Chương 4
ĐẬU CHIÊM LONG VÀO THÀNH
3.
Tục ngữ có câu: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu”. Từ khi Đậu Chiêm Long bắn rơi quái điểu, người dân địa phương đều coi hắn là ôn thần, tránh còn không kịp, lời đồn nhảm nhí càng truyền càng lợi hại, cuối cùng không chịu đựng được nữa, coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mỉa mai chèn ép một nhà ba người Đậu Chiêm Long, buộc hắn rời khỏi Đậu gia trang. Xuân Hoa thương xót em trai, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, oán trách Chu Nhị Diện Tử không nên bảo hắn đi bắn quái điểu, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì, miệng lưỡi có thể giết người, cái này kêu: lời nói đáng sợ, thật sự không còn cách nào, đành gọi Đậu Chiêm Long đến trước mặt, xoa đầu hắn, nức nở nói: “Không phải tỷ tỷ tàn nhẫn, đệ ở nơi này hứng chịu khinh bỉ, không bằng đến nhờ cậy hai người tỷ tỷ kia của đệ…” Đậu Chiêm Long tự mình biết rõ, Nhị tỷ-Tam tỷ không giống như Đại tỷ, con người hẹp hòi, không có lòng bao dung kẻ khác, đã cùng gia đình cắt đứt quan hệ, còn nhớ trước đây đại tỷ Xuân Hoa nằm liệt trên giường đất, ngậm đắng nuốt cay nuôi các em khôn lớn, chuẩn bị của hồi môn cho họ về nhà chồng, làm mẹ bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, thế nhưng hai người chị kia chỉ biết oán giận nhà nghèo mệnh khổ, từ khi ra cửa, chưa bao giờ về thăm nhà, sự thật rành rành, nếu mình đi cũng bị người ta đuổi ra ngoài, vì thế nói với Đại tỷ: “Chồng Nhị tỷ - Tam tỷ đều là tá điền, cuộc sống cũng không dư dả, khác gì khổ qua xứng với hoàng liên, người này khổ hơn người kia, đệ qua đó ăn nhờ ở đậu, chẳng phải khiến người ta ngứa mắt sao? Không bằng đệ ra ngoài tự mình lăn lộn, không sống được chỗ này thì còn chỗ khác, chưa kiếm được ngàn vàng, thề không về quê hương!” Trải qua lần đến phủ Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành, hắn cũng dấy lên tâm tư, cái này cũng khó trách, thứ chưa từng thấy qua sẽ không cảm thấy thèm, đã nhìn nhà cao cửa rộng, vàng ngọc đầy kho, lại nhìn Đậu gia trang nhỏ như lòng bàn tay, không thể chứa nổi hắn, nếu không có đại tỷ ở đó, còn gì đáng lưu luyến?
Xuân Hoa thấy Đậu Chiêm Long đã quyết ý rời đi, nước mắt giống hạt châu đứt dây rơi xuống: “Tính vậy cũng được, đệ nhịn đau, để tỷ cắt màng tay, vào thành tìm hiệu buôn lớn, làm học đồ mấy năm, tự mình tìm đường sống, nhà họ Đậu chúng ta nhiều đời buôn bán phát đạt, đệ cũng sẽ làm được…” Dứt lời, nước mắt tuôn trào, bật khóc nức nở, từ lúc đệ đệ chui ra khỏi bụng mẹ, trưởng thành đến nay đã mười bốn tuổi, hai chị em luôn nương tựa lẫn nhau, chưa từng chia cách, người làm chị lo lắng cho em, nhưng thật sự chẳng còn cách nào, chỉ có thể hy vọng tổ tiên trên trời linh thiêng, phù hộ đệ đệ của nàng cuộc sống thuận lợi. Chu Nhị Diện Tử làm bộ làm tịch trước mặt vợ, ngăn cản Đậu Chiêm Long, nói: “Có anh rể ở đây, không cần đi đâu hết, cứ ở Đậu gia trang, kẻ nào dám bắt nạt Xá Ca Nhi, xem ta có chửi chết hắn hay không!” Chu Nhị Diện Tử là tên lưu manh, mặt dày có thể nói là vô địch thiên hạ, người khác nói gì hắn chẳng quan tâm, một khi bị chọc giận liền há mồm chửi bới, khiến người kia kinh tởm ít nhất ba ngày. Thế nhưng Đậu Chiêm Long cũng không phải đồ ngốc, rõ ràng là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, Chu Nhị Diện Tử có bản lĩnh thế nào cũng không mắng chửi hết người ở Đậu gia trang, cho dù đủ sức chửi, sau này hai vợ chồng bọn họ làm sao sống trong thôn? Chuyện đã đến nước này, không đi không được, tuy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng hắn không muốn làm tỷ tỷ lo lắng, vì thế vươn tay lau nước mắt cho Xuân Hoa, bình tĩnh nói: “Đại tỷ, đâu phải đệ sẽ không quay lại, tỷ khóc làm gì? Người tranh hơi thở, Phật hưởng nén nhang, sớm muộn gì đệ cũng kiếm lại sáu lu vàng móng ngựa, xây nhà ngói trăm gian, gia đình chúng ta sẽ dọn vào đó ở, ngày nào cũng ăn uống no đủ, quần áo tươm tất, để đám người kia mở to mắt ra mà nhìn! Xuân Hoa nín khóc, khẽ mỉm cười: “Đệ có tâm ý này, tỷ cũng mừng thay cho đệ, ra ngoài học làm ăn cho tốt, không nên gây chuyện thị phi. Sau đó cầm kéo lần lượt cắt màng tay cho em trai. Ngón tay Đậu Chiêm Long chảy đầm đìa máu tươi, hắn cắn răng chịu đau không rên một tiếng, nước mắt cũng không rơi một giọt. Xuân Hoa đắp chút thảo dược lên vết thương trên tay Đậu Chiêm Long, lấy vải sạch quấn lại, chuẩn bị một cái tay nải, bên trong để hai bộ quần áo, nhét thêm mấy xu tiền đồng. Đậu Chiêm Long quỳ xuống, dập đầu lạy tỷ tỷ, vác tay nải ra cửa. Chu Nhị Diện Tử không nói gì, đi theo Đậu Chiêm Long đến đầu thôn, móc ra một khối bạc vụn, nhét vào bao quần áo của hắn, nói: “Nhà nghèo không có gì, đây là mấy ngày trước ta giúp người hoà giải kiếm được, cho ngươi mang theo. Ra ngoài tự chăm sóc bản thân, vạn nhất gặp phải chuyện gì, đừng liều mạng ham tài, kẻo lại thiệt thòi, mọi việc may mắn thuận lợi!” Đậu Chiêm Long không khỏi rớt nước mắt, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, anh rể lưu manh lười biếng của hắn, thì ra cũng biết quan tâm người khác, mình có đi cũng thấy yên tâm, lập tức bái biệt Chu Nhị Diện Tử, đến xưởng xay bột bỏ hoang lấy đồ, cẩn thận nhét vào trong người, cất bước đi trên quan đạo. Hắn chưa xa nhà bao giờ, vừa đi vừa nghĩ: “Các hiệu buôn bản địa, phần lớn đều hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình, không tránh khỏi bị coi thường, cho nên không thể đi huyện thành, thành Bắc Kinh/Thiên Tân Vệ tuy là nơi phồn hoa, nhưng không ít người từ Nhạc Đình đến đây mở hiệu buôn, thiết nghĩ cũng không chịu nhận mình, thiên hạ lớn như vậy, đi đâu mới tốt đây?”
Đậu Chiêm Long nghĩ tới nghĩ lui, chẳng biết nên đến nơi nào, trước mắt chỉ thấy lão thái thái gả cho người què - khổ càng thêm khổ, lững thững đi trên đường không mục đích. Đói bụng gặm bánh bột ngô khô cứng, trời tối không có tiền ở trọ, gặp người tốt bụng có thể ngủ nhờ một đêm, xin miếng cơm thừa, không may mắn thì đành tìm nơi nào đó tránh mưa tránh gió. Một ngày kia đi đến phủ Bảo Định, thấy dân cư đông đúc, cửa hàng san sát, cho rằng nơi đây không ai nhận ra mình, tìm một hiệu buôn, cầu xin chưởng quầy, nhận mình làm tiểu đồ đệ, nào ngờ hỏi liên tiếp mấy nhà, thế nhưng chẳng ai chịu nhận hắn làm học đồ. Không phải hiệu buôn không thiếu người, mà vì muốn làm học đồ phải có người bảo lãnh, vạn nhất ngươi không chịu được cực khổ, bị đánh bị chửi, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhảy sông thắt cổ, đâm đầu xuống giếng, sói ăn chó cắn.v.v… hoàn toàn không liên quan đến hiệu buôn, nếu trộm đồ trong tiệm rồi bỏ chạy, cũng cần người bảo lãnh gánh trách nhiệm. Cho nên phải lập giấy cam kết, ấn chỉ tay, nói rõ tử vong/chấn thương/bệnh tật, bổn tiệm không can hệ, thực chẳng khác gì ký giấy bán thân. Bằng không, chưởng quầy dựa vào cái gì mà dạy ngươi? Theo quy tắc thời xưa, bái ai làm thầy, còn phải tặng lễ, làm học đồ trong thời gian ba năm, học xong phải làm không công cho sư phụ một năm, tổng cộng mất bốn năm, ba năm đầu không có tiền công, chỉ bao ăn bao ở. Đậu Chiêm Long một không ai bảo lãnh, hai không có quà tặng, một thằng nhóc không rõ lai lịch, hiệu buôn nào dám thu nhận hắn? Hơn nữa, dọc đường ngày đi đêm nghỉ, ăn đói uống khát, cho dù tiết kiệm, nhưng không có cách kiếm tiền, lộ phí trên người hắn đã sớm dùng hết, hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, có nhà không thể về, tại phủ Bảo Định lại không có nơi đặt chân, đành nhịn đói vạ vật đầu đường xó chợ, có thể nói là “Ở nhà ngàn ngày tốt, ra cửa vạn sự khó”.
Đậu Chiêm Long co ro dưới cổng thành, cầm cự qua đêm, qua ngày hôm sau lại liên tiếp gặp phải khó khăn, đến khi chạng vạng, dừng chân trước cửa một hiệu buôn, tiểu nhị thấy hắn quần áo rách rưới, trông như khỉ tắm bùn, cho là ăn mày đến xin cơm, liền cầm then cửa ra xua đuổi. Chưởng quầy là người tốt bụng, can ngăn tiểu nhị: “Cho hắn chút đồ ăn, rồi bảo hắn mau đi đi, chúng ta còn cả đống việc!” Tiểu nhị vào nhà, cầm nửa miếng bánh bao chay, ném cho Đậu Chiêm Long. Đậu Chiêm Long ngàn ân vạn tạ, hắn thật sự đói đến cồn cào, nhặt miếng bánh liền đến bậc thềm cách đó không xa ngồi xuống. Lúc ấy hiệu buôn không có khách, chưởng quầy cùng tiên sinh phòng thu chi đang bận rộn tính toán sổ sách, một người đọc số liệu, một người gảy bàn tính, hạt châu lách cách kêu vang, có điều trướng mục quá nhiều sai sót, làm thế nào cũng không khớp, hai người vội đến toát mồ hôi, càng tính càng loạn, không biết ăn nói thế nào với ông chủ. Đậu Chiêm Long vểnh tai, hướng trong tiệm nghe ngóng một hồi, thì ra là nhập hàng ghi nợ, trướng mục tích lũy quá nhiều, khi tính sổ đích thực sự rất phiền phức. Thế nhưng cũng có câu: “Người thấy khó vì không hiểu, người hiểu thì không thấy khó”, Đậu Chiêm Long từng đứng trước cửa trường tư thục dưới quê, học lỏm quy tắc kinh doanh, hiểu cách tính toán sổ sách, nhịn không được liền gãi đầu kêu lên: “Chưởng quầy, để tôi tính giúp ngài. Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn thấy hắn, giận dữ nói: “Chẳng phải đã cho ngươi bánh sao? Thế nào còn chưa đi? Đừng làm ta thêm phiền, mau đi đi!” Đậu Chiêm Long nói: “Ngài đừng tức giận, trướng mục này không khó tính.” Chưởng quầy ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết tính sổ sao?” Đậu Chiêm Long khẽ gật đầu, nhét nốt miếng bánh vào miệng, sửa sang lại chiếc áo rách trên người, bước vào tiệm, cúi đầu chào mọi người, tiến lên cầm quyển sổ, vừa gảy bàn tính vừa lầm rầm niệm, “Hai thêm một thành năm, gặp hai lên thành mười”, tính đến đâu ghi đến đó, chưa đầy nửa canh giờ đã hoàn tất, không sai chút nào. Người khác gảy bàn tính thường dùng hai ngón tay, cùng lắm thì ba ngón, còn Đậu Chiêm Long năm ngón tay chụm làm một mà dùng, nhưng lại nhanh đến bất ngờ. Tiên sinh phòng thu chi cùng tiểu nhị mắt lớn trừng mắt nhỏ, hoàn toàn xem đến choáng váng. Không phải người trong hiệu buôn không biết tính sổ, mà là Đậu Chiêm Long thiên phú dị bẩm, tính toán sổ sách với hắn chỉ là một bữa ăn sáng. Chưởng quầy âm thầm lấy làm kỳ quái, vội phân phó tiểu nhị: “Mau đi lấy chút gì đó cho hắn ăn!” Đậu Chiêm Long đầu óc linh hoạt, lập tức quỳ xuống, dập đầu bái lạy: “Việc gì tôi cũng làm được, khổ bao nhiêu cũng có thể chịu, tôi muốn làm học đồ của ngài, theo ngài học buôn bán, xin chưởng quầy thu nhận tôi!” Chưởng quầy thấy hắn thông minh nhanh nhẹn, thuận tay cầm cán cân, hỏi: “Biết dùng hay không?” Đậu Chiêm Long điểm đầu nói: “Thưa ngài, đòn cân là trời, phía trên khắc những ngôi sao, một lượng là một sao, một cân mười sáu lượng.” Chưởng quầy lại hỏi: “Vì sao một cân có mười sáu lượng, không hơn không kém?” Đậu Chiêm Long cung kính đáp: “Đây là dựa theo số trời, bởi vì ông trời công bằng nhất, một lượng một ngôi sao, Nam Đẩu sáu sao, Bắc Đẩu bảy sao, thêm ba sao Phúc-Lộc-Thọ, tổng cộng mười sáu ngôi sao, Tổ sư gia dùng cái này răn dạy người làm buôn bán không thể cân điêu, thiếu một lượng bớt một phần phúc, thiếu hai lượng giảm lộc, thiếu ba lượng tổn thọ, nếu thiếu đến thiên lý bất dung, đương nhiên sẽ bị sét đánh!” Chưởng quầy liên tục gật đầu: “Nói tốt lắm, đúng là có chút tài năng, ngươi từ đâu tới? Trong nhà còn ai không?” Đậu Chiêm Long đáp: “Quê tiểu nhân ở huyện Nhạc Đình, tên gọi Xá Ca Nhi, từ nhỏ đã không cha không mẹ.” Chưởng quầy thấy Đậu Chiêm Long lẻ loi một mình, vô cùng đáng thương, liền nhận hắn làm tiểu đồ đệ, bảo tiểu nhị dẫn hắn đi tắm rửa, lại tìm cho hắn bộ quần áo vải xanh, thêm cái mũ mỏ vịt, mặc lên trông cũng ra dáng ra hình. Người khác học việc ba năm/làm công một năm, còn hắn do không có người bảo lãnh, sau khi thỏa thuận, liền nói sẽ làm công cho chưởng quầy ba năm, lập khế ước, ấn chỉ tay, từ đây Đậu Chiêm Long bắt đầu học buôn bán!
Còn tiếp…