu Chiêm Long không biết nói gì hơn, bởi đám người Hải Đại Đao từng cứu mạng hắn, còn dập đầu kết bái làm huynh đệ sinh tử, đành nói do mình tự chủ trương, không cùng các huynh đệ thương lượng, đã đồng ý với Phi Lai Phượng. Đậu Chiêm Long cảm giác bất lực, lại ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt lườm Chu Nhị Diện Tử, không cần hỏi cũng biết, nhất định là do hắn đứng sau kích động!
Mấy ngày kế tiếp, mí mắt phải của Đậu Chiêm Long thường xuyên giật giật, cảm thấy thẹn trong lòng, hồn vía lên mây, ban ngày thẫn thờ, ban đêm hốt hoảng, trông thấy Phi Lai Phượng lượn lờ trước mặt, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa hát!
Hết chương