TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 6.9

 Chương 9: LỬA THIÊU CỬA SÔNG TAM XÓA (thượng)


6.

Hai bang Thượng Hà - Hạ Hà tham gia Hội Thuyền Đồng ở cửa sông Tam Xóa, đấu đến bất phân thắng bại, lực lượng ngang bằng, lưu manh của sáu Oa Hỏa lớn nhân cơ hội gây chuyện, kéo bè kéo lũ đánh nhau, trên đài dưới đài loạn thành một đống, cục diện đã mất khống chế, một trận gió tanh mưa máu sắp xảy ra, bỗng có người hét lớn: “Nể mặt ta, mọi người hãy dừng tay!”

Từ xưa đến nay, gây sự chưa bao giờ được coi là bản lĩnh, chỉ cần ngươi có gan cắt tay chặt chân, dám kéo hoàng đế xuống ngựa, cùng lắm thì chết mà thôi. Giải quyết được mới gọi là bản lĩnh, đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Hai bang hội, sáu Oa Hỏa lớn tranh đấu tại cửa sông Tam Xóa, đã thiệt mất hai mạng người, trước kia Hoàng Thượng không quản nổi, nguyên lão Tào Bang cũng chẳng thể dàn xếp, vậy người kia có thế lực lớn nào chống lưng, mà dám ăn nói mạnh miệng kiểu này?



Bão Cổ Thạch: ký hiệu dành cho các gia đình phú quý tại Trung Quốc thời xưa, là tiêu chí để phân biệt thân phận địa vị của chủ nhà.


Chỗ khác không biết chứ Thiên Tân Vệ đích thực có một vị như vậy, chính là thiếu gia của 48 hiệu đổi tiền cùng tên, họ Đinh, được mọi người gọi là Đinh đại thiếu gia. Trong thành Thiên Tân, nhà bọn họ được xưng là “Đại quan Đinh gia”, bởi gia đình sống tại Bắc Đại Quan, là một trong những khu buôn bán sầm uất/lâu đời nhất thành Thiên Tân, cửa hàng nối tiếp nhau san sát, ở đây ai cũng là kẻ có tiền. Họ Đinh coi như đứng đầu trong số những gia tộc giàu có, đại trạch viện vô cùng hoành tráng, một mặt tường viện chiếm hết nửa con phố, bên dưới hiên lầu bày một cặp (trống đá) Bão Cổ Thạch, trên khắc một bình hoa cắm ba cây kích, ngoài ra còn thêm một cái khèn, đây gọi là “Bình Sinh Tam Cấp”, tường gạch cũng toàn là phù điêu, ví như Hỉ Thước Đăng Mai, Bạch Viên Hiến Thọ, Nhị Long Diễn Châu, Sư Tử Lăn Tú Cầu… ngoài ra còn thêm các loại điển tích trong “Tam Quốc”/“Thủy Hử”, tất cả đều được điêu khắc bởi ta danh gia, bên dưới có bốn bậc thang, ý nói “Tứ bình bát ổn”, cổng gỗ hai cánh màu tím sẫm, đối diện là bức tường bình phong bằng gạch trơn nhẵn. 


Bình Sinh Tam Cấp


Trạch viện có tổng cộng tám Tứ Hợp Viện thật lớn, mỗi viện đều có năm gian nhà ngói khang trang tọa Bắc hướng Nam, phòng ốc đối diện cũng là năm gian, sương phòng Đông - Tây mỗi bên ba gian, rường cột chạm trổ, huy hoàng tráng lệ, ngoài ra có cả trạm gác, phòng thu chi, chuồng ngựa, hơn nữa còn xây một toà hậu hoa viên, trong vườn có từng cặp bồn hoa trồng thạch lựu, trúc đào thân cao chín thước, nghênh xuân, thám xuân, sơn chi, thúy bách, ngô đồng… cành lá tươi tốt, cao vượt bờ tường, khiến người qua kẻ lại trên đường đều phải ngoái nhìn. Đinh thiếu gia là con trai độc nhất trong nhà, được ví như nhánh cỏ trên núi Côn Luân, cây non giữa cánh đồng ngàn trượng, thực có thể nói là lưng tựa núi vàng, lớn lên trong đống tiền, văn không giỏi võ không thông, chẳng có năng lực gì, dù sao tiền trong nhà tiêu mấy đời cũng không hết, suốt ngày ăn no rồi lại nằm khoèo, chỉ lo nghĩ cách phá tiền phá của.

Tiêu tiền cũng không phải chuyện đơn giản, còn tùy xem ngài tiêu bao nhiêu, tiêu thế nào, xây nhà mua đất không coi là bản lĩnh, kẻ chân chính biết tiêu tiền là kẻ đạt đến cảnh giới khác người. Đinh thiếu gia chính là như vậy, nói đến bản lĩnh tiêu tiền của hắn, trên đời này không ai không bội phục, không dám nói là vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng được xưng là kỳ tài trong giới tiêu tiền. Năm đó khi vẫn còn triều Đại Thanh, một lần Đinh thiếu gia đến Ngọc Hoa Lâu ăn cơm, đây là một tiệm cơm Hoài Dương*, người Thiên Tân Vệ yêu thích ẩm thực, nhà hàng/quán ăn lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, từ món chính đến các món ăn vặt địa phương, cần cái gì có cái đó. Món ăn Hoài Dương không phải thịt cá đầy đĩa đầy bát mà đều rất tinh xảo, chú trọng vật liệu, phần lớn được vận chuyển từ Giang Nam, giá cả đương nhiên không hề rẻ, phải là thực khách tiền dắt đầy túi, ăn đủ món ngon trên đời như Đinh thiếu gia mới đến nơi này thưởng thức hương vị. Hắn không giống với những kẻ có tiền khác, trước giờ không ngồi phòng riêng, vì muốn thực khách ra vào đều nhìn thấy mình, tiến lên chào hỏi vài câu là có thưởng, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui sướng. Lại nói hôm đó, Đinh thiếu gia vừa lên tầng hai Ngọc Hoa Lâu, thấy chiếc bàn bên cửa sổ bày sẵn tiệc rượu thượng đẳng, thuộc hạ của hắn đã sớm thông báo: hôm nay chủ nhân sẽ dùng cơm ở đây. Không cần gọi món, trong lòng Tiểu nhị Ngọc Hoa Lâu đều hiểu rõ, căn thời gian cực chuẩn, trước tiên mang lên “Tám bát lớn” “Tám bát nhỏ” “Mười sáu đĩa” “Bốn loại điểm tâm”, cái này kêu khai vị; sau đó mới đến những món chính mà Đinh thiếu gia thích ăn, ví như Sang Hổ Vĩ chính là món lươn, là loại lươn nhỏ đặc biệt vận chuyển từ Giang Tô, được mệnh danh là “nhân sâm sống”, làm sạch cắt miếng, trụng qua nước sôi cho chín, sau đó rưới nước sốt đặc chế lên trên; còn có một món kêu Ô Long Ngọa Tuyết, dùng sống dao băm nhuyễn ức gà, cho thêm lòng trắng trứng gà, xối dầu rồi để đông lại thành mảng, đặt vào đĩa, cái này là “Tuyết”, còn “Ô long” chính là hải sâm, phải dùng loại hải sâm tốt nhất, trước tiên luộc qua bằng nước, sau đó cho vào nồi hầm, đến khi mềm nhừ sẽ đặt lên lớp “Tuyết” trong đĩa, thứ người ăn thưởng thức không chỉ có nguyên liệu hay hương vị, mà còn là cách bài trí đẹp mắt như vậy. Ngoài ra có cả món ba ba hầm nồi đất, gạch cua/vây cá, trứng bồ câu lòng đào, tôm tỳ bà.v.v… tóm lại toàn những món vừa ngon vừa đắt tiền, món chính thường là Giải Phấn Thang Bao, Nhu Mễ Thiêu Mạch. Có vị thắc mắc: gọi nhiều đồ ăn thế này cho mấy người ăn? Xin thưa chỉ có mỗi mình Đinh đại thiếu gia, tính hắn là vậy, chẳng cần biết ăn hay không ăn, cứ mang hết toàn bộ lên rồi tính.


*Hoài Dương:  một trong bốn trường phái ẩm thực lớn nổi tiếng TQ, thuộc khu vực Dương Châu - Hoài An. Món ăn chủ yếu là thuỷ sản. Trong đó, Dương Châu đại biểu cho lưu vực sông Trường Giang, Hoài An đại biểu cho lưu vực sông Hoài.


Nhu Mễ Thiêu Mạch

(Xíu mại gạo nếp)



Giải Phấn Thang Bao: tương tự Tiểu Long Bao, có nhân làm bằng thịt cua/thịt bò + canh xương hầm.


Đinh thiếu gia ngồi xuống chuẩn bị ăn, nhìn sang bàn bên cạnh thấy có người đang ăn cơm, chừng ba mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, quần là áo lụa, xem ra cũng là kẻ lắm tiền. Vị khách này khá đặc biệt, trên bàn chỉ đặt mỗi đĩa thức ăn cùng một bầu rượu, trong đĩa đều là những viên nhỏ như trứng bồ câu, gắp từng miếng bỏ vào miệng, nhóp nhép vài cái rồi nhổ toẹt lên mặt bàn. Đinh thiếu gia không khỏi kinh ngạc, tên này ăn cái gì đây? Sao ta chưa từng thấy qua bao giờ? Gọi Tiểu nhị lại hỏi, được biết người này là một thương gia giàu có họ Tào - thiếu gia của một trong tám đại gia tộc lớn đến từ Sơn Tây, đã ở đây ăn uống mấy ngày, chê vây cá của chúng ta không ngon, mua một túi lớn viên mã não, sai đầu bếp hầm canh cùng với hải sâm/bào ngư, đun cho đến khi cạn nước, thấm đẫm mùi vị, mút xong rồi nhè, đám Tiểu nhị đều đang chầu chực thu dọn bàn của hắn kìa.

Đinh thiếu gia nghe xong liền cảm thấy không vui, niệm chi-hồ-giả-dã trước mặt Khổng thánh nhân, múa Thanh Long Yển Nguyệt Đao trước mặt Quan lão gia, thế chẳng phải cố ý khoe của trước mặt mình sao? Rõ ràng rắp tâm đến Thiên Tân Vệ bêu xấu ta đây! Há có thể cúi đầu nhẫn nhịn! Vì thế phân phó thuộc hạ: “Mau đi mua một túi phỉ thúy về đây, ta sẽ ăn món này!” Người hầu chạy đi mua hạt phỉ thúy, Đinh thiếu gia mở túi, chọn đi chọn lại, không có độ trong, màu sắc không đẹp đều loại bỏ, tùy tay ném đi, lựa được hai mươi mấy viên phỉ thuý thượng phẩm trong suốt giao cho Tiểu nhị, yêu cầu làm một đĩa như vậy. Lúc nói chuyện, Đinh thiếu gia cố ý đề cao giọng, để vị thiếu gia kia nghe được, đây là Thiên Tân Vệ, không thiếu người biết ăn biết chơi, ngươi cầm quạt chắp tay sau lưng - giả bộ thành chim ưng (định múa rìu qua mắt thợ) chắc!

Một lát sau, Tiểu nhị bưng đĩa phỉ thúy đã hầm kia lên, trông khá đẹp mắt, nhưng… thứ này có thể ăn ngon sao? Đinh thiếu gia không thiếu chiêu trò, mút xong không nhè lên mặt bàn mà phun từng viên xuống đất, Tiểu nhị thấy vậy liền nói: “Đinh thiếu gia, để tiểu nhân nhặt lại cho ngài?”

Đinh thiếu gia nhếch miệng khinh thường: “Đồ ăn nhè ra rồi, ngươi còn bảo ta lấy lại sao? Mang về cho mèo ăn đi!”

Tiểu nhị vội vàng tạ ơn Đinh thiếu gia, cúi người nhặt chỗ này một viên chỗ kia một viên, hạt phỉ thúy có hình cầu, rơi xuống đất lăn qua lăn lại, Tiểu nhị khom lưng đuổi theo, mặc dù mệt đến mồ hôi đầy đầu, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, Đinh thiếu gia thấy vậy lại càng khoái chí.

Vị thiếu gia đến từ Sơn Tây cũng không phải hạng thiện lành, vừa thấy Đinh thiếu gia bày trò, thầm nghĩ: muốn làm cho ta nhìn sao, được lắm, chơi thì chơi! Vì thế gọi Tiểu nhị đến: “Hừ, ngươi nhặt mấy thứ bỏ đi kia làm gì, cái này cho ngươi.” Dứt lời lập tức tháo xuống một cái nhẫn ban chỉ, là bạch ngọc Hòa Điền thượng phẩm, trong suốt bóng loáng, không có lấy một tia tạp sắc, cầm trong tay vô cùng trơn mịn, đáng giá cả một đống tiền. Tiểu nhị tám đời cũng không mua nổi chiếc nhẫn này, giật mình kinh hãi, xua tay không dám nhận. Thiếu gia Sơn Tây cười nói: “Có đáng gì, chỉ là mấy thứ vặt vãnh, lấy về cho trẻ con chơi mà thôi.”

Tiểu nhị ngàn ân vạn tạ, chợt nghe Đinh thiếu gia phía sau hét lớn một tiếng: “Qua đây!” Nói rồi tháo xuống một chiếc nhẫn đá quý, tùy tay ném lên bàn: “Nhặt lẻ tẻ như vậy cũng mệt, cái này cho ngươi, mua ấm trà ngon mà uống.” Viên đá quý này xanh biếc, to như trứng chim bồ câu, còn đáng giá hơn cả ngọc Hòa Điền, do cha hắn bỏ số tiền lớn, nhờ người đặt mưa từ Nam Dương, Đinh thiếu gia không để trong lòng, thuận tay thưởng cho Tiểu nhị, vênh mặt nhìn vị thiếu gia Sơn Tây, tỏ vẻ khinh thường, lại nhổ toẹt xuống đất một viên phỉ thúy, trong lòng đắc ý đến cực điểm.

Vị thiếu gia Sơn Tây kia cũng là nhân tài tiêu tiền, há có thể thua hết mặt mũi? Vừa lúc trước cửa tiệm ăn có người hát dạo, kêu lên biểu diễn một khúc, hát xong chỉ thấy thiếu gia hô một tiếng “Hay!”, móc ra tấm ngân phiếu mấy ngàn lượng làm phần thưởng. Đinh thiếu gia cũng kêu người hát dạo tới, không cần hát hò, thưởng một cái là ngân phiếu vạn lượng. Người hát dạo mừng đến phát điên, quỳ xuống dập đầu lia lịa, số tiền này đủ cho hắn ăn mấy đời không hết, về quê mua đất xây nhà, biến thành phú ông một vùng, đàn cũng chẳng cần, mang theo ngân phiếu chạy vội xuống lầu, làm cho đám thực khách xem náo nhiệt đỏ mắt thèm thuồng, con ngươi cũng sắp lòi ra ngoài.

Vị thiếu gia Sơn Tây kia không phục, gọi Tiểu nhị tới, viết một tờ Điều Tử* sai hắn đi nhà thổ Hầu Gia Hậu, tìm năm mươi kỹ nữ tới đây hầu rượu, Tiểu nhị vừa nhận giấy, phía Đinh thiếu gia cũng viết xong một tờ, bảo hắn đến gánh hát ở khu phía Nam, tìm năm mươi cô nương qua đây nói chuyện phiếm. Tiểu nhị nhận giấy ra ngoài làm việc, chưa đến một canh giờ đã mang người về. Một trăm cô gái đi vào tiệm ăn, nói nói cười cười vô cùng ầm ĩ, trong phòng ngập mùi son phấn, khiến người phải bịt mũi nín thở. Hai vị thiếu gia lại so gọi món ăn, ngươi chọn món gì ta kêu món nấy, ăn hay không ăn chẳng quan trọng, cứ món nào đắt tiền hơn thì lấy. Rượu và thức ăn được bưng lên ào ào giống như nước chảy, làm cho trăm vị cô nương nhai đến mỏi miệng.


*Điều Tử: giấy triệu hoán kỹ nữ/ca kỹ thời xưa.

Thiếu gia Sơn Tây nói với năm mươi kỹ nữ: “Ăn uống thoải mái, hết bao nhiêu cứ tính cho ta, còn thưởng thêm các người.” Nói xong, hắn lôi từ trong túi ra một đống nhẫn vàng được xâu thành chuỗi, bảo các kỹ nữ dàn hàng ngang, đeo lên ngón tay mỗi người một cái, đám kỹ nữ tự dưng được hời, mừng đến rơi nước mắt. Đinh thiếu gia gọi người hầu lại gần, thấp giọng thì thầm vài câu. Tên hầu quay đầu đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã xách về một cái túi, đổ thành một đống lên bàn, cũng đều là nhẫn vàng. Đinh thiếu gia bảo năm mươi cô nương đeo mỗi ngón tay một cái, rồi lại tháo giày vớ, xỏ lên mỗi ngón chân một cái, ai có sáu ngón coi như chiếm tiện nghi.

Vị thiếu gia Sơn Tây kia nóng nảy, lập tức hất đổ bàn, bát đĩa rơi đầy đất, móc ra một tập ngân phiếu, nói với chưởng quầy: “Ta đền các ngươi bộ bát đĩa bằng vàng, đến tiệm vàng Vạn Bảo Lâu mua đi!”

Ồn ào lớn như vậy đã lan truyền khắp thành Thiên Tân, dân tình có thể không tranh nhau đến xem sao? Phỉ thúy/mã não/nhẫn vàng rơi đầy đất, nhặt một cái là có thể phát tài, ai nấy chen nhau chạy lên lầu hai. Chưởng quầy hoảng hốt, sợ mọi người làm sập cầu thang, vội vàng ngăn lại: “Các vị cẩn thận, đừng phá hỏng cầu thang nhà ta!”

Đinh thiếu gia tiếp lời: “Chưởng quầy, đến cửa hàng đồ gỗ, ta cho các ngươi một bộ cầu thang hoàng hoa lê (gỗ sưa)!”

Chưởng quầy sợ cục diện không thể thu dọn, vội vàng hoà giải: “Hai vị Thiếu gia, các ngài là Thần Tài giáng thế, rút sợi lông chân còn to hơn bụng của ta, bọn ta chỉ làm ăn nhỏ, không chịu được dày vò thế này đâu, các ngài nương tay, xin đừng náo loạn, ta ở đây chắp tay cầu xin các ngài!”

Rốt cuộc, thiếu gia Sơn Tây không nhiều tiền bằng Đinh thiếu gia, hầu bao đã cạn, đành phải thu tay, hừ lạnh một tiếng, cất bước rời khỏi tiệm ăn, không quay đầu lại mà đi thẳng. Đinh thiếu gia đại thắng, thẳng lưng ưỡn ngực, trong lòng cảm thấy thống khoái, đuổi hết đám kỹ nữ, sai Tiểu nhị đi pha ấm trà, Tiểu nhị “vâng dạ” vừa muốn xuống lầu, Đinh thiếu gia thấy xung quanh vẫn còn không ít người rảnh rỗi xem náo nhiệt, lại muốn bày trò: “Đừng đi vội, có biết Đinh thiếu gia ta uống trà thế nào không? Đến tiệm giấy Nam mua giấy trúc Tuyên Thành về đun nước cho ta, ta thích mùi tre trúc.” Người xem náo nhiệt ngoài mặt thì giơ ngón tay cái, trong lòng lại thầm mắng: thời buổi binh hoang mã loạn, dân chúng đến cơm còn không có mà ăn, vị thiếu gia phá của này vì mua vui, không biết đã đốt bao nhiêu tiền!

Tục ngữ có câu: “Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng” (ý nói làm người phải biết đủ, không nên mù quáng đua đòi), người khác tức tối/ghen tị thế nào cũng vô dụng, nhà họ Đinh quá giàu có, Đinh thiếu gia cả ngày ăn chơi bên ngoài, liên tục thay đổi cách tiêu xài, lâu ngày cũng cảm thấy nhàm chán. Nói cho cùng, mấy kẻ có tiền muốn tiêu khiển giải buồn, không ra ngoài ăn nhậu/hút thuốc phiện thì cũng cờ bạc chơi gái, Đinh đại thiếu gia thì khác, cho rằng thấy mấy trò này chẳng có gì mới mẻ, nhìn lưu manh Oa Hỏa ở Thiên Tân Vệ lại thấy rất thú vị, một đám quần áo lôi thôi, ăn nói thô tục, đứng không thẳng, ngồi không ngay, ưỡn ngực phưỡn bụng, nhìn người bằng lỗ mũi, nghênh ngang bất cần, xưng anh hùng luận hảo hán, huênh hoang khắp nơi, tung hoành đầu phố cuối hẻm, khoanh tay thu bảo kê, trợn mắt lừa gạt người… chẳng ai dám chọc. Một khi Đinh đại thiếu gia đã để mắt, không chơi thì thôi, đã chơi phải chơi cái này!

Thiên Tân Vệ thời xưa có câu: nếu yêu thích/đam mê thứ gì, sẽ trở thành “con sâu” trong thứ đó, ý nói tìm hiểu cặn kẽ/hoà nhập bản thân vào bên trong. Ví như người mê kinh kịch thì vở diễn nào cũng xem, hơn nữa lúc xem còn đặt hết tâm tư/trí óc vào đó, hiểu  biết hơn cả diễn viên: Xướng - niệm - tố - đả, thủ - nhãn - thân - pháp - bộ *, kỹ xảo lớn nhỏ không gì không biết, ngồi trong rạp hát trước giờ đều nhắm hai mắt, vừa nghe vừa đánh giá bình phẩm, đừng nói quên ca từ hay lạc điệu, chỉ e hát lộn một chữ hắn cũng có thể nhận ra, lên tiếng nhắc nhở, diễn viên trên sân khấu không những không khó chịu, còn âm thầm giơ ngón cái, khâm phục vị này thực sự có kiến thức. Tóm lại, lĩnh vực nào cũng có “con sâu”, giống như đọc sách nghe nhạc, chơi đồ cổ/tranh chữ, nuôi cá cảnh/chim cảnh, trồng cây thưởng hoa.v.v… đều có người đam mê, hiểu biết trên các lĩnh vực khác nhau. Lại nói vị Đinh thiếu gia này của chúng ta, mức độ đam mê thực không hề nhỏ, thường xuyên lăn lộn với đám người không ra gì liền biến hắn thành “con sâu” trong ổ lưu manh. Sẵn nhà đầy tiền, hắn còn đặc biệt mời xã hội đen có số má ở Thiên Tân Vệ về dạy mình, nói cho hắn biết Oa Hỏa là gì, cái gì kêu “đi dạo”, làm sao trợn mắt dọa nạt, ăn nói/đi đứng thế nào… ẩu đả đâm chém kêu võ lưu manh, miệng lưỡi sắc bén kêu văn lưu manh, có tiền có thế kêu lưu manh áo bào, lăn lộn ở nông thôn kêu lưu manh chân đất… tóm lại, bất luận là dạng nào, đều có một đặc điểm chung, chính là mở miệng không nói lời tử tế, coi gây sự náo loạn là nghề, lấy thương tật là vinh quang. Đinh thiếu gia càng nghe càng thích, càng tìm hiểu càng đam mê, hận không thể lập tức ra ngoài trải nghiệm, có điều suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc làm lưu manh cũng vì kiếm miếng cơm, nhà ta nhiều tiền như vậy, làm lưu manh thực không tiền đồ, ta không thể làm lưu manh mà phải quản lý bọn chúng!


* Xướng - niệm - tố - đả, thủ - nhãn - thân - pháp - bộ: thuật ngữ trong Hí Khúc, là kiến thức/kỹ thuật biểu diễn cơ bản, còn được gọi là Tứ Công Ngũ Pháp.

Tứ Công: bao gồm Xướng - Niệm - Tố - Đả

Ngũ Pháp: bao gồm Thủ - Nhãn - Thân - Pháp - Bộ



Lưu manh Thiên Tân Vệ đã có từ lâu, quan phủ cũng không quản nổi, cho dù Đinh thiếu gia có nhiều tiền nhưng rốt cuộc cũng là bình dân áo vải, một tên thiếu gia phá của như hắn có tài đức gì? Có bản lĩnh gì hơn người mà dám ra mặt? Đinh thiếu gia lại không nghĩ như vậy, chuyện này nói khó thì khó, nói đơn giản thì đơn giản, dù sao hắn có rất nhiều tiền, ngươi không phục ta cũng chẳng sao, cũng không cần quanh co lòng vòng, quy củ lễ nghĩa là cái quái gì, ta dùng tiền đè đến khi ngươi phục mới thôi. Hắn bảo người hầu vác túi tiền theo mình ra ngoài lang thang, đến Hầu Gia Hậu, khu vực không ai quản lý hay là nơi đám lưu manh tụ tập như chợ chim Hà Bắc. Thấy có gây sự đánh nhau, hắn liền ra mặt hoà giải. Trước kia cũng có một đám người chuyên làm việc này, tất cả đều là lưu manh lớn tuổi, dựa vào danh hiệu nhiều năm tạo dựng, nói bên này/khuyên bên kia, mềm mỏng không được thì mạnh bạo, dùng mặt mũi để trấn áp cục diện. Vậy Đinh thiếu gia làm chuyện này thế nào? Căn bản chẳng ai thèm nghe lời hắn, cho nên đang đánh thì cứ đánh, Đinh thiếu gia cũng không nóng giận, lôi tập ngân phiếu ra phe phẩy, cũng chẳng hỏi ai đúng ai sai, chỉ cần dừng tay không đánh, số tiền này đều cho các ngươi. Đám lưu manh trố mắt ngây người, không hiểu thằng nhóc này đang chơi trò gì? Chưa từng thấy ai hoà giải như vậy, chẳng lẽ có người đưa tiền còn chê sao? Vì thế dừng tay, nhận tiền rồi giải tán. Lại nghe Đinh thiếu gia hô một tiếng: “Khoan!”, nếu đã cầm tiền, ai cũng không được rời đi, không đánh chính là nể mặt ta, bữa nay thoải mái ăn uống tắm gội chơi gái… hết bao nhiêu đã có ta lo. Làm lưu manh đều là người nghèo, không có tay nghề lại lười dốc sức, cho nên mới nhắm mắt dấn thân, thực ra làm lưu manh cũng không kiếm được bao tiền, có mấy ai lăn lộn mà tạo nên tên tuổi? Phần lớn là hạng khố rách áo ôm không sợ chết, ra quán vỉa hè gọi bát canh lòng đã kêu ăn Tết. Trường hợp phô trương mời khách như Đinh thiếu gia chưa từng thấy bao giờ, một đám đầu váng mắt hoa, ăn không/uống không/chơi không, còn có tiền dắt túi mang về, ai sẽ phản đối vị thiếu gia này đây? Từ đó Đinh thiếu gia được các Oa Hỏa lớn nhỏ tại Thiên Tân Vệ tranh nhau đăng ký, chuyên quản chuyện lặt vật của đám lưu manh rảnh rỗi hay gây sự, vừa nghe chỗ nào có ẩu đả, hắn liền vác tiền qua đó dàn xếp, vung tiền như té đất, trọng nghĩa khinh tài, trong lòng đắc ý thầm nhủ: “Lưu manh Thiên Tân Vệ lợi hại đến đâu, cũng phải cho ta mặt mũi, quan phủ không quản được thì ta quản hết!” Trong thành Thiên Tân, Đinh thiếu gia tuyệt đối được xưng Nhất quái, do hành xử kỳ lạ/suy nghĩ khác người, hắn đã ra tay thì không có gì không dàn xếp được, thật đúng là khiến người bội phục, chẳng vì thứ gì khác, cái chính là hắn chịu ra tiền, kẻ giàu có hơn hắn nhưng lại không rộng rãi tiêu xài như hắn, kẻ có mặt mũi hơn hắn lại không giàu bằng hắn. Đinh lão gia thật sự nhịn hết nổi thằng con phá của này, hạ quyết tâm nhốt hắn ở nhà, không cho ra ngoài phung phí tiền bạc.

Ngày 26 tháng 5 Âm Lịch, hai bang Thượng Hà - Hạ Hà cùng với lưu manh của sáu Oa Hỏa lớn, tập trung ở cửa sông Tam Xóa tranh đấu tàn nhẫn. Tất cả các nhân vật có uy tín danh dự tại vùng đất cuối Cửu Hà đều có mặt, dưới đài còn có đám đông xem náo nhiệt, người như Đinh thiếu gia há có thể không tới? Thiếu hắn không thể coi là đủ bộ diễn trò, nếu dàn xếp xong vụ này, sẽ nở mày nở mặt biết bao! Hắn ở nhà chờ không nổi, cha hắn lại không cho hắn ra ngoài, đành phải mở một lỗ trên nóc nhà, men theo bờ tường trốn đi, cũng may không ngã gãy chân, bạn nói xem hắn nghiện đến mức nào? Làm công việc giảng hoà nhiều năm, Đinh thiếu gia biết rõ rất nhiều mánh khoé: không thể vừa tới đã mở miệng khuyên bảo, như vậy sẽ không thể hiện được bản lĩnh; nếu để một bên thua trước thì sao? Cách này cũng không dùng được vì không cần khuyên can, kiểu gì cũng phải chờ đến khi hai bên loạn đến không thể vãn hồi, vung đao chĩa kiếm vào nhau, nghiến răng trừng mắt sắp đâm chém đến nơi mới lộ mặt, cho nên hắn đứng bên dưới xem náo nhiệt, cái này kêu “Lên núi cao xem hổ đấu, ngồi đầu cầu nhìn nước chảy” (ý nói đứng ngoài cuộc, không nhúng tay can thiệp), đến khi người của hai bên đồng loạt cầm vũ khí sắp lao vào nhau, trước mắt chính là một trận ác đấu, lúc này Đinh đại thiếu gia mới hét lớn một tiếng, rẽ đám đông lên đài, ôm quyền chắp tay nói: “Chư vị… hôm nay nể mặt ta, đừng đánh nhau nữa!”


Hết chương 9

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com