TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 5.9

 Chương 9: LỬA THIÊU CỬA SÔNG TAM XÓA (thượng)


5.

26 tháng 5 Âm Lịch, Thuyền Đồng đi qua cửa sông Tam Xóa Thiên Tân Vệ, hai bang Thượng Hà - Hạ Hà lên đài thi đấu, Thượng Hà Bang thắng trận đầu, trận thứ hai cũng bất phân thắng bại, theo quy củ đã định, đôi bên thay phiên nhau thách đấu, trận vừa rồi do Cao Trực Nhãn của Hạ Hà Bang lên trước, tiếp theo đến lượt Thượng Hà Bang, chỉ nghe một tràng tiếng bước chân vang lên, một vị rẽ đám đông lên đài, mỗi bước nện khiến mặt sàn rung lên bần bật, dân chúng bên dưới thấy vậy, không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc, vị này thân hình cao lớn, tướng mạo vô cùng xấu xí, toàn thân núng nính, mập đến nỗi không mở được mắt. Miệng trễ xuống cằm, cằm chảy đến ngực, ngực xệ tới bụng, bụng phệ tới đầu gối, nếu chẳng may bị đau bụng cũng không biết nên bôi thuốc ở đâu, bởi lật tìm nửa ngày cũng không thấy mắt rốn. Trong đám đông xem náo nhiệt có người biết vị này, biệt danh hắn kêu Nhục Đôn Tử (hay Tảng Thịt), là người của Thượng Hà Bang. Nhục Đôn Tử trời sinh mập mạp, ăn bao nhiêu cũng không đủ no, ăn bánh nướng tính bằng đũa, ăn màn thầu tính bằng đòn gánh, lời này là sao đây? Giả sử hôm nay chúng ta ăn bánh nướng áp chảo, Nhục Đôn Tử không ăn theo miếng hay theo cái, mà dựng một chiếc đũa trên bàn, xuyên bánh nướng hết cái này tới cái khác, cho đến khi bánh đầy tràn, không nhìn thấy đầu đũa đâu nữa, lúc này mới rút đũa ra, bỏ bánh vào miệng, đồ ăn kèm cũng chẳng cần, nhét bánh nướng như đổ thùng đất, chớp mắt liền biến mất, ăn hết mười mấy hai mươi đũa như vậy mới coi như tạm đủ. Thế lúc ăn màn thầu thì sao? Đặt lên bàn một cái đòn gánh, xếp màn thầu thành hàng, từ đầu này sang đầu kia, cái này chồng cái khác, xếp hơn hai mươi đòn gánh như vậy, mới đủ để hắn lấp nửa dạ dày, nếu để hắn há miệng ăn thả cửa, bao nhiêu cũng không đủ no.

Từ nhỏ đến lớn, Nhục Đôn Tử chưa bao giờ được ăn ngon, thân hình mập mạp của hắn đều dựa vào ăn màn thầu/bánh nướng, bánh kếp/bánh ngô mà trưởng thành, mỗi bữa hắn ăn bằng khẩu phần một tháng của người bình thường, ai nuôi nổi hắn đây? Thượng Hà Bang phụ trách vận chuyển lương thực trên kênh đào, nhưng không vì vậy mà có quá nhiều thức ăn để phung phí. Nhục Đôn Tử chính là một tên giá áo túi cơm, đặt đâu cũng vô dụng, tuy nhiên lại rất có ích khi đi thuyền, thời điểm gặp phải sóng to gió lớn, không điều khiển được bánh lái, muốn thuyền rẽ về bên nào thì bảo hắn đứng sang phía đối diện, mũi thuyền sẽ lập tức chuyển hướng qua đó.

Hai chân Nhục Đôn Tử to như cột đình, không thể sải bước, chỉ đành nhích từng chút một, nửa ngày mới đi đến giữa đài, đứng tại chỗ thở hổn hển một hồi, lôi từ trong túi ra một viên đá Họa Thạch Hầu*, khó nhọc vẽ xuống đất một vòng tròn. Mặc dù người của Hạ Hà Bang không biết Nhục Đôn Tử muốn làm gì, nhưng miệng cũng không chịu buông tha, có người hét lớn: “Thằng mập… vẽ sai rồi? Vòng tròn của ngươi sao không chừa lại một cửa chứ?” Cái này kêu mắng chửi người mà không mang lời thô tục, thời xưa lúc đốt vàng mã cho người chết, sẽ lưu lại một cửa ở phía Tây Nam của vòng tròn vẽ dưới đất, để âm hồn có thể tiến vào lấy tiền. Không phải Nhục Đôn Tử không nghe thấy điều này, chỉ là hắn làm ngơ coi nhưng không biết, cúi đầu vẽ một vòng tròn chằn chặn, thở phì phò mấy hơi, ném hòn đá qua một bên, cất giọng ồ ồ: “Đừng ở đó chen mồm nói leo, ta đứng vào trong vòng tròn này, để xem các ngươi… ai có thể kéo ta ra ngoài!”


Họa Thạch Hầu (Hoạt Thạch): còn gọi là bột Talc, là một loại khoáng thạch, thường có màu trắng/xám/vàng, dùng để trị bệnh trong Đông Y.


Mọi người nghe xong liền xúm lại xì xào bàn tán, tên mập trước mắt này còn giống người sao? Voi cũng không nặng bằng hắn, ai đủ sức kéo hắn ra khỏi vòng đây? Đám người Hạ Hà Bang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng ai dám tiến lên ứng chiến. Đến kẻ có sức mạnh như Oa Bột Nhi - Cao Trực Nhãn, e cũng không đẩy nổi tảng thịt mỡ Nhục Đôn Tử, chỉ trừ Đỗ Đại Bưu ở Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, có điều cậu ta là người của chính quyền, không tiện tham gia thi đấu Hội Thuyền Đồng, nói vậy, vùng đất cuối Cửu Hà còn ai có thần lực đối phó Nhục Đôn Tử nữa đây?

Nhục Đôn Tử đợi nửa ngày, thấy Hạ Hà Bang không ai tiến lên, nhếch miệng cười khinh bỉ, hắn mồm rộng cổ to, họng giống như đường ống thoát nước, lời nói ra đều rung “ồ ồ”, thanh âm cười ha ha càng giống như chuông đồng, khiến người ù tai. Vốn tưởng trận này Thượng Hà Bang không chiến mà thắng, nhưng chợt nghe bên phía Hạ Hà Bang có người hô: “Ta đến rồi”! Đám đông liền dạt sang hai bên, một lão nông từ phía sau đi tới, thân mặc quần áo vải thô, khuôn mặt đen sạm, có thể thấy quanh năm làm việc đồng áng, hai bàn tay toàn là vết chai.

Trong sách có nói, người này sống tại Cao Trang nằm ở ngoại ô, trong nhà đứng hàng thứ tư, tính tình cố chấp, hay có thể nói là một kẻ ngu muội, những gì ông ta cho là đúng, trời giáng sấm sét cũng không hề lay chuyển, bởi vậy mọi người đều gọi ông ta là Tứ Ngốc, lâu ngày tạo dựng tên tuổi, được người dân Thiên Tân Vệ kêu là “Chân Thần Ngốc Gia”, sống bằng nghề trồng rau ở vùng ngoại ô, từ nhỏ đã rèn luyện kỹ năng. Một lần có vị Quyền sư nổi tiếng từ nơi khác tới, thu nhận mười mấy đồ đệ ở Cao Trang, truyền thụ quyền pháp ngay tại chỗ, Ngốc Gia cũng đi theo luyện tập, thế nhưng con người ông ta ngu dốt thô kệch, căn bản không nhớ được chiêu thức. Quyền sư thấy Ngốc Gia đầu óc trì độn, người như vậy sao có tố chất học võ? Liền truyền cho ông ta một chiêu đá chân kêu “Dã Điểu Ninh Chi” (Chim hoang vặn cành), bảo ông ta tự mình luyện tập, đá vào thân cây đại thụ trước cửa thôn, sau đó cũng quên luôn người đồ đệ này. Nào biết Ngốc Gia vô cùng kiên trì, từ đó về sau chẳng phân biệt Xuân - Hạ - Thu - Đông, nắng mưa/nóng lạnh, vừa sang canh năm đã mò dậy, ra cửa thôn đá cây cổ thụ, ba mươi năm như một ngày, chưa từng bỏ lỡ ngày nào, toàn bộ cây cối quanh thôn đều bị ông ta đá đổ. Lúc trước có nói, Ngốc Gia tính tình cố chấp, gần nhà chẳng còn cây để đá, trong lòng không khỏi lo lắng, sau này biết đá cái gì đây? Cũng may được người khác chỉ điểm, Ngốc Gia vào thành Thiên Tân, tìm sư tử đá trước cửa miếu, cối xay đá ở xưởng làm đậu hũ để luyện tập, nếu không bị ngăn cản, Ngốc Gia đã đá sập cả lầu gác làm bằng đá, từ đây càng nổi bật danh hiệu “Chân Thần Ngốc Gia”. Hôm nay lão được người ta mời đến đây trợ giúp Hạ Hà Bang, thấy đối phương là một tảng thịt mỡ, đang đứng giữa vòng tròn khiêu khích, người của Hạ Hà Bang không ai dám ra mặt. Ngốc Gia thầm nghĩ: thằng nhóc này có thể rắn chắc hơn sư tử đá sao? Vì thế hét lớn một tiếng “Ta đến đây!”, cất bước tới gần Nhục Đôn Tử. Đám đông dưới đài biết sắp có trò hay để xem, Nhục Đôn Tử thân hình phì nộn, vừa ngu vừa xuẩn, Ngốc Gia trông cũng ù lì trì độn, chỉ là Nhục Đôn Tử thiên phú dị bẩm, đứng ở đó sừng sững như tường thành, Ngốc Gia luyện ba mươi năm thành chân thần, cũng không phải dễ chọc, lần này đích thực là kỳ phùng địch thủ, ngang sức ngang tài, ai thắng ai bại khó mà đoán trước.

Nhục Đôn Tử không biết Ngốc Gia, thấy người tới là một lão nông quê mùa, cho rằng mình nắm chắc phần thắng, liên tục cười khoái trá. Ngốc Gia nhìn bộ dạng này của Nhục Đôn Tử, thầm nhủ đây chẳng phải tên ngốc sao? Cũng không nhịn được cười phá lên, hai người chẳng ai chịu nhúc nhích, cứ đứng đó cười ha ha không dứt, khiến đám đông xem náo nhiệt bên dưới cũng cười theo. Hai vị Đà chủ trên đài cười không nổi, mắt thấy Thuyền Đồng sắp đến cửa sông, tranh cãi nữa cũng không phân cao thấp, Thuyền Đồng biết vào kênh đào bên nào đây? Ai nấy thúc giục người của bên mình, nhanh chóng bắt đầu thi đấu. Nhục Đôn Tử không cần chuẩn bị, thân không động vai không rung, đứng tại chỗ như một núi thịt, muốn dùng trọng lượng thủ thắng. Ngốc Gia cũng không làm bộ làm tịch, mở miệng nói: “Thằng mập, ta đá đó nha!” Nhục Đôn Tử không thèm để tâm, “hừ” lạnh một tiếng. Chỉ thấy Ngốc Gia xoay mình, thi triển một chiêu Dã Điểu Ninh Chi, tung chân phóng ra một cước, chẳng ai nhìn rõ lão làm thế nào, vì sao lại như vậy? Do quá nhanh! “Vút” một cái đá vào bụng phệ của Nhục Đôn Tử, chỉ nghe Nhục Đôn Tử rên lên một tiếng, liên tiếp lùi lại mấy chục bước, rơi uỵch xuống đài, ngửa mặt lên trời, phun ra một ngụm máu tươi, chết oan chết uổng.

Ngốc Gia hối không kịp, mấy chục năm qua chưa từng đá người, đâu biết nên dùng lực lớn bao nhiêu, vì thắng trận này, lão đã dồn hết toàn bộ sức lực, đá tảng cũng không chịu nổi, huống chi là một tên mập? Thế nhưng xưa nay tranh đấu trong Tào Bang đều là không màng sinh tử, tuân theo mệnh trời, chết cũng đã chết, chỉ có thể nói bản lĩnh không đủ, năng lực không tới, chính quyền cũng sẽ không can thiệp. Mặc dù trong lòng Ngốc Gia cảm thấy hổ thẹn, nhưng ai vì chủ nấy, chỉ mong tên mập này làm ma đừng tìm lão dây dưa, vì thế ôm quyền hướng về phía thi thể Nhục Đôn Tử dưới đài: “Huynh đệ, xin lỗi!” Nói xong liền quay về chỗ của mình.

Đấu xong trận này, hai bên lại hoà nhau, chưa phân cao thấp đã thiệt hai mạng người. Đà chủ hai bang Thượng Hà - Hạ Hà còn muốn cử người ra thi đấu, các vị trưởng lão Tào Bang không thể ngồi yên, đấu qua đấu lại như vậy, còn phải tử thương bao nhiêu người nữa đây? Mấy lão gia tử run rẩy đứng dậy, muốn khuyên hai bên bỏ qua. Một người trong đó nói: “Thượng Hà - Hạ Hà vốn là một nhà, theo bọn ta, hôm nay nên là dừng lại tại đây.” Chúng đệ tử hai bang lại không đồng ý, dừng là dừng thế nào? Chẳng lẽ để người của mình chết vô ích vậy sao? Thuyền Đồng sẽ hướng sang bên nào? Lại có nguyên lão Tào Bang đứng ra nói: “Hay vậy đi, năm trước Thuyền Đồng đi qua Hạ Hà Bang, năm nay sẽ qua Thượng Hà Bang, sau này luân phiên mỗi năm đổi một bên, các vị thấy thế nào?”

Đà chủ Thượng Hà Bang nói: “Thắng bại chưa rõ ràng, dựa vào cái gì kêu bọn ta nhượng bộ? Còn nữa, nếu có thể đổi đường sông mỗi năm một lần, người của bọn ta còn phải đánh đến ngươi sống ta chết sao? Các người cậy già lên mặt, thật đúng là tự mình bêu xấu, nói thật cho các người biết, hôm nay không đấu ra thắng bại, chuyện này quyết không xong!”

Đà chủ Thượng Hà Bang không đồng ý từ bỏ, Đà chủ Hạ Hà Bang cũng đâu chịu thiệt thòi, thầm nghĩ: “Năm ngoái bọn ta đã thua, số tiền tổn thất một ngày do Thuyền Đồng đi qua chẳng có gì to tát, bọn ta đã mất bao nhiêu huynh đệ, giờ trơ mắt bỏ qua sao? Nguyên một năm bị đối phương đè đầu cưỡi cổ, vất vả lắm mới chờ được Hội Thuyền Đồng năm nay, đang muốn rửa mối nhục xưa, lấy lại mặt mũi, mấy lão già các người tuỳ tiện há miệng, nói câu không đấu là không đấu hử? Trên đời này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?” Nghĩ đến đây, cơn giận xông lên não, lập tức lớn tiếng mắng: “Đám lão già hồ đồ! Cho các người ngồi đây, chính là để làm vật trang trí, còn tưởng ta sợ các người thật sao? Đừng nói mấy lão già không nên thân các người, cho dù hoàng thân quốc thích đến đây, ta cũng không nể mặt!” Mấy vị trưởng lão Tào Bang giận đến tím tái, suýt chút nữa thì tắt thở.

Trên đài đã loạn thành như vậy, đám lưu mạnh của mấy Oa Hỏa lớn cũng đâu chịu ngồi im, mặc kệ có quy củ hay không, đánh nhau trước rồi hẵng tính. Sáu Oa Hỏa lớn thành Thiên Tân vốn đã kết oán thù nhiều năm, bên nào nhìn đối phương cũng thấy không vừa mắt, mang tiếng đến hỗ trợ hai bang Thượng Hà - Hạ Hà, nhưng ai nấy đều không có ý tốt, lén mang theo búa rìu/gậy gộc/dao găm/mã tấu, hận không thể càng loạn càng tốt, chỉ chờ cơ hội ra tay tàn nhẫn, đánh bóng tên tuổi, khiến người kinh hãi, sau này ra ngoài kiếm ăn càng thêm tiện lợi.

Thủ lĩnh Oa Hỏa xưng là Trại Chủ, đương lúc hỗn loạn, chợt nghe một vị trong đó hét lớn: “Nói nhiều làm quái gì? Cầm vũ khí đánh bỏ mẹ chúng đi!” Nói rồi đứng phắt dậy, một cước đá gãy chân ghế, cầm trên tay triển khai tư thế, sẵn sàng đánh người. Củi khô chỉ thiếu một mồi lửa, thuyền buồm chỉ đợi trời nổi gió. Cả đám người đều đang chờ đợi một cơ hội, có vị này khơi mào, còn gì tốt hơn nữa đây? Mấy Trại Chủ còn lại cũng đâu chịu ngồi yên, luận đánh nhau ai cũng không hàm hồ, làm nghề nào ăn chén cơm nghề nấy, cả đám xắn tay vén áo, để lộ hình xăm trên người, hai phe nhất tề xông lên, mắt thấy sắp loạn thành một đống.

Cảnh sát ào ào rút cảnh côn, chỉ đợi hiệu lệnh của trưởng quan, liền tiến lên bình loạn. Người dân xung quanh luống cuống tay chân, lưu manh Thiên Tân Vệ đánh nhau quy mô lớn, dùng binh khí đâm chém bạt mạng, vẫn nói đao thương không có mắt, chẳng phân biệt ai với ai, người dân thích xem náo nhiệt, nhưng lúc này chẳng ai dám nhìn, bị liên lụy biết đi đâu nói lý, chỉ vì hóng hớt mà mất mạng, thực không đáng chút nào! Trong lúc nhất thời, tiếng gào khóc ầm ĩ, tranh nhau chạy thoát thân, oán trách cha mẹ sinh mình chỉ có hai chân, càng hối hận vì đã không an phận ở nhà, một hai đòi đi xem náo nhiệt. Cục diện trước mắt không thể vãn hồi, không biết sẽ tử thương bao nhiêu người, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, chợt nghe ai đó cố ý gào to: “Các vị, khoan hãy động thủ, tất cả nhìn ta đây!”

Mọi người theo thanh âm nhìn về phía người vừa lên tiếng, thầm than: “Thôi xong, hôm nay không đánh tiếp được nữa rồi!”


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com