Chương 6
ĐẬU CHIÊM LONG ĐI CHỢ
2.
Ba tên sơn phỉ vui sướng không thôi, chỉ cần đào được Lão Sơn Bảo, nửa đời sau không phải lo cơm áo gạo tiền, lập tức xắn tay áo, đi khắp núi tìm kiếm ba ngày, đáng tiếc chẳng lấy được thứ gì. Hải Đại Đao trong lòng buồn bực, theo lời Lão Bả Đầu trong Sâm bang, Lão Sơn Bảo là vật sống, ẩn mình trên chín ngọn núi, thấy người là chạy, bao nhiêu người phóng sơn cũng không bắt được nó. Có lẽ Đậu Chiêm Long nhìn thấy chính là một bức bảo họa, nếu Lão Sơn Bảo bị người dùng bút chu sa khoanh lại, theo lý sẽ không chạy thoát, phải ở đây mới đúng, xem ra mình thật sự không có duyên!
Bốn người chẳng còn cách nào, đành cõng chày gỗ xuống núi. Lúc trước, mỗi lần đám người Hải Đại Đao đào được nhân sâm, thường bán cho người chuyên thu hàng dưới chân núi, tuy nhiên rủi ro rất lớn, giá mua cũng thấp, lần này bọn họ đào được 50-60 cân chày gỗ, thân to rễ khoẻ, da mỏng nhiều nếp nhăn, muốn bán được giá tốt, nhất định phải đến Khẩu Bắc*. Bốn người bàn bạc một phen, giả làm lái buôn thu mua sản vật vùng núi, chia chày gỗ nhét vào mấy cái sọt, dùng dược liệu, nấm, mật ong, lương khô phủ lên trên, giấu trong người dao găm sắc bén, không dám đi quan đạo (đường lớn), vòng một vòng thật lớn, trèo đèo lội suối, tránh né kiểm tra, trước tiên đến vùng thảo nguyên phía Bắc, sau đó cùng những người kéo lạc đà, chăn gia súc, bán lông thú… men theo thương đạo đến Khẩu Bắc. Trên người Đậu Chiêm Long có bạc, dọc đường đều giành trả tiền ăn uống/ở trọ. Khẩu Bắc núi non trải dài, gió cát mịt mù, từ xưa đã là con đường quan trọng được quân đội canh phòng nghiêm ngặt, đồng thời cũng là nơi thường xuyên xảy ra tranh chấp, người làm ăn qua lại quá nhiều, mà chỉ có một đội quan binh lập chốt, việc kiểm tra cũng không được kỹ càng chi tiết. Những người buôn gia súc có giấy thông hành, cho nên mấy tên sơn phỉ mới trà trộn vào đội ngũ của bọn họ.
*Khẩu Bắc: còn gọi là Khẩu Ngoại, chỉ phía bắc Trương Gia Khẩu (thuộc tỉnh Hà Bắc) cùng khu tự trị Nội Mông.
Thành trì nơi đây chia ra làm ba cấp bậc: thượng - trung - hạ, thượng cấp là nơi đóng quân, hạ cấp là nơi dân ở, trung cấp thương mậu phát đạt, xung quanh rất nhiều chùa miếu đền thờ, chợ gia súc trâu ngựa/lạc đà thành đàn, cứ ba tháng lại mở phiên một lần, mặc kệ gió mưa sấm sét, chưa từng nghỉ họp chợ. Sơn phỉ lặn lội đường xa đến núi Quan Đông, bận rộn thu thập sản vật vùng núi, chính là mang đến đây bán. Lúc này, khu vực chợ đầu mối đã vô cùng náo nhiệt, nhà trọ lớn lớn nhỏ nhỏ, cửa hàng, xe cộ, tiệm ăn, nhà tắm, quán trà, hiệu buôn… chỗ nào cũng chật kín người. Lái buôn từ Trực Lệ, Sơn Tây, Sơn Đông mang đến lá trà, tơ lụa, vải vóc, đồ sứ, dụng cụ kim loại… mở hàng ở Nam thành. Tiểu thương đến từ quan ngoại, thảo nguyên tập trung ở chợ, bán lộc nhung, hà thủ ô, linh chi, nấm, thịt khô, da dê, lông cừu, chăn len vừa dày vừa ấm… nổi tiếng gần xa. Địa phương nào cũng không thiếu mấy nhân vật xuất chúng, nơi này có Bát đại hoàng thương*, dựa vào tổ tiên có công phò tá Hoàng thượng, được Hoàng gia phong quan thụ tước, gia nhập Phủ Nội Vụ, lũng đoạn thị trường buôn bán cả trong lẫn ngoài, ai cũng tài đại khí thô, nhà nào cũng phái nhị chưởng quầy, tam chưởng quầy, nhóm tiểu nhị, mang cân chở bạc, đi dạo khắp nơi trong chợ, thấy hàng phù hợp liền giao dịch, chuyên thu mua sản vật vùng núi, đặc biệt là chày gỗ lớn.
*Bát đại hoàng thương: tám gia tộc lớn làm kinh doanh, được sự bảo trợ của triều đình.
Người buôn bán từ Nam ra Bắc, không thể không tuân theo quy củ địa phương, làm ăn càng lớn/quy củ càng nhiều, vẫn có câu: cường long khó ép địa đầu xà, hắc bạch lưỡng đạo đều phải lo chu toàn, bạch đạo là quan binh tuần tra/canh giữ thành trì, hắc đạo chỉ Cái Bang chiếm cứ Nhị Quỷ Miếu - Tế Phong Đài. Thế lực lớn nhất nơi đây không phải quan phủ, mà là ăn mày Tỏa Gia Môn, thời ấy khất cái chia ra làm năm bè bảy phái, Tỏa Gia Môn là một trong Ngũ Môn, thế lực trải rộng khắp Khẩu Bắc, trên ăn của quan, dưới ăn của dân, người buôn bán đương nhiên cũng không tha. Trong chợ có vô số ăn mày xin cơm, cái gì mà ăn mày dập đầu, ăn mày lê lết, ăn mày xiếc khỉ, ăn mày đóng gạch, ăn mày đám tang, gõ phách hát vè, cá cược chọi gà… muôn hình muôn vẻ, dạng gì cũng có, len lỏi vào trong đám đông, nhìn chằm chằm người buôn bán đi tới đi lui, bất luận có giao dịch nào thành công, nhất định sẽ xúm lại, buộc người ta phải cho mình phí trung gian. Vậy cái gì gọi là phí trung gian? Ví như giao dịch có trị giá một trăm lượng bạc, đôi bên phải cho Cái Bang năm lượng, người mua đưa ba lượng, người bán đưa hai lượng. Đặc biệt khi mua bán mấy thứ hàng cấm như chày gỗ, đông châu, xạ hương, lông chồn.v.v…, bạn cho đủ bạc, bọn chúng mới mở một con mắt/nhắm một con mắt, coi như không thấy gì hết, nếu không chịu giao số tiền này, tất nhiên sẽ có ăn mày đến quấy rối, vu vạ chơi xấu, ồn ào huyên náo, làm cho đôi bên mua bán không thành, nếu bạn dám mạnh mẽ phản kháng, bọn chúng sẽ ỷ vào người đông thế lớn, đánh đòn phủ đầu: “Muốn đánh nhau đi về phía Nam, đệ tử Tỏa Gia Môn hàng trăm hàng triệu, càng tụ càng đông, đảm bảo phá nát hang ổ của ngươi!”
Bốn người Hải Đại Đao đến nơi, trước tiên dừng chân tại nhà trọ, thu xếp xong xuôi, liền cõng chày gỗ đến thẳng khu chợ tập trung sản vật vùng núi. Ba tên sơn phỉ thành thạo phóng sơn đào chày gỗ, nhưng lại không biết cách làm ăn, Đậu Chiêm Long thấy Lão Tác Luân mang mấy cân chày gỗ đi bán, đối phương trả 500 lượng bạc một cân, trông có vẻ không thấp, thế nhưng hắn theo Can Tử Bang đến Quan Đông, biết giá chày gỗ trên thị trường, cho dù chưa thành hình, thậm chí râu sâm, vụn sâm, lá sâm, hạt sâm, nhựa sâm.v.v… chỉ cần mang xuống núi Quan Đông, ít nhất có thể bán 300 lượng bạc một cân; đưa tới thành Bắc Kinh, giá lên hai ngàn lượng; nếu đưa đến Giang Nam, thậm chí có thể cao hơn nữa. Các hộ đào sâm ở Quan Đông tin tức không thông, cho rằng chày gỗ chỉ có thể lén lút giao dịch, có người dám mua thì phải nhanh tay, thật sự quá thiệt thòi, cái này kêu “trên sao, dưới vậy”, Hoàng Thượng ăn cái gì, hậu duệ vương công quý tộc có tiền có thế, đại quan nơi biên giới, thương nhân giàu có cũng ăn theo, cho dù không thể so với Hoàng Thượng, nhưng người chịu ra giá cao mua nhân sâm thực không ít. Các hiệu buôn, hiệu thuốc để trong hộp bán công khai, cùng lắm là nhân sâm loại nhỏ, hoặc đầu thừa đuôi thẹo, chỉ khi kẻ có tiền cầm ngân phiếu tới, mới có thể lấy ra sâm núi loại thượng đẳng từ trong kho. Bọn họ liều lĩnh đánh cược tính mạng, ngàn dặm xa xôi đi một vòng lớn, gồng gánh từ quan ngoại đến Khẩu Bắc, dọc đường nơm nớp lo sợ, chịu cực chịu khổ còn chưa tính, tiền ăn ở tàu xe cũng không ít, thế nào cũng phải bán mỗi cân ngàn lượng bạc, huống chi chày gỗ của bọn họ cành rễ hoàn chỉnh, kích thước không nhỏ, nếu xem phẩm tướng định giá cả, 500 lượng một cân chẳng khác nào cho không, coi nhân sâm thành củ cải mà bán, rồi phải cho đám ăn mày Tỏa Gia Môn một phần tiền, cuối cùng đến tay bọn họ còn lại bao nhiêu bạc? Trong lòng Đậu Chiêm Long khẩn trương sốt ruột, nhưng không tiện nói rõ trước mặt người khác, đành phải kéo góc áo Hải Đại Đao, thấp giọng nói nhỏ với hắn: “Chúng ta nên nâng giá cao hơn!” Hải Đại Đao lại nói: “Ngươi có điều không biết, mỗi lần đến dịp cuối năm, Bạch Kiểm Lang sẽ mang rất nhiều chày gỗ, đến Khẩu Bắc giao dịch với Bát Đại Hoàng Thương, hắn nắm trong tay phần lớn nguồn cung cấp, kêu giá cao bao nhiêu, hiệu buôn cũng phải nhận. Chúng ta lén lút đào chày gỗ, trong tay không có nhiều hàng, người ta liều mạng hạ giá, là để bù lỗ mua giá cao từ Bạch Kiểm Lang. Chúng ta lại không dám mang hàng đến kinh thành giao dịch, biết làm thế nào đây? Chỉ có thể ngậm miệng chịu thua thiệt, dù sao cũng bán được nhiều tiền hơn ở quan ngoại, nên thấy đủ mà thu tay.” Đậu Chiêm Long nghe Hải Đại Đao nói có lý, nhưng hắn am hiểu quy tắc buôn bán, cảm thấy như vậy quá thiệt thòi, liền nói với ba tên sơn phỉ: “Chày gỗ của chúng ta có hoa có lá, mặc dù không lớn nhưng cũng là loại 1, cái nào cũng bảy tám lượng, người biết xem hàng nhất định trả giá tốt. Nếu ba vị tin tưởng, cứ để tôi thương lượng giá cả với Bát Đại Hoàng Thương.” Đám người Hải Đại Đao vốn không biết cách mua bán, chỉ mong nhanh chóng bán chày gỗ lấy bạc, nếu Đậu Chiêm Long có thể bán giá cao hơn, tội gì không thử một phen?
Bốn người thương lượng xong xuôi, để Đậu Chiêm Long dẫn đầu, đi loanh quanh khắp khu chợ, ra quán trà vào quán rượu, âm thầm quan sát người ta bàn việc làm ăn, hắn cũng không vội tìm đối tượng giao dịch, qua chừng nửa ngày, chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng một vị, khoảng 26 bảy tuổi, dáng người trung bình, không gầy không béo, mắt sâu cằm nhọn, thân mặc áo lụa, tay cầm bàn tính nhỏ bằng ngà voi, dài một tấc/rộng tám phân, chạm khắc tinh xảo, hạt châu tròn đều, giơ tay nhấc chân vô cùng nhanh nhẹn lưu loát. Đậu Chiêm Long đảo mắt một vòng, biết chắc là khách hàng tiềm năng, nhân lúc vị này chưa nói gì, vội tiến lên chào hỏi: “Chưởng quầy, ngài có thu chày gỗ không?” Người kia gật đầu nói: “Vị huynh đệ này, cậu có hàng sao?” Đậu Chiêm Long giơ tay che miệng, hạ thấp giọng, nói: “Trong chợ người đông phức tạp, có thể rời bước, tìm chỗ nói chuyện hay không?” Vị kia nói “Được!”, cùng Đậu Chiêm Long ra một chỗ khuất. Trao đổi mấy câu, Đậu Chiêm Long liền biết mình tìm đúng đối tượng, người này họ Diêu, thân là Tam trưởng quầy của “Phúc Mậu Khôi” - một trong Bát Đại Hoàng Thương, không kinh doanh thứ gì khác, chỉ chuyên thu mua chày gỗ. Đậu Chiêm Long trong lòng nắm chắc, cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một gói nhân sâm, mở vỏ cây bạch dương. Theo quy tắc mua bán chày gỗ, đôi bên không thể đụng tay, cho dù chày gỗ không phải đồ sứ, không đến nỗi rơi là vỡ, nhưng vạn nhất làm rách lớp da mỏng bên ngoài, hay gãy râu gãy cần, cũng dễ dàng quy trách nhiệm. Diêu chưởng quầy vừa thấy hàng, hai mắt sáng ngời: “Chày gỗ không tồi, 500 lượng một cân, ta mua hết, bảo tiểu nhị cân đi!” Đậu Chiêm Long bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Diêu chưởng quầy, nói một câu không phải, ngài là người mua, tôi là người bán, ngài nên nghe tôi nói giá trước, thấy thích hợp thì mua, không thì lại trả giá, có thương lượng mới gọi là mua bán, phải không?” Diêu chưởng quầy khẽ giật mình: “Theo lý là vậy, nhưng tại địa phương như Khẩu Bắc, xưa nay giá thu chày gỗ đều là cố định, bởi triều đình không cho phép mua bán trao đổi, ai sờ người ấy bỏng tay, chỉ khi dùng danh nghĩa Bát Đại Hoàng Thương, mới gánh được sức nặng này, giá cả trước giờ đều do bọn ta quyết định, không tin ngươi đi hỏi bảy nhà còn lại, xem có ai trả giá cao hơn ta hay không?!” Bát Đại Hoàng Thương kinh doanh lâu năm, giọng nói Diêu chưởng quầy không cao, nhưng lại giống chém đinh chặt sắt, không cho người ta thương lượng, thế nhưng Đậu Chiêm Long là đứa trẻ bẩm sinh có khiếu buôn bán, học việc ba năm tại hiệu buôn, lại làm công cho chưởng quầy ba năm, suốt 6 năm làm tiểu nhị luôn cần cù chịu khó, tai mắt/chân cẳng/đầu óc đều linh hoạt, đầy một bụng mánh khóe thủ đoạn, am hiểu xem mặt đoán ý, tuy sắc mặt Diêu chưởng quầy biến đổi chỉ trong tích tắc, nhưng vẫn bị hắn thu hết vào mắt, vì thế cố ý bọc lại chày gỗ, chắp tay cúi chào: “Mua bán không thành/nhân nghĩa còn đó, đã vậy, tôi xin cáo từ trước!” Diêu chưởng quầy ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đi đâu? Không bán chày gỗ sao?” Đậu Chiêm Long nói: “Tôi nghe ngài, đi hiệu buôn khác hỏi một chút, nếu giá cả giống nhau, bán cũng chưa muộn!”
Còn tiếp…