Chương 7
ĐẬU CHIÊM LONG MUA LỪA
6.
Bên ngoài túp lều tranh rách nát, mưa tạnh gió ngừng, nửa đêm trên đường không một bóng người, ba anh em chân dẫm bùn đất, vội vàng chạy đến chùa Sùng Phúc. Ba tên thợ giày hơn một Gia Cát Lượng, huống chi ba anh em họ Thẩm là người bán hàng rong, ai cũng khéo léo tháo vát, anh một câu em một câu, rất nhanh đã thương lượng xong kế hoạch điệu hổ ly sơn.
Chùa Sùng Phúc dựa núi gần sông, phía trước tiền điện trồng hai cây bạch quả, trong chùa có ba tăng nhân, gõ mõ rung chuông, tụng kinh lễ Phật, tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật. Trong ngoài thành Tô Châu khắp nơi đều là am quan chùa miếu, nhiều không đếm xuể, chùa Sùng Phúc lâu năm không được tu sửa, vừa nhỏ lại kém hương khói, trông cậy vào hộp sắt ô kim kiếm chút ích lợi.
Thẩm A Nhị từ cửa chính đi vào, đánh thức ba vị hòa thượng, nói trong thôn có người qua đời, thỉnh cầu sư phụ đến hỗ trợ tụng kinh siêu độ. Hòa thượng không quen biết Thẩm A Nhị, nhưng nghe khẩu âm biết là người bản địa, đây là việc tích lũy công đức, lại có thể kiếm chút tiền nhang đèn, một ngày làm hòa thượng/gõ mõ đủ một ngày (làm tẫn trách nhiệm), nên làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa giữa các chùa miếu cũng có cạnh tranh, mình không đi sẽ có người khác thế chỗ, nhân lúc còn sớm, để lại một tiểu hòa thượng trông coi hộp sắt, hai người còn lại khoác thêm áo cà sa, mang theo dụng cụ, cùng Thẩm A Nhị rời khỏi chùa. Thẩm A Tam nhỏ tuổi nhất, tay chân linh hoạt, trèo tường nhảy vào bên trong, nhẹ nhàng mở cổng cho Thẩm A Đại. Hai người mò mẫm ra sau hậu viện, châm lửa đốt phòng chứa củi, há miệng kêu la: “Cháy, cháy… mau dập lửa!” Tiểu hòa thượng trông hộp sắt sau điện sốt ruột, lập tức chạy ra ngoài dập lửa. Thẩm A Đại nhân cơ hội lẻn vào, bê hộp sắt chuồn mất.
A Đại/A Tam chạy đến lều tranh, lúc này A Nhị cũng đã cắt đuôi hai vị hòa thượng quay lại, người đàn ông mặt đen không biết cưỡi lừa đi đâu. Ba anh em cho rằng mình bị lừa, giậm chân đấm ngực, hối hận không thôi. A Tam tinh mắt, phát hiện dưới chân tường có bọc nhỏ màu xanh, chính là tay nải của người đàn ông mặt đen, mở ra thì thấy, bên trong có toàn bộ số vàng hứa cho bọn hắn!
Anh em họ Thẩm không hiểu xảy ra chuyện gì, chẳng phải người đàn ông mặt đen muốn dùng vàng mua hộp sắt sao? Chúng ta phí công tốn sức giúp hắn trộm về, vậy mà hắn để lại vàng, im hơi lặng tiếng rời đi? Ba anh em nghĩ mãi không thông, dù sao đã lấy được tiền công, một trăm lượng vàng không hơn không kém. Thẩm A Đại lo lắng đắc tội Phật Tổ, lại sợ ba vị tăng nhân bị mất hộp sắt ô kim, không chịu bỏ qua, không dám về nhà, trước tiên mang hộp sắt quay lại chùa Sùng Phúc, không gọi cửa mà ném qua tường viện vào bên trong.
Lại nói, hai vị hòa thượng theo Thẩm A Nhị đi được nửa đường, đột nhiên hắn kêu đau bụng, chạy ra sau núi vệ sinh, mượn cớ này chuồn êm. Đại hòa thượng- Nhị hòa thượng không tìm thấy người, hậm hực quay về chùa Sùng Phúc, phát hiện bên trong rối loạn, phòng chứa củi bị cháy, hộp sắt ô kim cũng chẳng còn, Bảo Đài vỡ làm đôi, bên trong rỗng tuếch. Bọn họ không rõ trong đó cất giấu thứ gì, chỉ biết dựa vào hộp sắt kiếm cơm ăn, trong lòng vô cùng khẩn trương, trách tiểu hòa thượng không bảo vệ hộp ô kim, nghĩ lại mới thấy người lừa bọn họ ra ngoài chính là đồng loã của kẻ trộm hộp sắt! Đang định hừng đông đi báo quan, chợt nghe trong sân có tiếng động, ba vị hòa thượng chạy ra xem, hộp sắt bị người ném ở sân, trời tối chẳng biết là ai, càng không có manh mối, cho nên không đuổi theo.
Ba anh em họ Thẩm giống như bắt được miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, dùng trăm lượng vàng làm vốn, bắt đầu buôn bán trà hoa. Phải nói bọn họ có số phát tài, việc làm ăn ngày càng mở rộng, thuê mấy ngọn núi ngoài thành Tô Châu trồng trà/trồng hoa, cung cấp hàng cho các nhà buôn lớn khu vực Giang Nam-Giang Bắc, còn tự mình mở Trà Trang. Trước Tết Thanh Minh là lúc lá trà tươi non nhất, sau khi hái lại kỳ công chế biến, làm cống phẩm đưa đến Bắc Kinh. Trải qua mười mấy năm, nhà họ Thẩm dần trở thành đại tài chủ tại thành Tô Châu.
Trên con đường náo nhiệt nhất thành Tô Châu có một tòa nhà lớn, phòng ốc không dưới trăm gian, chủ nhân vốn là địa chủ, sau này bị kiện, nhà cửa ruộng đất đều sung công. Ba anh em họ Thẩm mua lại tòa nhà, mướn thợ có tay nghề giỏi, sửa chữa thay đổi, mái ngói tinh xảo, hành lang rộng mở, chẳng khác gì xây mới. Đặc biệt là hậu hoa viên, trong vườn có (nhà nổi) thuỷ tạ, đình nghỉ chân, xen lẫn giả sơn kỳ thạch, ao sen gợn sóng lăn tăn, ven bờ trồng đủ loại hoa mộc, hoa lan, mẫu đơn, hoa hồng.v.v… Cả gia đình vui vẻ chọn ngày dọn vào ở, ai ngờ trong nhà không sạch sẽ, nửa đêm không ngừng phát ra tiếng động ở hậu hoa viên, giống như đập đá phá núi. Mọi người đều bị quấy nhiễu, không thể ngủ ngon, đàn bà trẻ con sợ tới mức trời vừa sẩm tối liền không dám ra khỏi phòng. Thẩm đại lão gia phái mấy hạ nhân canh trừng suốt đêm, tiếng động vẫn không dứt, chỉ nghe tiếng không thấy hình.
Ba anh em họ Thẩm mời không ít hòa thượng đạo sĩ đến làm phép trừ yêu, lăn qua lộn lại vẫn không thu được kết quả. Có người nói: hậu hoa viên nhà bọn họ có chôn một con thiềm thừ bằng bích ngọc, đào lên mới có thể an bình. Thẩm đại lão gia tìm người đào ba thước đất, đáng tiếc không thu hoạch được gì, chẳng lẽ thiềm thừ đã bơi tới hồ sen? Ba anh em rầu rĩ ỉu xìu, chợt nhớ đến hộp sắt ô kim trong chùa Sùng Phúc ngoại thành Tô Châu. Thẩm đại lão gia tự mình tới cửa, đưa đủ tiền nhang đèn, lại tặng hai cân trà ngon, mời hòa thượng mang hộp sắt đến nhà ở vài ngày. Đêm hôm đó, hòa thượng bê hộp sắt ô kim vào đình hóng gió, một không thắp hương, hai không niệm chú, cũng không giải tán những người không liên quan, ai thích xem thì xem, còn mình ngồi ngủ gật trên ghế. Mọi người nghi hoặc khó hiểu, chờ đến khi mặt trời lên cao, hậu hoa viên vẫn không có động tĩnh. Mấy đêm tiếp theo, hết thảy đều bình thường. Ba anh em họ Thẩm vừa mừng vừa sợ, cảm thấy mình thật sự có duyên với hộp sắt này, năm đó đại nạn không chết, còn phát tài lớn, chẳng phải cũng vì chiếc hộp này sao? Không khỏi lo lắng một khi hòa thượng mang hộp sắt đi, tà ám lại gây sóng gió. Thẩm tam lão gia nghĩ ra một cách, thương lượng với ba vị hòa thượng, bỏ số tiền lớn mua lại chùa Sùng Phúc, sửa thành từ đường dòng họ Thẩm, trùng tu miếu thờ, dát vàng tượng Phật, hết thảy chi phí ăn uống/tăng bào của ba vị hòa thượng, hương nến thờ cúng… đều do họ Thẩm gánh vác. Ba vị hòa thượng cũng không ngốc, ăn chay niệm Phật đơn giản là vì an cư lạc nghiệp, làm sao không đồng ý? Từ đó về sau, hộp sắt ô kim đương nhiên thuộc về Thẩm gia, cung phụng trong nội đường, nhà họ Thẩm không còn bị tà ma quấy nhiễu, việc làm ăn cũng ngày càng phát triển.
Ba anh em ngồi xuống, cùng nhau thương lượng, lúc trước cầm một trăm lượng vàng của người đàn ông mặt đen, hôm nay hưởng vinh hoa phú quý, uống nước không quên người đào giếng, bất kể người kia có phải Thần Tài hay không, bọn họ cũng sẽ cung phụng hắn như Thần Tài, chia hoa hồng cho người ta, lấy một nửa tiền lãi ghi vào “Vạn Kim Trướng”, còn gọi là “Thần Tài Cổ”, tương lai người kia tự mình quay về hay hậu nhân của hắn mang phất trần Thất Cầm tìm tới cửa, sẽ chia một nửa gia tài cho hắn. Thương lượng xong liền giơ tay lên trời thề thốt, lại mời thợ thủ công tay nghề giỏi phỏng theo bộ dáng người đàn ông mặt đen, làm một pho tượng Thần Tài, cung phụng trong Trà Trang. Pho tượng này vô cùng đặc biệt, không giống Thần Tài thông thường như Văn Thần Tài - Tỷ Can, tay cầm Như ý, thân xuyên mãng bào, chân dẫm Kim Nguyên Bảo; hay Võ Thần Tài - Triệu Huyền Đàn, tay phải cầm kim tiên, tay trái nâng Kim Nguyên Bảo, thân cưỡi hắc hổ; tượng Thần Tài cung phụng tại nhà họ Thẩm mày rậm mắt to, râu quai nón che kín mặt, thân cưỡi lừa đen, lưng cõng hầu bao, eo dắt hai tẩu thuốc một dài một ngắn, tay cầm phất trần Thất Cầm. Từ đó trở đi, “Thần Tài Cổ” trở thành gia quy của dòng họ Thẩm, truyền lại cho con cháu đời sau, hàng năm mừng sinh nhật Thần Tài vào ngày 12/7 Âm Lịch, trong nhà từ trên xuống dưới đều phải húp một bát cháo rau dại, bái tế Thần Tài, câu chuyện này vẫn được mọi người trong ngoài thành Tô Châu truyền bá ca tụng.
Đậu Chiêm Long muốn dùng hộp sắt ô kim đối phó Bạch Kiểm Lang, thế nhưng Thẩm lão thái gia không chịu bán, trên người hắn chôn bảo bối, đương nhiên biết rõ lai lịch của phất trần Thất Cầm. Người đàn ông mặt đen năm đó, cũng là kẻ tầm bảo, hộp sắt ô kim trong chùa Sùng Phúc chỉ là trấn vật, không phải thiên linh địa bảo, không lọt được vào mắt hắn. Người này bảo ba anh em họ Thẩm đi lấy hộp sắt, thực ra là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, hắn lén đi theo bọn họ đến chùa Sùng Phúc, nhân lúc hậu điện không người trông giữ, dùng nồi tẩu bằng đồng đập vỡ Bảo Đài, lấy ra tà vật, chính là Thiết Ban Cưu!
Kẻ tầm bảo cưỡi lừa đen chạy rất nhanh, trước tiên quay về lều tranh, lưu lại một trăm lượng vàng, sau đó đi cả đêm về phía Bắc, đến bờ sông thì dừng lại, nơi này có con thuyền đánh cá, trôi nổi giữa dòng nước, trên boong tàu còn đậu mấy con chim cốc. Kẻ tầm bảo xuống lừa lên thuyền, thấy một người đàn ông đánh cá, thân sặc mùi rượu, đang ngủ khò khò trong khoang, gọi hắn tỉnh dậy, bảo trở mình qua sông. Người đánh cá bị quấy nhiễu mộng đẹp, giận đến sôi máu, liên tục xua tay: “Không đi không đi!” Kẻ tầm bảo lấy ra một khối bạc, người đánh cá dụi đôi mắt nhập nhèm, mơ hồ nhận ra bạc trắng, lập tức tỉnh cả ngủ, ngẩng đầu nhìn mặt sông, đằng xa mây đen che phủ, gió giật sóng to, không nên đi thuyền, liền kêu kẻ tầm bảo nghỉ ngơi trên thuyền, chờ trời sáng rồi đi. Kẻ tầm bảo nóng lòng lên đường, lại lấy ra mười lượng bạc, người đánh cá động tâm tư, đứng dậy muốn kéo buồm. Kẻ tầm bảo nhảy xuống thuyền, định dắt lừa đen đi lên. Người đánh cá không mấy vui vẻ: “Sóng gió quá lớn, thuyền ta quá nhỏ, không trở được một người một lừa.” Kẻ tầm bảo lắc đầu, lại móc ra mười lượng bạc. Lúc này người đánh cá mới cảm thấy thỏa mãn, mặt tươi như hoa, mời kẻ tầm bảo dắt lừa lên khoang thuyền, căng buồm rời bến.
Thuyền đến giữa sông, bốn phía mặt nước mênh mông, trên trời mây đen vần vũ, sấm sét ầm ầm, người đánh cá muốn quay đầu cũng không kịp, chỉ thấy từng đạo lôi điện đuổi theo con thuyền, chim cốc hoảng hốt bay tán loạn. Con thuyền nhỏ dập dềnh nghiêng ngả, khiến người đánh cá vô cùng kinh hãi, hắn không lo lật thuyền rơi xuống nước, mà sợ bị sét đánh trúng, trong lòng cân nhắc, đời này chưa từng làm chuyện thiếu đạo đức, chỉ chở một người một lừa này qua sông, kiếm hai mươi lượng bạc, chẳng lẽ Lôi Công Điện Mẫu thấy không vừa mắt, muốn trừng phạt mình? Vội vàng quỳ gối boong tàu, không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ.
Kẻ tầm bảo mặt trầm như nước, rút ra một cái tẩu, che trái chắn phải, ngăn từng một đạo lôi hỏa. Thế nhưng sấm sét cuồn cuộn liên tiếp giáng xuống, kẻ tầm bảo chống đỡ không nổi, xoay người nhảy lên lưng lừa đen, tay giật dây cương, lừa đen hí vang một tiếng, lao thẳng xuống sông, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi, bỏ lại trên thuyền đánh cá hai vật: một là cây chổi lông gà màu sắc sặc sỡ, một là tẩu thuốc không dài không ngắn.
Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, sóng êm gió lặng, sấm sét cũng dừng, mây đen tản đi, người đánh cá tận mắt thấy một người một lừa rơi xuống sông, chẳng biết còn sống hay không? Người đánh cá kiến thức hạn hẹp, thấy tẩu thuốc cùng chổi lông gà vẫn còn tốt, ném đi cũng tiếc, giữ lại để dùng.
Người đánh cá kia chính là tổ tiên của Đồng lão hán, tẩu thuốc cùng phất trần Thất Cầm truyền đến tay lão, lại bị Đậu Chiêm Long dùng 110 lượng bạc mua đi, trên người hắn chôn bảo bối, nắm rõ lai lịch người đàn ông mặt đen trong lòng bàn tay, trước khi đến cửa bái phỏng Thẩm lão thái gia, cũng tìm hiểu cặn kẽ chi tiết, biết câu chuyện về Thần Tài Cổ, vì thế đến thành Tô Châu gặp Thẩm lão thái gia. Lúc trước ba anh em họ Thẩm vì không muốn lương tâm cắn rứt, tình nguyện tin người lưu lại vàng là Thần Tài, thấy ba anh em quá khổ, hiển thánh giúp bọn họ kiếm chút tiền vốn, hoàn toàn không nhắc gì tới việc trộm trộm hộp sắt ô kim. Thật ra trong lòng ba vị hòa thượng cũng biết rõ, kẻ trộm hộp sắt chính là ba vị này, chẳng qua e ngại tiền tài quyền thế nhà họ Thẩm, không tiện phanh phui, người dân địa phương cũng đều biết. Tổ tiên Thẩm gia quy định, hàng năm phải chia tiền lãi cho Thần Tài, ghi vào Vạn Kim Trướng, thế nhưng tổng cộng có bao nhiêu bạc, chiếm bao nhiêu cổ phần, chẳng ai biết cụ thể. Tổ huấn không thể vi phạm, bất luận ai mang phất trần Thất Cầm đến Thẩm gia, nhất định được chia một nửa gia sản. Nếu họ Thẩm trở mặt phủ nhận điều này, truyền ra ngoài sẽ phá huỷ danh dự, bị người phỉ nhổ, việc làm ăn cũng ngày càng xuống dốc, không cách nào lăn lộn ở thành Tô Châu, vì thế mới đồng ý dùng hộp sắt đổi lấy lấy phất trần Thất Cầm. Còn tẩu thuốc không dài không ngắn, đầu ngậm bằng mã não, vừa lúc hợp thành một đôi với cái tẩu của Đậu Lão Đài, dắt hình chữ thập bên hông, cưỡi lừa đen cùng Chu Nhị Diện Tử đi về phương Bắc, nắm trong tay cối xay vàng, hộp sắt ô kim trấn trạch, chẳng mấy chốc sẽ khơi lên một trận gió tanh mưa máu!
Hết chương