Chương 7
ĐẬU CHIÊM LONG MUA LỪA
5.
Đậu Chiêm Long dùng 110 lượng bạc mua tẩu thuốc cùng chổi lông gà, không phải hắn không muốn trả nhiều hơn, kẻ tầm bảo mê bảo vật hơn mê tiền, nhưng còn phải xem khí sắc của đối phương, nếu người này vận khí thấp, mệnh không gánh được chữ tài, đưa nhiều ngược lại sẽ thành vụng.
Hắn dẫm lên vãn gỗ, lảo đảo xuống thuyền, gọi Chu Nhị Diện Tử, hai người cưỡi lừa lên đường, Chu Nhị Diện Tử hỏi Đậu Chiêm Long: “Ngươi đến cái thuyền rách nát kia làm gì?” Đậu Chiêm Long lôi ra tẩu thuốc cùng chổi lông gà, nói mình lấy 110 lượng bạc mua hai vật này. Chu Nhị Diện Tử lập tức nhăn mặt, mở miệng oán trách: “Xá Ca Nhi, ngươi phát điên hay đụng đầu choáng váng? Mua con lừa đen, lấy được cối xay vàng, tính ra cũng đáng, hôm nay dùng cả trăm lượng bạc mua cái chổi lông gà rách nát, liệu có thể làm nên trò trống gì? Tán Tài Đồng Tử hạ phàm cũng không phá của như vậy!” Đậu Chiêm Long không giải thích nhiều, theo đường cũ quay về thành Tô Châu, cũng không ghé qua nhà trọ, mà đi thẳng đến phủ của Thẩm lão thái gia, bảo Chu Nhị Diện Tử chờ bên ngoài, tự mình tiến lên gõ vòng cửa. Người gác cổng nhìn hắn, không khỏi thắc mắc: thế nào lại là người này? Không kiên nhẫn mà nói: “Muốn mua đồ thì ra cửa hàng, uống rượu đi tửu lầu, đến quấy nhiễu lão thái gia, ta thả chó cắn ngươi!” Đậu Chiêm Long chìa ra một thỏi bạc: “Lão huynh, đừng vội đuổi người, cầm bạc uống ly trà, thay ta chuyển đến Thẩm lão thái gia một câu.” Người gác cổng cầm bạc ước lượng, mặt liền sắc trở nên hòa hoãn: “Cái này… làm ta khó xử, lần trước dẫn ngươi vào, ta bị mắng cho một trận. Lão thái gia nói, từ nay về sau sẽ không gặp người lạ. Nếu ta đi thông bẩm, chỉ sợ không qua được quản sự.” Đậu Chiêm Long lại lấy ra một thỏi bạc: “Ngươi đưa cái này cho quản sự, bảo hắn nói: Thần Tài cưỡi lừa đen đến rồi, Thẩm lão thái gia chẳng những sẽ ra gặp ta, mà còn trọng thưởng các người!”
Người gác cổng bán tín bán nghi, cũng không chê bạc nóng bỏng tay, căng da đầu đi tìm quản sự. Chẳng bao lâu sau, cửa phụ hé mở, quản sự ra ngoài, dẫn Đậu Chiêm Long vào thư phòng. Thẩm lão thái gia trầm mặt ngồi đó, liếc mắt đánh giá Đậu Chiêm Long: “Thế nào lại là ngươi?” Đậu Chiêm Long nói: “Không có việc không lên Tam Bảo Điện, ngài nhìn cái này thì biết..” Nói rồi lấy ra chổi lông gà, đưa đến trước mặt Thẩm lão thái gia. Thẩm lão thái gia tiếp nhận chổi lông gà, dụi dụi mắt, lật qua lật lại, cẩn thận ngắm nghía. Cả đời lão làm ăn buôn bán, đi khắp đại giang nam bắc, kiến thức rộng rãi, liếc mắt nhìn vật gì, liền có thể phân biệt thật giả, cái chổi lông gà này trông rách nát chẳng đáng một xu, nhưng thật ra có tên gọi “Thất cầm đạn tử” (phất trần Thất Cầm), được làm từ lông của bảy loài chim, bao gồm: thanh loan, anh vũ, đại bàng, khổng tước, bạch hạc, thiên nga, cú mèo, treo trong phòng, bụi đất không rơi một hạt. Thẩm lão thái gia xem hồi lâu, buông phất trần Thất Cầm, ngẩng đầu nhìn Đậu Chiêm Long: “Phất trần nằm trong tay ngươi, ngươi có tính toán gì, nói thẳng ra đi!” Đậu Chiêm Long nói: “Đã vậy, tôi cũng không vòng vo, phất trần Thất Cầm thuộc về ngài, hộp sắt trấn trạch tôi lấy đi, ý ngài thế nào?”
Sắc mặt Thẩm lão thái gia lúc trắng lúc đỏ, phân phó quản sự pha trà, lại kêu Đậu Chiêm Long ngồi xuống ghế thái sư: “Ngươi nói thật sao? Ngươi có biết nó trị giá một nửa gia sản của nhà họ Thẩm hay không?” Đậu Chiêm Long tự tin đáp: “Tôi chỉ là người buôn bán nhỏ từ nới khác tới, trong thành Tô Châu một không quan hệ/hai không thế lực, cho dù có được một nửa gia sản nhà họ Thẩm, tôi cũng không đủ sức giữ. Ngài tùy tiện tìm lý do, là có thể đuổi tôi đi. Cũng không gạt ngài, theo tôi biết, hộp sắt để trong phủ tuy là trấn vật, nhưng đã không dùng nhiều năm, tôi lấy đi tất có chỗ hữu dụng, chúng ta lấy được thứ mình cần, đôi bên đều hài lòng thỏa mãn.” Thẩm lão thái gia cúi đầu suy nghĩ, tuy nói hộp sắt ô kim là bảo vật trấn yểm, nhưng nhà họ Thẩm đông con nhiều cháu, của cải thịnh vượng, việc kinh doanh càng làm càng vững chắc, sao có thể bị yêu ma quấy phá? Nếu để người dùng phất trần Thất Cầm lấy đi một nửa gia sản của Thẩm gia, thì chính là phiền toái lớn. Hộp sắt ô kim, có hay không cũng chẳng thành vấn đề, không thể so với tài sản. Nghĩ đến đây, chủ ý đã định, lại thăm dò một câu: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Đậu Chiêm Long nói: “Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên.” (Một lời đã định, quyết không đổi ý). Thẩm lão thái gia sợ vạn nhất Đậu Chiêm Long đổi ý, vịt béo đến miệng còn bay mất, vội sai quản sự đi lấy hộp, nhanh chóng đổi phất trần Thất Cầm.
Đậu Chiêm Long nhét hộp sắt vào hầu bao, sải bước ra khỏi Thẩm phủ. Chu Nhị Diện Tử trợn mắt há mồm, thuê phỉ tặc cũng mất hai trăm lượng bạc, Xá Ca Nhi chỉ dùng một cái chổi lông gà rách nát, nói dăm ba câu, liền lấy được bảo vật trấn trạch từ Thẩm lão thái gia? Đậu Chiêm Long đắc ý, nói với Chu Nhị Diện Tử: “Huynh đừng thấy hiện giờ Thẩm đại lão gia tài đại khí thô mà hiểu lầm, thật ra tổ tiên ông ta cũng là người buôn gánh bán rong, sở dĩ có thể gây dựng sản nghiệp lớn như vậy, đều do trong lúc nghèo túng, gặp được Thần Tài hiển thánh!”
Nhớ năm đó, tại vùng nông thôn ngoại thành Tô Châu có gia đình họ Thẩm, ba anh em đều đã cưới vợ sinh con, bất quá trong nhà chỉ có một mẫu đất cằn cỗi, ba gian phòng cũ nát, thực đúng là treo nồi sắt làm chuông - nghèo đến kêu leng keng. Vì kiếm miếng ăn nuôi gia đình, bọn họ cùng nhau làm buôn bán nhỏ, đến xưởng chế tác tại Thường Châu mua lược, mang về Tô Châu, lại dùng hàng rong quang gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán. Lược gỗ hoàng dương Tường Châu/lược ngà voi được xưng là “Cung sơ danh bề” (lược chuyên dùng trong hoàng cung), hình khắc miêu tả Tứ Đại Mỹ Nhân, Phúc Lộc Thọ Hy, chim chóc, hoa lá… giá cả vô cùng đắt đỏ. Ba anh em nhà họ Thẩm cần cù chăm chỉ, không ngại vất vả, đầu óc cũng nhanh nhạy, đáng tiếc vốn liếng quá ít, chỉ có thể bán chút hàng rẻ tiền, miễn cưỡng sống qua ngày, chật vật mãi không tìm được đường ra, lại không đành lòng để vợ con cùng chịu khổ. Thẩm A Tam là người lanh lợi nhất, thuyết phục hai ca ca, mang nhà ở đi thế chấp, vay tiền nặng lãi, lại tìm hương thân dưới quê mượn tạm, gom đủ mấy chục lượng bạc, đến Thường Châu nhập hàng, chuẩn bị làm ăn lớn. Lúc về chọn đường thuỷ đi cho nhanh, ai ngờ gặp phải bão lớn lật thuyền tại Thái Hồ, cũng may ba anh em đều biết bơi, khó khăn lắm mới lết được vào bờ, nhưng mấy bao tải lớn lược gỗ/lược ngà đều chìm xuống đáy hồ, đến sợi lông cũng chẳng còn. A Đại/A Nhị chán nản, oán trách A Tam cũng không ích gì, loanh quanh muốn tìm nơi thắt cổ. Thẩm A Tam khuyên hai ca ca, chết sung sướng không bằng tồn tại, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. A Đại/A Nhị chỉ biết thở dài, cởi trang phục ẩm ướt, vắt khô rồi mặc vào, ba anh em dìu dắt nhau, chân thấp chân cao, buồn bã ủ rũ đi về nhà.
Trời vừa chuyển tối, bất ngờ sấm sét nổi lên đùng đùng, mưa to giáng xuống, liên tục không ngừng, chớp mắt khắp nơi toàn là nước, bọn họ không đi được, ghé vào lều tranh ven đường tránh mưa. Trong lều có cái nồi mẻ người khác lưu lại, một vài thanh củi khô, trên người Thẩm A Nhị còn dư nửa túi gạo kê, Thẩm A Tam đội mưa ra ngoài, hái chút rau dại, hứng nước mưa, châm bếp lửa, nấu một nồi cháo nóng. Đang lúc chia nhau ăn, bỗng có con lừa đen chạy tới, trên lưng cõng một người đàn ông mặt đen, lúc hắn xoay người xuống lừa. ba anh em mới nhìn rõ, người này thân cao hơn bảy thước, ngực nở eo thon, một đôi mắt cú toả tinh quang, râu quai nón che kín mặt, quần áo bằng vải thô, lưng cõng bao tải, eo dắt hai tẩu thuốc - một dài một ngắn, tay cầm quải trượng, toàn thân ướt sũng, nước chảy ròng ròng. Ba anh em mới tìm được đường sống trong cõi chết từ dưới Thái Hồ, trước mắt lại bất ngờ xuất hiện một vị như vậy, ăn mặc giống kẻ buôn bán, nhưng tướng mạo hung hãn, ánh mắt mang theo lệ khí, dáng ngồi như gấu, dáng đi như lang, không chừng là phỉ tặc cướp đường! Ba người không khỏi lo sợ, run rẩy co lại một chỗ.
Người đàn ông mặt đen hướng bọn họ ôm quyền: “Ba vị không cần kinh hoảng, ta từ Giang Bắc tới, đi ngang qua đây, tránh mưa xong sẽ rời đi.” Lúc này ba anh em mới yên tâm, dù sao bọn họ cũng nghèo đến không xu dính túi, cho dù người đến là cường đạo, cũng không đến nỗi vô cớ cướp tài hại mạng, vì thế bảo người đàn ông mặt đen ngồi xuống bên đống lửa, đưa cháo nóng cho hắn ăn. Người đàn ông mặt đen húp hai ngụm, tháo hầu bao trên người, lấy ra một cái chổi lông gà màu sắc sặc sỡ, phủi mấy cái lên người. Anh em họ Thẩm vừa thấy liền trợn mắt há mồm, phất trần chuyên dùng để phủi bụi, nào ai phủi quần áo ướt? Nói ra cũng thật kỳ quái, người đàn ông mặt đen mới phủi hai ba cái, quần áo sũng nước chớp mắt đã khô cong. Người kia cất phất trần vào hầu bao, châm tẩu thuốc ngắn hút soàn soạt mấy hơi, lại nhồi đầy lá thuốc vào nồi tẩu dài, đưa cho Thẩm A Đại.
Thẩm A Đại nhận lấy, ghé vào đống lửa châm thuốc, mấy anh em truyền tay nhau, mỗi người một hơi. Chỉ thấy cán tẩu đen tuyền, đầu ngậm bằng mã não, nồi tẩu đúc bằng đồng nguyên chất, vừa lớn lại rắn chắc, dưới đáy khắc bốn chữ “Chiêu tài tiến bảo”, lại liếc mắt nhìn chổi lông gà thò một nửa bên ngoài hầu bao. Người đàn ông mặt đen cũng không kiêng kỵ, lấy ra đưa bọn họ xem: “Cái này kêu phất trần Thất Cầm, có tác dụng tránh gió/bụi/nước/lửa!” Ba anh em họ Thẩm trầm trồ xuýt xoa, thầm cảm thấy người này địa vị không nhỏ. Người đàn ông mặt đen lại nói: “Bèo nước gặp nhau chính là duyên phận, không thể ăn không cháo của các vị, ta thấy mấy người đang gặp khó khăn, không ngại chỉ điểm một đường phát tài, phía sau điện thờ chùa Sùng Phúc ngoài thành Tô Châu cung phụng một hộp sắt ô kim, chạm khắc kim giác thần lộc, các người có từng nghe qua?”
Thẩm A Đại gật đầu: “Đúng là có nghe, từ nhiều năm về trước, ở ngoài thành Tô Châu, già có ông lão trên 80 tuổi, trẻ có đứa bé sáu bảy tuổi, không ai không biết chuyện này, bọn ta cũng từng thấy hộp sắt kia, đóng rất chặt, không biết bên trong chứa thứ gì. Thẩm A Nhị bổ sung: “Hộp sắt được đặt trên một cái bệ gọi là Bảo Đài, bốn phía khắc rất nhiều phù chú, trong chùa có ba tăng nhân, ngày đêm dâng hương tụng kinh, không cho người ngoài lại gần. Nhà ai bị yêu ma quấy nhiễu, cô hồn dã quỷ nhập thân, chỉ cần đưa đủ tiền nhang đèn, có thể mời tăng nhân mang hộp ô kim đến nhà, mấy ngày sau nhất định gặp dữ hóa lành, bất quá ba vị hòa thượng kia trông coi rất chặt, chưa bao giờ rời chùa Sùng Phúc một tấc.”
Người đàn ông mặt đen nói: “Làm phiền các vị giúp một tay, mang hộp sắt kia ra ngoài, bất kể trộm cướp hay vay mượn, đừng để hòa thượng đuổi theo, sau khi xong việc, sẽ trả công mười lượng vàng.” Ba anh em đưa mắt nhìn nhau, Thẩm A Nhị hỏi: “Ngài muốn hộp sắt đó làm gì? Trong nhà có người bị tà ám quấy nhiễu sao?” Người đàn ông mặt đen xua tay: “Ta có chỗ cần dùng, các vị không cần hỏi nhiều!”
Ba anh em họ Thẩm mới vừa mất hết tiền vốn, đang lo về nhà ăn nói sao với chủ nợ, mười lượng vàng không phải số tiền nhỏ, hơn nữa còn giải quyết khó khăn trước mắt, nhưng Thẩm A Đại vẫn liên tục lắc đầu: “Không được, không được, hộp sắt là vật trong chùa, ăn trộm sẽ có tội với Phật Tổ, anh em bọn ta không đảm đương nổi, huống chi của cải bất nghĩa như nước chảy, đến dễ dàng đi cũng nhanh!” Thẩm A Nhị cùng Thẩm A Tam lại nghĩ khác, tranh nhau khuyên đại ca: “Lời này không đúng a, tiền chúng ta có được không dễ, vậy mà chớp mắt liền chôn vùi dưới đáy hồ, chẳng phải quá thiệt thòi sao? Thời buổi thiên tai chiến họa liên miên, không có bạc biết sống thế nào đây?”
Người đàn ông mặt đen thấy ba anh em tranh chấp không ngừng, lại nói với bọn họ: “Quân tử không dồn người khác vào chỗ khó, các vị xem thế này có được không, sau khi xong việc, ta trả các người một trăm lượng vàng, nếu vẫn không chịu, ta đành đi chỗ khác tìm người!” Thẩm A Nhị kinh hãi không thôi: “Ngài nói gì? Một trăm lượng vàng? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Người đàn ông mặt đen khẽ gật đầu. Thẩm A Tam vẫn chưa tin: “Xem cách ăn mặc của ngài, cũng không giống ông chủ lớn, có thể lấy ra nhiều vàng vậy sao?” Người đàn ông mặt đen không nói gì, lôi ra từ trong hầu bao một tay nải màu xanh, mở ra trước mặt ba anh em, rõ ràng là mấy thỏi Kim Nguyên Bảo óng ánh sắc vàng!
Ba anh em vội xúm lại, chóp mũi dí sát, giống như bị điểm huyệt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên. Trong nghề có câu khẩu quyết: “Bảy xanh tám vàng chín ánh đỏ, bốn sáu không thành vàng”, màu sắc càng đậm, vàng càng nguyên chất. Mấy thỏi Kim Nguyên Bảo trong tay nải ẩn hiện sắc đỏ, Thẩm A Tam cầm lên, cho vào miệng cắn, quả nhiên lưu lại mấy dấu răng, vậy còn gì phải do dự? Hắn nói với hai vị ca ca: “Phật gia có câu: cứu một mạng người hơn xây tháp chùa bảy tầng, chúng ta đã mất sạch tiền vốn, về nhà cũng chỉ chờ chết, đó không phải mạng người sao… cho dù chúng ta lấy vật thờ cúng trong chùa, Phật Tổ cũng sẽ không so đo với kẻ nghèo hèn như chúng ta đâu!” Thẩm A Nhị nóng lòng sốt ruột, dậm chân nói: “Một trăm lượng vàng… chúng ta bán lược ba đời cũng không kiếm nổi, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn lần sau, vịt nấu chín sẽ không bay mất!” Thẩm A Đại bị hai em trai thuyết phục, ngẫm lại vợ con ở nhà còn đang chờ gạo thổi cơm, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, trong lòng vẫn không yên tâm, lại hỏi người đàn ông mặt đen: “Bọn ta thay ngài lấy hộp sắt, nói khó nghe thì chính là ăn trộm, xong việc không tìm thấy ngài thì phải làm sao? Đắc tội Phật Tổ, hòa thượng trong chùa cũng không tha bọn ta, vàng không đến tay, còn phải chịu cảnh gà bay trứng vỡ, không thể ngẩng đầu lên làm người, thực sự quá mạo hiểm!” Người đàn ông mặt đen cười nói: “Các người cứ yên tâm, trước tiên ta đưa mười lượng vàng, sau khi thành công, sẽ trả đủ số còn lại!”
Còn tiếp…