TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

3.4 Đậu Chiêm Long

 Chương 3

ĐẬU CHIÊM LONG BẮN CHIM


4.

Đậu Chiêm Long trước lạ sau quen, lại theo lời Đậu Lão Đài nói, khiêng cành gai chạy một mạch đến thành Tây. Thời xưa cửa hàng vàng mã có thể mua bán trong ba giới Người-Thần-Quỷ, trước cửa bày một con ngựa giấy, xe giấy bồi buộc ở cột, dưới mái hiên treo tấm biển gỗ sơn đen rộng một thước, cao ba thước, trên đề ba chữ màu trắng “Phúc Thọ Trai”, hai bên là dòng chữ “Tế tố lăng nhân, xích đầu trác tử, hoàng phiên bảo cái, xa thuyền kiệu mã”. Kinh doanh nghề này thường tụ tập lại với nhau, sát vách là cửa hàng dịch vụ mai táng, thuê lều bạt, bán quan tài… bình thường không có việc gì, chẳng ai muốn tiến vào, đi ngang qua cũng ngại dính xui xẻo. Đậu Chiêm Long hai ngày ba bữa theo Chu Nhị Diện Tử nháo tang lễ, cũng không cố kỵ cửa hàng vàng mã, cất bước đi vào, chỉ thấy cửa hàng tuy không lớn, nhưng trên kệ xếp đầy hàng hoá, chồng chất lên tận nóc, màu sắc sặc sỡ, đủ loại kiểu dáng: xe hơi, xe ngựa, võng lọng ô dù, tiểu quỷ mở đường, kẻ hầu người hạ, cầu vàng cầu bạc, đồng nam đồng nữ, gậy đánh chó, đèn chiếu thi… tất cả đều bằng giấy, đủ mọi màu sắc. Giữa cửa hàng chừa ra một chỗ kê chiếc bàn dài, trên đặt đèn lồng, ở giữa thắp một ngọn nến, chiếu sáng toàn bộ cửa hàng. Lúc này bên trong không có ai khác, thợ may đang ngồi sau cái bàn, một tay cầm cây kéo, một tay giữ cái chặn bằng đồng, cong lưng cúi đầu cắt giấy. Đậu Chiêm Long từng vào ổ trộm cắp, trong lòng đã có tính toán, trực tiếp lôi ra Thiết Ban Cưu dính máu tươi, ném lên mặt bàn, mắt thấy ngọn nến thắp trong đèn lồng bỗng tối đi, bập bùng như sắp tắt đến nơi. Thợ may giật mình, trợn trừng đôi mắt như gà chọi, nhìn chằm chằm Thiết Ban Cưu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hoảng hốt hỏi Đậu Chiêm Long: “Tiểu gia, ta chưa từng trêu chọc ngài, hai ta không oán không thù, ngài làm vậy là ý gì?” Đậu Chiêm Long chìa tay ra nói: “Ngươi đưa ta một vật, ta lập tức rời đi!” Thợ may vẻ mặt đau khổ, cầu xin: “Tiểu gia, ngài mở to mắt ra mà nhìn, trong cửa hàng toàn là vàng mã/đồ liệm dành cho người chết, chẳng có vật nào đáng giá, ngài muốn cái gì cứ việc lấy đi…” Đậu Chiêm Long ngắt lời: “Không cần giả bộ hồ đồ, mau đưa ta xấp giấy vàng mã áp đáy hòm!” Còn chưa dứt lời, chợt nghe rắc một tiếng, thợ may ngã nhào khỏi băng ghế, hai tay xoa mông, miệng xuýt xoa rên hừ hừ. Đậu Chiêm Long bảo hắn đừng giả ngu, mau lấy giấy ra đây. Thợ may tự biết không thể qua loa đối phó, lại không thể trơ mắt nhìn ngọn nến lụi tàn, đành tự nhận xui xẻo, cúi đầu mở cái hòm kê sát chân tường, lấy ra một xấp giấy vàng mã thật dày, miễn cương đưa cho Đậu Chiêm Long.


Giấy làm vàng mã còn gọi là Hoả chỉ, chuyên đốt cho người chết, dùng đục cắt một chồng Hoả chỉ thành hình đồng tiền, ngoài tròn trong vuông, ngang dọc chỉnh tề, khi đốt tách ra thành tệp cho dễ dùng, cháy cũng sạch sẽ. Xấp giấy vàng mã áp đáy hòm của Thợ may vô cùng cũ nát, xem ra đã cất giữ nhiều năm, trên mặt giấy không chỉ in hình đồng xu mà còn vẽ rất nhiều bùa chú. Đậu Chiêm Long thầm cảm thấy kỳ quái: “Trước lấy cành gai, sau lấy Hoả chỉ, mấy thứ này có ích lợi gì? Chẳng lẽ dùng để hối lộ cô hồn dã quỷ?” Hắn không đoán được trong hồ lô của Đậu Lão Đài có thứ gì, nếu lão không chịu nói, ta cũng không cần hỏi, dù sao chủ ý đã quyết, không thấy con thỏ không thả ưng, không thấy thiên linh địa bảo, cành gai, giấy vàng mã, còn cả Thiết Ban Cưu, tuyệt đối không thể rời người.


Thời điểm Đậu Chiêm Long quay lại cửa thành đã là buổi trưa, trên đỉnh đầu mặt trời chói chang, mặt đường bị cơn mưa buổi sáng làm cho ướt nhẹp nay bốc hơi, khiến không khí càng thêm oi bức, dù vậy vẫn ngăn không ngăn nổi dân chúng dời ngày họp chợ, dưới chân tường thành mùi thịt thơm nức mũi, trước hàng quán có không ít người ăn cơm. Đậu Lão Đài cũng mua bánh nhân thịt, đùi gà, chia cho Đậu Chiêm Long cùng ăn, lại uống một bát lớn trà đặc. Xong xuôi, Đậu Lão Đài mới nói: “Ngươi đừng coi thường xấp giấy vàng mã, đó là tiền giấy của Âm Dương Quỷ Thần, cành gai kia cũng là bảo vật, không có Thiết Ban Cưu, làm sao chúng chịu chắp tay dâng tặng? Lúc trước ta đã nói, Thiết Ban Cưu là tà vật hại người, ai dính vào kẻ đó xui xẻo, ngươi cho ta, ta cũng không dám nhận, chỉ có thể cất trong hầu bao, khi sử dụng còn rất tốn sức lực. Ngươi ở Đậu Gia Trang bắn hạ Thiết Ban Cưu, đã thiệt hại một nửa dương thọ, có dùng cũng không sợ, ta không muốn dây dưa phiền phức, lại phải để ngươi đi thêm một chuyến!” Đậu Chiêm Long còn nhỏ, không hiểu thấu hai chữ “Sinh tử”, lại sợ nghèo đói, không để bụng việc cắt giảm tuổi thọ, chỉ nghĩ “Ta cũng không tham nhiều, làm đại tài chủ mười mấy hai mươi năm, còn sướng hơn ngàn năm làm ăn mày xin cơm”, cho nên không nghĩ nhiều, hỏi Đậu Lão Đài còn muốn lấy vật gì trong huyện thành.


Đậu Lão Đài bật cười ha ha: “Vẫn có câu ‘Cơm ngon không sợ ăn muộn, nồi tốt không sợ xẻng đục, tại ngã tư cửa Đông có hiệu cầm đồ Dụ Thông, Đại chưởng quầy với Nhị chưởng quầy là hai anh em ruột. Bề ngoài giống nhau như đúc, trên thân mỗi người đeo nửa miếng thẻ bài. Ngươi mang Thiết Ban Cưu vào đó, bất luận bọn họ trả giá bao nhiêu, ngươi cũng đừng nhận, chỉ cần thẻ bài trên người anh em bọn họ!” Lần này đến hiệu Dụ Thông, Đậu Chiêm Long thực sự không mấy tự tin. Mặc dù hắn chưa từng cầm đồ, nhưng cũng nghe qua quy tắc trong ngành này, ngươi muốn cầm mười lượng bạc, đưa ngươi hai lượng đã là không tồi, đồ vật tốt đến đâu, đến hiệu cầm đồ cũng bị hạ thấp giá trị, vải bông mềm mịn trở thành vải thô, lông chồn biến thành da dê cũ, trang sức bằng vàng, tơ lụa gấm vóc… cũng sẽ bị chê bai không đáng một xu, cái này gọi là “Mua ba, bán hai, làm như một”. Không nhẫn tâm không mở hiệu cầm đồ, từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị, trong mắt chỉ có tiền, chỉ chiếm tiện nghi không chịu thiệt, đã tham lam lại còn gian xảo, miệng lưỡi sắc bén không tha người, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết người, ta biết đối phó thế nào đây? Đậu Lão Đài mở miệng dỗ dành: “Đừng quá lo lắng, trong hiệu cầm đồ cũng thắp hai ngọn đèn dầu, một khi bị Thiết Ban Cưu làm tắt, hai tên chưởng quầy sẽ gặp đại họa, Thiết Ban Cưu đã dính máu của ngươi, không phải ngươi sẽ không ai lấy được, cho nên người cứ yên tâm, có Thiết Ban Cưu trong tay, bọn họ sợ còn không kịp, ai dám động đến sợi lông chân của ngươi?” Đậu Chiêm Long thấy cũng đúng, lúc trước Thủ lĩnh băng trộm cắp cùng Thợ may đều kiêng kỵ Thiết Ban Cưu, thiết nghĩ chủ hiệu cầm đồ cũng không gây nổi bao nhiêu sóng gió, qua thôn này sẽ không có cửa hàng, tên đã rời cung làm sao thu lại? Lại nói nếu bỏ dở giữa chừng, chẳng phải vịt ấp trứng gà - tốn công vô ích hay sao? 36 bái đều đã bái *, nhà họ Đậu có thể xoay người hay không, hết thảy đều dựa vào lần này! Đậu Chiêm Long trong lòng đã quyết, vừa định rời đi. Đậu Lão Đài bỗng gọi hắn lại: “Không vội, ta có câu này, ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ, lấy xong thẻ bài, không thể mang đi Thiết Ban Cưu, mặc kệ người ở đó nói thế nào, ngươi cũng đừng đụng vào nó, khụ khụ khụ khụ khụ…” Đậu Chiêm Long thấy Đậu Lão Đài ho đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng giúp lão vỗ lưng thuận khí: “Được rồi, được rồi, tôi đã hiểu, chỉ lấy thẻ bài, Thiết Ban Cưu để lại hiệu cầm đồ!” Đậu Lão Đài vừa ho khan vừa gật đầu, ra hiệu bảo hắn đi nhanh về nhanh.


*36 bái đều đã bái: câu bỏ lửng, ý nói đã bỏ ra rất nhiều công sức, trải qua rất nhiều trắc trở, chỉ kém một chút nữa là thành công.


Đậu Chiêm Long cơm no ấm bụng, lòng không hoảng hốt, khiêng cành gai, cầm Hoả chỉ cùng Thiết Ban Cưu, theo lời Đậu Lão Đài phân phó, nóng lòng chạy đến ngã tư cửa Đông. Chỉ thấy ven đường có một hiệu cầm đồ, mái cong ngói xám, cửa lớn sơn đen, phía trên treo biển hiệu màu đen, khắc ba chữ vàng “Dụ Thông Đương”, bên trong xây bức bình phong, trước cửa là ba bậc thang bằng đá xanh, trái phải treo hai xâu tiền đồng, trang trí bằng hai dải lụa màu đỏ tươi, đây là quy cách của hiệu cầm đồ. Vào thời nhà Thanh, nơi có thể cầm đồ được chia làm bốn cấp bậc: Hạng nhất kêu Điển phô, tiền vốn lớn nhất, thu nhận nhà cửa điền sản, hạng hai kêu Đương phô, hạng ba kêu Chất phô, cuối cùng chính là Áp điếm, lung tung thứ gì cũng thu, nhưng lại kiếm lời nhiều nhất, thời gian cầm cố cũng ngắn nhất. Trong đó Đương phô lại chia làm Hoàng đương, Quan đương, Dân đương, tạo thành thế chân vạc, từ vàng thỏi/vòng tay/tranh cổ/sách cổ trong phủ vương công quý tộc… cho đến quần áo vá/đệm chăn cũ trong nhà bá tánh nghèo khổ, đều được mang đến hiệu cầm đồ đổi tiền. Dụ Thông Đương thuộc về Quan đương, thời đó có quy củ gọi là “Nguyệt bất quá tam”, lợi tức hàng tháng không thể vượt quá ba phần, tuy nhiên thực tế lại cao hơn rất nhiều, chỉ cần đặt đồ vật lên mặt quầy, tiền lãi lập tức đảo chiều tăng mạnh, chính vì không muốn người ta chuộc lại. Huyện Nhạc Đình có lượng lớn thương nhân qua lại buôn bán, thường cần tiền bạc quay vòng, vì vậy hiệu cầm đồ làm ăn cũng rất lớn.


Đậu Chiêm Long bước lên bậc thềm, vòng qua bình phong, vào hiệu cầm đồ Dụ Thông, trước mặt là một dãy tủ quầy sơn đen cao bảy thước, vách ngăn kín mít, cái này kêu “Chèn ép”. Từ trên quầy cao nhìn xuống, cho dù ngươi mang vật hiếm lạ đến đâu, khí thế cũng bị ngăn chặn, chưa mở miệng đã nhụt chí ba phần, cho nên mới nói: hiệu cầm đồ là nơi dân chúng không muốn đến, nhưng lại không thể không đến. Trên tường phía sau tủ quầy gắn một đôi giá nến bằng đồng, mỗi bên cắm một ngọn nến, toả ánh sáng rực rỡ. Đậu Chiêm Long vươn cổ nhìn nửa ngày không thấy ai, nhón mũi chân đập lên mặt quầy: “Chưởng quầy chưởng quầy, ta muốn cầm đồ!” Phía sau tủ quầy có người chậm rãi thờ ơ đáp: “Cầm cái gì?” Đậu Chiêm Long chìa ra Thiết Ban Cưu dính máu: “Ngài tự mình xem đi!” Người nọ tiến lên phía trước, lộ ra một cái đầu, khoảng hơn 50 tuổi, tóc hoa râm, râu ba chỏm, vừa thấy vật trong tay Đậu Chiêm Long, giống như chuột thấy mèo, sửng sốt nửa ngày không dám nhận, quay đầu kêu lên: “Đại ca, mau qua đây!” Sau tủ quầy lại thò ra một cái đầu, xem chừng là Đại chưởng quầy, cũng hơn 50 tuổi, tóc hoa râm, râu ba chỏm, trên mũi gác cặp kính gọng đồng mắt thủy tinh, thấy Thiết Ban Cưu liền cả kinh, nhưng dù sao cũng là lão cáo già, trầm ổn xảo quyệt, liếc mắt nhìn Đậu Chiêm Long, còn tưởng là tên ăn mày, không biết nhặt ở đâu con chim sắt đến đổi tiền, lập tức nảy sinh ác ý, lạnh mặt mà nói: “Xin lỗi, tiểu huynh đệ, chúng ta không thu chim sắt, gần đây có hiệu cầm đồ, ngươi đi thêm về phía trước mấy bước, hỏi bên đó xem sao.” Đậu Chiêm Long thầm nghĩ: “Lão già này thực không nói lý lẽ, vật mình không thèm, còn muốn hố chết bạn cùng nghề? Người đâu mà độc ác như vậy?” Hắn mong phát tài mà tới, đương nhiên không thể vì Đại chưởng quầy nói một câu liền rời đi, gân cổ hỏi: “Hiệu cầm đồ còn kêu Bách Nạp Thương, từ trang sức vàng ngọc, đến kim chỉ khâu vá, không vật nào không nhận, hoặc là ngươi đừng treo biển mở cửa, nếu đã mở cửa vì sao không chịu thu đồ vật?” Đại chưởng quầy nói: “Lời này sai rồi, gia có gia pháp, làm gì cũng có luật lệ, mở hiệu cầm đồ là để kiếm lời, chưa bao giờ thu phế liệu.” Đậu Chiêm Long cãi lại: “Thiết Ban Cưu là đồ cổ, lại không bị hư hỏng, sao có thể kêu là sắt vụn đồng nát?” Nhị chưởng quầy bên cạnh chen vào một câu: “Chim sắt của ngươi chẳng khác gì cờ rách, bát mẻ, ô thủng, quạt gãy nan… có thể nói là bẩn thỉu rách nát, ném ra đường chẳng ai thèm nhặt, bọn ta không thu cũng có nguyên nhân.”


Đậu Chiêm Long bị chọc cho nóng nảy, ném Thiết Ban Cưu lên mặt quầy, lại nhìn hai ngọn nến trên tường, thoáng chốc đã trở nên tối sầm, lay động như sắp tắt. Nhị chưởng quầy xanh mặt, không dám hé răng. Đại chưởng quầy giận đến run người, nghiêm mặt mắng: “Cái thằng oắt con nhà quê láo toét, to gan dám đến Quan đương gạt tiền? Ta thấy ngươi chính là thắp đèn lồng trong hầm cầu - tự mình tìm đường chết, có tin ta giao ngươi cho nha môn, đánh hai mươi gậy hay không?” Đậu Chiêm Long cũng không chịu thua, trừng mắt nói: “Hai mươi gậy? Được đó, ta mới nếm qua cơm mỳ, chưa bao giờ ăn gậy, cũng muốn thử xem hai mươi gậy này có mùi vị gì! Mặt khác ta cũng khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên một trận đánh chết ta, bằng không chỉ cần ngươi không tháo biển đóng cửa, ta sẽ tới mỗi ngày, để xem mông ta cứng hay miệng ngươi cứng hơn? Được rồi, đừng lãng phí thời gian, hoặc là báo quan đánh chết ta, hoặc đưa thẻ bài ra đây!”


Đại chưởng quầy thấy Đậu Chiêm Long giở trò ăn vạ, mềm cứng đều không được, trên vai còn khiêng một cành gai, trong lòng liền minh bạch: “Ta thà cãi nhau với kẻ hiểu lý lẽ cũng không nói chuyện với đồ ngu dốt. Thiết Ban Cưu là tà vật, thằng nhóc như ngươi sao biết lợi hại trong đó? Chắc ngươi bị kẻ tầm bảo lợi dụng, tên kia bụng dạ khó lường, tuyệt đối không có ý tốt. Ta đưa ngươi mười thỏi bạc trắng, ngươi nghe ta khuyên một câu, mau mang Thiết Ban Cưu rời đi, cách kẻ tầm bảo kia càng xa càng tốt, bằng không dẫn lửa thiêu thân, hối cũng không kịp!” Lập tức lấy ra từ bên dưới tủ quầy mười thỏi bạc, tất cả đều là quan ngân, nói với Đậu Chiêm Long: “Đây là một trăm lượng bạc, đều cho ngươi hết, thế nào?” Đậu Chiêm Long không chút dao động, khoanh tay ngẩng đầu nhìn trần nhà. Đại chưởng quầy vỗ bốp một cái lên mặt quầy: “Trăm lượng bạc không vừa mắt ngươi, ta đổi thành trăm lượng vàng, được chưa?” Nói xong lại lôi từ dưới tủ quầy mười thỏi vàng ròng, óng ánh rực rỡ, khiến người hoa mắt. Đậu Chiêm Long thấy vậy, nói không động lòng là nói dối, thế nhưng hắn lại nghĩ: “Tổ tiên ta là chủ Can Tử Bang, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra tự biết đào hang, Đậu Chiêm Long ta không thể quá kém cỏi, trăm lượng vàng không phải quá nhiều, sẽ có một ngày xài hết, một khi lấy được thiên linh địa bảo, chính là tám đời ăn chơi cũng chẳng hết, tuyệt đối không thể vì cái nhỏ bỏ cái lớn, để người coi như ăn mày đuổi đi!”


Mặc cho Đại chưởng quầy dỗ dành khuyên bảo, lấy ra bao nhiêu thỏi vàng, Đậu Chiêm Long vẫn thờ ơ, chỉ cần thẻ bài trên người hắn. Hai vị chưởng quầy chẳng còn cách nào, ghé tai nhau thì thầm vài câu. Đại chưởng quầy thở dài một tiếng, cùng Nhị chưởng quầy tháo thẻ bài tuỳ thân, đặt lên mặt quầy. Đậu Chiêm Long vươn tay cầm lấy, hợp hai miếng thẻ bài làm một, chỉ thấy thẻ bài cũ kỹ, to bằng bàn tay, góc cạnh đều bị mài mòn, một mặt khắc hình tiền cổ, một mặt khắc hai hàng chữ nhỏ: chân dẫm long hổ địa, thân vào phát tài môn. Trông chẳng có gì đặc biệt, tuy nhiên theo ý Đại chưởng quầy, vật này còn đáng giá hơn tiệm cầm đồ của hắn, cho mười hòm vàng cũng tiếc không muốn đổi.


Hiện giờ cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài đều đã gom đủ, thực đúng là cá ươn tìm tôm thối, lừa què xứng cối vỡ, chẳng thứ nào nên hồn. Đậu Chiêm Long thầm nghĩ: “Kể ra cũng là chuyện tốt, cái này kêu tiểu tử ngốc xem Tranh Tết - nhìn bức nào cũng giống nhau, ba vật rách nát có thể gộp lại làm một sao? Không biết Đậu Lão Đài tầm bảo thế nào nữa?” Lập tức nói lời cảm ơn hai vị chưởng quầy, xoay người rời đi. Nhị chưởng quầy vội vàng kêu lên: “Dừng bước, xin hãy mang con chim sắt kia đi !”


Đậu Chiêm Long quay đầu, cười ha ha: “Ta cầm cũng vô dụng, ngươi cứ tiện tay vứt nó đi.” Hắn vừa bước đến đại môn, hai chưởng quầy liền đuổi theo sau lưng, vòng ra phía trước chặn đường, quỳ sụp xuống đất bái lạy, Nhị chưởng quầy vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi không thể nói chuyện vô tâm vậy chứ, cái gì mà kêu ta tiện tay vứt đi? Ta làm được sao? Giết người bất quá đầu chạm đất, thẻ bài ta cũng đã đưa ngươi, ngươi lại không mang chim sắt đi, sau này chúng ta làm sao sống sót?” Đại chưởng quầy cũng khẩn thiết: “Tiểu tổ tông, chúng ta xưa nay không oán không thù, xin rủ lòng thương xót!” Trên đường kẻ đến người đi, thấy hai vị chưởng quầy hiệu cầm đồ tuổi tác đã cao, lại quỳ xuống trước cửa van xin thằng nhóc con, không tránh khỏi bàn luận chỉ trỏ. Đậu Chiêm Long không đành lòng, vươn tay đỡ hai vị chưởng quầy đứng dậy. Nhị chưởng quầy khóc lóc van xin: “Tiểu gia, Thiết Ban Cưu còn ở trong phòng, xin hãy mang nó đi đi…” Đậu Chiêm Long nghĩ bụng: thẻ bài đã đến tay, việc gì phải dồn người ta vào chỗ chết? Lòng hắn đã quyết, vào hiệu cầm đồ lấy đi Thiết Ban Cưu, nhanh chóng quay lại cổng thành, hội hợp cùng Đậu Lão Đài.


Đậu Lão Đài giơ ngón tay, chỉ về phía hắn: “Có cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, việc này đã thành công một nửa! Thiết Ban Cưu… để lại hiệu cầm đồ rồi phải không?” Đậu Chiêm Long thản nhiên nói: “Không, bọn họ đã đưa tôi thẻ bài, còn quỳ bên đường khẩn thiết van xin, tôi không thể vì tầm bảo, mà đuổi tận giết tuyệt!” Đậu Lão Đài vẫn luôn khí định thần nhàn, đây là khí độ của kẻ tầm bảo, có thể chờ có thể nhịn, sự việc bao lớn cũng không nóng nảy, thế nhưng vừa nghe lời này, bỗng gấp đến độ trợn trắng mắt: “Ây da… Ngươi bị lừa rồi! Ta đã ngàn dặn vạn dò, sao ngươi đều coi như gió thoảng qua tai? Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng - coi trời bằng vung! Bọn chúng là Quan đương, hậu viện cung phụng thần vị, ta không thể chọc vào! Ngươi lưu lại Thiết Ban Cưu, mở hiệu cầm đồ vô cùng bận rộn, chờ đến khi rảnh tay, ta sớm đã lấy được thiên linh địa bảo, cao chạy xa bay, nhưng nay ngươi không để lại Thiết Ban Cưu, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta!”


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com