TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

3.5 Đậu Chiêm Long

 Chương 3

ĐẬU CHIÊM LONG BẮN CHIM


5.

Đậu Chiêm Long nghe Đậu Lão Đài nói vậy, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm, bởi hắn từng nghe nói, tầm bảo có ba điều kiêng kỵ: Một kỵ tiết lộ ngọn ngành, hai kỵ vi phạm lời thề, ba kỵ nói dối. Có một số lời không thể nói, tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ, vội hỏi Đậu Lão Đài: “Hay tôi lại qua đó một chuyến, để Thiết Ban Cưu lên mặt quầy?” Đậu Lão Đài dậm chân, nói: “Ta đi cùng ngươi!” Hai người cưỡi lừa đen, vội vàng chạy đến ngã tư phố, tới nơi liền trợn tròn mắt, cửa lớn hiệu cầm đồ Dụ Thông đóng chặt, biển hiệu cũng đã tháo xuống!


Mở hiệu cầm đồ phải tuân theo quy tắc, một năm 365 ngày, bất kể gió giật sét đánh, mưa rơi tầm tã, trời đất âm u, cũng không thể nghỉ. Thứ nhất: sợ chậm trễ người ta chuộc đồ, để người mượn cớ dèm pha; thứ hai: người đến cầm đồ đều là lửa sém lông mày, cần tiền dùng gấp, cho nên nói hiệu cầm đồ cũng giống như hiệu thuốc, không thể đóng cửa dù chỉ một ngày. Đậu Chiêm Long vừa đi vừa thắc mắc, trước sau chưa đến nửa canh giờ, vậy mà hiệu cầm đồ Dụ Thông lại đóng cửa gỡ chiêu bài. Đậu Lão Đài mặt như tro tàn, không kịp giải thích với Đậu Chiêm Long, thúc giục lừa đen, nhanh chóng rời khỏi thành, trốn vào nơi đồng hoang. Lừa đen chạy như bay, chở hai người đến chỗ ở của Đậu Lão Đài, cách Đậu Gia Trang không xa, nơi đây rất hẻo lánh, chỉ là một gian nhà tranh vách đất, xung quanh có mấy cây dâu cao lớn. Hai người xuống lừa, buộc ở cổng, đẩy cánh cửa gỗ xiêu vẹo, trong nhà cũng rách nát, khắp nơi là cành khô cỏ dại, chính giữa có hai băng ghế, trên đặt một chiếc quan tài trống rỗng, trông thế nào cũng không phải nơi dành cho người ở.


Đậu Lão Đài nhíu chặt chân mày, vừa ho khan vừa nói với Đậu Chiêm Long: “Hiện giờ ta cũng không gạt ngươi, tên cầm đầu băng móc túi, tên thợ may bán vàng mã cùng hai anh em chủ hiệu cầm đồ, bốn người một bọn, toàn là lòng tham không đáy, rắp tâm bất chính, âm thầm thờ phụng bốn ngọn nến kỳ quái. Hai ta vì tầm bảo phát tài, đoạt đi cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, phá hỏng việc lớn của chúng. Tên cầm đầu cùng thợ may còn dễ nói, riêng hai anh em chưởng quầy kia thủ đoạn khôn lường, ta cũng không đối phó được.”


Đậu Chiêm Long tự biết chọc đại họa, hối hận không thôi, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Đậu Lão Đài lắc đầu, nói với Đậu Chiêm Long: “Kẻ tầm bảo lấy được vật báu, tranh chính là cơ duyên, đoạt chính là vận số, đây là điều quỷ thần cấm kỵ, sớm muộn không tránh khỏi tai hoạ, việc có thành có bại, người có lúc thăng lúc trầm, âu cũng là số mệnh ban tặng, không thể trách ngươi. Chỉ là sau khi ta chết, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, hai ta từng hợp tác, ngươi tin tưởng ta, ta cũng không thể hại ngươi mất mạng. Lát nữa ta chui vào quan tài, ngươi để Thiết Ban Cưu vào trong, sau đó tìm chỗ trốn. Đêm nay, bọn chúng sẽ dùng lôi hỏa đánh ta, nhớ kỹ, bất kể trong phòng có động tĩnh lớn bao nhiêu, ngươi cũng không cần hoảng hốt, tất cả cứ để ta xử lý. Có tà vật Thiết Ban Cưu bên người, cho dù ta khó thoát cái chết, bọn chúng cũng phải bù vào đó bốn mạng! Chờ đến khi gà gáy ba lần, có lẽ ngươi sẽ nhặt được bốn cây nến dưới đất, tuy không phải pháp bảo, nhưng không chừng còn có chút tác dụng, sau đó ngươi lại vào nhà, lấy đi bảo vật của ta, nhớ luôn mang theo bên người…” Đậu Chiêm Long trong lòng cả kinh, nhớ đến di huấn của tổ tiên, hậu nhân không thể tầm bảo, giờ phút này sao dám đồng ý với Đậu Lão Đài? Thấy hắn do dự, Đậu Lão Đài bỗng ho khan một trận, lại nói: “Ngươi nghe cho kỹ, trong ngôi miếu hoang ở bãi Tháp Hà phía nam Đậu Gia Trang có một tòa thành cổ, bình thường không nhìn thấy, ba mươi năm mới hiện ra một lần, gom đủ cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, mới có thể vào thành lấy bảo vật. Đêm trăng tròn tháng sáu năm nay, tòa thành này sẽ xuất hiện, đến lúc đó ngươi đốt giấy vàng mã, dùng cành gai chọc mở cửa thành, có thẻ bài trong tay, ai cũng không dám động vào ngươi. Trong thành một tòa phủ đệ, trước cửa dán giấy niêm phong, ngươi vái lạy ba lần, giấy niêm phong sẽ tự động rơi xuống. Sau khi vào phủ, đừng lấy gì hết, tìm gian phòng ở nơi sâu nhất, trong phòng có một cái chậu đồng, một chiếc gương đồng, một ấm trà. Chậu đồng là Tụ Bảo Bồn, khiến ngươi vinh hoa phú quý; gương đồng là Kính Bát Quái, để ngươi biết trước số mệnh; ấm trà là Tử Kim Hồ, giúp ngươi luôn bình an vô sự. Nên nhớ, chỉ được lấy một vật. Lúc trước ngươi bắn rơi Thiết Ban Cưu, đã hao tổn một nửa dương thọ, lấy ấm đồng giữ mạng, lấy chậu đồng phát tài, hay lấy gương đồng xem thấu càn khôn, đều do ngươi tự quyết định!”


Đậu Chiêm Long chỉ là thằng nhóc nhà quê nghèo khổ, có thể hiểu được bao nhiêu? Nghe xong đầu óc mờ mịt, bãi Tháp Hà cách Đậu Gia Trang không xa, lúc trước hắn từng đến đây bắt ếch, chỉ thấy một ngôi miếu hoang đổ nát, làm gì có thành cổ? Lại tự trách mình không nghe Đậu Lão Đài nói, khiến lão chọc phải họa sát thân, trong lòng hối hận vạn phần, sống mũi cay cay, nước mắt lã chã. Đậu Lão Đài nói: “Ngươi không cần khóc, chính sự còn chưa nói xong đâu, nơi đó ba mươi năm mới hiện ra một lần, tận dụng thời cơ, cơ hội qua đi sẽ không quay lại. Không chỉ mình ta, tên cầm đầu băng móc túi, thợ may bồi hàng mã, anh em chưởng quầy mở hiệu cầm đồ cũng đã đợi nhiều năm, oán hận chất chứa lâu ngày sâu như biển, bọn hắn không buông tha ta, ta cũng sẽ kéo bọn hắn làm đệm lưng. Chỉ tiếc bảo vật trên người ta… thực không đành lòng để nó chôn vùi trong bụi đất. Ngươi không ngại thì cứ lấy đi, từ đây không thể rời thân, nó dính ngươi linh khí, qua khoảng dăm ba năm, có lẽ còn có thể sống lại. Cho dù ngươi lấy được thiên linh địa bảo, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng vẫn không tránh khỏi khó khăn trở ngại, vạn nhất tương lai gặp phải cảnh mã cao đăng đoản - tình thế lưỡng nan, không thể vượt qua, ngươi cắt mạch máu, nhét báu vật vào trong, không chừng có thể cứu ngươi một mạng, ngoài ra còn có hầu bao, sổ ghi chép, tẩu thuốc, tất cả đều được truyền lại từ các bậc lão nhân, rơi vào tay người khác cũng vô dụng, mà kẻ ăn chén cơm tầm bảo, không thể rời thân mấy thứ này…” Vừa nói vừa tháo xuống hầu bao, tính cả tẩu thuốc cán dài, hết thảy đưa cho Đậu Chiêm Long. Đậu Chiêm Long gạt nước mắt, tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy hầu bao vải thô, tẩu thuốc mòn vẹt, sổ ghi chép tràn ngập bút tích quái lạ, một chữ hắn cũng không nhận ra, còn kẹp mấy con lừa cắt bằng giấy trắng, trông vô cùng kỳ dị. Lại nhìn tẩu thuốc, cán dài bằng gỗ mun, nồi đồng, thời xưa đàn ông thường dùng tẩu thuốc ngắn, dài chưa đầy một thước, tuỳ ý dắt bên hông, mang đi đâu cũng tiện. Tẩu thuốc của phụ nữ thì khác, dài chừng bốn năm thước, ngồi khoanh chân trên giường đất, có thể vươn tay chạm đến chậu than châm lửa, muốn lấy thứ gì, lười không đứng dậy, có thể dùng cán tẩu câu móc. Tẩu thuốc của Đậu Lão Đài cán bằng gỗ mun, dài hơn ba thước, đầu ngậm bằng mã não, treo lủng lẳng một cái túi thêu hoa đựng lá thuốc, nồi đồng vừa to vừa dày, dưới đáy đúc bốn chữ “Chiêu tài tiến bảo”. Đậu Lão Đài lại nói: “Bỏ thiên linh địa bảo vào hầu bao, ngoại trừ bản thân ngươi, không ai có thể lấy ra, chẳng qua ngươi mang theo tẩu thuốc, nếu không trấn áp được hầu bao, thiên linh địa bảo sẽ chạy mất. Được rồi, ta chỉ nói đến đây, còn lại ngươi tự mình giải quyết!”


Đậu Chiêm Long tâm loạn như ma, nghe cũng không phải/không nghe cũng không phải, dưới sự thúc giục của Đậu Lão Đài, hỗ trợ mở nắp quan tài. Đậu Lão Đài tháo bỏ giày vớ, chỉ để chân trần, dẫm ghế dài trèo lên, nằm ngay ngắn trong quan tài. Đậu Chiêm Long theo lời chỉ dẫn, đặt Thiết Ban Cưu lên người Đậu Lão Đài, sau đó đóng nắp quan tài, thu thập tất cả, đóng cửa ra ngoài, khom lưng chui vào đống cỏ khô dưới gốc cây dâu. Trong lòng ngổn ngang, đủ loại cảm xúc, vốn tưởng đi theo Đậu Lão Đài tầm bảo phát tài, nào biết ông trời mưa gió thất thường, thiên linh địa bảo còn chưa thấy đâu, Đậu Lão Đài đã mất mạng, lại nhớ tỷ tỷ thường xuyên dặn dò, Đậu Lão Đài dùng bảo vật rửa mắt cho hắn, nếu ân nhân vì hắn mà chết, quay về biết ăn nói thế nào với tỷ tỷ…


Đang lúc suy nghĩ lung tung, chợt nghe mấy tiếng lừa hí, Đậu Chiêm Long hồi phục tinh thần, nhớ đến con lừa còn buộc ở cửa, Đậu Lão Đài không nói có thả nó hay không, nhân lúc đối phương còn chưa tới, phải chăng nên vào nhà hỏi một tiếng? Đậu Chiêm Long chui ra từ đống cỏ khô, phát hiện trời đã tối đen, cuồng phong đột ngột nổi lên cuồn cuộn, khiến cho cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt. Lừa đen có vẻ bị kinh hách, đá hậu giật cương, chạy mất tăm. Chớp mắt, từ trong âm phong giáng xuống bốn ngọn Quỷ hỏa*, chập chờn bay quanh gian nhà đổ nát. Đậu Chiêm Long kinh hãi, vội vàng chui vào đống cỏ khô, thu gọn thân mình, trừng đôi mắt cú, từ khe hở quan sát bên ngoài, chỉ thấy bốn ngọn Quỷ hỏa xoay vài vòng, hợp lại thành một quả cầu lửa thật lớn, ầm một tiếng phá mở cửa gỗ, lao vào trong phòng, ngọn lửa cuồng nộ bao trùm quan tài, ngay sau đó phát ra một tiếng nổ lớn, chẳng khác gì trời sụp đất nứt, chấn đến vách tường, khung cửa rung lên bần bật, xà nhà kêu răng rắc, rơm rạ ào ào rơi xuống, quả cầu lửa hóa thành vô số tia lửa dần lụi tàn, trong ngoài im lặng như tờ, hoàn toàn không phát ra âm thanh nào nữa.


*Quỷ hỏa: hay còn gọi là Ma trơi, lần này Jess không dịch “Ma trơi” mà để nguyên “Quỷ hỏa” cho chanh sả ah :)


Cho đến khi gà gáy canh ba, sắc trời chưa tỏ, quạ đen trên cây kêu đến thê lương, gió lạnh thổi qua, không gian càng thêm vắng vẻ đìu hiu. Đậu Chiêm Long lấy hết can đảm, chui ra khỏi đống cỏ khô, quả nhiên tìm được bốn ngọn nến trên bậc thềm, dài khoảng một tấc, tương tự như ngọn nến thắp trong linh đường. Hắn đi vào phòng, chỉ thấy trần nhà, bốn bức tường đều cháy đen, toàn bộ quan tài cùng Đậu Lão Đài, cả hai băng ghế kê bên dưới, đều đã hóa thành tro bụi. Trên mặt đất có một thứ, Đậu Chiêm Long cầm lên, lau sạch tro bụi, thì ra là một cục thịt màu xám, vẫn còn độ ấm, chắc là bảo bối trên người Đậu Lão Đài, vì thế hắn quỳ xuống, bái lạy đống tro tàn kia vài cái. Chờ đến khi trời sáng hẳn, hắn đi đến xưởng xay bột bỏ hoang, tìm nơi cất giấu cành gai, giấy vàng mã, thẻ bài, hầu bao, sổ ghi chép, tẩu thuốc, cùng với bốn ngọn nến, xong xuôi liền rời đi. Trùng hợp, Chu Nhị Diện Tử ở bên ngoài lêu lổng một đêm, đang ư ử hát bậy bạ, nghênh ngang về nhà, hai người nối đuôi nhau vào cửa. Xuân Hoa tưởng Đậu Chiêm Long đi cùng anh rể, Chu Nhị Diện Tử cho rằng Đậu Chiêm Long thức dậy sớm, ai cũng không nhiều lời. Sau đó nghe người ta nói, huyện thành xảy ra việc lạ, chỉ trong một đêm, anh em chưởng quầy hiệu cầm đồ Dụ Thông, thợ may bồi vàng mã, còn cả người vác cờ gõ phèng la hô “Đề phòng trộm cắp”, đều chết bất đắc kỳ tử, ai nấy thất khiếu đổ máu, trạng thái tử vong vô cùng đáng sợ, dân chúng truyền tai nhau, bàn luận sôi nổi, thế nhưng chẳng ai tìm ra nguyên cớ. Đậu Chiêm Long trong lòng hiểu rõ, lại không thể tiết lộ, sở dĩ ban ngày hắn dám lừa gạt mấy thứ kia ở huyện thành, không chỉ ỷ vào Thiết Ban Cưu, mà còn vì có Đậu Lão Đài chống lưng, giờ đã mất chỗ dựa, bảo hắn một mình đến bãi Tháp Hà lấy thiên linh địa bảo lúc nửa đêm, sao hắn có thể không run sợ? Huống chi tổ tiên nhà họ Đậu có di huấn, hậu nhân không được hành nghề tầm bảo, kết cục của Đậu Lão Đài, hắn cũng thấy rõ ràng, sắp đến ngày mười lăm tháng sáu, không thể chần chừ thêm được nữa.


Lại nói, anh rể Đậu Chiêm Long - Chu Nhị Diện Tử suốt ngày ăn chơi lêu lổng, nách kẹp quả hồng* - chưa thấy ai “lười” như vậy, chẳng bao giờ mang tiền về nhà, ngược lại còn lấy đi, hết thảy đều trông cậy vào tỷ tỷ Xuân Hoa bị bại liệt của hắn, làm chút việc vặt, miễn cưỡng nuôi gia đình sống qua ngày, chẳng may gặp năm mất mùa, trong nhà thường xuyên không có gì ăn, phải vay mượn hàng xóm, bà con họ hàng. Một ngày, tỷ tỷ Xuân Hoa nhìn chút lương thực còn lại trong lu, nấu bát cháo loãng cũng không đủ, đành gọi Đậu Chiêm Long qua nhà Ngũ thúc vay tiền. Đã liên tiếp mấy ngày nàng không ăn no, hữu khí vô lực mà nói: “Luận bối phận, ta kêu người ta một tiếng ‘thúc’, trước sau đã mượn vài lần, không thể vác mặt đi thêm lần nữa, đệ thay tỷ qua đó một chuyến vậy...” Thật lòng, Đậu Chiêm Long không muốn đi, trên đời này, ngửa tay xin tiền là khó nhất, huống chi hắn không muốn người khác nhìn thấy bàn tay mình có màng, nhưng lại không nỡ nhìn tỷ tỷ khó xử, vì vậy đành căng da đầu, đi đến nhà Ngũ thúc.


*Nách kẹp quả hồng - chưa thấy ai “lười” như vậy: câu nói bỏ lửng, có ý mỉa mai của người Bắc Kinh, thường dùng để mắng người khác lười biếng.


Quả hồng xanh có vị chát, muốn ăn thì phải “ngâm hồng”, “ngâm hồng” = “lãm thị”. Chữ “lãm” đồng âm với “lãn” có nghĩa là “lười”. 

=> câu nói “Nách kẹp quả hồng - chưa thấy ai ngâm (lãm) như vậy”  sẽ được hiểu chệch thành “Nách kẹp quả hồng - chưa thấy ai lười (lãn) như vậy”.



Quả hồng - Thị tử

VN mình gọi là Hồng ngâm


Giữa trưa, Ngũ thúc - Ngũ thẩm đều ở nhà, hai vợ chồng đang cán bột làm mỳ sợi, trên bàn để một chậu lớn nước sốt mỳ trộn bốc khói nghi ngút, bên cạnh còn bày mấy đĩa dưa chuột thái sợi, ngọn xoan hôi, rau chân vịt, đậu xanh đậu vàng, tỏi ngâm dấm. Ngũ thẩm thấy Đậu Chiêm Long vào cửa, mặt dài ra còn hơn mặt lừa, hỏi hắn đến làm gì. Đậu Chiêm Long tuy là trẻ con, nhưng cũng hiểu thế nào là mặt mũi, không dám nhìn Ngũ thẩm, cúi gằm mặt, rụt rè nói hai chữ “Vay tiền”, Ngũ thẩm trả lời gọn lỏn: “Không có! Ta thấy ngươi chính là “Bách Gia Tính” bỏ Triệu* - mở mồm ra là tiền, còn biết thứ nào khác không?” Đậu Chiêm Long cảm thấy xấu hổ, vừa muốn quay đầu rời đi, lại bị Ngũ thúc gọi lại: “Đợi chút… đợi chút, thế nào Xá Ca Nhi, xem bộ dáng này của ngươi, là muốn ghi hận nhà chúng ta sao? Lúc gia gia ngươi còn sống, từng chỉ dạy ta không ít, chúng ta lại là thân thích, còn ở gần nhà nhau. Ngươi đã kêu ta một tiếng “thúc”, nhà các ngươi không có cơm ăn, sao ta có thể mặc kệ không hỏi han? Nhưng ngươi có biết, vì sao ta không cho nhà ngươi mượn tiền hay không? Trong đó đương nhiên có nguyên nhân, người xưa có câu: ‘chỉ thân bất phú, khán chuỷ bất bão’, muốn phát tài không chỉ dựa vào thân thích, nhìn miệng người khác ăn thịt sẽ không no bụng, ngươi lớn rồi nên tự biết làm sao cho phải. Lại nói, cha mẹ ngươi mất sớm, tỷ tỷ nằm liệt giường, vẫn nói một bút không viết ra hai chữ Đậu, họ hàng thân thích mỗi người góp một chút, cho các ngươi miếng ăn, ngươi còn nhỏ, đang tuổi ăn bám cũng không nên quá đòi hỏi. Chúng ta không thể gánh cả anh rể ngươi, hắn cũng là đàn ông thân năm thước cao, lại không đui què mẻ sứt, không chịu làm ăn đàng hoàng, suốt ngày không chịu làm việc, đi đái cũng cần người hầu hạ, thế chẳng phải ăn no chờ chết sao? Còn nữa, tiền của Ngũ thúc không phải gió lớn thổi tới, bọn ta quanh năm thắt lưng buộc bụng, theo Can Tử Bang đến Quan Đông buôn bán, đội mưa hứng gió kiếm được mấy đồng, chịu bao nhiêu khó khăn vất vả, cái này không phải ngươi không biết, sao còn có mặt mũi đến nhà chúng ta vay tiền? Về nói với Chu Nhị Diện Tử, ta có thức ăn cho chó cũng không cho hắn!” Ngũ thúc chẳng những không cho vay tiền, ngược lại còn quở trách một hồi. Đậu Chiêm Long chỉ biết cúi đầu nghe, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tìm lỗ nẻ mà chui vào. Vừa ra khỏi cửa lại gặp phải mấy thằng nhóc cùng thôn, vây quanh hắn vỗ tay ồn ào: “Mỏ ưng chân vịt - chỉ biết ăn không biết làm!” Đậu Chiêm Long nén giận, đẩy mấy thằng nhóc kia  ra, thầm nói: “Ta liều chết cũng phải đến ngôi miếu hoang ở bãi Tháp Hà kia một chuyến, ngày nào đó lão tử phát tài, sẽ bắt các ngươi quỳ dưới chân ta!”


* “Bách Gia Tính” bỏ Triệu: Câu nói bỏ lửng, thường dùng để mắng chửi người khác tham tiền.

Tác phẩm “Bách Gia Tính” ghi chép về các dòng họ phổ biến ở TQ, mở đầu bằng câu: “Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương”

Nếu xoá bỏ chữ Triệu thì mở đầu sẽ là chữ Tiền.


Hết chương 3


Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com