Chương 3
ĐẬU CHIÊM LONG BẮN CHIM
3.
Đậu Chiêm Long thấy Đậu Lão Đài khuất bóng, liền đi tới xưởng xay bột bỏ hoang sau thôn, nhét Thiết Ban Cưu bên dưới cối đá, kéo cỏ khô che khuất, chỉnh trang xung quanh một hồi, không nhìn ra chút sơ hở nào, lúc này mới vui vẻ đi bộ về nhà. Hắn chỉ là thằng nhóc mới lớn, nhưng tâm khí lại rất cao*, vốn tưởng người của Đậu Gia Trang sẽ khua chiêng gõ trống chào đón hắn từ xa, không thì cũng hướng hắn ôm quyền chắp tay, nói vài câu khách sáo, nào biết thôn dân cho rằng hắn bắn rơi quái điểu, bị dính tà khí, thấy hắn như trông thấy ôn thần, tránh còn không kịp, già trẻ lớn bé đều lánh mặt. Đậu Chiêm Long lòng ôm cục tức, hậm hực về nhà, trông thấy anh rể Chu Nhị Diện Tử, chỉ nói đã đem quái điểu ném xuống biển. Chu Nhị Diện Tử vừa được từ đường Đậu Gia Trang khen thưởng, có rượu có thịt có mồi nhắm, đang ngồi khoanh chân trên giường đất, trong phòng tràn ngập mùi rượu, khói bay mù mịt, khiến người sặc sụa, không mở được mắt, hắn ung dung nhấp ngụm rượu/nhai miếng thịt/rít hơi thuốc, nhịp nhàng không loạn, còn vươn tay kẹp miếng thịt đầu heo đưa cho Đậu Chiêm Long, thuận miệng nói có lệ vài câu: “Xá Ca Nhi làm không tồi, vì Đậu Gia Trang trừ bỏ tai hoạ, để ta truyền thêm cho mấy chiêu, sau này làng trên xóm dưới có việc gì cứ đến cầu ta!” Đậu Chiêm Long tâm sự nặng nề, chỉ cúi đầu ăn thịt, không nói thêm lời nào, sau đó quay về căn phòng nhỏ của mình, suốt đêm mơ mộng phát tài!
*Tâm khí cao: tương tự tâm cao khí ngạo, tự cho là mình có năng lực hơn người, coi nhẹ kẻ khác.
Sáng sớm hôm sau, trời giáng mưa phùn, phòng bên Chu Nhị Diện Tử vẫn còn ngáy khò khò, tỷ tỷ Xuân Hoa đã thức dậy từ sớm, bên cạnh là rổ kim chỉ, ngồi dựa tường giúp người ta khâu đế giày, bữa sáng của Đậu Chiêm Long đã làm xong, đặt ở bàn gỗ trên giường đất, chẳng qua là đồ ăn thừa của Chu Nhị Diện Tử ngày hôm qua. Đậu Chiêm Long ăn qua loa hai miếng, chạy tới xưởng xay bột bỏ hoang, lấy Thiết Ban Cưu nhét vào trong người, sau đó chạy đến ngã tư đầu thôn, ngồi xổm dưới gốc cây, vừa tránh mưa vừa chờ đợi. Qua nửa canh giờ, Đậu Lão Đài cưỡi lừa đen đi tới, vẫy tay kêu Đậu Chiêm Long lại gần: “Ta thấy hôm nay trời mưa ẩm ướt, còn sợ ngươi không tới.” Đậu Chiêm Long vuốt nước mưa trên mặt, nói: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đao hạ xuống đầu cũng không rụt cổ!” Đậu Lão Đài ho khan vài tiếng, lại hỏi Đậu Chiêm Long: “Có mang Thiết Ban Cưu đến không?” Đậu Chiêm Long vỗ ngực thẳng lưng: “Ngài yên tâm, ta còn phải dựa vào nó phát tài!” Đậu Lão Đài gật gù: “Chúng ta đi huyện thành một chuyến, cũng để ngươi mở mang tầm mắt, xem ta làm sao tầm bảo phát tài!” Dứt lời liền duỗi tay, túm Đậu Chiêm Long lên lưng lừa, thúc lừa đen đi trên quan đạo. Lúc này mưa tạnh trời quang, lừa đen càng phóng càng nhanh, Đậu Chiêm Long nghe gió thổi vù vù bên tai, trong lòng thấp thỏm không thôi, con lừa đen này trên đầu không có sừng, lưng không có vẩy, chở hai người sao còn đi nhanh như vậy?
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, Đậu Chiêm Long chăm chú nhìn lên, cổng thành trước mặt cao ngất, lỗ châu mai trên tường thành ngay ngắn chỉnh tề, hắn nhận ra đây là huyện thành, trước kia đã tới mấy lần, chẳng lẽ thiên linh địa bảo giấu ở nơi phố chợ ồn ào náo nhiệt? Đậu Lão Đài nét mặt không đổi, xuống lưng lừa đen, dẫn Đậu Chiêm Long vào thành. Phiên chợ địa phương họp một tháng ba lần, vào mùng 3, 13, 23, mưa gió sấm sét cũng không thay đổi. Hôm nay đúng ngày họp chợ, trong thành vô cùng nhộn nhịp, người bán hàng từ khắp nơi đổ về, vác sọt gồng gánh, nướng bánh bán mỳ, lỉnh kỉnh chén bát nồi chậu, về nhà thăm thân, đánh xe qua đường… đông như kiến cỏ. Đậu Chiêm Long đi đến ngã tư đường, xoay đầu nhìn quanh, ngó đông ngó tây, trợn to đôi mắt cú quan sát hai bên mua bán, chỉ thấy:
“Trù Đoạn Trang nằm cạnh Như Ý Quán,
Tứ Hợp Lâu đối diện Bát Bảo Trai;
Trước cửa quán trọ treo biển gỗ,
Trước cửa nhà tắm thắp đèn lồng;
Tiệm cơm bát đĩa bày la liệt,
Quán trà cốc chén để thành chồng;
Cửa hàng rượu có dòng chữ lớn,
Đỗ Khang mỹ tửu tuý Lưu Linh *!”
*Đỗ Khang mỹ tửu tuý Lưu Linh: điển tích Lưu Linh say rượu Đỗ Khang. Các bạn có thể tìm đọc trên mạng.
Có vị hỏi, bài vè ở đâu nhịp nhàng trôi chảy đến vậy? Lát sau, một tên ăn mày tay đàn miệng hát đi qua, đầu đội mũ hoa, thân mặc bao tải rách. Đậu Chiêm Long hoa mày chóng mặt, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, cửa hàng san sát, ra vào tấp nập, muốn ăn thứ gì cũng có, nam nữ già trẻ trên đường y phục sạch sẽ chỉnh tề, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đại tỷ mặc ngắn đưa nhị tỷ, nhị tỷ mặc ngắn đưa tam tỷ, tam tỷ mặc không vừa mới sửa lại cho hắn, ghép nối lung tung, miếng vá chồng chất, còn không bằng tên ăn mày xin cơm ven đường, không khỏi tự biết xấu hổ, chỉ hận “Có người ở lầu cao gác tía, có người chui thâm sơn cùng cốc”, chờ Xá Ca Nhi ta phát tài, sẽ đặt mua cho cả nhà chúng ta một thân quần áo đắt tiền, cưỡi ngựa ngồi kiệu đến huyện thành dạo phố, thỏa sức ăn chơi mua sắm! Một già một trẻ lang thanh khắp huyện thành, Đậu Lão Đài không nói làm sao tầm bảo, chỉ dẫn Đậu Chiêm Long đến một quán cơm ven đường, chọn cái bàn nhỏ ngồi xuống, gọi đậu hũ, bánh quẩy, bánh nướng áp chảo, không quên lấy đầy một đĩa dưa muối miễn phí. Lão ho đến lợi hại, nhưng vẫn không chậm trễ nhét thức ăn, chẳng qua có hơn phân nửa đồ ăn vào miệng, lại bị lão ho văng ra ngoài. Đậu Chiêm Long thấy Đậu Lão Đài không ngừng ho khan, lo lắng lão già này nghẹn một hơi, chết lăn ra đấy, vội hỏi thiên linh địa bảo đang ở đâu. Đậu Lão Đài cố tình nói khoác: “Thiên linh địa bảo, biến hóa khôn lường, người trần mắt thịt, có bày trước mặt cũng không nhận ra.”
Đậu Chiêm Long nổi lòng hiếu kỳ, hỏi Đậu Lão Đài từng lấy được bao nhiêu thiên linh địa bảo. Đậu Lão Đài nói: “Cả đời ta vào Nam ra Bắc, vật báu qua tay nhiều vô số kể! Đậu Chiêm Long tỏ vẻ buồn bực: “Nghe nói lấy được vật báu, có thể hưởng phú quý vô tận, sao không thấy ngài có nhà cao cửa rộng/ruộng tốt ngàn khoảnh? Vì cái gì lớn tuổi còn lang thang vạ vật, sống trong nhà tranh vách đất, mặc quần áo rách rưới, cưỡi con lừa đi thu tro đốt vàng mã? Đậu Chiêm Long nội tâm ngoắt nghéo, muốn nương câu chuyện, dò la mánh khoé tầm bảo. Tổ tiên nhà họ Đậu tầm bảo phát tài, sáng lập Can Tử Bang, nhưng lại không cho con cháu đời sau làm nghề này, một là tầm bảo khó mong chết già, hai là khắc chế không được tham niệm, có điều Đậu Chiêm Long không hiểu, lấy được một món thiên linh địa bảo, chẳng khác gì có được núi vàng, từ đây kẻ hầu người hạ, ăn trắng mặc trơn, mười đời hưởng không hết… mọi thứ đều nắm trong tay, tham thì ích gì, một bữa cơm có thể ăn hết một con bò sao? Việc gì phải bí quá hoá liều, tiếp tục tầm bảo? Đổi lại là ta, nếu phát tài lớn như vậy, mua một đại viện, cả nhà vào ở, việc gì cũng không cần làm, áo đến duỗi tay, cơm tới há mồm, một ngày ba bữa, ăn sung mặc sướng, chăn ấm nệm êm, cưới ba bốn bà vợ, sinh bảy tám đứa con, còn để lại cho đời sau mấy lu vàng, sao còn không biết đủ? Đậu Lão Đài giả bộ ngu ngơ, giọng điệu lừa phỉnh: “Nhóc con, ngươi có điều không biết, thiên linh địa bảo ta mang ngươi đi lấy thực không tầm thường, Ngọc Hoàng Đại Đế chưa chắc đã có…” Đậu Chiêm Long thầm mắng lão già chết tiệt, đường thẳng không đi - cứ thích quanh co lòng vòng! Hắn vểnh lỗ tai chờ nghe tiếp, thiên linh địa bảo gì mà lợi hại như vậy?
Trong lúc nói chuyện, người đến họp chợ ngày càng đông, Đậu Lão Đài vươn ngón tay, hỏi Đậu Chiêm Long: “Ngươi có nhìn thấy người kia hay không? Có biết hắn đang làm gì không?” Đậu Chiêm Long nhìn theo hướng tay Đậu Lão Đài, phát hiện một người đàn ông mặt rỗ đi trên đường, chừng 50 tuổi, thân mặc áo dài vải thô, vác trên vai một cây cờ hình tam giác, một tay cầm chiếc thanh la cũ nát cùng đèn lồng giấy, một tay dùng dùi gỗ, đi vài bước lại gõ vang một tràng, cao giọng hét lớn hai câu: “Che thật kỹ, giữ thật chặt, cẩn thận kẻ cắp móc túi trộm tiền… Che thật kỹ, giữ thật chặt…” Lúc trước, Đậu Chiêm Long theo Chu Nhị Diện Tử vào thành, từng gặp qua vị này trên đường, mỗi lần họp chợ, người này lại cầm cờ gõ thanh la đi khắp nơi, ban ngày cũng thắp đèn lồng, chỗ nào náo nhiệt liền chen vào chỗ đó. Có người nói hắn là quan phủ sai dịch, báo cho người dân trong chợ đề phòng trộm cướp; có người nói hắn không ăn cơm nhà quan, chỉ phát nguyện tích đức làm việc thiện mà thôi; còn có người nói hắn chơi bài thua hết tiền bạc, biến thành kẻ điên. Đậu Lão Đài tiến đến bên cạnh Đậu Chiêm Long, ghé tai nói nhỏ: “Thực ra hắn là kẻ cầm đầu băng móc túi!”
Thời xưa càng là nơi náo nhiệt, càng có nhiều kẻ trộm hại dân hại nước, cấu kết thông đồng hắc bạch lưỡng đạo, hàng tháng chuẩn bị sẵn một khoản tiền, hiếu kính nha môn quan lão gia. Cho dù bộ khoái/sai dịch trùng hợp có mặt, tận mắt nhìn thấy kẻ cắp móc túi ai, cũng sẽ quay mặt đi giả vờ không biết. Người bị trộm ngồi dưới đất khóc lóc nỉ non, khiến người qua đường quây xung quanh nhìn ngó chỉ trỏ, đáng tiếc chẳng ai giúp được hắn. Đậu Chiêm Long không xu dính túi, trước giờ không sợ kẻ cắp, thế nhưng nghe Đậu Lão Đài nói xong, liền cảm thấy không thể hiểu nổi: “Kẻ cắp gõ la khiến người đề phòng trộm cướp, chẳng phải vừa ăn cướp vừa la làng sao?” Đậu Lão Đài cười ha ha, lại dẫn đến một trận ho khan: “Khụ khụ khụ khụ… Kẻ cắp áp sát khổ chủ, đơn giản chỉ bằng một cái va chạm, thừa cơ móc túi, có điều phố chợ đông đúc, chỗ mọi người để tiền cũng không giống nhau: thắt hầu bao, nhét trước ngực, dắt lưng quần… từ bên ngoài không thể nhìn ra, mọi người thấy ai đó gõ thanh la nhắc nhở, cho rằng trong chợ có trộm cắp, vội vàng sờ soạng nơi mình để tiền, nào biết đi phía sau kẻ gõ thanh la, có ít nhất mười mấy tên móc túi, ai sờ chỗ nào, chúng đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ cần đi lướt qua, túi tiền liền biến mất!” Đậu Chiêm Long giật mình tỉnh ngộ: “Hừ, trộm hô bắt trộm, quả thực là gan to bằng trời, dân chúng an phận thủ thường, nằm mơ cũng không ngờ chiêu trò của kẻ cắp! Thế nhưng trong túi ta không có tiền, một không sợ trộm-hai không sợ cướp, sáng sớm vào huyện thành, rốt cuộc để tầm bảo hay là bắt trộm?”
Đậu Chiêm Long vốn định hỏi kỹ hơn việc tầm bảo, nhưng vừa mở miệng lại bị Đậu Lão Đài vòng trở về. Không hổ là gừng càng già càng cay. Đậu Lão Đài không chịu làm rõ ngọn ngành, thong thả ung dung nói với Đậu Chiêm Long: “Tầm bảo nào có dễ như vậy? Không kiên nhẫn không có mắt nhìn, sao lấy được thiên linh địa bảo? Chúng ta chẳng có gì ngoài một con Thiết Ban Cưu, thời cơ chưa tới, gấp gáp cũng vô dụng. Ta nói thật cho ngươi biết, thiên linh địa bảo không ở trong thành, muốn phát tài phải gom được ba vật, cái này kêu Bảo Dẫn Tử, lần lượt lấy từng thứ, không thể nóng vội. Trước tiên, ngươi bám theo kẻ cầm đầu băng móc túi, nhìn từ xa chớ để hắn phát hiện. Lát nữa thôi, bọn chúng khẳng định sẽ về hang ổ chia chiến lợi phẩm, ngươi tìm cơ hội lẻn vào, dùng mỏ Thiết Ban Cưu đâm thủng bàn tay, lấy máu tươi bôi lên Thiết Ban Cưu, sau đó đặt xuống đất, kẻ cầm đầu sẽ hoảng sợ, bất luận hắn cầu xin thế nào, hứa cho bao nhiêu chỗ tốt, ngươi cũng không thể bị cám dỗ, chỉ cần cây cờ hắn treo phèng la, hắn tuyệt đối không dám không cho, sau khi đắc thủ, ngươi cầm theo Thiết Ban Cưu cùng cây cờ, đến cửa thành cửa tìm ta! Đậu Chiêm Long hỏi: “Ngài muốn tôi đi một mình sao?” Đậu Lão Đài gật đầu nói: “Đúng vậy, ta phải nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, có đủ can đảm hay không, nếu mấy tên trộm cũng không đối phó được, sao dám mang ngươi đi lấy thiên linh địa bảo?”
Từ nhỏ Đậu Chiêm Long đã gan to mật lớn, tính tình cũng cổ quái, lòng thầm nghĩ: “Cứ tin Đậu Lão Đài một lần, cùng lắm thì bị đánh một trận, đánh đau thì ta kêu, bọn chúng là kẻ trộm, chắc cũng không muốn lấy mạng ta đâu.” Vì thế theo lời Đậu Lão Đài, nhìn chằm chằm tên cầm đầu băng móc túi, lặng lẽ theo đuôi đi khắp nơi. Tên kia vác cờ gõ phèng la, dạo quanh chợ hai lượt, sau đó vòng vèo đến một sân viện hẻo lánh ở đông thành, nhìn trái nhìn phải không có ai, lúc này mới đẩy cửa bước vào. Không quá thời gian nửa chén trà, lại có hai mươi mấy thằng nhóc ăn mặc rách rưới, liên tiếp vào sân. Đậu Chiêm Long xác định nơi đây là hang ổ trộm cắp, lấy hết can đảm, cúi đầu theo đám đàn em vào bên trong, chẳng ai thèm để ý đến hắn. Trong viện có mấy gian phòng rách nát, chính giữa đặt một tảng đá lớn. Đám đàn em lần lượt móc tiền, để toàn bộ lên trên tảng đá, có đứa không trộm được gì, tự mình đi đến trước mặt thủ lĩnh, tụt quần quỳ xuống chờ đánh. Tên cầm đầu đã chuẩn bị sẵn một chậu nước muối, bên trong ngâm dây mây, hắn cầm lên, hung hăng quất vào đùi vào mông đàn em. Một ngày không trộm được quất ba roi, hai ngày vẫn không trộm được tăng lên sáu roi, dây mây ngâm nước muối dai vô cùng, bẻ cong cũng không gãy, một roi xuống chính là da tróc thịt bong. Kẻ bị đánh nhe răng trợn mắt, không dám kêu thành tiếng, bằng không sẽ bị đánh tiếp. Tên cầm đầu thủ đoạn tàn nhẫn, đàn em nào dám phản kháng, đánh một trận, bỏ đói ba ngày vẫn là nhẹ, trời nóng buộc ở bãi cỏ cho muỗi đốt, trời lạnh bắt đứng giữa sân hứng gió đến lạnh cóng, đánh chết tươi tại chỗ cũng không hiếm. Đám đàn em chỉ có thể nén giận nhận mệnh, lần lượt giao ra vật lấy được, tên cầm đầu còn muốn lục soát người một lượt mới thôi. Theo quy củ của dân trộm cắp, kẻ móc túi không được tự ý lưu lại một xu, túi đựng tiền cũng không thể vứt, phải nộp lên toàn bộ, tên cầm đầu sẽ giữ lại ba ngày. Vì sao phải làm như vậy? Để phòng ngừa trong đó có tài vật của quan to hiển quý, vạn nhất người ta truy cứu đến cùng, trộm thế nào phải trả lại y nguyên. Nếu người bị mất tiền đi nha môn báo quan, tên cầm đầu lập tức tiêu huỷ tang vật, bởi kẻ chân chính mất của, tuyệt đối sẽ không đi báo quan.
Hai mươi mấy tên móc túi lần lượt nộp lên tang vật, đứng thành hàng bên cạnh tảng đá. Ai không đưa liền bị đánh, cuối cùng chỉ còn lại một mình Đậu Chiêm Long đứng ngây ngốc tại chỗ, khiến mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn. Đám ăn trộm đánh giá Đậu Chiêm Long, không rõ hắn đang làm gì, cũng không ai nhận ra hắn. Kẻ trộm tuy hèn mọn, nhưng nếu có người lạ vào hang ổ trong lúc chúng chia của, sẽ không hỏi xanh đỏ đen trắng, sôi nổi xắn tay vén áo, vây quanh đánh hội đồng. Việc đã đến nước này, Đậu Chiêm Long đã không còn đường lui, căng da đầu kêu lên: “Khoan hãy động thủ! Các ngươi xem đây là cái gì?” Hắn lôi ra Thiết Ban Cưu, dùng mỏ nhọn đâm thủng bàn tay, bôi máu tươi lên quái điểu, sau đó đặt xuống đất. Nói ra cũng thật kỳ quái, đèn lồng treo trên cột cờ lập tức tối sầm, ngọn lửa chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành. Tên cầm đầu thấy thế sợ đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt tan rã, hồi lâu sau bình tĩnh trở lại, phất tay đuổi đám đàn em ra ngoài, sau đó hướng Đậu Chiêm Long ôm quyền: “Tiểu huynh đệ, ta đã hiểu, tiền hôm nay kiếm được đều đưa hết cho ngươi, ngươi mang con chim sắt này đi, từ nay về sau, ngươi đi đường lớn, ta đi cầu độc mộc, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi thấy thế nào?” Vừa rồi Đậu Chiêm Long còn lo lắng thấp thỏm, lúc này thấy đối phương bị Thiết Ban Cưu dọa cho mất mật, mới biết Đậu Lão Đài không nói ngoa, trong lòng cũng tự tin thêm vài phần, hướng về phía tên cầm đầu cười hắc hắc, mắng: “Khốn kiếp, ai thèm đồ trộm cắp của ngươi? Mau đưa cờ cho ta!” Tên cầm đầu vừa nghe liền sửng sốt, tiếp theo vẻ mặt phẫn uất nhìn Đậu Chiêm Long, lại nhìn qua Thiết Ban Cưu, mím môi lắc đầu, do dự nửa ngày, đấm một quyền lên tảng đá, than thở một hồi, ủ rũ cụp đuôi tháo xuống đèn lồng: “Coi như ta xui xẻo, cờ đưa cho ngươi, mau mang con chim sắt này đi đi!”
Đậu Chiêm Long tiếp nhận cây cờ, tháo xuống lá cờ tam giác cùng phèng la, phát hiện thì ra cán cờ là một cành gai, chẳng qua to hơn rất nhiều so với cây gai bình thường, mọc đầy hai đầu bờ ruộng, trông chẳng có gì đặc biệt, không biết vì sao Đậu Lão Đài lại muốn dùng cành gai tầm bảo? Vì sao tên cầm đầu lại sợ đèn lồng bị tắt? Nơi thị phi hắn không dám ở lâu, nhét Thiết Ban Cưu vào lòng ngực, vác cành gai, vội vã rời khỏi hang ổ trộm cắp, chạy tới cửa thành hội ngộ cùng Đậu Lão Đài.
Đậu Lão Đài ngồi xổm ven đường hút tẩu thuốc, thấy Đậu Chiêm Long lấy được cành gai, vừa cao hứng liền ho khan: “Khụ khụ khụ…tốt lắm, vật đầu tiên đã đến tay, ngươi lại đi cửa hàng vàng mã ở thành Tây một chuyến, cửa hàng kia không chỉ bán vàng mã, còn bán đồ liệm người chết, thợ may là một tên mắt lác, danh tiếng chẳng ra gì, ban ngày bồi hàng mã, ban đêm đào mộ cổ. Ngươi cầm Thiết Ban Cưu qua đó, hỏi hắn lấy tập giấy vàng mã áp đáy hòm, lúc trước doạ kẻ cầm đầu băng móc túi thế nào, giờ cứ làm y như vậy!”
Còn tiếp…