Chương 7
ĐẬU CHIÊM LONG MUA LỪA
2.
Đậu Chiêm Long không ngại đường xa, dẫn theo Chu Nhị Diện Tử, một đường đi về hướng Nam, có đường thì cưỡi lừa, gặp nước thì ngồi thuyền, mất hơn một ngày mới tiến vào địa giới Tô Châu. Thành Tô Châu chính là cố đô của Ngô Quốc, dựa núi kề sông, phong cảnh hữu tình, trong thành đường phố xen lẫn sông nước, có thể đi cả đường thuỷ lẫn đường bộ, ngõ hẻm chằng chịt, các kiểu đình đài lầu các, lâm viên trải rộng, nhìn từ trên cao chẳng khác gì bàn cờ.
Từ lâu Chu Nhị Diện Tử đã nghe nói, thành Tô Châu thực không đơn giản, vùng đất Giang Nam giàu có đông đúc, từ xưa đã nổi tiếng là nơi có nhiều người đẹp ôn nhu quyến rũ, ban ngày khách đến tấp nập, ngựa xe như nước, ban đêm là chốn ăn chơi đàng điếm, xa hoa truỵ lạc, hồng trần có tiếng, lầu xanh kỹ viện mọc lên nhan nhản. Hắn kéo lừa xám đi về phía trước, quay sang nói với Đậu Chiêm Long: “Xá Ca Nhi, có lẽ ngươi không biết, ta nghe người ta nói, gánh hát ở thành Cô Tô nổi tiếng thiên hạ, không giống nhà thổ ở phương Bắc của chúng ta, cô nương ở đây không những xinh đẹp, mà giọng nói còn mềm mại nhỏ nhẹ, cái này gọi là ‘nhất phương thuỷ địa dưỡng nhất phương nhân’ , không chỉ đơn thuần đẹp mắt, mà còn biết ngâm thơ đối câu, cầm kỳ thi họa, đàn hát ca vũ… không thứ nào không biết, chậc chậc… khiến cho người toàn thân tê dại, sung sướng từ đỉnh đầu đến ngón chân. Bây giờ chúng ta tiền dắt đầy túi, kiểu gì anh rể cũng phải dẫn ngươi đi mở mang kiến thức!’
*Nhất phương thuỷ địa dưỡng nhất phương nhân: ý nói hoàn cảnh tự nhiên/xã hội có ảnh hưởng sâu sắc đến vóc dáng, tính cách, thói quen sinh hoạt, quan niệm/tư tưởng của con người, từ đó hình thành đặc trưng của từng khu vực/vùng miền.
Đậu Chiêm Long không đáp lời hắn, cũng không có ý định vào thành. Chu Nhị Diện Tử chính là “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, thấy Đậu Chiêm Long không nói gì, không dám tiếp tục đề tài này, ngậm miệng đi theo phía sau.
Hai người đi thêm một đoạn, đến khi trời chạng vạng, dừng chân trước một quán đậu hũ ở vùng ngoại ô, gian hàng đã đóng cửa. Đậu Chiêm Long qua đó chào hỏi, tự xưng là người buôn bán từ xa tới, hỏi có thể trả hai lượng bạc, nghỉ tạm một đêm trong tiệm hay không? Hai vợ chồng quán đậu hũ là người tốt bụng, nhanh chóng đón khách vào nhà. Người chồng dắt lừa xám ra phía sau uống nước ăn cỏ, người vợ bận rộn chuẩn bị đồ ăn, chẳng bao lâu sau đã bày đầy một bàn. Chu Nhị Diện Tử liếc mắt nhìn, hừ.. toàn là đậu hũ, đậu hũ rán, đậu hũ xào, đậu hũ hấp, đậu hũ rim, bánh bột ngô bã đậu, canh đậu hũ, còn cả một đĩa đậu hũ thúi. Hai vợ chồng lại lấy ra nửa bình rượu trắng, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn trên giường đất ăn cơm.
Hai lượng bạc thừa sức đổi một bàn tiệc đậu hũ, người bán đậu hũ cúi đầu buồn bã, vợ hắn cũng chẳng khá hơn, mặt dài như trái khổ qua. Đậu Chiêm Long im lặng không nói gì, Chu Nhị Diện Tử không hài lòng, buông đũa, chép miệng hỏi: “Bọn ta không đưa tiền, hay trả các ngươi quá ít? Nhìn bộ dáng vợ chồng các ngươi này, mặt mày nhăn nhó như nắm giẻ… Thế nào? Sợ ta ăn nhiều phải không?” Người bán đậu hũ gượng cười nói: “Không phải, không phải, hai vị đưa không ít, nếu không có các người, vợ chồng tôi nào dám ăn uống như vậy.” Chu Nhị Diện Tử lộ vẻ khó hiểu: “Một bàn đầy đậu hũ còn kêu không có ăn? Vợ chồng các người mặt ủ mày chau cho ai xem?” Người bán đậu hũ than thở: “Ây nha, không liên quan đến các vị, là do con lừa gây chuyện!” Chu Nhị Diện Tử sửng sốt, thầm nghĩ chắc bọn họ nói đến con lừa xám của Đậu Chiêm Long, bây giờ hắn đi theo kẻ có tiền, làm người cũng đủ tự tin, vì thế ngoác miệng khiển trách: “Ngươi cũng quá keo kiệt, một con lừa ăn thì ăn được bao nhiêu đậu? Cứ để nó chén thoải mái, mai bọn ta trả thêm tiền!”
Người bán đậu hũ liên tục xua tay: “Đừng hiểu lầm, tại tôi không giải thích rõ ràng, không phải tôi nói con lừa của các vị. Ngài cũng biết đấy, làm đậu hũ không thể thiếu lừa kéo cối xay, cách đây không lâu, con lừa già của nhà tôi lăn ra chết, tôi nhìn trúng một con lừa ở chợ gia súc, sống lưng có đường viền, bắp đùi rắn chắc, lông toàn thân đen mượt, trước giờ chưa từng thấy con lừa nào tốt như nó. Tôi cứ tưởng mình bắt được của quý, cắn răng móc hai mươi lượng bạc mua về, trông cậy vào nó làm nhiều việc. Mấy ngày đầu đúng là rất tốt, ngoan ngoãn chăm chỉ kéo cối xay, không cần quất roi, không cần buộc dây cũng không ăn vụng, cả bao tải lớn hạt đậu nành, một buổi trưa đã xay xong. Vợ chồng tôi coi nó là cục cưng, chiều nào cũng thả ra ngoài, cho nó thoải mái chạy nhảy lăn lộn ở khu đất hoang gần nhà, khi nào về thì tắm rửa sạch sẽ, lại chuẩn bị một khay cao lương trộn đậu đen, một thùng nước giếng mát lạnh, hầu hạ nó ăn no uống đủ, trước khi tắt đèn còn cho thêm bó cỏ khô. Nào biết chưa được bao lâu, vào một buổi sáng, tôi đi cho nó ăn cỏ, phát hiện quanh thân nó ướt sũng, miệng thở phì phì, lưng cong oằn, đứng không vững. Vì thế đến trạm thú y, mời người ta tới xem bệnh, đáng tiếc không tìm ra nguyên nhân, còn tặng không hai cân đậu hũ. Kể từ hôm đó, trong vòng hơn một tháng, ngày nào cũng vậy, con lừa mệt đến không xong, chẳng làm được việc gì, bộ lông bóng mượt cũng trở nên xơ xác, hai mắt uể oải, lỗ tai không dựng dậy nổi. Vợ chồng tôi lo lắng, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, định ban đêm ra ngoài nhìn một phen, ngài đoán xem thế nào nào… con lừa biến mất không chút tăm hơi! Tường rào cũng ngăn không được, quỷ mới biết nó chạy ra bằng cách nào! Chúng tôi tìm kiếm quá nửa đêm, khắp nơi đều không thấy, thế nhưng trước hừng đông, nó lại tự mình quay lại. Ban ngày không có sức kéo cối xay, vậy mà ăn còn nhiều hơn lúc trước!”
Chu Nhị Diện Tử vui sướng khi người gặp họa, nhe răng cười nói: “Lừa cũng giống như người, nhất định nửa đêm chạy ra ngoài tìm lừa cái, hôm nào cũng vậy, nguyên khí tiêu hao, sao mà không mệt?” Người bán đậu hũ nghe xong càng ủ rũ: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng lại không biết con súc sinh này đi đâu, đi lúc nào, muốn ngăn cũng ngăn không được, nếu cứ tiếp tục như vậy... chỉ có thể cho nó vào nồi mà thôi!”
Đậu Chiêm Long nghe rõ ngọn ngành, chớp chớp đôi mắt cú, không nói câu nào. Đêm hôm đó, hắn cùng Chu Nhị Diện Tử ở tại tây phòng, ngồi trên giường đất chợp mắt. Đợi đến đêm khuya yên tĩnh, Chu Nhị Diện Tử sớm đã ngáy như sấm. Đậu Chiêm Long nhẹ nhàng khoác áo/xỏ giày, chuồn ra khỏi phòng, rón rén ra chuồng lừa sau nhà, phát hiện con lừa kia mũi hồng mắt viền, bốn chân trắng, đôi tai dài, lông đen toàn thân, trên cổ đeo chuông đồng bóng loáng, chính là con lừa đen của Đậu Lão Đài! Năm đó hắn cùng Đậu Lão Đài cưỡi lừa đen đi huyện thành, chớp mắt đã qua nhiều năm, lừa đen răng không rụng, lông không xơ, xem ra không hề già đi chút nào. Lừa đen dường như cũng nhận ra Đậu Chiêm Long, hướng hắn thở phì phì, đầu không ngừng lúc lắc. Đậu Chiêm Long thầm hiểu trong lòng, con lừa này chính là vật quý, nửa đêm chạy ra ngoài tất có kỳ quặc, lập tức ngồi xuống bên cạnh canh giữ.
Ước chừng canh ba, lừa đen lắc đầu mấy cái, tránh thoát dây cương, lao ra khỏi chuồng lừa, nhún mình phóng qua hàng rào tre. Nếu như nó là một con li miêu, quen thói nhảy cao, vượt tường dễ như trở bàn tay, sẽ chẳng ai nói gì, đằng này… ai từng thấy qua con lừa có hành động như vậy? Đậu Chiêm Long lại không cho là kỳ quái, đẩy cửa viện đuổi theo. Lừa đen theo đường đất, lóc cóc chạy về phía trước, Đậu Chiêm Long bám sát đằng sau, một lừa một người đuổi hơn hai dặm, đến một khu mộ hoang. Lừa đen đột nhiên dừng lại, lúc lắc đầu, vòng vòng đảo quanh tại chỗ, giống như đang kéo một cái cối xay vô hình, miệng phun phì phì, có vẻ cố gắng hết sức, đi theo quỹ đạo cối xay, dẫm xuống dưới đất một vòng dấu chân lừa, dưới nền truyền ra âm thanh ù ù. Lừa đen quẹo trái mấy chục vòng, lại quẹo phải mấy chục vòng, cho đến khi mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, toàn thân toát nhiệt, cuối cùng kiệt sức, không thể động đậy, lúc này mới quay về cửa hàng đậu hũ. Đậu Chiêm Long châm tẩu thuốc, vừa nhả khói vừa nhìn chằm chằm vị trí lừa đen đảo quanh, qua hồi lâu, kết luận trong mộ có bảo vật, hơn nữa sắp bị lừa đen kéo lên!
Đậu Chiêm Long cũng không hành động vội vàng, quay lại xưởng đậu hũ, trèo lên giường đánh một giấc. Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng chủ quán bê sữa đậu nành, canh đậu hũ, bánh bã đậu cho bọn họ ăn bữa sáng. Chu Nhị Diện Tử qua loa vài miếng, phàn nàn đồ ăn không ngon, bữa nào cũng đậu hũ, khiến chân hắn mềm nhũn, ầm ĩ đòi rời khỏi đây. Đậu Chiêm Long bảo hắn đừng nóng vội, vào viện gọi người bán đậu hũ: “Sáng nay tôi đã thấy con lừa của ngài, tôi cũng xuất thân từ nông hộ, tiếp xúc không ít với gia súc, nói câu khó nghe, con lừa đen này của ngài đã bị sụn lưng, chẳng bao lâu nữa sẽ toi đời.” Người bán đậu hũ thở ngắn than dài: “Tôi đúng là xui xẻo, nếu nó mà chết, hai mươi lượng bạc coi như đổ xuống sông xuống biển. Tục ngữ nói ‘Đời người có ba cái khổ, chèo thuyền-rèn sắt-bán đậu hũ’, vợ chồng tôi thức khuya dậy sớm, dựa vào quán nhỏ sống qua ngày, phải bán bao nhiêu đậu hũ mới để giành được hai mươi lượng bạc?” Kẻ tầm bảo không thể ăn nói lung tung, tránh từ miệng gây tai hoạ, Đậu Chiêm Long cũng sợ gặp rắc rối, cho nên đã tìm ra một loạt lý do thoái thác: “Tôi biết ngài rất khó xử, nói ra đúng là trùng hợp, tôi nhận ra con lừa này, lúc trước do một người bạn của tôi cưỡi, không buộc kỹ cho nên chạy mất, xem chừng đã rơi vào tay của người buôn gia súc, vô tình bị ngài mua lại. Tôi niệm tình cũ, không đành lòng thấy nó vào nồi. Hay vậy đi, chẳng phải ngài mua nó hai mươi lượng bạc sao? Tôi sẽ trả ngài hai mươi lượng, mua lại con lừa này, từ nay bất luận nó sống hay chết, đều do tôi phụ trách.”
Người bán đậu hũ vui vẻ suýt xoa: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ngài muốn ra hai mươi lượng mua con lừa đen này sao? Vậy ngài chính là hành thiện tích đức, sau này sẽ phát đại tài!” Đậu Chiêm Long sợ hắn đổi ý, lập tức lấy bạc: “Cảm ơn lời may mắn của ngài!” Dứt lời, lại đưa tiền mua hai bao thức ăn gia súc trộn đậu đen, gọi Chu Nhị Diện Tử, cùng nhau dắt lừa rời thôn.
Trong sách có nói: Đậu Chiêm Long là một trong Tứ Đại Kỳ Nhân-Thiên Tân Vệ, cưỡi lừa đen vào Nam ra Bắc, chuyên dùng giá gấp mười mấy hai mươi lần, thu mua chổi cùn rế rách trong nhà người dân. Rất nhiều người không rõ nội tình, nói Đậu Chiêm Long là Thần Tài đến đưa tiền cho người nghèo. Thực ra không phải như vậy, muốn lấy thiên linh địa bảo, không có vật dẫn bảo không xong, Đậu Chiêm Long có đôi mắt cú, không bảo vật nào không nhìn ra, chưa kể hai tay như móng rồng quắp chặt, những thứ người khác chướng mắt vứt đi, rơi vào tay hắn lại có giá trị không nhỏ.
Không nói dông dài, chỉ biết trong cơ thể Đậu Chiêm Long chôn giấu bảo vật, lừa đen cũng coi hắn thành chủ nhân, gọi là đến, hô là đi. Chu Nhị Diện Tử nhịn không được, liền mở miệng: “Xá Ca Nhi, nghe anh rể nói đôi câu, không phải ta lo chuyện bao đồng, tốn hai mươi lượng bạc mua một con lừa sắp chết, có đáng không? Lòng tốt cũng không thể phung phí như vậy, từ nay trở đi, anh rể sẽ giúp ngươi quản lý việc tiền nong!” Đậu Chiêm Long không hề giấu giếm: “Huynh không nhìn ra sao? Đây chính là con lừa đen của Đậu Lão Đài năm đó.” Chu Nhị Diện Tử nheo mắt, chăm chú nhìn hồi lâu: “Lão Sàm Lao đã chết bao nhiêu năm rồi? Lừa còn sống dai hơn lão sao?” Đậu Chiêm Long nói: “Con lừa này không tầm thường, nó có thể nhận biết bảo vật.” Chu Nhị Diện Tử chẳng hiểu ra làm sao: “Nghe nói người tầm bảo, nhưng chưa từng nghe lừa cũng có thể nhận biết bảo vật.” Đậu Chiêm Long bật cười ha ha: “Trò hay còn ở phía sau, huynh không cần hỏi nhiều, cứ chờ mà xem!”
Hai người dừng chân tại lò gạch bỏ hoang bên bờ sông, cho hai con lừa ăn no uống đủ, quyết định nghỉ ngơi một ngày. Nửa đêm canh ba, lừa đen lại chạy ra khu mồ hoang kia, loanh quanh đến khi thở không ra hơi, toàn thân đẫm mồ hôi, không thể di chuyển, lúc này mới quay về. Đậu Chiêm Long cùng Chu Nhị Diện Tử bám theo phía sau, chứng kiến từ đầu đến cuối, liên tiếp bảy tám ngày như vậy, Đậu Chiêm Long không cảm thấy gì, nhưng Chu Nhị Diện Tử thì mệt bở hơi tai, cằm cũng rớt xuống, trông còn thảm hơn cả lừa đen, rốt cuộc chẳng còn tâm tư càu nhàu than vãn. Cho tới đêm hôm đó, lừa đen xoay tới xoay lui, mệt đến hai chân run rẩy, trên mảnh đất trống kia bỗng phát ra từng đạo kim quang, Đậu Chiêm Long thấy thời cơ đã tới, thấp giọng nói với Chu Nhị Diện Tử: “Trong mộ chôn một chiếc cối xay vàng, chính là vật báu ta muốn tìm, không thể tự đào lên, chỉ đành để cho lừa đen ra tay, liên tiếp bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể lấy được…” Còn chưa dứt lời, chợt nghe ầm một tiếng, lừa đen lôi từ dưới đất lên một chiếc cối xay bằng vàng sáng lấp lánh, to gần bằng cái bát ô tô. Chu Nhị Diện Tử thất vọng kêu: “Quá nhỏ!” Đậu Chiêm Long không hé răng, đi vội qua đó, cầm cối xay vàng, cho vào trong hầu bao tầm bảo. Còn việc trong lòng hắn nghĩ sao, tiếp theo nên làm gì, đến Khẩu Bắc sẽ bố trí như thế nào? Làm sao giết Bạch Kiểm Lang?… không thể nói với Chu Nhị Diện Tử, cũng như bất kỳ ai, thứ nhất: sợ người ăn ở hai lòng, thứ hai: đây là điều tối kỵ của kẻ tầm bảo, một khi để lộ ra ngoài, không tránh khỏi bị chơi xấu, bởi vậy không nói lời nào, lòng thầm đắc ý: “Trời giúp ta lấy được cối xay vàng, còn thêm một con lừa quý, chẳng khác gì như hổ thêm cánh, đi Khẩu Bắc giết Bạch Kiểm Lang, lại nắm chắc thêm ba phần, thế nhưng có mỗi cối xay vàng vẫn chưa đủ, ít nhất phải tìm một vật mang tính trấn nhiếp, mới phá được bảo đao của Bạch Kiểm Lang!”
Còn tiếp…