TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

5.2 Đậu Chiêm Long

 Chương 5

ĐẬU CHIÊM LONG XÀO ĐỒ ĂN


2.

Bên ngoài trời đã tối đen, Đậu Chiêm Long bị người kéo từ nhà bếp ra ngoài, gió lạnh ập vào người, giá buốt thấu đến tận xương tuỷ, trong lòng run rẩy, theo phía sau người phục vụ, thận trọng bước vào trong lều, thấy bốn chậu than để bốn góc lều đang cháy hừng hực, hố băng lớn đục ra khi bắt cá vẫn chưa kết đông, bên dưới có tiếng nước chảy róc rách, đám cá tầm dường như nhìn thấy con cá đầu tiên bị làm thịt, đều tránh ra thật xa, không dám nhảy loạn khỏi mặt băng. Trong lều chướng khí mù mịt, ánh đèn ảm đạm, phản chiếu bát đĩa bừa bộn trên bàn, có mấy vị đã say đến lảo đảo, vẫn còn chuốc rượu cho nhau, khiến người cảm thấy chán ghét. Còn đĩa bánh bột xào óng vàng kia đang được bày ngay trước mặt Bạch Kiểm Lang!


Trong sách có nói, tiệc cá tầm có rất nhiều món ngon, vì sao Bạch Kiểm Lang chỉ chú ý đến một đĩa bánh bột xào? Bởi năm đó ông chủ Can Tử Bang - Đậu Kính Sơn thích ăn nhất món này, điểm khiến nó khác biệt so với bánh bột xào ở bất kỳ nơi nào, chính là dùng mắm tôm Nhạc Đình, đi đâu ông ta cũng mang theo một hũ bên người. Tái Đát Kỷ vì lấy lòng Đậu Kính Sơn, dụng tâm học nấu món này, thỉnh thoảng vẫn tự mình làm cho ông ta ăn. Bạch Kiểm Lang cũng từng ăn qua, bản tính hắn vốn đa nghi, bất ngờ nhìn thấy đĩa bánh bột xào được bê lên, kẹp một đũa bỏ vào miệng nếm thử, lập tức nghĩ đến Đậu Kính Sơn!


Thủ lĩnh Ngư bang thấy Đậu Chiêm Long bước vào lều, vội dẫn hắn đi thỉnh an Bạch Kiểm Lang. Mặc dù trong lòng Đậu Chiêm Long rất sợ, những vẫn thành thật cúi đầu, hô một tiếng “Bạch lão gia!”. Bạch Kiểm Lang liếc mắt nhìn Đậu Chiêm Long, hỏi: “Ngươi xào bánh bột, phải không?” Đậu Chiêm Long cung kính đáp: “Vâng thưa ngài, là tiểu nhân xào.” Bạch Kiểm Lang trợn trừng mắt, bắn ra hai đạo hàn quang: “Ngươi tên họ là gì, nhà ở nơi nào?” Mọi người không rõ nguyên do, thấy Bạch Kiểm Lang đột nhiên cao giọng, đồng loạt nhìn về phía Đậu Chiêm Long, thoáng chốc trong lều lặng ngắt như tờ. Đậu Chiêm Long vô cùng khôn khéo, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, cảm nhận được sát ý trong lời nói của Bạch Kiểm Lang, lòng thầm kêu khổ: “Xem ra lời đồn không sai, tên này chính là trùm thổ phỉ huyết tẩy đại viện nhà họ Đậu, không biết làm sao hắn lại nhận ra bánh bột xào ông nội thường ăn. Đáng lẽ mình không nên làm món này. Hắn thừa sức xử lý mình giống như bóp chết con rệp, hảo hán không sợ thiệt trước mắt, không thể xúc động nhất thời, lộ ra sơ hở! Lập tức khoanh tay đứng đó, không dám ngẩng đầu, bộ dáng sợ sệt trả lời: “Bẩm Bạch lão gia, tiểu nhân đến từ phủ Bảo Định, không có tên, mọi người vẫn gọi Xá Ca Nhi.” Bạch Kiểm Lang lạnh lùng hạ giọng nói hai chữ: “Ngẩng đầu!” Đậu Chiêm Long bất đắc dĩ, căng da đầu ngẩng mặt lên, thế nhưng không dám đối diện Bạch Kiểm Lang. Bạch Kiểm Lang nhìn chằm chằm Đậu Chiêm Long, lại hỏi: “Ngươi học xào bánh bột từ đâu?” Đậu Chiêm Long thận trọng đáp: “Không giấu Bạch lão gia, tiểu nhân chỉ là đứa chạy việc vặt trong nhà bếp, tay nghề chẳng ra gì, xào bánh bột không cần người dạy, tiểu nhị Can Tử Bang thường xuyên ăn cái này, chỉ cần phi hành cùng ớt khô cho thơm chảo, múc một thìa mắm tôm, cho bột vào đảo một hồi là xong, mắm tôm cũng là hàng của Can Tử Bang, không có gì đặc biệt. Bạch Kiểm Lang nghe Đậu Chiêm Long nói không chút sơ hở, lòng nghi ngờ ngược lại càng nặng thêm, giữa hai hàng chân mày nổi lên một luồng sát khí, bất giác dùng sức, bóp nát chén rượu. Đậu Chiêm Long chợt cảm thấy một trận âm phong ập thẳng vào người, phát hiện một con chó sói khổng lồ ngồi phía sau Bạch Kiểm Lang, già đến rụng lông lởm chởm, thế nhưng răng tựa dùi sắt, móng vuốt như kiếm, hai mắt lóe hung quang, thè chiếc lưỡi dài đỏ au như máu, tựa hồ muốn nhảy ra ăn thịt người, khiến hắn sợ tới mức lông tơ dựng đứng, hai chân bủn rủn, thân mình lắc lư, suýt nữa ngã ngồi dưới đất, chờ đến khi hắn hồi phục tinh thần, hết thảy mọi thứ đều như lúc ban đầu, làm gì có sói dữ? Đậu Chiêm Long thầm than không xong, thế này khác gì chưa đánh đã khai!


Bạch Kiểm Lang vẫn không động thủ, nhìn chằm chằm Đậu Chiêm Long nửa ngày, khóe miệng nhếch lên, vuốt râu cười ha ha: “Tiểu tử, bánh bột xào không tệ, ta đã ăn ngán sơn trân hải vị, đang muốn thay đổi, ngày mai qua đây, sau này theo ta làm việc!” Nếu người khác nghe hắn nói vậy, chắc chắn sẽ vui đến phát điên, thực sự là một bước lên trời, miếng thịt mỡ dâng đến tận miệng, có thể làm việc cho ông chủ lớn, không chỉ ăn no uống say, tiền rớt qua kẽ ngón tay cũng đủ ngươi ta sống nửa đời, thế nhưng trong lòng Đậu Chiêm Long lại sáng như gương: “Ai mà chẳng xào được bánh bột, việc gì phải kêu mình đi làm? Lão già gần đất xa trời kia mặt đầy sát khí, mắt lóe hung quang, khẳng định muốn làm thịt ta, chẳng qua e ngại thân phận tôn quý, không tiện ra tay trước mặt mọi người mà thôi!”


Thủ lĩnh Ngư bang thấy Đậu Chiêm Long đứng ngây tại chỗ, vội đẩy hắn một cái từ phía sau: “Ngươi bị sao vậy? Còn không mau dập đầu cảm tạ Bạch lão gia?” Đậu Chiêm Long nhân cơ hội này bình tĩnh trở lại, đầu gối quỵ xuống, dập đầu bái lạy Bạch Kiểm Lang ba cái thật vang. Thực ra Đậu Chiêm Long đoán không sai, Bạch Kiểm Lang bản tính đa nghi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, huống chi hắn đã xác định thằng nhóc này chính là con cháu Đậu Kính Sơn, năm đó không nhổ cỏ tận gốc, hôm nay gặp lại trong tiệc cá tầm, thật đúng là ý trời, há có thể lưu lại mối họa này? Có điều hắn xuất thân tặc phỉ, ở đây lại có rất nhiều quan to hiển quý, nếu hắn vô duyên vô cớ dùng đao chém người ngay trong bữa tiệc, chẳng phải mất hết danh tiếng sao? Cho nên tạm thời gác lại, chờ đến khi rời khỏi đây, giết cũng chưa muộn, thách hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Lập tức phất tay, phân phó Đậu Chiêm Long quay về dọn dẹp, sáng mai xuất phát. Đậu Chiêm Long thận trọng rời khỏi lều da, đi đến chỗ không người, đặt mông ngồi phịch xuống đất, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Mùa đông thời tiết khắc nghiệt, thời điểm hắn rời khỏi lều, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quần áo trên người cũng ướt đẫm, ra ngoài gặp gió lạnh thổi tới, lập tức kết một tầng băng sương, dính chặt trên người, cảm giác giống như rơi vào động băng. Hắn hít sâu một hơi, nóng lòng quay lại phòng, vội vàng thu thập đồ đạc, nhét lương khô cùng bạc vụn vào tay nải, dắt tẩu thuốc ở eo, kiểm tra lại ngân phiếu cùng bảo bối trên người, không chào hỏi ai, lặng lẽ gọi chó vàng, quay đầu rời khỏi phòng, chạy trốn suốt đêm đến La Quyển Tử!


Đậu Chiêm Long lòng sáng như gương, chỉ bằng một tên tiểu nhị Can Tử Bang như hắn, thế nào cũng không đối phó được Bạch Kiểm Lang, cái dũng nhất thời của kẻ thất phu, sẽ chỉ có đường chết, nhà họ Đậu tuyệt hậu, còn ai đi báo huyết hải thâm thù? Hắn cũng không có tài sản gì, Táo Vương gia dán ở chân - người đi nhà dọn (không vướng bận), chỉ mang theo bên người một con chó vàng. Con chó lão chưởng quầy đưa cho Đậu Chiêm Long tên “Quyển Mao Tiếu”, vốn là giống chó săn quan ngoại Thiết Bao Kim (Jindo), lông dày thô cứng, cường tráng uy mãnh, to gấp đôi chó săn bình thường, trông chẳng khác gì một con ngựa nhỏ, trên đầu lưỡi còn có đốm đen, đúng là hiếm thấy, theo ghi chép trong “Khuyển Kinh”, loài chó này dũng mãnh thiện chiến, dám so với Nhân Trung Lữ Bố. Thời xưa, thợ săn gia súc dựa vào bản lĩnh, gan dạ sáng suốt hơn người, tự mình tạo dựng tên tuổi, truyền khắp tứ phương. Chó săn cũng vậy, muốn đạt được danh tiếng nhất định, phải trải qua chiến đấu tôi luyện. Ba năm trước, Quyển Mao Tiếu vì cứu chủ đã quyết đấu sinh tử với một con báo, bị báo cào rách toạc nửa bên mặt, cố gắng không để mình gục ngã, lê thân trở về, chủ nhân lấy chỉ gai khâu lại cho nó, nhưng vẫn bị tổn hại một con mắt, không thể tiếp tục đuổi hươu bắt thỏ. Quyển Mao Tiếu phát hiện mình không thể săn thú, thà tuyệt thực đến chết, cũng không chịu ăn không ngồi rồi. Chủ nhân không đành lòng, cho nó đi theo Can Tử Bang dẫn đường, trông hàng hóa, sau này được Tam chưởng quầy của hiệu buôn Bảo Định nhận nuôi, đưa tới cửa hàng giữ nhà hộ viện. Người có tên/cây có bóng, ít nhất một nửa thợ săn trên núi Quan Đông nhận ra Quyển Mao Tiếu, cho dù chưa từng gặp, nhưng nhìn một nửa bên mặt bị thương của nó, cũng biết đến trận chiến sinh tử kia, vì thế cũng có nhiều thuận lợi. Trong mắt Đậu Chiêm Long, Quyển Mao Tiếu giống như tiểu nhị Can Tử Bang, mình ăn cái gì chó ăn cái đó, khi thời tiết thay đổi, còn lót một ổ chăn cho nó ngủ, trước giờ chưa từng bạc đãi chó vàng. Quyển Mao Tiếu cũng trung thành tận tâm với Đậu Chiêm Long, một mực theo chủ chạy suốt đêm.


*Táo Vương gia dán ở chân - người đi nhà dọn: Dùng để chỉ người rất nghèo, ngoại trừ bản thân, chẳng có tài sản nào khác. 

Tranh Ông Táo vốn được dán cố định trên tường bếp, nếu dán ở chân sẽ tuỳ ý theo người dịch chuyển.


Thuận lợi đến La Quyển Tử, bất quá trời đông giá rét, tuyết phủ trắng xóa, đi quan đạo lại dễ dàng bị người phát hiện, một người một chó biết chạy đằng nào? Đậu Chiêm Long chợt nảy ra chủ ý, quyết định theo bờ sông ra cửa biển, lúc hắn theo Can Tử Bang làm buôn bán từng đi qua đó, khu vực này có mấy chục túp lều của người vớt hải sâm, hai mùa xuân thu đều làm việc. Hôm nay gió lặng, mặt trời ấm áp, tuy nhiên nước biển vẫn buốt lạnh đến thấu xương. Hải sâm ở quan ngoại gọi là “Hắc Lại Qua Tử” (hạt dưa đen), cả người toàn gai, chạm vào lại mềm, là trân phẩm bổ dưỡng danh xứng với thực, đứng đầu trong các loại hải vị, phải lặn xuống biển sâu mấy mét mới bắt được, vất vả cực khổ còn rất nguy hiểm, nhẹ thì nhiễm một thân bệnh tật, nặng thì xác chôn đáy biển. Một con thuyền Khoái Mã Tử cỡ nhỏ chở hai ba cá nhân, người lặn xuống nước được gọi là “Hải Mãnh Tử”, mặc áo bông thật dày, buộc bảo hộ ở lưng cùng đầu gối, lại mặc bộ đồ chống thấm nước bằng da cá, sau lưng còn đeo cục chì nặng 50-60 cân, bằng không sẽ không thể ổn định thân mình trong hải lưu. Mặc dù hải sâm hành động chậm chạp, nhưng hàng càng tốt thì buộc phải lặn càng sâu, thân thể vốn đã đơn bạc, lúc lên bờ thất khiếu đổ máu, thậm chí đứt hơi tại chỗ, nói dùng mạng đổi cơm ăn cũng không sai. Cực khổ hơn nửa năm, đến thời điểm mùa đông giá lạnh, mặt nước đóng băng, Hải Mãnh Tử liền rời đi, chỉ để lại túp lều tranh phủ đầy tuyết, trong đó tồn chút lương thực, có thể tránh được một thời gian, chờ đến khi trời ấm băng tan, lại nghĩ cách quay về quan nội.


Đậu Chiêm Long không dám vào rừng, như chim sợ cành cong, đi suốt đêm không nghỉ, đến sáng ngày hôm sau, trên trời mây đen u ám, tuyết rơi như bông, hắn kiệt sức, thật sự không thể nhấc chân lên nổi, tìm một tảng đá to ven rừng, phủi tuyết đọng ngồi xuống, một người một chó ăn chút lương khô, nhai vài miếng tuyết. Đậu Chiêm Long mệt đến không xong, mí mắt trên đòi đoàn tụ với mí mắt dưới, nhưng hắn tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể ngủ gật! Trời lạnh thấu xương, tuyết bay tán loạn, một khi chìm vào giấc ngủ, chỉ e sẽ không tỉnh lại được. Đúng lúc này, Quyển Mao Tiếu đột nhiên nhảy dựng, hai tai vểnh lên, không ngừng sủa về hướng bọn họ đi ban nãy. Đậu Chiêm Long giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn qua đó, phát hiện giữa cánh đồng tuyết mênh mông có mấy chấm đen nho nhỏ, đang nhanh chóng chạy đến đây. Hắn tinh mắt, nhận ra là sáu con chó săn bên người Bạch Kiểm Lang. Hắn ở quan ngoại từng thấy chó săn vây cắn hung ác thế nào, gấu đen da dày thịt béo cũng phải bỏ chạy, huống chi một tên tiểu nhị thân đơn thế cô như hắn? Bất giác hít sâu một hơi, thầm nhủ: “Thôi xong, sợ cái gì tới cái đó, hai chân mình có nhanh, làm sao thoát khỏi chó săn truy đuổi? Không thể tưởng được, lần đầu theo Can Tử Bang chạy Quan Đông, lại phải chui quan tài da chó (ý nói bị chó ăn thịt) nơi núi sâu rừng hoang, thức khuya dậy sớm học mua bán cũng là uổng công phí sức…” Trong lòng tuyệt vọng, Đậu Chiêm Long phất tay bảo Quyển Mao Tiếu tự mình chạy trốn. Quyển Mao Tiếu hướng Đậu Chiêm Long sủa hai tiếng, dùng đầu dụi hắn, rồi lại hướng vào trong rừng. Đậu Chiêm Long kinh ngạc: “Ngươi bảo ta trèo cây?” Nghĩ đến đây, hắn lại có hy vọng giữ mạng, vội vàng đứng dậy, lắc lư đạp tuyết, tiến sâu vào khu rừng. Nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy biển rừng mênh mông, lúc vào trong lại là một thung lũng sâu không thấy đáy, hố lớn hố nhỏ chồng chất, hố này nối tiếp hố khác, vách đá dựng đứng, không có đường đi. Loại địa hình này thường thấy ở quan ngoại, trời lạnh gọi là “Càn Phạn Bồn”, đáy hố hạ rậm rạp bởi có nhiều cây cối, từ trên cao nhìn xuống tương tự hạt cơm; trời nóng gọi là “Đại Tương Ang”, do trời mưa hố biến thành đầm lầy, đất trũng thông gió kém, khắp nơi toàn rắn độc, thường kêu “Thổ Cầu Tử”, nhung nhúc một bầy, bất kể người hay dã thú, rơi xuống coi như xong đời!


Đậu Chiêm Long chưa kịp trèo lên cây tùng, chó săn đã đuổi tới nơi. Con chó đầu đàn vô cùng hung dữ, lông màu xanh xám, miệng to răng nhọn, hai mắt nhỏ hẹp, đuôi giống chày gỗ, vểnh lên thẳng tắp, theo sau là năm con chó nhỏ hơn, có đen có vàng, tuy dáng vóc không lớn, nhưng đều là lưng dài bụng thon, cực kỳ nhanh nhẹn, tai phủ đầy sướng giá, khí trắng thoát ra từ miệng và lỗ mũi, toàn thân toả sát khí, nhìn chằm chằm một người một chó trước mặt. Quyển Mao Tiếu lông toàn thân dựng ngược, gầm gừ dọa dẫm, bảo vệ Đậu Chiêm Long, nhắm chuẩn cơ hội, lao thẳng về phía chó săn đầu đàn. Người sao nuôi chó vậy, con chó này theo Bạch Kiểm Lang đã nhiều năm, hung hãn xảo quyệt, căn bản không thèm để Quyển Mao Tiếu vào mắt, vặn thân mình tránh thế tấn công, sau đó tru lên một tiếng đầy nham hiểm, mấy con chó còn lại nhận lệnh, lập tức lao đến cắn xé Quyển Mao Tiếu .


Một đàn chó săn phân chia công việc rõ ràng: chỉ huy, cắn xé, hỗ trợ… nhiều thì mười con, ít thì sáu bảy, không bao giờ chiến đấu đơn lẻ. Theo mệnh lệnh của con đầu đàn, đám chó săn sẽ đồng loạt xông lên, hoặc cắn cổ ngoạm háng, hoặc xé bụng moi ruột, khiến con mồi chết không kịp ngáp, đặc biệt am hiểu vây bắt/tấn công lợn rừng, gấu đen cùng các loại thú lớn khác, ngoại trừ lão hổ, xem chừng trong rừng, đàn chó săn không có đối thủ, hổ chính là thiên địch của chó, chó dù lợi hại đến đâu, nghe tiếng hổ gầm cũng bị doạ cho mất mật. Nghe nói, cáo chồn, Hoàng Bì Tử sống lâu năm, gặp phải nước tiểu chưa khô của hổ, sẽ chạy tới lăn lộn vài vòng, mượn mùi hương dọa lui chó săn. Bởi thường xuyên săn đuổi dã thú trong núi sâu rừng già, cho nên thân thể chó săn đều không lớn, xấp xỉ lang sói, luận về kích thước, ba con chó săn cũng không to bằng Quyển Mao Tiếu, tuy nhiên bọn chúng lại xảo trá hung tàn, nham hiểm còn hơn sài lang, quen cậy đông tấn công số ít. Cho dù Quyển Mao Tiếu thân hình to lớn, nhưng đơn độc khó địch bầy đàn, hơn nữa nó chỉ có một con mắt, nhìn bên phải lại không chú ý được bên trái, đấu qua mấy hiệp, một con chó săn nhìn ra sơ hở, nhún chân lao lên không trung, chớp mắt đã nhảy lên lưng Quyển Mao Tiếu, móng nhọn găm vào da thịt đối thủ, đảo mắt tìm yếu điểm, trước tiên cắn cổ Quyển Mao Tiếu, sau đó là lỗ tai… sống chết không chịu nhả. Quyển Mao Tiếu bị thương nặng, thân thể bắt đầu run lên vì đau, máu tươi chảy đầm đìa, văng xuống đầy mặt đất. Nó cố gắng quẫy lắc, nhảy trái nhảy phải, đâm lung tung trong rừng cây, nhưng kiểu gì cũng không hất được con chó săn trên lưng. Mấy chó săn còn lại thấy đồng bạn đắc thủ, lập tức cùng nhau lao đến, con cắn đùi, con cắn bụng. Chó săn đầu đàn nhắm chuẩn thời cơ, nhe hai hàm răng sắc nhọn, cắn mạnh một miếng vào hậu môn Quyển Mao Tiếu. Bất kể dã thú hung hãn thế nào, đây cũng là điểm trí mạng. Chó săn đầu đàn một chiêu đắc thủ, lập tức cụp đuôi, kẹp chặt hai chân sau, co lại thân mình, dùng sức giật xuống, đồng thời liều mạng lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn, quyết tâm xé rách da thịt đối thủ. Cho dù Quyển Mao Tiếu kiêu dũng thiện chiến, nhưng thân thể cũng bằng máu thịt, trải qua mấy hiệp, đã bị cắn đến rách bụng đứt ruột, toàn thân chằng chịt vết thương, chẳng chỗ nào lành lặn, miệng thở phì phì, ra sức vùng vẫy, kéo theo chó săn cắn chặt không buông, qua một hồi, xem chừng Quyển Mao Tiếu đã không thể cầm cự.


Đậu Chiêm Long nóng lòng sốt ruột, trừng đôi mắt cú đỏ ngầu, nắm cành cây tùng to bằng miệng chén, đang muốn xông lên liều mạng, đúng lúc này, Quyển Mao Tiếu phì mạnh một hơi, dồn hết chút sức lực còn sót lại, nhún chân nhảy bật lên, tựa như mũi tên rời khỏi dây cung, kéo theo sáu con chó săn đang bám trên người, lao thẳng xuống đáy cốc, trên nền tuyết trắng xóa chỉ còn lại từng mảng đỏ tươi, rừng thông tràn ngập mùi tanh của máu, mãi không tiêu tan!


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com