Chương 1
THÔI LÃO ĐẠO NGHE KỂ CHUYỆN
3.
Thôi Lão Đạo lần thứ hai lên đài kể chuyện, dạo mấy câu đã thu hút sự chú ý của người nghe, bên dưới im phăng phắc, ai cũng hồi hộp, tập trung nghe như nuốt từng chữ. Thôi Lão Đạo lòng thầm đắc ý, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Một vị kỳ nhân cho dù kinh thiên động địa, nhưng cũng là do cha sinh mẹ dưỡng, sinh hạ một đứa con như vậy, vị này có thể là người thường sao? Nhắc tới vị lão phu nhân này, quả tình rất đáng kinh ngạc, trước tiên phải nói đến dung mạo, thực chẳng khác gì mỹ nhân trong tranh, lại tri thư đạt lý, ôn tồn lễ độ, trong số các bà mẹ trên đời này, khó có thể tìm được người so sánh với bà, có vị hỏi: thật không vậy? Theo bần đạo… không hẳn là vậy, còn có một vị Nhạc mẫu, con trai cũng vô cùng nổi danh, còn được người đời ca tụng là ‘Tinh… Trung… Báo… Quốc’ ! Nhớ năm đó, Kim Sí Đại Bàng mổ chết Thiết Bối Cù Long cùng đám Quy thừa tướng, đầu thai đến nhà Nhạc viên ngoại …” Cứ thế, câu chuyện lại bị lái qua “Nhạc Phi Truyện”!
Đám người dưới đài vừa nghe, ai nấy đều giận đến sôi máu: “Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu nhà ngươi thật quá khinh người, cho rằng già trẻ lớn bé khu vực Ngoài Địa Đạo chúng ta là cục bột mỳ, muốn nặn kiểu gì thì nặn sao? Gọi ngươi một tiếng “Tiên sinh”, ngươi lại coi bọn ta là kẻ ngốc dễ lừa gạt hử!” Dân cư khu vực Ngoài Địa Đạo không giống với những nơi khác, trước giờ nổi tiếng mạnh bạo thô lỗ, lúc ấy có người khơi mào, giật ấm trà trên bàn, coi như Phiên Thiên Ấn, nhằm Thôi Lão Đạo mà ném. Thôi Lão Đạo ngồi sau án thư, tránh trái né phải, tránh được trà nóng nhưng không né được ấm trà, bị đập vào giữa trán, “Choang” một tiếng, ấm trà vỡ nát, đầu ông ta cũng rách toạc, mặt dính đầy nước trà lẫn máu tươi. Vẫn chưa nguôi giận, dăm ba người hò nhau xông lên sân khấu đánh đuổi Thôi Lão Đạo. Thôi đạo gia không thể ngồi yên được nữa, co giò chạy vòng vòng quanh án thư, miệng không ngừng cầu khẩn: “Ấy ấy, quân tử động khẩu bất động thủ, người Thiên Tân Vệ không cậy đông bắt nạt kẻ yếu!” Đám đông dưới đài vui sướng khi người gặp họa, vỗ tay reo hò ầm ĩ: “Hôm nay chúng ta được mở mang tầm mắt, đại hội võ lâm trên sân khấu, đúng là có một không hai trên đời!”
Ông chủ Thái đứng sau hậu trường, thấy đằng trước loạn thành một mớ, ngăn không được chỉ biết lắc đầu thở dài, thầm mắng: “Lão lỗ mũi trâu nhà người đúng là không an phận, bảo ngươi lên đài kể chuyện, ngươi lại cố tình tìm phiền phức, cũng không ra ngoài nghe ngóng xem, nghe kể chuyện khu vực Ngoài Địa Đạo là hạng người gì? Đừng nhìn dăm ba tên mà đánh giá cả đám, bọn chúng chính là một ổ cặn bã, chuyên lảng vảng ở Thư tràng gây sự moi tiền, vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác dở trò điêu ngoa, thế chẳng phải tự mình tìm đường chết sao?”
Lại nói Thôi Lão Đạo, trong bụng ông ta quanh năm chứa toàn bã đậu, gan thận hư hại, khí huyết không đủ, chân cẳng lại không nhanh nhẹn, muốn chạy cũng không có sức, trượt chân lảo đảo, liền bị mọi người thuận thế đè xuống, tay đấm chân đá không lưu tình. Ông chủ Thái cũng tỏ vẻ chán ghét, chỉ mong mấy vị kia cho Thôi Lão Đạo một trận nên thân, lạnh lùng xem nửa ngày, thấy ông ta đã ăn no đòn, lúc này mới bước ra hoà giải. Ông chủ Thái lăn lộn nhiều năm tại khu vực Ngoài Địa Đạo, cũng là nhân vật có uy tín tên tuổi trên giang hồ, xưa nay không ai dám gây sự ở địa bàn của hắn. Chỉ trách hôm nay Thôi Lão Đạo chọc nhiều người tức giận, không đánh không thể xoa dịu phẫn nộ, đám đông nhịn không nổi mới ra tay, nói cho cùng bọn họ tới Thư tràng nghe chuyện để giải trí, không định gây ra án mạng, nay có Ông chủ Thái ra mặt hoà giải, liền nhân cớ này dừng tay.
Thôi Lão Đạo bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trên đầu còn rách toạc một vết to, không còn mặt mũi đi gặp Ông chủ Thái, đành ủ rũ lê thân về nhà, tự trách mình ham món lợi nhỏ rước thiệt thòi lớn, người ta bảo mình kể “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”, thế nào lại giở trò gian dối, dùng bộ “Nhạc Phi Truyện” cũ rích để đối phó đám người nghe chuyện, mới vừa bưng bát cơm nóng, chưa kịp ấm tay đã tự mình đập nát. Mắt thấy trong nhà chẳng còn gì ăn, đành phải ngược gió đạp tuyết đẩy xe đến cổng thành phía Nam bày quán, ai ngờ mở hàng nửa ngày chưa kiếm được mối nào, lại nghe được một việc kỳ lạ: Thư tràng Thái Ký mới mời một vị tiên sinh, hàng đêm lên đài kể chuyện “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”!
Thì ra Thôi Lão Đạo kể chuyện ở Thư tràng Thái Ký - khu vực ngoài địa đạo, dùng thủ đoạn lừa gạt nên bị đập cho một trận không ngóc đầu lên được. Cũng may chỉ bị thương ngoài da, nằm trên giường đất trong nhà ba ngày, vết thương trên đầu dần khôi phục, thân thể cũng không còn quá đau, thế nhưng lại hoàn tay trắng, tiền đặt cọc Ông chủ Thái đưa trước Tết, ông ta đã sớm tiêu sạch, tiền thưởng kể chuyện một ngày không ít, theo quy củ mùng một/mười lăm mới được chia, có điều chưa đến ngày đó, ông ta đã bị người đánh đuổi, muốn quay lại lấy tiền thưởng một ngày, ngẫm lại vẫn không dám đi, bởi nếu tính toán chi li, ông ta còn phải đền tiền cọc cho người ta.
Hiện giờ trong túi không tiền, trong lu không gạo, Thôi đạo gia đành phải quay lại nghề cũ, tập tễnh đẩy xe gỗ đến cổng thành phía Nam. Lúc này còn chưa hết tháng Giêng, ông ta lại đến sớm, ngó trái ngó phải, gió bấc thổi vù vù, lạnh đến nỗi một con chó cũng không thấy, co vai rụt cổ ngồi hơn một canh giờ, trên đường mới lác đác người. Thôi Lão Đạo lẳng lặng cúi đầu, thấy trước mặt có nhiều bước chân qua lại, lập tức chà xát hai tay, đưa lên miệng hà mấy hơi cho ấm, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cầm Pháp Xích trong tay, nhắm chuẩn thời cơ, bất ngờ gõ lên xe gỗ “cách” một tiếng, thu hút một vài khách đi đường hướng mắt qua đây. Thôi Lão Đạo chớp cơ hội liền mở miệng: “Năm mới chưa qua tháng Giêng, trước tiên bần đạo chúc tết các vị, người có phúc không cần bận rộn, kẻ vô phúc thoát khỏi ưu sầu, phải nói các vị đều có phúc, vì sao đây? Hôm nay đúng dịp, bần đạo xin được hầu các vị một hồi náo nhiệt: lại nói có vị khách cưỡi lừa đen tên Đậu Chiêm Long, ngậm tẩu thuốc không dài không ngắn, dáng vẻ bình thường, sao lại có nhiều tiền vậy chứ?” Thôi Lão Đạo khua môi múa mép một hồi, đúng là đã thu hút được vài vị, có lẽ thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, khoanh tay nghe ông ta nói huyên thuyên. Nào ngờ chưa nói được hai câu, liền có người hỏi: “Thôi đạo gia, mấy hôm trước ngài kể chuyện tại Thư tràng Thái Ký khu vực Ngoài Địa Đạo, chẳng phải trên đầu đã ăn một ấm trà sao? Vết thương đã lành rồi hả?” Kể chuyện ven đường không có nhiều quy củ, người nghe có thể tùy ý chen mồm. Thôi Lão Đạo thấy có người đáp trả, khấp khởi mừng thầm, không những có thể nhân cơ hội này mở hàng, mà còn làm không khí có vẻ náo nhiệt, cho nên trước giờ ông ta kể chuyện, đều là đối phương hỏi gì đáp nấy: “Nhọc ngài quan tâm, bần đạo có Bát Cửu Huyền Công hộ thể, một ấm trà cỏn con...” Còn chưa hết câu, kẻ lắm miệng kia lại chuyển chủ đề, giọng điệu châm chọc: “Ây da, ngài đúng là ứng với câu cách ngôn: vết sẹo vừa lành đã quên đau, còn dám ngang nhiên ở đây kể ‘Đậu Chiêm Long Tầm Bảo’? Đã quên bị đánh thế nào sao?” Thôi Lão Đạo bốn lạng vịt nửa cân mỏ (ý nói miệng lưỡi lắt léo, bản lĩnh kém nhưng lại thích to mồm), đương nhiên biết tìm đường lui cho mình: “Không không không, ngài có điều không biết, vẫn nói: thứ tốt bán cho người biết xem hàng, khu vực Ngoài Địa Đạo toàn phu khuân vác, đến thìa sắt cũng không nhận ra, có mấy người biết nghe kể chuyện chứ? Ta có thể kể hết cho bọn họ nghe sao? Đương nhiên phải để dành nguyên bộ “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo” hầu hạ các vị đây!”
Cho dù Thôi Lão Đạo miệng lưỡi xảo trá, người nghe chuyện cũng không phải đồ không ngốc, chiêu này của ông ta đã sớm không linh. Trong lòng mọi người đều biết, bất luận lão mũi trâu này bốc phét thế nào, tiếp theo nhất định vẫn là “Nhạc Phi Truyện”, vì thế lập tức ngăn cản, nói ông ta để dành nước miếng, dùng để dính chim sẻ đi thôi, “Ngài có thể kể hết bộ Đậu Chiêm Long, trừ phi liệt nữ tái giá, cây vạn tuế ra hoa. À quên chưa nói với ngài, Thư tràng của Ông chủ Thái đã mời một vị tiên sinh, chuyện kể chính là ‘Đậu Chiêm Long Tầm Bảo’ ”!
Thôi Lão Đạo trong lòng nghi hoặc, sau khi hỏi thăm vị kia mới biết, mấy hôm trước có người thấy trên bảng thông báo bên ngoài Thư tràng Thái Ký vẫn viết năm chữ lớn “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”, ai cũng cho rằng Thôi Lão Đạo còn tiếp tục kể chuyện ở đó, có thể không nghe sao? Đậu Chiêm Long tầm bảo thế nào không quan trọng, chỉ cần xem Thôi Lão Đạo bị đánh cũng đáng. Nào biết đến giờ mở màn lại không phải Thôi Lão Đạo, mà thay bằng một vị tiên sinh, kể chính là “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”, còn không thu phí vào cửa, nghe được một nửa mới có tiểu nhị cầm khay thu tiền. Thôi Lão Đạo càng nghe càng buồn bực, “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo” chính là do ông ta biên soạn, chưa từng lộ ra bên ngoài, cũng không có bất kỳ kẻ nào biết nội dung, trên đời này ngoại trừ ông ta, còn ai có thể kể bộ truyện này đây? Thôi Lão Đạo cũng không lo có người sao chép tác phẩm của mình, bởi lúc trước ông ta đã kể mấy đoạn ngắn về Đậu Chiêm Long, dân gian cũng có không ít truyền thuyết về người tầm bảo, chưa thấy ai kể được giống như mình, cùng lắm chỉ là chút da lông, đôi ba câu nói qua loa, có gì đáng ngạc nhiên cơ chứ?
Thôi Lão Đạo nghĩ thế nào cũng chẳng sao, căn bản không ngăn được đám người nghe chuyện trước mặt nhanh chóng giải tán, ông ta nói đến khô họng, lăn lộn nửa ngày cũng không ai chịu dừng lại, chỉ hứng đầy một bụng gió Tây Bắc, rốt cuộc cũng có một vị rút xăm bốc quẻ, để ông ta kiếm được mấy xu. Về đến nhà nấu một nồi cháo loãng, già trẻ lớn bé thi nhau xì xụp, húp hai lần đã cạn tới đáy, no hay không no cũng chỉ có vậy. Thôi đạo gia buông chén đũa, nằm trên giường đất nhắm mắt dưỡng thần, từ khi đổi nghề kể chuyện, cái khác không học được, tật xấu lại thêm không ít, chỉ biết mình không biết người, ai ông ta cũng coi thường. Ỷ vào “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo” là độc nhất vô nhị, bất luận Ông chủ Thái mời tiên sinh nào kể chuyện, có thể kể hay được như ông ta không? Giang hồ mãi nghệ đều biết, “Chém không bằng xoay tròn, nghe không bằng học hết”, nói về bịa chuyện, ai có thể qua được ông ta đây?
Thôi đạo gia trong lòng buồn bực, càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, nghiêng mình ngồi dậy, cởi bỏ đạo bào, lục tung hòm tìm bộ quần áo cũ, trên đầu đội mũ rách, kéo thấp vành che lại khuôn mặt, đi thẳng từ nhà đến khu vực Ngoài Địa Đạo, lòng thầm nghĩ: “Không cần phải nói, kẻ đang kể suất Đăng Vãn Nhi ở Thư tràng Thái Ký, khẳng định là năng lực có hạn, cho nên không dám thu phí vào cửa, kể một nửa mới dám lấy tiền người nghe, thế có khác gì kể chuyện lề đường? Còn không phải vì năm chữ ‘Đậu Chiêm Long Tầm Bảo’ thu hút, mới có người vội vàng bám lấy hắn sao? Chu sa không quý bằng đất đỏ, không thấy Thôi Lão Đạo ta ở đó, mọi người mới tạm chấp nhận nghe người khác kể tiếp. Nói trắng ra thì chén cơm của ngươi là do ta nhường, ngươi cũng quá không hiểu quy củ giang hồ, lúc trước sư phụ sư nương ngươi dạy dỗ thế nào hử? Trong nghề Bình thư này, tuyệt đối không cho phép truyền bá tác phẩm của bổn môn ra ngoài, cũng không chấp nhận tự tiện đạo văn của môn phái khác! Ngươi ngang nhiên lấy truyện của ta kể, cũng không xách theo hộp điểm tâm tới bái phỏng, xin phép ta một câu… Hừ, ta không kiếm được tiền từ “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”, ai cũng đừng hòng mơ tưởng! Cái khác ta không tính toán, nhưng đụng chạm đến miếng cơm manh áo, ta còn có thể ngồi im sao? Lên đài kể chuyện khác thì thôi, nếu dám động đến “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”, ta sẽ cho ngươi biết tay!
Thôi Lão Đạo nhớ ăn không nhớ đánh, kìm nén ý đồ muốn đại náo Thư tràng Thái Ký, khập khiễng tới khu vực Ngoài Địa Đạo, đến đường Nghĩa Lợi giương mắt nhìn, quả nhiên Thư tràng Thái Ký đèn đuốc sáng trưng, không khí sôi nổi, liên tục có người đi vào bên trong, còn náo nhiệt hơn so với ban ngày. Ông ta kéo thấp vành mũ, lén lút tiến vào Thư tràng, chỉ thấy dưới đài chật cứng không còn chỗ ngồi, lối đi hai bên cũng đứng đầy người, đến chỗ đặt chân cũng tìm không ra. Thôi Lão Đạo thân hình gầy gò, cơm chiều vẫn chưa ăn, trong bụng lép kẹp, cố lách người qua đám đông. Lúc này tiên sinh chưa tới, trên đài để trống, người nghe chuyện đang uống trà, cắn hạt dưa, mặt mày hăm hở. Thôi Lão Đạo không có việc gì làm, vểnh tai nghe ngóng xung quanh, thấy có người nói: “Nhị ca, nghe kể chuyện ba ngày, vẫn không biết vị tiên sinh kia tên họ là gì!” Vị bên cạnh đáp: “Haizz! Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Cứ chuyện hay là được, người ta đã kể ba ngày đã xong phần dạo đầu, hôm nay sẽ vào chính chuyện, ta nghe đến mê mẩn, đến đi tiểu cũng phải nhịn, thế này mới gọi là có năng lực, khác hẳn lão đạo sĩ lỗ mũi trâu kia.” Lại có người đáp lời: “Ngài nói quá đúng, tuy kể chuyện chú ý bố cục, nhưng chưa từng nghe có người nào dám lấy “Nhạc Phi Truyện” làm lời mở đầu, xứng đáng bị dần cho một trận!” Vị được gọi là “Nhị ca” kia lúc này cũng lên tiếng: “Đúng đúng, chưa thấy ai đáng ghét như vậy, cái chân kia của lão cũng nên đánh cho què luôn!”
Thôi Lão Đạo vừa thẹn vừa bực, giận đến toàn thân phát run, trong lòng thầm mắng: “Xì! Ngươi là hạng phàm phu tục tử đầu đường xó chợ, ăn toàn ngũ cốc tạp lương, đầu óc thấp kém, sao biết được sự huyền diệu trong bụng bần đạo? Bất quá, tới sớm không bằng tới đúng lúc, ta cũng muốn nghe thử một chút, xem có ra cái giống gì không!”
Đúng lúc này, trên đài xuất hiện một vị tiên sinh, trên dưới 30 tuổi, bước đi lắc lư, thân mặc áo dài dính đầy dầu mỡ, trông vừa cũ vừa bẩn, khuôn mặt đỏ bừng bóng nhẫy, giống như được phủ một lớp dầu, nếu không thì chính là bao tương*. Tiên sinh kể chuyện vừa ra sân khấu, dưới đài lập tức vỗ tay reo hò, trầm trồ khen ngợi hết đợt này đến đợt khác.
*Bao tương: thuật ngữ chuyên ngành đồ cổ, chỉ lớp vỏ (bóng) bên ngoài của đồ vật bị oxy hoá sau thời gian dài. Ví dụ như đồ ngọc, càng đeo lâu càng bóng.
Thôi Lão Đạo lòng càng không phục: “Nghề kể chuyện dưỡng già không dưỡng trẻ, với tuổi tác của tên này, cùng lắm chỉ là hạng tiểu bối, liệu đã ăn được mấy chén cơm khô? Bản lĩnh có gì đặc biệt hơn người? Khôn hồn thì nói tử tế, nếu có nửa câu không giống tiếng người, đừng trách bần đạo ném ấm trà cho bươu đầu!” Không ngờ tiên sinh mặt đỏ ngồi sau án thư, vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, kể rõ đầu đuôi câu chuyện “Đậu Chiêm Long Tầm Bảo”, đạo lý rõ ràng, nhập tâm nhập cốt, có tình có lý, nên nhanh thì nhanh, nên chậm thì chậm, thực có thể nói là “Gấp như đổ đậu vào ống trúc, chậm như chờ nước chảy nhỏ giọt”, khiến Thôi Lão Đạo vừa nghe liền trợn tròn hai mắt!
Hết chương 1
——————