TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

7.1 Đậu Chiêm Long

  Chương 7

ĐẬU CHIÊM LONG MUA LỪA

1.

Đậu Chiêm Long cùng ba tên sơn phỉ bán chày gỗ tại Khẩu Bắc, mỗi người được chia hơn vạn lượng ngân phiếu, trong lúc nhất thời nóng lòng hồi hương, hận không thể mọc thêm đôi cánh, mau chóng bay về Đậu Gia Trang. Sau khi từ biệt ba vị huynh đệ kết nghĩa, tự mình đến chợ gia súc mua một con lừa, chân to móng khỏe, thân phì thể tráng, toàn thân lông xám, mắt có viền trắng, mũi có đốm trắng, trông rất hiếm lạ. Hắn cưỡi lừa xám, ngày đi đêm nghỉ, vội vã về nhà. Có người hỏi: Đậu Chiêm Long đã phát tài, vì cái gì không mua bảo mã Lương Câu? Kéo yên cầm cương, vung roi thúc ngựa, đêm chạy ngàn dặm, thế chẳng phải sướng hơn sao? Nói không sai, chẳng qua từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cưỡi ngựa, tục ngữ có câu: “Đi thuyền cưỡi ngựa ba phần hiểm”, không biết cưỡi còn cố cưỡi, vạn nhất rơi xuống, xấu hổ chưa nói, không chừng sẽ gãy xương đứt gân, mất nhiều hơn được. Lừa thì lại khác, tính tình không quá mạnh bạo, ăn no sẽ không dễ trở nên ngang bướng, tuy tốc độ chậm hơn cưỡi ngựa, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với đi bộ.


Thời gian thấm thoát trôi qua, trong sách không nói nhiều, chỉ biết Đậu Chiêm Long đi đến huyện Nhạc Đình, trước tiên mua một đôi sọt đan bằng cành liễu, buộc dây thừng ở giữa, đặt trên lưng lừa, tới ngã tư con phố náo nhiệt nhất, nhớ năm ấy mình mười bốn tuổi, Đậu Lão Đài dẫn hắn vào thành lấy cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, bây giờ tên cầm đầu bang trộm cắp, thợ may ở cửa hàng vàng mã, hai anh em chưởng quầy hiệu cầm đồ, cả Đậu Lão Đài cưỡi lừa đen tầm bảo, đều không còn trên dương thế, trong khi cửa hàng tơ lụa, tiệm ăn, nhà tắm… vẫn như xưa, nhịn không được thở dài một hơi. Hắn đi loanh quanh mua quà cho tỷ tỷ Xuân Hoa cùng anh rể Chu Nhị Diện Tử, xa nhà nhiều năm, không thể tay không mà về, món ăn ngon, quần áo giày mũ, gấm vóc tơ lụa, phấn trang điểm phụ nữ hay dùng, dầu thơm, son môi.v.v… gói lớn gói nhỏ chất đầy hai sọt, lúc này mới rong ruổi đi về hướng Đông, tính quay về Đậu Gia Trang. Trên đường đi ngang qua một hộ gia đình, nghe trong nhà có tiếng người la hét chửi bới, thanh âm không nhỏ, náo loạn ầm ĩ, trước cửa có đám đông xem náo nhiệt. Đậu Chiêm Long nghe câu chữ/giọng điệu quen thuộc, hình như là anh rể Chu Nhị Diện Tử, vì thế nhanh chóng qua đó, hỏi rõ ngọn ngành. Người xem sôi nổi nói với hắn: “Nhà này đụng phải quỷ ô uế, mời đến một vị chuyên quản tai hoạ, mắng chửi xua đuổi tà ám.” Đậu Chiêm Long vô cùng cao hứng, thầm nghĩ làng trên xóm dưới, có thể mắng đến đầu lưỡi nở hoa, chẳng ai khác ngoài Chu Nhị Diện Tử, rốt cuộc đã có thể gặp lại người thân!


Chờ Chu Nhị Diện Tử mắng xong, cầm quà thưởng của chủ nhà ra ngoài, Đậu Chiêm Long lập tức tiến lên chào hỏi. Hai người chạm mặt, đều cảm thấy sửng sốt, Chu Nhị Diện Tử nắm chặt trong tay nửa thanh sáp ong, quần áo trên người rách rưới bẩn thỉu, cánh tay khẳng khiu như que củi, xương sườn nhô ra, tóc tai tóc xơ cứng, bù xù rũ rượi, bết thành từng mảng, mặt dơ đến độ không nhìn ra đường nét, ăn mày xin cơm còn sạch hơn hắn. Trong lòng Đậu Chiêm Long bỗng trở nên nặng nề, cảm giác có chuyện chẳng lành, vì sao lại như vậy? Chu Nhị Diện Tử không sống độc thân, trong nhà có vợ đàng hoàng, vẫn nói “vợ hiền chồng ít họa”, có Xuân Hoa làm thuê kiếm tiền/chăm sóc gia đình, cho dù nghèo khổ, cũng không đến mức để hắn khó coi như vậy, khẳng định đã xảy ra chuyện!


Năm đó Đậu Chiêm Long rời nhà khi mới mười bốn tuổi, bây giờ đã trưởng thành, ăn mặc cũng tươm tất hơn xưa, Chu Nhị Diện Tử ngây ngốc hồi lâu mới nhận ra: “Ây da… Xá Ca Nhi !” Dứt lời liền ôm chặt Đậu Chiêm Long, khóc rống lên, thu hút sự chú ý của người dân xung quanh, thi nhau chỉ trỏ bàn tán. Đậu Chiêm Long luống cuống, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì. Bên đường không phải chỗ nói chuyện, Chu Nhị Diện Tử kéo Đậu Chiêm Long đến nơi hẻo lánh, ngoác miệng khóc lớn: mấy chục năm trước Đậu Gia Trang từng có phỉ tặc quấy phá, người dân địa phương bị đám Đao phỉ nơi quan ngoại dọa cho mất mật, vì tự bảo vệ chính mình, người ra tiền kẻ ra sức, xây hàng rào, đào chiến hào, đội hương dũng thay nhau tuần tra ngày đêm… đáng tiếc chỉ được mấy năm, sau này dần lơi lỏng. Nào biết một đêm tháng Chạp năm ngoái, đám Đao phỉ bất ngờ đột nhập, tay cầm lưỡi đao sắc bén, như lang như hổ, không biết có thâm thù đại hận gì, không cướp tiền mà chỉ chém người, chẳng hỏi xanh đỏ trắng đen, giết từ đầu thôn đến cuối thôn, không phân già trẻ nam nữ, đến em bé còn ẵm ngửa cũng không buông tha. Trải qua kiếp nạn này, toàn bộ Đậu Gia Trang chỉ còn dăm ba người sống sót, đã sớm thoát ly ra ngoài, trong số những người bỏ mạng có Xuân Hoa, trước khi đi đám Đao phỉ còn châm một mồi lửa, đốt Đậu Gia Trang thành đống tro tàn. Chu Nhị Diện Tử mạng lớn, hôm đó đi ăn nhậu bên ngoài, say rượu không về nhà, mới may mắn tránh thoát một kiếp. Sau này chính quyền phái người xuống, lôi ra từ đống gạch ngói đổ nát rất nhiều thi thể cháy đen,  không thể phân biệt ai với ai, đành gom lại chôn chung một chỗ, đắp thành “Đậu Gia Đại Mộ”. Đao phỉ một lần nữa huyết tẩy Đậu Gia Trang, tin tức chấn động kinh sư, bất quá mấy năm nay binh hoang mã loạn, ấn chìm hồ lô gáo nổi lên, ôm đầu không che được đít, chỉ cần không phải phất cờ tạo phản, chiếm cứ châu phủ, triều đình căn bản không thèm quản, chỉ tra xét qua loa cho xong việc, kết quả chẳng giải quyết được gì, dù sao người chết cũng đều là dân đen. Từ đây Chu Nhị Diện Tử không có nhà để về, lưu lạc đến huyện thành, làm bạn cùng khất cái, ăn cơm thừa ngủ miếu hoang, ngẫu nhiên được người ta gọi đến chửi thuê đuổi tà, mới chắp vá qua một bữa, người không ra người/quỷ không ra quỷ, sống ngày nào hay ngày đó.


Đậu Chiêm Long nghe xong, chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, lại giống như nước lạnh xối đầu, trong lòng hắn đã rõ, Đao phỉ quan ngoại không thể vô duyên vô cớ tới quan nội giết người phóng hỏa, chính vì trong bữa tiệc cá tầm, Bạch Kiểm Lang nhận ra hắn là con cháu nhà họ Đậu, ý đồ nhổ cỏ tận gốc, nào biết hắn nhanh chân chạy thoát, phái chó săn cũng không cắn chết hắn, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, vì thế lệnh cho đám Đao phỉ vượt biển, một lần nữa huyết tẩy Đậu Gia Trang. Hắn đi một chuyến quan ngoại, vốn tưởng sẽ khiến tỷ tỷ cùng anh rể hưởng phúc, ai ngờ không chỉ hại người nhà của chính mình, mà còn liên luỵ mấy trăm mạng sống ở Đậu Gia Trang, những người đó tuy khắc nghiệt với hắn, nhưng dù sao cũng cùng một dòng tộc, ngoại trừ cô dì chú bác còn có anh chị em, đáng thương nhất là tỷ tỷ Xuân Hoa nằm liệt trên giường, ngày đêm làm lụng vất vả, cả đời cực khổ, khi chết thân xác cũng chẳng còn nguyên vẹn! Tim hắn đau như bị dao cắt, đại tỷ Xuân Hoa trong lòng hắn còn thân hơn mẹ ruột, theo Chu Nhị Diện Tử về đến Đậu Gia Trang, quỳ gối trước Đậu Gia Đại Mộ, đốt hết toàn bộ những gì hắn mua cho tỷ tỷ, nước mắt nước mũi giàn giụa, nói hết tâm tư, lại cúi đầu nhìn đôi bàn tay, vết sẹo năm xưa cắt màng thịt vẫn còn đây, không ngờ từ biệt năm đó, lại là lần cuối cùng nhìn mặt nhau trong kiếp này, lòng thầm nghĩ: “ Đậu Chiêm Long ta không báo được huyết hải thâm thù, làm sao còn mặt mũi tồn tại trên cõi đời? Nhưng báo thù thế nào đây? Ta kiếm được hơn vạn lượng bạc, có điều so với Bạch Kiểm Lang, vẫn còn kém xa như trời với đất, kẻ thù lại có bảo đao hộ thân, ngấm ngầm hay công khai tấn công đều không thể làm hắn bị thương, mình phải kiếm một số tiền khổng lồ, may ra mới đối phó được Bạch Kiểm Lang!”


Năm đó Đậu Chiêm Long bắn rơi Thiết Ban Cưu, tin vào lời nói của Đậu Lão Đài, đến phủ của Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành lấy bảo vật, không chỉ không lấy được thiên linh địa bảo, mà còn suýt bị Lâm Trung Lão Quỷ hại chết, chớp mắt qua bảy tám năm, bảo bối Đậu Lão Đài để lại vẫn còn trên người hắn, bất quá không dám dùng, bởi nhà họ Đậu có tổ huấn, con cháu đời sau không được tầm bảo, tránh cho lòng tham ngày càng lớn, mọi việc chỉ thấy mặt lợi mà không thấy mặt hại, phạm vào quỷ thần kiêng kỵ, sẽ không có kết cục tốt đẹp. Đậu Lão Đài cưỡi lừa đen chính là một ví dụ, Đậu Chiêm Long chứng kiến hết thảy, đến giờ lòng vẫn còn run rẩy. Nhưng có một điều, hắn nghĩ mãi không thông: lòng tham của một người có thể lớn đến bao nhiêu? Lấy được thiên linh địa bảo, mười đời hưởng không hết, ăn ngon đến đâu, cũng chỉ một ngày ba bữa, nằm trên một chiếc giường, qua đời cũng chỉ chôn trong một cái hố, cho dù một ngày đổi tám bộ xiêm y, cái nào cũng là gấm vóc tơ lụa, cả đời có thể mặc được bao nhiêu? Tại sao tầm bảo sẽ càng ngày càng tham? Đậu Chiêm Long là người khôn ngoan, cảm thấy tổ tiên sẽ không vô duyên vô cớ truyền lại lời nói này, tầm bảo Đậu Lão Đài cũng không phải đèn cạn dầu, có rất nhiều lời cố ý không nói rõ ràng, trong đó không chừng ẩn chứa mầm tai hoạ. Dựa vào bản lĩnh của Đậu Chiêm Long, theo con đường làm ăn chân chính, sớm muộn gì cũng phát tài, năm ngoái bị Bạch Kiểm Lang đuổi giết, vây khốn trong núi sâu rừng già, thời điểm cái chết cận kề, hắn cũng không dám nhét bảo bối của Đậu Lão Đài vào mạch máu, nhưng lần này vì giết Bạch Kiểm Lang báo thù, sao còn nghĩ được nhiều như vậy?


Đậu Chiêm Long hạ quyết tâm, cùng Chu Nhị Diện Tử tìm nơi nghỉ tạm, nửa đêm canh ba nhân lúc Chu Nhị Diện Tử ngáy to như sấm, hắn chuồn ra khỏi cửa, dùng dao găm cắt mạch máu, nhét bảo bối vào bên trong. Năm đó hắn từng được lau mắt bằng trứng chim quý, có thể nhìn gió vọng khí, thế nhưng lại không biết thuật tầm bảo. Hiện giờ trong người có bảo bối giám định bảo vật, lại biết hết thảy bí mật của kẻ tầm bảo, điều này đủ khiến hắn run sợ, đồng thời cũng nghĩ ra kế sách thu thập Bạch Kiểm Lang.


Hai người ở lại huyện thành mấy ngày, hôm đó Đậu Chiêm Long gọi Chu Nhị Diện Tử, hai người đi đến tửu lầu, gọi một bàn gà vịt thịt cá, cộng thêm một vò rượu Cao Lương. Chờ Chu Nhị Diện Tử ăn no uống say, Đậu Chiêm Long nói với hắn: “Bây giờ ta đã không còn là Xá Ca Nhi bị người khi dễ, huynh là thân nhân của ta, cũng là người duy nhất trên đời có quan hệ với ta, tuy ta còn hai vị tỷ tỷ, nhưng đã sớm cắt đứt quan hệ, các nàng không nhận ta, ta cũng không muốn gặp các nàng. Mai này huynh theo ta, ta ăn thịt tuyệt đối không để huynh uống canh, tương lai chúng ta tìm địa phương tốt dừng chân, nửa đời sau của huynh không cần làm gì hết.” Chu Nhị Diện Tử sống đến ngần này tuổi, chưa từng nếm qua thức ăn/rượu ngon như vậy, đánh chén say sưa, đầu lưỡi cũng ngắn lại: “Xá Ca Nhi, ngươi phát tài… thật không uổng những năm này cố gắng! Đáng tiếc tỷ tỷ ngươi mệnh khổ, không thể chờ đến lúc theo ngươi hưởng phúc…” Vừa nói vừa nước mắt rưng rưng. Đậu Chiêm Long lôi ra một tấm ngân phiếu, mặt trên ghi một ngàn lượng bạc, nói với Chu Nhị Diện Tử: “Huynh nhận lấy cái này, đừng lăn lộn ở huyện Nhạc Đình nữa, tìm nơi nào đó trốn một thời gian, chờ ta báo thù cho cả nhà xong, sẽ đến tìm huynh. Theo ta biết, trùm tặc phỉ huyết tẩy Đậu Gia Trang tên Bạch Kiểm Lang, nắm giữ Sâm Bang nơi quan ngoại, cuối năm hắn sẽ đi Khẩu Bắc - Miêu Đông, đây chính là cơ hội giết hắn!” Chu Nhị Diện Tử trông thấy ngân phiếu, lập tức trợn tròn mắt, vội vàng đoạt lấy, nhét vào trong ngực, ngoài miệng lại nói: “Ta là anh rể ngươi, nhìn ngươi lớn lên lại còn lấy tiền của ngươi, thật là đáng xấu hổ, à phải rồi… sao… sao ngươi lại biết trùm thổ phỉ tên Bạch Kiểm Lang?” Đậu Chiêm Long hạ thấp giọng, kể lại việc mình gặp Bạch Kiểm Lang trong bữa tiệc cá tầm, tục ngữ nói “Rượu tráng lá gan, cơm (kéo) dài hơi thở”, Chu Nhị Diện Tử rượu vào lời ra, đập bàn hét lớn: “Ngươi muốn ta biến thành rùa đen rụt đầu à? Ta nói ngươi biết, chuyến này có ăn cám, ta cũng phải theo ngươi! Trước thì mắng chửi trợ uy, sau thì dẫn ngựa/làm bàn đạp, phất cờ reo hò cổ vũ! Mẹ nó, Bạch Kiểm Lang là cái chó gì, ta còn đang lo không có chỗ phát tiết đây!” Bên cạnh Đậu Chiêm Long đích thực thiếu người trợ giúp, hơn nữa hắn cũng không lay chuyển được Chu Nhị Diện Tử, đành phải đồng ý.


Ngày hôm sau, hai người ra cửa hàng vàng mã mua một bộ đồ lễ, lại đến Đậu Gia Trang bái tế, Đậu Chiêm Long quỳ dưới đất đốt tiền giấy, hướng mấy trăm oan hồn trong Đậu Gia Đại Mộ cầu nguyện: “Các vị trên trời có linh thiêng, phù hộ bọn ta tru sát Bạch Kiểm Lang!” Sau đó dập đầu bốn cái thật vang, hai người một con lừa, cùng nhau rời khỏi cố hương. Bạch Kiểm Lang là trùm thổ phỉ giết người như ngóe nơi quan ngoại, hiện giờ tài hùng thế mạnh, ra vào tiền hô hậu ủng, tên nào cũng không phải hạng thiện lương, cho dù không có bảo đao hộ thân, Đậu Chiêm Long cũng không thể tiếp cận, cho nên trước khi đi Khẩu Bắc, phải tìm một vật thiên linh địa bảo. Hắn lấy ra cuốn sổ trong túi, quả nhiên đúng như lời Đậu Lão Đài nói, hắn có thể xem hiểu toàn bộ những gì viết trong đó, đây vốn là một cuốn Bảo Phổ, ghi chép lai lịch/xuất xứ của rất nhiều thiên linh địa bảo, cụ thể ở địa phương nào, khi nào xuất hiện, nếu cơ duyên chưa tới, đi cũng vô dụng. Sau một hồi tìm kiếm, biết được Giang Nam có một vật báu!


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com