TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

8.1 Đậu Chiêm Long

 Chương 8

ĐẬU CHIÊM LONG XEM KỊCH


1.

Sau khi Đậu Chiêm Long xuống Giang Nam, cưỡi con lừa đen Đậu Lão Đài để lại, Chu Nhị Diện Tử cưỡi lừa xám, đi thẳng đến Khẩu Bắc. Nói ra thì dễ, nhưng hành trình không hề ngắn, Đậu Chiêm Long bấm đốt ngón tay tính thời gian, cũng không vội vã, giữa đường còn nhân tiện khai quật mấy hầm vàng hầm bạc, thong thả ung dung, chờ bọn họ đến Khẩu Bắc đã là Tết Thanh Minh năm sau. Bạch Kiểm Lang đã sớm về quan ngoại, chờ cuối năm mới đến Khẩu Bắc. Cơm ngon không sợ muộn, lời hay không chê nhiều, Đậu Chiêm Long nhân cơ hội này, tiếp tục ủ mưu báo thù.


Nhà trọ người đông phức tạp, ra vào bất tiện, Đậu Chiêm Long vì tránh sự chú ý, giả làm khách buôn từ nơi khác tới, mua một căn nhà tại thôn Bắc Câu cách thị trấn mười lăm dặm, trước kia từng là kho chứa da, phía sau khá rộng rãi, còn có chỗ dùng để luộc da, năm đó đội vận chuyển hàng hóa thay đổi tuyến đường, tìm một nơi thuận tiện hơn, dân cư nơi đây thưa thớt dần, kho đồ da cũng trở nên trống rỗng. Chọn nơi này dừng chân là vì không gian yên tĩnh, tuy nhiên không có tiểu nhị phục vụ, muốn ăn cơm phải tự mình nấu, muốn ngủ cũng tự mình đốt nóng giường đất, hai người ra chợ đặt mua đồ đạc/vật dụng hàng ngày. Đậu Chiêm Long lại lấy rất nhiều tiền, kêu Chu Nhị Diện Tử ra ngoài tìm hiểu tin tức. Khẩu Bắc lắm kẻ giàu có, ăn nhậu chơi bời khắp nơi, lại ỷ vào trời cao hoàng đế xa, quan phủ-tư nhân thông đồng cấu kết, trắng đen lẫn lộn, tạo thành một thế giới riêng, kỹ nữ lầu xanh bán rẻ tiếng cười, du côn lưu manh làm xằng làm bậy, con bạc thất hồn lạc phách, ăn mày đấu đá lung tung. Tại nơi rồng rắn lẫn lộn, phức tạp như thế này, người lương thiện khó mà đặt chân, thế nhưng Chu Nhị Diện Tử lại như cá gặp nước, nửa đời hắn làm người nghèo, nay tiền dắt đầy túi, đương nhiên phải ra sức hưởng thụ, ghé tiệm ăn, chơi kỹ viện, vào rạp hát, kết giao không ít hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu). Cũng may không uổng công vô ích, chờ hắn tiêu hết số bạc trong tay, cũng nắm rõ hành tung của Bạch Kiểm Lang: lúc nào tới Khẩu Bắc-Miêu Đông, dừng chân ở đâu, thường xuyên đến tiệm ăn/thích dạo nhà thổ nào, cùng ai thân mật.v.v.. nói lại toàn bộ cho Đậu Chiêm Long.


Thoáng chốc đã đến thời gian Đậu Chiêm Long ước định với ba tên sơn phỉ. Huynh đệ kết nghĩa gặp lại, không thể thiếu một phen hỏi han ân cần, tuy nhiên Đậu Chiêm Long không đề cập tới việc gia đình gặp nạn cùng chuyến đi Giang Nam tầm bảo. Trong lúc hàn huyên, Đậu Chiêm Long xem hình vọng khí, biết đám người Hải Đại Đao đã đào Lão Sơn Bảo, hắn cũng không hỏi nhiều, dẫn huynh đệ đến khu nhà mới mua, giới thiệu Chu Nhị Diện Tử với ba người, lại kêu hắn ra tiệm ăn mua một bàn tiệc, đóng cửa đánh chén, cùng nhau đàm đạo. Đậu Chiêm Long rót rượu, kính ba vị huynh trưởng. Chu Nhị Diện Tử biết cách giao tiếp, rất nhanh đã trở nên quen thuộc, giúp bốn người rót rượu chia thức ăn. Tiểu Đinh Tử mặt mày hớn hở nói với Đậu Chiêm Long: “Lần này chúng ta đào được tổng cộng hơn hai trăm cân chày gỗ, toàn bộ để trong trại, chờ thoả thuận xong giá cả với hoàng thương, sẽ kêu các huynh đệ đưa qua đây.” Hải Đại Đao lấy ra một cái túi da hươu, bên trong có gói nhân sâm bằng vỏ bạch dương buộc dây đỏ, cẩn thận nâng lên, giao cho Đậu Chiêm Long: “Huynh đệ, cậu xem… đây là gì? Lần trước sau khi từ biệt, bọn ta càng nghĩ càng không cam lòng, quay lại núi Quan Đông tìm Lão Bả Đầu của Sâm Bang, hỏi thăm nửa ngày, tốn ba vò Thiêu Đao Tử/hai gói thuốc Quan Đông, cộng thêm con dao sừng hươu tổ truyền, mới hỏi thăm được cách tìm bảo vật, bọn ta lấy đinh đầu lâu trên Thần Quan ở Miếu Bổng Chùy, đi đến ngọn núi trong bức tranh, theo lời người dân địa phương, đóng đinh đầu lâu vào chân núi, tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt được bảo vật này!”


Đậu Chiêm Long cầm trên tay, cẩn thận mở ra, phát hiện đây chính là Lão Sơn Bảo, to gấp đôi chày gỗ bình thường, trông giống đứa trẻ, có tay có chân, có mắt có mũi, đã thành hình Sơn Hài Tử, nếu không bị buộc bằng sợi dây đỏ, không chừng vừa rơi xuống đất liền chạy mất. Chu Nhị Diện Tử cũng xán lại, hai mắt nhìn chằm chằm chày gỗ: “Trời ơi, con hàng da căng mọng nhiều nếp nhăn thế này, không biết đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?” Hải Đại Đao đắc ý nói: “Từ xưa đến nay, trên núi Quan Đông có không ít chày gỗ được đào ra, nhưng chẳng cái nào so được với cái này, gọi là ông tổ chày gỗ cũng không ngoa. Thời điểm bọn ta cõng chày gỗ xuống núi, trông thấy một đám chồn vàng (Hoàng Bì Tử), con nào con nấy dựng thẳng người, chắp hai chân trước ngực bái lạy, chỉ vì muốn dính chút linh khí!” Hắn quay sang nói với Đậu Chiêm Long: “Huynh đệ, lần trước chúng ta đã thương lượng, không nên đào sạch Hầm Chày Gỗ, lưu lại Sơn Hài Tử, mỗi năm đào mấy chục cân, hàng năm đều có hàng, có điều một năm này đệ ở quan nội, không biết tình hình nơi quan ngoại, hiện giờ bốn biển rung động, nạn đói liên tiếp mấy năm, số người vào núi sâu đào chày gỗ bỏ mạng ngày càng nhiều, giấy không gói được lửa, rào tre chắn không được gió, sớm muộn Hầm Chày Gỗ cũng bị bọn hắn tìm thấy. Đám người đó làm việc chưa bao giờ để lại đường lui, không chừng sẽ liều mạng đào ngọn núi thành tổ ong, cọng rau dại cũng không chừa cho chúng ta. Còn nữa, năm ngoái chúng ta kiếm được nhiều tiền, nhưng năm nay thời tiết không thuận lợi, mưa to/rét đậm, huynh đệ chịu đói chịu khổ trong núi sâu rừng già quá nhiều, bao nhiêu bạc cũng không đủ chia, cho nên mới quyết định, thay vì mỗi năm đào một lần, không bằng làm một vố lớn, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!” Tiểu Đinh Tử phụ họa: “Lão Tứ thấy không? Phải nói đại ca rất trượng nghĩa, nghĩ được chu toàn!” Từ đầu đến cuối, Đậu Chiêm Long không hề lên tiếng, chờ bọn họ nói xong, mới gật đầu, chậm rãi đặt Thất Can Bát Kim Cương lên bàn, vê lá thuốc trong khay nhét vào nồi tẩu, ung dung châm lửa, rít mạnh mấy hơi, nói: “Mỗi năm đào một lần, hay là một lần đào hết, hoàn toàn do đại ca làm chủ, nếu đổi lại là ta, ta cũng nhịn không nổi.”


Hải Đại Đao sợ Đậu Chiêm Long vẫn còn giận, nói tiếp: “Hầm Chày Gỗ là do đệ tìm được, không thể thiếu phần của đệ. Đệ nói coi, nếu bán chày gỗ cho Bát Đại Hoàng Thương, có thể ra giá bao nhiêu?” Đậu Chiêm Long hỏi lại hắn: “Bạch Kiểm Lang nắm giữ Sâm Bang, toàn bộ chày gỗ lớn nhỏ trên núi Quan Đông đều qua tay hắn, Bát Đại Hoàng Thương thật sự dám thu bảo vật này sao?” Hải Đại Đao bị lời nói của Đậu Chiêm Long làm cho á khẩu: “Cái này… Cái này…” Lão Tác Luân nãy giờ vẫn im lặng, bỗng dưng mở miệng: “Lão Tứ nói có lý, trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, nếu để Bạch Kiểm Lang biết được, huynh đệ chúng ta đâu còn đường sống? Kết quả chỉ e tiền không có mạng cũng chẳng còn!” Đậu Chiêm Long chậm rãi nhả ra một ngụm khói, hạ tẩu thuốc, quay đầu hỏi Lão Tác Luân: “Nhị ca, huynh nghĩ như thế nào?” Lão Tác Luân bưng bát rượu, một hơi uống cạn, cau mày nói: “Không đào chày gỗ quý thì thôi, đào ra ngược lại thành mối lo, ta đã cân nhắc kỹ, thiên linh địa bảo trên núi Quan Đông không ít, Bát Đại Hoàng Thương không tiếp được, hoặc là cống nạp triều đình, hoặc là… dâng cho Bạch Kiểm Lang, đổi lại một con đường sống.” Lão Tác Luân bình thường kiệm lời, nhưng suy nghĩ lại sâu sắc nhất, gặp đại sự luôn tỏ ra quyết đoán, chẳng khác gì quân sư của Hải Đại Đao, nãy giờ thầm cân nhắc trong lòng, nay Đậu Chiêm Long hỏi đến, hắn mới mở miệng. Hải Đại Đao nghe xong, trầm ngâm không quyết định, mấy đời nhà hắn đều chịu hoàng ân, làm công ăn lương, thay Hoàng Thượng đào chày gỗ, dù sao cũng từng làm kiêu kỵ hiệu uý, nếu không cùng đường, sao chịu vào rừng làm sơn phỉ? Có lòng dâng chày gỗ cho Hoàng Thượng, được thưởng sẽ xin một chức quan, nhưng lại sợ gian thần trong triều ngáng đường, bịt tai Hoàng Thượng, nếu hiến vật quý cho Bạch Kiểm Lang, biết đâu thoát khỏi cảnh chui rúc trong núi sâu rừng già thì sao?


Đậu Chiêm Long nhìn ra Hải Đại Đao động tâm tư, lập tức cười lạnh: “Hiến vật quý… ha ha ha…” Hải Đại Đao lộ vẻ khó hiểu: “Lão Tứ, ngươi có ý gì?” Đậu Chiêm Long nhấc đế giày dụi tàn thuốc, đột nhiên vỗ mạnh một cái lên bàn, chỉ vào mũi ba tên sơn phỉ mắng lớn: “Đậu Chiêm Long ta thế nào lại mù mắt, kết bái huynh đệ với các người? Hổ thẹn mang danh hán tử lưỡi đao liếm máu, có biết Bạch Kiểm Lang giết bao nhiêu người rồi không? Đám huynh đệ trong rừng của các người, nhà ai chẳng có mấy nhân mạng chết trong tay hắn? Các người ngu ngốc hay u mê? Ngây thơ nghĩ hiến chày gỗ quý cho Bạch Kiểm Lang, là có thể giữ được mạng? Nói cho các người biết, hắn lấy được bảo vật, sẽ dùng đao chém chúng ta thành thịt nát! Ai muốn hiến vật quý thì tự mình đi, về sau đừng kêu ta là huynh đệ, đến chết cũng không lui tới!”


Ba tên sơn phỉ đưa mắt nhìn nhau, trong bốn huynh đệ, Đậu Chiêm Long nhỏ tuổi nhất, lại là người buôn bán, bình thường thái độ luôn vô cùng khách khí, đối với ba vị huynh trưởng kết nghĩa như bọn họ lại càng thêm cung kính, sao đột nhiên phát hỏa lớn như vậy? Bất quá lời nói kia thật sự khiến bọn họ phải suy nghĩ, Lão Tác Luân hổ thẹn không thôi, chỉ biết liên tục rót rượu uống. Hải Đại Đao là đại ca, chày gỗ còn chưa bán, huynh đệ đã lục đục, vội đứng lên hoà giải: “Lão đệ nói rất đúng, đám huynh đệ ngồi đây, ai chẳng có thù với Bạch Kiểm Lang? Bất quá Lão Nhị nói cũng không sai, huynh đệ chúng ta thân đơn thế cô, đấu không lại hắn, Bạch Kiểm Lang có địa vị không nhỏ nơi quan ngoại, tay sai/thủ hạ quá nhiều, chưa kể bảo đao hộ thân, ai có thể tiếp cận hắn?” Mặt Tiểu Đinh Tử đầy vẻ oán hận: “Không phải huynh đệ đào chày gỗ sợ chết, nếu có cơ hội làm thịt Bạch Kiểm Lang, ta là người đầu tiên không cần cái mạng này, đáng tiếc thanh đao của hắn quá lợi hại, liều mình cũng chỉ uổng công mà thôi!” Lão Tác Luân cũng nghiến răng: “Nếu không có bảo đao, cỏ trên mộ hắn đã cao hơn đầu người rồi!”


Đậu Chiêm Long lướt mắt nhìn, cảm thấy thời cơ chín muồi, liền nói: “Ta có một kế, tru sát Bạch Kiểm Lang, chỉ cần ba vị huynh trưởng chịu nghe ta, mọi người sẽ cùng rút gân lột da sói, ăn thịt uống máu lang!” Ba tên sơn phỉ bị Bạch Kiểm Lang ức hiếp nhiều năm, ai cũng gánh thâm thù đại hận, nhờ có Đậu Chiêm Long tìm ra Hầm Chày Gỗ trong núi sâu rừng già, đào được Lão Sơn Bảo, thương lượng với hoàng thương Khẩu Bắc bán giá cao, thủ đoạn kiến thức không tầm thường, huống chi lần này đến Khẩu Bắc, ánh mắt Đậu Chiêm Long đã không còn như xưa, giống như biến thành một người khác, nếu hắn dám nói vậy, xem ra trong lòng đã có tính toán, có hắn bày mưu đặt kế, đại sự càng có hy vọng thành công. Hải Đại Đao lập tức rút từ ống giày một con dao găm, dùng sức đâm xuống mặt bàn, cao giọng nói: “Chỉ cần giết được Bạch Kiểm Lang, ta đánh cược cái mạng này!” Tiểu Đinh Tử cùng Lão Tác Luân cũng gật đầu tán thành. Đậu Chiêm Long nói: “Ba vị huynh trưởng, để giết Bạch Kiểm Lang, ta muốn mượn Sơn Hài Tử của các người.” Hải Đại Đao nói: “Cái gì mà mượn với không mượn, thứ này vốn dĩ có phần của đệ, cứ việc cầm đi đi!” Đậu Chiêm Long nói một tiếng “Được”, cho gói chày gỗ vào hầu bao. Năm người tính cả Chu Nhị Diện Tử, cùng nhau cắt máu ăn thề, dâng hương lập thệ, quyết tâm tru sát Bạch Kiểm Lang.


Cuối năm Bạch Kiểm Lang mới đến, Đậu Chiêm Long bảo đám người Hải Đại Đao đợi một thời gian, không nên sốt ruột, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, trước khi giết Bạch Kiểm Lang, cần phái người đi một chuyến tới núi Quan Đông, tập hợp sơn phỉ có thù với Bạch Kiểm Lang, mang theo vũ khí sắc bén, cõng hơn hai trăm cân chày gỗ xuống núi, tạm thời tránh tại kho chứa đồ da ở ngoại thành, ta không gọi ai cũng không được ra ngoài, đói bụng thì ăn/ khát nước thì uống, hết bao nhiêu bạc đều tính cho ta, chỉ lo mài đao cho sắc, chờ cơ hội ra tay! Mấy người thương lượng xong xuôi, lưu lại ba tên sơn phỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, Đậu Chiêm Long dẫn Chu Nhị Diện Tử lang thang trà lâu/tửu quán/kỹ viện ở Khẩu Bắc, thăm dò tin tức, tìm nơi thích hợp hành động. Chu Nhị Diện Tử theo Đậu Chiêm Long ăn no uống say, túi tiền rủng rỉnh, dùng mãi không hết, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực làm tùy tùng cho hắn.


Hôm đó, Đậu Chiêm Long cùng Chu Nhị Diện Tử đang ngồi ăn trưa trong tiệm cơm, chợt nghe dưới lầu có tiếng chân dồn dập, một người vội vã chạy lên, đến gần bọn họ, chìa ra một tấm thiệp, nói: mời Đậu gia đi xem diễn. Người đến nhận tiền làm việc, không biết rõ đầu đuôi, cái kia cũng chỉ là thiệp mời, không ghi do ai đưa. Đậu Chiêm Long thầm lấy làm kỳ quái: “Mình mai danh ẩn tích tại Khẩu Bắc, mọi chuyện đều để Chu Nhị Diện Tử xuất đầu lộ diện, ai sẽ đích danh mời mình xem diễn?” Ỷ vào trong hầu bao có thiên linh địa bảo hộ thân, hộp sắt ô kim cũng là trấn vật, không chỗ nào hắn không dám đi, lập tức dẫn theo Chu Nhị Diện Tử, đến tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.


Hai người đi tìm rạp hát ghi trên tấm thiệp, đến nơi thì thấy bên đường có một vị, đang gân cổ hét lớn: “Có ai không sợ ngọt hay không? Có ai không sợ ngọt hay không? Mau lên, không sợ ngọt thì mau vào trong!” Đậu Chiêm Long là kẻ làm ăn buôn bán, vừa nghe tiếng rao hàng, tưởng là bán kẹo, thế nhưng có điều kỳ quái, cái gì mà không sợ ngọt thì vào trong? Việc kinh doanh lớn đến mức nào, còn thuê người ra ngã tư quảng cáo, phô trương như vậy? Chu Nhị Diện Tử đầu óc linh hoạt, thấy Đậu Chiêm Long thắc mắc, liền chạy tới hỏi thăm, người kia nói cho hắn biết: “Chúng tôi là gánh hát, không bán kẹo, các ngài đến vừa đúng lúc, hôm nay đào hát nổi tiếng Phi Lai Phượng lên đài biểu diễn, bỏ qua lần nãy sẽ không còn cơ hội, diễn viên của chúng tôi từ dáng vẻ đến giọng nói đều ngọt ngào mê đắm lòng người, đường phèn/mật ong cũng không ngọt bằng cô ấy!” Chu Nhị Diện Tử vốn thường lui tới chốn ăn chơi, từ ngày đi theo Đậu Chiêm Long tiền dắt đầy túi, lại càng thêm kén chọn, khịt mũi khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi đúng là dám khoác lác, Khẩu Bắc có thể có cô nương xinh đẹp đến đâu?” Đậu Chiêm Long liếc mắt nhìn, cuối ngõ quả nhiên có một rạp hát tồi tàn, chính là địa chỉ ghi trên thiệp mời, trên nóc nhà bao trùm một luồng yêu khí. Đậu Chiêm Long chớp chớp đôi mắt cú, quay sang nói với Chu Nhị Diện Tử: “Đi, chúng ta vào xem một chút!”


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com