Chương 4
ĐẬU CHIÊM LONG VÀO THÀNH
2.
Đậu Chiêm Long lấy lại tinh thần, phát hiện đối phương là một lão già gầy gò, mặc áo bào màu tro, không biết bao nhiêu tuổi, lưng còng, khuôn mặt xương xẩu khô quắt, nếp nhăn chồng chất, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, toàn thân toát ra một cỗ tà khí. Con Ly miêu kia cũng nhảy khỏi giường, hạ xuống đất nhẹ nhàng không một tiếng động, ngồi dưới chân Lão già, lén lút quan sát Đậu Chiêm Long. Đậu Chiêm Long tưởng chủ nhân phủ đệ đã quay lại, thầm than không xong, nửa đêm nửa hôm đột nhập nhà người ta, còn nằm trên giường đánh một giấc, bị chủ nhân bắt quả tang tại chỗ, đời nào dễ dàng buông tha mình đây? Trong lúc nhất thời, cái khó ló cái khôn, cúi đầu thật sâu vái chào lão già: “Mong ngài đừng trách, kẻ hèn đi ngang qua quý bảo địa, vốn định đến xin bát canh nóng, thấy trong phủ không có ai, cổng lớn cũng không đóng, hiểu nhầm là nhà vô chủ, tôi mới lấy hết can đảm, vào trong nghỉ ngơi một lát, hy vọng ngài rộng lòng từ bi, thả tôi ra!”
Lão già cúi đầu nhìn thẻ bài đeo trên người Đậu Chiêm Long, âm trầm cười khan vài tiếng: “Tiến vào một chuyến không dễ, cớ gì rời đi vội vã như vậy? Lão phu chân cẳng không tiện, ngươi cõng ta đi một quãng.” Đậu Chiêm Long không biết trong hồ lô của lão chứa thứ gì, lại không dám làm đối phương mất mặt, dù sao cũng là mình đuối lý, không nên rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vì thế làm bộ vui mừng phấn khởi, cúi người khom lưng cõng Lão già. Mặc dù Lão già kia gầy gò khô quắt, hắn vẫn chỉ là đứa trẻ, khí lực không đủ, cõng không nổi cũng dễ hiểu, thế nhưng hắn lại không thấy quá nặng, cảm giác như cõng một bó cỏ khô. Đậu Chiêm Long càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đắn đo mãi mới tiến lên một bước, Lão già cười lạnh hỏi hắn: “Thế nào? Sao không đi tiếp?” Đậu Chiêm Long vẻ mặt đau khổ, nói: “Tôi vừa mệt vừa đói, thật sự không nhấc chân lên được.” Lão già tụt khỏi lưng Đậu Chiêm Long, vòng ra phía trước, chậm rãi gật đầu: “Chỉ một bước thôi… cũng đã đủ rồi! Ta nói ngươi biết, chỗ này là phủ đệ của Hồ Tam Thái Gia, thuộc Hoan Tử Thành, chủ nhân là Lão Hồ Tiên - Tổ sư Địa Tiên nơi quan ngoại, sớm đã tu thành chính quả, không còn trên trần thế. Hoan Tử (con lửng) là thợ xây của Hồ Tiên, am hiểu đào động đào hố, xây phòng làm ổ, do có công xây phủ cho Hồ Tam Thái Gia, xin được cư trú tại vùng lân cận, nhờ thần thông phù hộ, tránh khỏi mối nguy bị thợ săn bắt sống lột da, lâu ngày, bọn chúng dìu già dắt trẻ, càng tụ càng nhiều, cho nên mới có Hoan Tử Thành. Sau khi Hồ Tam Thái Gia rời đi, chúng vẫn luôn canh giữ phủ đệ thay Tổ sư gia. Hoan Tử Thành ba mươi năm xuất hiện một lần, chỉ những người nắm trong tay bảo vật mới có thể tìm thấy, nếu ngươi không có bảo vật, nhất định là bị kẻ có bảo vật sai khiến!”
Đậu Chiêm Long cả kinh, há hốc miệng nửa ngày không khép lại được, cả toà thành… đều là con lửng? Chẳng trách một đám kỳ dị, trên người còn hôi mùi đất! Vội vàng hướng Lão già cầu khẩn: “Xin ngài thương xót, thả tôi ra khỏi thành!” Lão già nói: “Hoan Tử Thành không phải nơi người thường có thể tiến vào, ngươi đến nơi này, còn nằm trên giường ngủ một giấc, đây chính là cơ duyên trời ban, ngươi có biết lão phu là ai không?” Đậu Chiêm Long âm thầm cân nhắc, vừa rồi Lão già nói, sau khi Hồ Tam Thái Gia đắc đạo, lưu lại một tòa nhà vô chủ, chẳng lẽ có tiên gia từ nơi khác tới, chiếm giữ địa phương này, vì thế hoài nghi hỏi: “Ngài là chủ nhân nơi này sao?” Lão già lắc đầu nói: “Tuy ta sống ở đây đã lâu, nhưng cũng không phải chủ nhân, ngươi đoán tiếp đi!” Đậu Chiêm Long cẩn thận quan sát đối phương, cảm thấy quần áo trên người lão, mũ quan đội trên đầu, có chút giống với Quách Tử Nghi điêu khắc nơi đầu giường, còn ôm một con mèo, trên Kim Loan Điện chẳng phải cũng có một con mèo sao? Vì thế cả gan phỏng đoán: “Nhìn cách ngài ăn mặc, chẳng lẽ là đoạt Đồng Quan thu hai kinh đô, phá Thổ Phiên chinh phục tộc người Hồi Hột, công lớn bao trùm thiên hạ, khiến Đại Đường phát triển ổn định, nguyên lão bảy triều Quách Lệnh Công?” Lão già cười gượng hai tiếng: “Hừ, dẻo mồm dẻo miệng, còn làm bộ làm tịch, có điều… ngươi đoán sai rồi!” Dứt lời lại giơ ngón tay chỉ sang bên cạnh: “Có thấy chiếc giường Bạt Bộ* kia không?” Đậu Chiêm Long cười nịnh nọt: “Không những thấy, còn nằm trên đó ngủ một giấc, cũng không thoải mái cho lắm.” Lão già nói: “Tiểu tử ngươi đúng là có phúc, ta vốn ở Tây Lương, hố do Phật Tổ đào, cây do Lão Quân mang đến, người trồng là Lã Động Tân, tưới nước là Lý Tam Nương. Chu Văn Vương chạy nạn đến dưới tàng cây, Lôi Chấn Tử cứu hắn quay về cố hương. 36 lộ binh mã tấn công Tây Kỳ, dựng trại đóng quân ngay bên cạnh cây cổ thụ. Thầy trò Đường Tăng từng đi qua đây, nghỉ ngơi dưới tán cây này…” Đậu Chiêm Long giật mình kinh hãi, chen vào một câu: “Nói vậy … Ngài là thụ tiên?” Lão già khoát tay: “Không phải không phải, ngươi gấp cái gì, nghe ta nói hết đã, năm đó Khương Tử Nha tính ra một quẻ, kết luận phải dùng cái cây này làm giường, Hồ Tam Thái Gia dùng Thần Ngưu, kéo cây cổ thụ về phủ của mình, mời người giỏi tay nghề, mất ba năm làm thành chiếc giường này!” Lão già vừa nói vừa khua chân múa tay, nước miếng văng tứ tung, kể chuyện/diễn kịch cũng không ồn ào bằng lão. Đậu Chiêm Long vẻ mặt sùng kính, quỳ gối xuống đất, nói: “Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngài đây là giường tiên! Lão tiên gia tại thượng, xin nhận của tiểu nhân một lạy!” Lúc này Lão già mới thản nhiên thừa nhận, nói với Đậu Chiêm Long, hắn vốn là cây cổ thụ ở Tây Lương, từng hấp thu tinh túy nhật nguyệt, linh khí trời đất, tư khi được làm thành giường Bạt Bộ tới nay, lại hút tiên khí trong phủ của Hồ Tam Thái Gia, lâu ngày thành ra có đạo hạnh, dựa vào tướng mạo Quách Lệnh Công hiện thân, tự xưng “Lâm Trung Lão Quỷ”, rất giỏi xem bói đoán quẻ, có thể nói là “Nhìn Càn tượng biết thiên văn, xem địa lý hiểu phong thuỷ; đoán cát hung/họa phúc như thần; nói mệnh số thăng trầm như chứng kiến”!
Giường Bạt Bộ (giường khung)
Một loại giường cổ của người TQ, thường được dùng trong phòng ngủ các nhà giàu sang phú quý.
Thật lòng, Đậu Chiêm Long không hiểu hết những gì Lão già nói, nhưng cho dù thiếu kiến thức đến đâu, hắn cũng ngộ ra được, trước mắt chính là một vị tiên gia. Lâm Trung Lão Quỷ lại hỏi Đậu Chiêm Long: “Biết vì sao bảo ngươi cõng lão phu đi vài bước không?” Đậu Chiêm Long nói: “Chẳng phải ngài chân cẳng không tiện sao?” Lâm Trung Lão Quỷ đá chân trái, nâng chân phải, hỏi Đậu Chiêm Long: “Bằng đôi mắt cú của ngươi, nơi nào nhìn thấy chân lão phu có vấn đề? Ta làm như vậy đơn giản là vì thỏa mãn ngươi, hai ta có duyên, bất quá cơ duyên có nông có sâu, phúc phận có lớn có nhỏ. Hay là nói, chân mọc trên người ngươi, đường do chính ngươi đi, nếu ngươi cõng ta đến cửa phòng, ta có thể giúp ngươi một đời phú quý; ngươi cõng ta tiến mười bước, ta bảo đảm ngươi nửa đời giàu sang; kết quả ngươi chỉ đi mỗi một bước, thực sự khiến lão phu khó xử…” Đậu Chiêm Long thấy vừa rồi mình tự cho là thông minh, chỉ đi một bước, kết quả nhỏ như nhặt hạt mè vãi dưới đất, trong khi cả con đường phía trước tràn đầy dầu mè, làm ăn thua lỗ như vậy, không biết có thể cứu vãn hay không, vội vàng nói với Lâm Trung Lão Quỷ: “Lão tiên gia, vừa rồi tôi đã nghỉ lấy sức, có thể cõng ngài đi thêm vài bước!” Lâm Trung Lão Quỷ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tuổi nhỏ mà gian xảo có thừa, ngươi chỉ cõng lão phu một bước, đây là số mệnh của ngươi, dù cho gọi hết thần tiên xuống đây, cũng không thể thay đổi. Một bước tuy quá ít, nhưng cũng không phải không đi, ta nên thưởng ngươi chút gì đó…” Đậu Chiêm Long nghe nói có thưởng, vội vàng lạy ba lạy: “Đa tạ lão tiên gia chiếu cố, nghe nói trong phủ có một cái Tụ Bảo Bồn, mong lão tiên gia khai ân, thưởng cho tiểu nhân cái chậu đó!” Sắc mặt Lâm Trung Lão Quỷ trở nên nặng nề, lạnh lùng nói: “Cả gan mơ tưởng thiên linh địa bảo, phạm quỷ thần cấm kỵ, huống chi là đồ vật trong phủ Hồ Tam Thái Gia? Ngươi đúng là chuột coi mèo là cô vợ nhỏ - muốn tiền không muốn mạng, nếu không sợ thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây, vậy cứ cầm Tụ Bảo Bồn ra ngoài thử xem! “
Đậu Chiêm Long nghe Lâm Trung Lão Quỷ nói đạo lý rõ ràng, lại có vết xe đổ của Đậu Lão Đài, đâu còn dám mơ tưởng lấy Tụ Bảo Bồn, vái lạy thật sâu đối với Lâm Trung Lão Quỷ: “Được ngài chỉ dẫn, thoát khỏi u mê, chính là thiên đại tạo hóa, không biết tôi tu mấy đời mấy kiếp mới có được phúc phận này, tôi nghe lời ngài, không lấy Tụ Bảo Bồn, ngài xem thưởng tôi thứ gì cũng được.” Lâm Trung Lão Quỷ đi như lướt trên mặt đất, đến trước giường Bạt Bộ, thành thạo tháo bỏ một tấm ván giường, chính là bức điêu khắc “Quách Tử Nghi trói con gặp vua Đường”, quay đầu nói với Đậu Chiêm Long: “Lão phu đắc đạo trong phủ Hồ Tam Thái Gia, tương đương với Địa Tiên một phương, lại có duyên với ngươi, lý nào không chỉ điểm ngươi chút ít? Ngươi cõng ván giường ra ngoài, để trong nhà, một ngày ba lần thắp hương dập đầu, có thể thu hút tài bảo. Đáng tiếc ngươi chỉ cõng lão phu đi một bước, ta cùng lắm giúp ngươi mười năm tài vận, từ nay về sau phú quý bần hàn, hoàn toàn phụ thuộc vào số mệnh của ngươi! Nhớ kỹ lời lão phu, cõng ván giường trên lưng, một mạch đi thẳng ra ngoài, giữa đường bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được quay đầu nhìn, trước khi gà gáy phải ra ngoài, bằng không một khi cửa thành đóng lại, qua ba mươi năm mới mở ra lần nữa!”
Đậu Chiêm Long vui sướng không thôi, hưởng mười năm tài vận đã là quá đủ, cùng lắm thì nửa đời sau mình tiết kiệm một chút, lập tức quỳ xuống đất, cung cung kính kính dập đầu lạy Lâm Trung Lão Quỷ ba cái, vác ván giường trên lưng. Lâm Trung Lão Quỷ bất ngờ đẩy hắn từ phía sau: “Còn không đi đi, muốn chờ đến khi nào?” Đậu Chiêm Long lảo đảo một cái, đã thấy mình ra đến ngoài cửa phòng. Hắn lo gà gáy báo trời sáng, cửa thành đóng lại thì nguy, vội vàng cõng ván giường chạy ra khỏi phủ. Lúc tiến vào chẳng ai chú ý đến hắn, bây giờ đi trên đường cũng không thấy bóng người, mọi nhà đều đóng cửa im ỉm, trên đầu mây đen cuồn cuộn, sấm vang liên hồi.
Đậu Chiêm Long lo lắng bất an, đảo mắt suy nghĩ: “Đậu Lão Đài sai mình đến phủ Hồ Tam Thái Gia ở Hoan Tử Thành lấy bảo phát tài, lại kêu mình để thiên linh địa bảo trong hầu bao mang ra ngoài, chính là vì qua mặt đám Hoan Tử, dựa vào thẻ bài đi ra đi vào, sẽ không ai ngăn cản, thế này khác gì ăn trộm? Ngũ thúc nói câu kia không sai: chỉ dựa thân thích không làm giàu, nhìn miệng người khác ăn không no, muốn phát tài không nên trông cậy vào kẻ khác, cho dù trên trời rớt xuống bánh có nhân, thế nào liền rơi trúng đầu mình? Vốn tưởng tay không mà về, lại gặp Lâm Trung Lão Quỷ trong phủ của Hồ Tam Thái Gia, chỉ điểm mình cõng một tấm ván giường ra khỏi thành, còn hứa giúp mình mười năm phú quý, thế nhưng ván giường cũng là vật trong phủ Hồ Tam Thái Gia, lão cũng không phải chủ nhân phủ đệ, thế chẳng phải biến mình thành kẻ trộm sao? Huống chi đây là lời nói một phía của Lâm Trung Lão Quỷ, không biết đáng tin hay không. Nếu lão thật sự là cây cổ thụ ở Tây Lương, được làm thành giường Bạt Bộ, lại đắc đạo trong phủ Hồ Tam Thái Gia, dùng diện mạo Quách Lệnh Công hiện thân, nên là Linh Tiên một phương mới đúng, vì sao lúc mình cõng lão, giống như cõng một bó cỏ khô, tuy thân thể lão khá nhẹ, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có cái vỏ, hơn nữa toàn thân còn toát ra tà khí. Mặc kệ Lâm Trung Lão Quỷ mặc áo bào đội mũ quan, giống như thái y thời cổ đại, thế nhưng thân hình gầy gò tiều tụy, hành động quỷ dị, chẳng giống hình tượng Quách Lệnh Công phúc hậu đoan chính khắc trên ván giường tí nào, còn có con Ly miêu bên cạnh lão, lấm la lấm lét, tai nhọn đuôi cụp, dơ bẩn lôi thôi, chỗ nào giống Ngự miêu “Tiên đả tú cầu” trên Kim Loan Điện? Huống hồ theo lời Đậu Lão Đài, trên cửa phủ có dán giấy niêm phong, sao mình lại không thấy? Không chừng là Lâm Trung Lão Quỷ bóc giấy niêm phong, vào phủ trộm bảo, đứa trẻ trong bức hoạ cũng do lão dùng bút chu sa khoanh lại, không biết xảy ra chuyện gì cho nên bị nhốt ở đây, giở trò hù dọa, lừa mình đưa lão ra ngoài?”
Đậu Chiêm Long lưng cõng ván giường, cúi đầu đi về phía cổng thành, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, trong lòng hắn thấp thỏm không yên, mắt thấy đã đến nơi, chỉ còn một bước là ra ngoài, nhịn không được quay đầu nhìn phía sau, phát hiện Lâm Trung Lão Quỷ cùng Ly miêu đều ngồi trên ván giường sau lưng hắn, một người một mèo vẻ mặt gian tà, thấy thế nào cũng không phải Linh Tiên. Đậu Chiêm Long cảm giác tay chân lạnh ngắt, không tự chủ được mà run lập cập. Trong sách có nói, Đậu Chiêm Long đoán không sai, Lâm Trung Lão Quỷ vốn là một thuật sĩ Giang Nam, ba mươi năm trước vào rừng sâu núi hoang nơi quan ngoại tránh họa, lại để Ngoại Đạo Thiên Ma chiếm thân thể, trà trộn vào Hoan Tử Thành, bóc giấy niêm phong trên cánh cửa, vào phủ ăn trộm linh đơn diệu dược, còn dùng chu sa khoanh tròn đứa trẻ trên bức họa, không ngờ xảy ra chuyện, bị nhốt trong phủ không thể thoát thân, trên người hắn không có thẻ bài, chỉ cần một bước ra khỏi cửa phủ, sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Trong phủ Hồ Tam Thái Gia không ăn không uống, toàn dựa vào con Ly miêu kia đi trộm chút cơm thừa canh cặn trong Hoan Tử Thành cho lão, thế mới không bị chết đói. Cực khổ đợi ba mươi năm, rốt cuộc chờ được Đậu Chiêm Long trên người có bảo vật. Lâm Trung Lão Quỷ hoa ngôn xảo ngữ một phen, mưu đồ che trời lấp đất, gạt Đậu Chiêm Long cõng lão ra ngoài. Vốn tưởng một đứa nhà nghèo, sinh ra ăn cỏ ăn trấu, làm gì có kiến thức? Chẳng phải người ta nói gì hắn cũng tin sao? Chỉ chờ ra khỏi cửa thành, sẽ lập tức giết chết hắn, đoạt lấy bảo vật. Nào hay thằng nhóc này nội tâm ngoắt ngoéo, đi đến cổng thành còn nổi lòng nghi ngờ, quay đầu lại phía sau, Lâm Trung Lão Quỷ nhìn sắc mặt Đậu Chiêm Long, lập tức hiểu rõ tâm tư của hắn, hai mắt chợt lóe hung quang, vươn tay bóp cổ Đậu Chiêm Long, mười ngón như lưỡi câu, vừa cứng vừa nhọn, chẳng khác gì móng quạ. Đậu Chiêm Long kinh hãi hét lên một tiếng, vội vàng ném ván giường ra xa. Lâm Trung Lão Quỷ chân vừa chạm đất, muốn chạy nhưng đã không kịp, sấm chớp ầm ầm nổi lên, từng tia sét chói lóa thi nhau giáng xuống, lão trốn không được tránh không xong, bị thiên lôi đánh trúng đầu, thân thể bén lửa bỏng rát, kêu la thảm thiết không ngừng!
Đậu Chiêm Long kinh hồn bạt vía, nhân cơ hội xông ra ngoài. Lúc này gà gáy trời sáng, ầm một tiếng cổng thành khép lại. Đậu Chiêm Long chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chờ hắn mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở trong ngôi miếu hoang ngoài bãi Tháp Hà, hầu bao cùng tẩu thuốc vẫn ở bên cạnh, thế nhưng thẻ bài đã bị hư hại, bích họa trên tường cũng không thấy đâu. Hắn thở dốc mấy hơi, lồm cồm bò dậy, vừa đi đến cửa miếu, đột nhiên gạch ngói ầm ầm rơi xuống, suýt nữa chôn vùi hắn bên dưới. Đậu Chiêm Long trong lòng phát lạnh, may mắn lao ra sớm một bước, bằng không khó giữ tính mạng! Hắn lăn lộn cả đêm, lại chịu rất nhiều kinh hoảng, hai tay trống trơn về đến nhà, tự an ủi chính mình: thuốc tốt khó trị bệnh nan y, tiền của phi nghĩa không dành cho người nghèo, tất cả như một giấc mộng, cùng lắm thì giống như trước kia, tiếp tục chịu khổ, gặp cảnh khốn cùng mà thôi.
Trong sách ngầm tiết lộ: Đậu Chiêm Long cho rằng một người một mèo đã bị thiên lôi đánh cho tan xác. Thật ra Lâm Trung Lão Quỷ cũng không chết, tuy nhặt lại được một mạng, nhưng gương mặt bị lửa đốt cháy một nửa, đành dùng da mèo vá lại, miệng cũng gắn lưỡi mèo, nói chuyện chẳng khác gì cưa ván gỗ, không dám lộ mặt thật cho người khác xem, trốn vào trong một ngôi mộ cổ ở Giang Nam, chờ người đại phú đại quý tiếp theo chết thay cho lão!
Còn tiếp…