Chương 10: LỬA THIÊU CỬA SÔNG TAM XÓA (hạ)
3.
Đang là ban ngày mà Cửa sông Tam Xóa giống như ban đêm, từng tia chớp xé toang bầu trời đen kịt, phản chiếu mặt sông sáng bừng lên. Sấm sét ầm ầm không dứt, không chỉ Lưu Hoành Thuận, đám đông đang tháo chạy cũng có nhiều người nhìn thấy, một đám tiểu quỷ chen chúc trên Thuyền Rồng, túm chặt Lưu Hoành Thuận từ phía sau, bên dưới Thuyền Đồng lại càng nhiều, liều mạng đẩy Thuyền Đồng về phía trước, thẳng đến sông xả lũ. Có người nhát gan, thấy tình hình như vậy, sợ tới mức trợn mắt há mồm, vẫn nghe nói Quỷ Nước kéo chân bắt người làm thế thân, nhưng thế này thực sự quá nhiều rồi! Lưu Hoành Thuận vừa quay đầu, nhìn thấy sau lưng mình có một con quỷ cao ba trượng, sừng nhọn răng sắc, khuôn mặt hung dữ, chân tay nổi gân, búi tóc đỏ au… đây là “Quỷ Đầu Vương” Lý Lão Đạo đưa cho Lưu Hoành Thuận. Con quỷ này vừa xuất hiện, đám tiểu quỷ lập tức hoảng hốt, sợ hãi chạy tán loạn, mặc cho Hỗn Nguyên Lão Tổ bấm quyết niệm chú thế nào, cũng ngăn không nổi, chớp mắt đã biến mất sạch. Tốc độ Thuyền Đồng tiến vào sông xả lũ đã giảm, nhưng nước lũ quá mãnh liệt, vẫn đẩy Thuyền Đồng tiếp tục di chuyển về hướng cây cầu.
Lại nói bấy giờ, Đại đội trưởng Phí Thông dẫn theo mấy chục thành viên Đội Truy Nã, chia nhau lên thuyền nhỏ của Đội Tuần Sông, bao vây Thuyền Rồng từ bốn phương tám hướng. Hỗn Nguyên Lão Tổ luống cuống tay chân, thấy đại thế đã mất, đành phải đánh dứ một chiêu, xoay người bỏ chạy. Trên Thuyền Rồng có hai đội Pháp Cổ, đều là môn hạ của Hỗn Nguyên Lão Tổ, đua nhau bỏ chạy tán loạn, ngươi tranh ta đoạt nhảy xuống sông, có kẻ bị Đội Truy Nã nổ súng bắn gục, có kẻ bị móc câu kéo lên thuyền bắt sống, không hề bỏ sót tên nào.
Lưu Hoành Thuận đang muốn tiến lên bắt Hỗn Nguyên Lão Tổ, chợt thấy cơn gió mang theo mùi hôi thối ập vào giữa mặt, một bóng đen nhảy ra chặn đường. Lưu Hoành Thuận liếc mắt nhìn, là một chó ngao Tây Tạng hung dữ, có bờm trên lưng, đầu to như cái đấu, miệng đỏ lòm tựa chậu máu, mọc đầy răng nanh, trông còn to hơn cả ngựa con, dưới lớp lông trên lưng là tám cái bướu thịt, rất giống mặt người. Lưu Hoành Thuận thầm nhủ: sư tử chín đầu của Hỗn Nguyên Lão Tổ… thì ra là một con chó ngao, ác quỷ chưa chắc ăn được, nhưng có thể giết sư (tử) diệt hổ, cắn chết mấy người là chuyện bình thường, nhất định Hải Lão Ngũ đã bị nó cắn đứt đầu. Ánh mắt chó ngao loé hung quang, há miệng đỏ lòm nhào tới Lưu Hoành Thuận. Lưu Hoành Thuận đương nhiên tránh được, nhưng sợ Hỗn Nguyên Lão Tổ chạy thoát, trong lòng khẩn trương, chợt nghe một tiếng hổ gầm tựa như trời long đất lở, đến con chó ngao hung dữ kia cũng phải run rẩy. Thì ra Đỗ Đại Bưu đã lên Thuyền Rồng, đứng chặn phía trước, thân hình còn cao hơn gấu lớn nửa cái đầu, lao vào chó ngao vung nắm đấm lia lịa, một người một chó quấn lấy nhau vật lộn, tư thế giống như lăn bàn đinh.
Đỗ Đại Bưu của Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, có hai thứ mà không ai bì kịp, thứ nhất là thần lực khiêng đỉnh, thứ hai cũng lợi hại chẳng kém - chính là hành sự lỗ mãng, bất chấp ánh mắt mọi người, không ai ngăn nổi, thời trẻ ném lu nước đập chết Ngũ Đấu Thánh Cô, lớn tuổi cũng không sửa được tính tình. Sau năm 1949, Đỗ Đại Bưu lúc này đã hơn bảy mươi tuổi, về quê dưỡng già, một hôm bế cháu trai hóng mát ở cửa thôn, gặp phải một con trâu kinh hoảng chạy loạn, trâu cày ruộng ít nhất cũng bảy tám trăm cân, một khi phát cuồng sẽ không thể khống chế, chẳng thua gì mãnh hổ xuống núi, cặp sừng sắc nhọn như dao, ai bị đâm chắc chắn vong mạng, trâu lớn gặp người là húc, xông thẳng đến chỗ Đỗ Đại Bưu. Người dân xung quanh bỏ chạy tán loạn, riêng Đỗ Đại Bưu không hề lo sợ, bế cháu trai đứng ở cửa thôn, vươn một tay nắm lấy sừng trâu, dùng sức đè đầu nó xuống, con trâu nào chịu nằm yên, cố gắng ngóc đầu lên, một người một trâu càng đấu càng hăng. Phải nói thần lực của Đỗ Đại Bưu vẫn không giảm sút so với năm xưa, muốn cùng hắn phân cao thấp, xem ra vẫn còn kém vài phần, vận khí dùng hết sức lực, một tay đè trâu quỳ xuống. Lúc này có người đuổi tới, xỏ khuyên sắt vào mũi trâu, các thôn dân không ngừng cảm ơn rối rít. Đỗ Đại Bưu hài lòng đắc ý, cúi đầu nhìn cháu trai, lập tức hai mắt trợn tròn, cánh tay ghìm đầu trâu dùng bao nhiêu sức không quan trọng, cái chính là cánh tay còn lại ôm cháu trai quá chặt, vô tình kẹp chết đứa nhỏ. Đỗ Đại Bưu đấm ngực dậm chân, hối hận không kịp, nhất thời nghĩ quẩn, nhảy sông mà chết, đáng tiếc thay khiêng đỉnh Đỗ Đại Bưu, Thần lực vương trong “Thất Tuyệt Bát Quái” Thiên Tân Vệ, cuối cùng lại rơi vào cảnh ngộ như vậy, thực khiến người thổn thức không thôi.
Chuyện phía sau không đề cập đến, lại nói trận ác đấu trên Thuyền Rồng ở cửa sông Tam Xóa, Phi Mao Thối Lưu Hoành Thuận đuổi theo bắt giữ Hỗn Nguyên Lão Tổ, Đỗ Đại Bưu vật lộn cùng chó ngao chín đầu, suýt bị nó ngoạm một miếng vào chân, răng nanh thẳng như dao ngang như cưa, mình đồng da sắt cũng không chịu nổi. Đỗ Đại Bưu dùng tay vặn đầu chó ngao, con chó này ăn người sống cũng ăn người chết, trong miệng hôi thối tanh tưởi, vẻ mặt nhìn Đỗ Đại Bưu thèm nhỏ rãi, khiến hắn càng thêm đầu váng mắt hoa, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, không bị cắn chết cũng sẽ bị ngộp chết. Đỗ Đại Bưu không thể nhịn được nữa, toàn thân nổi gân, đột ngột hét lớn “Biến ngay cho tao!”, hai tay dùng sức vặn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, bẻ gãy cổ chó ngao chín đầu. Đỗ Đại Bưu sợ nó chưa chết hẳn, xoay người vung chùy sắt lớn bằng hai nắm tay, tàn nhẫn đập lên đầu chó.
Bên phía Hỗn Nguyên Lão Tổ, mắt thấy yêu thuật tà pháp bị Lưu Hoành Thuận phá bỏ, trong lòng biết đại thế đã mất, nhân lúc chó ngao chín đầu cản đằng sau, liền nhảy xuống sông hòng thoát thân. Lão già này gian ngoan xảo quyệt, lại có dị thuật trong người, mặc cho Đội Truy Nã ồ ạt xông tới, cũng bắt không được lão. Nào ngờ giữa đường xông ra một tên Đỗ Đại Bưu, giúp Lưu Hoành Thuận ngăn chặn chó ngao chín đầu. Lưu Hoành Thuận dứt khoát đuổi theo Hỗn Nguyên Lão Tổ, “vụt” một tiếng phóng ra Kim Qua Lưu Tinh. Hỗn Nguyên Lão Tổ thân pháp mau lẹ, trong tiếng sấm vang chớp giật, giống như một làn khói đen, lăn trái lộn phải né tránh Kim Qua.
Đúng lúc này, Thuyền Đồng rẽ nước cuồn cuộn tiến vào sông xả lũ, cửa sông Tam Xóa loạn thành một mảng, đám đông tranh nhau tháo chạy, chỉ có một người không những không chạy, mà còn liều mạng xông lên phía trước, miệng hô to: “Các vị… dừng tay, nghe ta có được không? Oán thù nên giải không nên kết, nhiều bằng hữu còn hơn nhiều kẻ thù, xin hãy nể mặt ta!” Người này chẳng phải ai khác, chính là kẻ chuyên dùng tiền đè người - Đinh thiếu gia, lúc trước nhảy xuống đài bỏ chạy, chưa được bao xa liền nghe nói cửa sông Tam Xóa xảy ra đánh nhau, xem chừng vô cùng náo nhiệt, một bên là Phi Mao Thối Lưu Hoành Thuận của Đội Truy Nã, một bên là Hải Lão Ngũ - Miếu Long Vương Cửu Hà; một bên là Hỏa thần gia, một bên là Long Vương Gia, nếu thật sự đánh nhau sẽ lợi hại thế nào đây? Chuyện lớn nhường này, đương nhiên Đinh thiếu gia sẽ không bỏ lỡ, đừng nói bị cha đánh gãy một chân, què thêm chân nữa hắn cũng phải lết ra đó. Mới đến bờ sông, Thuyền Đồng liền đụng phải Áp kiều, chỉ nghe một tiếng ầm vang chấn động trời đất, cầu sắt đổ sập, Thuyền Đồng cũng thủng một lỗ lớn, thân thuyền tắc ở cửa sông xả lũ. Lòng sông lập tức bị lấp kín hơn phân nửa, nước lũ dâng cao. Đinh thiếu gia chỉ lo chạy ra bờ sông, không phát hiện hồng thuỷ ập tới, kết quả bị đám đông hoảng hốt bỏ chạy xô đẩy, rơi ùm xuống sông, chớp mắt đã không thấy đâu.
Còn tiếp…