TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

6.3 Đậu Chiêm Long

  Chương 6

ĐẬU CHIÊM LONG ĐI CHỢ

3.

Phúc Mậu Khôi - Bát Đại Hoàng Thương tiếng tăm lừng lẫy tại Khẩu Bắc, Diêu chưởng quầy tuổi còn trẻ, có thể đứng vững trong hiệu buôn, đương nhiên là hạ đủ khổ công phu, chày gỗ lọt vào mắt hắn, lập tức có thể nhìn ra là hàng loại mấy, tỉ lệ thế nào, trị giá bao nhiêu, hắn nhận định chày gỗ trong tay Đậu Chiêm Long được đào ra từ núi sâu rừng già, mấy loại trên thị trường không thể so sánh, nào dễ dàng chịu bỏ qua? Vội nói: “Huynh đệ, giá của ta đã là cao nhất, ngươi bán cho ai mà chẳng bán, hà tất phải bỏ gần tìm xa?” Đậu Chiêm Long khéo léo đưa đẩy, lạt mềm buộc chặt: “Bảng giá Bát Đại Hoàng Thương thu chày gỗ không khác nhau là mấy, tôi có thể bán cho ngài, cũng bán được cho người khác, tôi không nên tự mình làm chủ sao? Cảm ơn ngài nhiệt tình chỉ giáo, hẹn gặp lại!” Dứt lời liền quay đầu rời đi, lần này Diêu chưởng quầy không thể tiếp tục giả bộ, vội đưa tay ngăn cản: “Ta hiểu ý ngươi, vậy ngươi ra giá ta nghe chút coi!” Đậu Chiêm Long vươn một ngón tay: “Một ngàn lượng bạc một cân.” Diêu chưởng quầy vừa nghe, liên tục lắc đầu: “Không được không được, giá này quá cao, nếu ta phá hỏng quy tắc hoàng thương, chủ nhân sẽ không tha cho ta.” Đậu Chiêm Long ung dung thong thả mà nói: “Quy tắc là do con người quyết định, ngài không nói tôi không nói, ai biết tôi bán bao nhiêu tiền? Nói thật với ngài, nếu tôi chỉ có một cây chày gỗ, tặng không cho ngài cũng được, coi như tôi trèo cao, kết giao bằng hữu với ngài, đáng tiếc lần này chúng tôi mang xuống chừng 50-60 cân, phẩm tướng thế nào, ngài tự mình nhìn là biết, giá trị bao nhiêu, trong lòng ngài còn không rõ sao? Tôi nói mỗi cân ngàn lượng bạc, thực sự chẳng lời lãi bao nhiêu, ngài nhất định cũng không chịu thiệt. Chủ nhân cao hứng còn không kịp, thế nào lại quở trách ngài? Tôi lại nói cho ngài yên tâm, trên núi chúng tôi vẫn còn hàng tốt, lần này ngài mua nhiều thêm mấy cái, sang năm mấy huynh đệ chúng tôi lại tìm ngài giao dịch.” Dân gian có câu: Uống rượu uống đến say, cho vay chờ tiền lãi, người làm ăn thấy lợi, làm sao bỏ qua. Diêu chưởng quầy cúi đầu trầm ngâm một hồi, lại nói với Đậu Chiêm Long: “Hai ta lần đầu giao dịch, ngươi hoàn toàn không có người bảo đảm, nói suông chẳng ích gì, ngươi kêu sang năm lại tới, nhưng đến lúc đó ngươi lại không tới, bắt ta chờ một năm, thế chẳng phải biến thành vợ khờ chờ chồng phụ bạc (uổng công) sao?” Đậu Chiêm Long nhìn ra Diêu chưởng quầy đã dao động, vẻ mặt thành khẩn nói: “Cho dù năm sau tôi không đến, năm nay ngài cũng kiếm đủ lời; nếu tôi lại tới, chúng ta coi như trước lạ sau quen, đến lúc đó tôi vẫn sẽ giao dịch với ngài, chuột kéo xẻng gỗ - đầu to ở phía sau (ý nói những gì nhìn thấy trước mắt không phải cốt lõi của vấn đề), ngài xem có được hay không?” Diêu chưởng quầy đắn đo: “Không cần nói chuyện sau này, ngươi nói chày gỗ của các ngươi không chỉ có một hai cân, mua bán lớn như vậy, ta không dám quyết định thay chủ nhân, các ngươi mang hàng theo ta một chuyến, đến hiệu buôn rồi hẵng nói.”


Đậu Chiêm Long gật đầu đồng ý, kêu mấy người Hải Đại Đao, Lão Tác Luân, Tiểu Đinh Tử cõng chày gỗ đi cùng Diêu chưởng quầy đến hiệu buôn. Con phố đối diện khu chợ đều là hiệu buôn có tiếng, kho hàng/sân viện đan xen, nhà lầu san sát nối tiếp nhau, một trong số đó chính là Phúc Mậu Khôi, cửa hàng mặt tiền, gạch xanh ngói xám, sát tường viện dựng những chiếc lều bằng sau sậy, nhân sâm, lộc nhung, da thú, dược liệu… chất như núi. Đám người đi vào hậu đường, tiểu nhị liền bưng trà rót nước. Diêu chưởng quầy mời ông chủ lớn/lão chưởng quầy, lại bảo Đậu Chiêm Long lấy ra chày gỗ. Ông chủ gọi là Phạm Tứ Gia, vừa thấy mấy chục cây chày gỗ xếp ngay ngắn trên mặt bàn, không khỏi trợn tròn hai mắt, không phải hắn chưa từng thấy chày gỗ có phẩm tường này, mà là không dễ thấy được nhiều chày gỗ tốt như vậy, chẳng hề nghĩ nhiều, lập tức sai người cân từng củ nhân sâm, tổng cộng được 57 ký. Phạm Tứ Gia người lớn làm việc lớn, mua bán nhanh nhẹn, lập tức quyết định, mua tất cả chày gỗ theo mức giá Đậu Chiêm Long đề ra, một ngàn lượng bạc một cân, lấy ngân phiếu từ trướng phòng tiên sinh, đôi bên tiền trao cháo múc, một lần giao dịch trị giá 5 vạn 7 ngàn lượng ngân phiếu, tuy nhiên bị trừ bớt một phần. Đám người Hải Đại Đao cũng minh bạch, Tỏa Gia Môn có rất nhiều nhãn tuyến tại khu vực Khẩu Bắc, ai cũng không thể chọc vào. Bất kể hai bên mua bán lớn bao nhiêu, đều phải tuân theo quy tắc cũ, giao một phần tiền trung gian cho Tỏa Gia Môn, không dám có nửa điểm giấu giếm!


Giao dịch hoàn tất, song phương đều rất hài lòng, đặc biệt là Phạm Tứ Gia, bao năm qua chưa thấy nhiều “hàng” tốt như vậy, chỉ cần đưa đến kinh thành bán lại cho người khác, tiền lời thực không phải số nhỏ, hắn vô cùng hưng phấn, nhất quyết giữ đám người Đậu Chiêm Long ở lại ăn trưa. Bốn người ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng vui như nở hoa, chưa bàn đến chuyện ăn uống cái gì, có thể ngồi cùng bàn với ông chủ Phúc Mậu Khôi, người thường nào dám mơ tưởng.


Hiệu buôn lớn đều nuôi đầu bếp riêng, Phạm Tứ Gia phân phó thuộc hạ, làm một bàn thức ăn thượng đẳng, chưa đến nửa canh giờ, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Chủ nhà hô một tiếng “mời”, đám người Đậu Chiêm Long đứng dậy vào bàn. Phạm Tứ Gia ngồi chính giữa, Nhị chưởng quầy/Tam chưởng quầy tiếp khách. Hoàng thương nhiều tiền mời khách dùng cơm, chú ý đến độ tinh xảo của thức ăn, từ Khẩu Bắc đến khu vực biên giới, chẳng có món nào đặc biệt, nhà giàu cũng chỉ tám bát nóng - lạnh, không gì ngoài thịt cá. Nhưng Phạm Tứ Gia thì lại khác, người ta làm ăn từ kinh thành đến Giang Nam, một năm chỉ ở Khẩu Bắc bốn tháng, làm xong việc liền quay về, quen ăn mấy món làm từ ngũ cốc tinh chế, thực phẩm thô bên này không lọt mắt hắn. Vì vậy mới có những thứ ngài thấy trên bàn, giống như bộ sưu tập món ăn ngon: cá chép hoa cúc, tôm nõn Giang Tô, đậu hũ thịt cua, lươn xào Giang Nam, vịt hầm Cô Tô, cải xào ngân hạnh, chân giò kho mật, cá hấp rượu, măng hầm vịt… món chính có mỳ trộn mỡ hành, xíu mại hạt thông, bánh bao Tiểu Long, trước mặt mỗi người còn có một hũ canh thịt viên hầm, rượu uống chính là Dương Mai. Món ăn đã tinh xảo, bát đĩa đựng cũng là hàng cao cấp, đồ sứ Thanh Hoa của trấn Cảnh Đức, trong suốt bóng loáng, vừa mỏng vừa nhẹ, cầm lâu không mỏi cổ tay, dưới đáy đều có ba chữ “Phúc Mậu Khôi”. Đừng nói mấy tên sơn phỉ chân lấm tay bùn như Hải Đại Đao, đến Đậu Chiêm Long từng làm học đồ trong hiệu buôn ở phủ Bảo Định, cũng chưa thấy qua bao giờ.


Nói chuyện trên bàn tiệc, đương nhiên đều là lời đưa đẩy khách sáo, cùng trao đổi việc làm ăn. Đậu Chiêm Long biết cách giao tiếp, ứng phó thành thạo, ba tên sơn phỉ không biết nói gì, chỉ đành mở to miệng, vùi đầu vào ăn uống. Đáng tiếc một bàn rượu thịt tuy tinh xảo, nhưng phần lớn đều mang khẩu vị “Nam điềm” * (vị ngọt), bọn họ quanh năm lăn lộn trong núi sâu rừng hoang, đã ăn quen thịt thú rừng, thực phẩm không yêu cầu chế biến phức tạp, mới đầu còn khá lạ miệng, càng về sau càng cảm thấy nhạt nhẽo, chẳng món nào vừa mồm. Bê rượu uống một ngụm, cũng là chua không ra chua/ngọt không ra ngọt, ba chén xuống bụng vẫn như không, kiểu này uống bao nhiêu mới đã nghiền? Tuỳ tiện đổ vào bát lớn mà uống, rượu Dương Mai thưởng thức chính là hương vị, không cay nồng như rượu trắng, mà ngấm từ từ, ba người thi nhau uống mấy bát, chẳng mấy chốc liền cảm thấy chếnh choáng. Lão Tác Luân cùng Tiểu Đinh Tử còn có chút biết thân biết phận, trước mặt ông chủ lớn, quá chén cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ. Hải Đại Đao lại không như vậy, càng uống càng nhiều, rượu vào lời ra, đâu còn quan tâm quy củ lễ nghĩa, vai kề vai ghé sát Phạm Tứ Gia, miệng sặc mùi rượu, nói: “Ta nói này Tứ ca, huynh là người rộng rãi phóng khoáng, sau này hàng của huynh đệ bọn ta… sẽ không bán cho ai khác ngoài huynh!” Đậu Chiêm Long ngồi bên cạnh, vừa nghe liền cảm thấy không ổn, Phạm Tứ Gia mở tiệc khoản đãi, đơn giản chỉ là xã giao trong làm ăn, đám người bọn họ làm chân sai vặt cho người ta còn chưa đủ tư cách, nào dám xưng huynh gọi đệ? Dù sao Phạm Tứ Gia cũng là ông chủ lớn, lăn lộn thương trường nhiều năm, bản lĩnh giao tiếp thực không tầm thường, kính Hải Đại Đao một chén rượu, khách khí nói: “Được, được… từ nay về sau này chúng tôi đều nhờ ngài phát tài.” Lời thốt ra không mấy xuôi tai, ít nhiều để lộ vài phần châm biếm, Hải Đại Đao lại tin là thật, ồn ào muốn lấy ra Thất Can Bát Kim Cương, bán cho Phạm Tứ Gia. Đậu Chiêm Long sợ Hải Đại Đao rượu say lỡ lời, vội vàng qua loa vài câu, nhanh chóng chuyển chủ đề.


*Nam điềm: 

Người TQ có câu “Nam điềm Bắc hàm, Đông lạt Tây toan” để chỉ thói quen ẩm thực/khẩu vị tại những vùng/miền khác nhau. Trong đó ‘điềm’ là ngọt, “hàm’ là mặn, “lạt” là cay, “toan” là chua.

Bạn muốn tìm hiểu chi tiết có thể hỏi chị Gu gồ nhé :) những thứ có thể tìm kiếm bằng tiếng Việt trên mạng mình sẽ không giải thích nhiều đâu :)


Sau khi từ biệt Phạm Tứ Gia cùng Diêu chưởng quầy, đám người Đậu Chiêm Long tiền dắt đầy túi, quay lại nhà trọ, ngủ một giấc đến khi trời tối, sau đó lại ra ngoài tìm nơi tiếp tục uống rượu, lần mua bán này không chỉ kiếm bộn tiền, mà quá trình còn rất suôn sẻ, không gặp phải trắc trở gì, hết thảy cũng nhờ vào một cái miệng/hai hàng răng (ăn nói khéo léo) của Đậu Chiêm Long, sao có thể không vui mừng? Buổi trưa Phạm Tứ Gia mời bọn họ ăn cơm đều dùng bát đĩa cỡ nhỏ, chả bõ dính mép, không đã cơn thèm, giờ đây trong túi rủng rỉnh, đương nhiên muốn đãi “ông anh ruột” (ý nói ăn uống thoả thích), uống bát rượu lớn, nhai cục thịt bự, trước giờ chưa từng sung sướng thoả mãn như vậy. Hải Đại Đao nói: “Cũng nhờ Xá Ca Nhi, đưa bọn ta tìm được Hầm Chày Gỗ, lại bán được nhiều tiền, bằng không uổng phí cả một năm trời, cho nên mới nói… mấy vạn lượng bạc này, phải chia đều làm bốn phần.” Đậu Chiêm Long vừa làm xong một vụ mua bán, trong lòng cao hứng, cùng ba tên sơn phỉ ăn no uống say, nhưng cũng không dám nhiều lời, nhắc đến việc tiền nong, lo lắng sơn phỉ tính tình thất thường, lúc này nói chia đều, đến khi tỉnh rượu liền giở quẻ, trở mặt không nhận người, một mình hắn làm sao đối phó? Vì thế ôm quyền, hướng ba tên sơn phỉ nói: “Tuyệt đối không thể, bạc của các vị, một lượng tôi cũng không thể lấy! Vì sao ư? Vẫn có câu: chịu ơn giọt nước, báo đáp cả dòng suối, nếu không có ba vị ta tay cứu giúp, tôi đã sớm chết cóng trong núi…” Tiểu Đinh Tử là người ngay thẳng, không mưu mô tính toán, xua tay ngắt lời Đậu Chiêm Long: “Đừng nói mấy câu vô nghĩa, nào có ai chê bạc bỏng tay? Có phải ngươi lo sau khi cầm bạc, bọn ta sẽ mưu tài hại mạng, đâm ngươi một dao?” Đậu Chiêm Long bị hắn nói toạc tâm tư, lập tức biến sắc, không biết đáp lại thế nào. Hải Đại Đao rót cho hắn một chén rượu, nói: “Ngươi yên tâm, bọn ta không làm chuyện táng tận lương tâm, càng không dám phá hỏng quy tắc Sâm Bang, số bạc này chắc chắn có phần của ngươi! Tiểu Đinh Tử gật đầu tán thành: “Đúng vậy, Hầm Chày Gỗ là do Xá Ca Nhi tìm được, hàng cũng do Xá Ca Nhi bán, sao lại không có phần của ngươi? Chẳng may truyền ra ngoài, huynh đệ bọn ta không trượng nghĩa, sau này làm sao dừng chân ở núi Quan Đông?” Lão Tác Luân vốn ít nói, nay cũng mở miệng: “Bạc chia cho ngươi, cứ cầm là được, năm sau chúng ta còn phải bán chày gỗ, thiếu ngươi không xong!” Ba người thay nhau khuyên nhủ, Đậu Chiêm Long nhất định không chịu. Hải Đại Đao trừng mắt: “Được rồi, đừng có dài dòng, nếu cậu không chê bai bọn này, chúng ta liền dập đầu kết bái huynh đệ, từ nay về sau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, cậu cứ ra sức từ chối, thế chẳng phải lạnh lòng huynh đệ sao?!” Đậu Chiêm Long ôm quyền nói: “Được ba vị ca ca để mắt, Đậu Chiêm Long tôi cầu còn không được!”


Mấy người ra khỏi phòng, đắp đất làm lư, cắm cỏ làm hương, hướng phía Bắc dập đầu kết bái. Hải Đại Đao là Đại ca, Lão Tác Luân xếp thứ hai, Tiểu Đinh Tử là Lão tam, Đậu Chiêm Long nhỏ tuổi nhất, làm Lão tứ. Bốn huynh đệ chia nhau ngân phiếu, mỗi người được hơn một vạn. Khẩu Bắc người đông phức tạp, không nên ở lâu, đám Hải Đại Đao chuẩn bị đi Miêu Đông - quan ngoại, Đậu Chiêm Long nhớ tỷ tỷ với anh rể, muốn mang theo ngân phiếu về quê. Đêm đó, mấy huynh đệ uống đến trời đất u ám, qua ngày hôm sau gạt lệ chia tay, hẹn năm sau lại cùng nhau đến Khâu Bắc bán chày gỗ!


Hết chương

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com