Chương 9: LỬA THIÊU CỬA SÔNG TAM XÓA (thượng)
4.
Hai bang Thượng Hà - Hạ Hà tại Thiên Tân Vệ, vì Hội Thuyền Đồng mà đấu nhau hơn trăm năm, bấy lâu nay có thắng có bại, năm nay ngươi chèn ép ta, năm sau ta trấn áp ngươi, có thể nói thế lực ngang ngửa, chẳng bên nào mãi chiếm thế thượng phong, bằng không Hội Thuyền Đồng cũng không náo nhiệt như vậy. Sáu Oa Hỏa lớn đến hỗ trợ cũng chia đều mỗi bên ba nhóm, Thượng Hà Bang thắng trận đầu, Hạ Hà Bang không phải không có người tài, trận thứ hai cử ra một vị, không phải huynh đệ trong bang, mà được mời đến từ bên ngoài, một trong “Thất Tuyệt Bát Quái” vùng đất cuối Cửu Hà, kỳ nhân tại Thiên Tân Vệ, họ Cao, nhà nghèo mệnh khổ không có tên gọi, chỉ có ngoại hiệu kêu Cao Trực Nhãn, làm nghề Oa Bột Nhi. Trước tiên tôi muốn giải thích cái gì gọi là “Oa Bột Nhi”, đây cũng là một nghề bán sức kiếm tiền, nói đơn giản thì chính là chuyển đồ hay khuân vác, bất kể nặng bao nhiêu, hai vai cũng gồng sức nâng lên, có điều vật nặng đè trên cổ, sau gáy dần hình thành vết chai thật dày, lâu ngày liền biến thành một cái u lớn, cổ không thể dựng thẳng, đi lại nằm ngồi đều vươn ra, dân chúng gọi chung những người này là “Oa Bột Nhi” (hay Cổ bị oằn)
Oa Bột Nhi - khuân vác thuê
(Ảnh tư liệu)
Nhà Cao Trực Nhãn đông người, già trẻ lớn bé đều há miệng chờ cơm ăn, tất cả trông cậy vào mình hắn nuôi sống, lúc mới vào nghề hận không thể kiếm nhiều việc để làm, vật người khác khiêng hai chuyến, hắn chỉ vác một lần là xong, sau đó mau chóng chạy qua nhà tiếp theo, cũng vì tranh thủ kiếm thêm mấy đồng tiền. Thời xưa đồ đạc phần lớn làm bằng gỗ đặc, bàn bát tiên, ghế bành, bàn dài, hòm gỗ, tủ quần áo… hắn không chịu khuân từng thứ một mà thường chồng hai ba cái lên vai, nặng đến nỗi thở không nổi, ai chào hỏi cũng không đáp lại, không phải hắn xem thường người ta, mà vì toàn thân đã gồng hết sức, hàm răng cắn chặt, cố gắng giữ hơi, muốn nói chuyện cũng không được, hai mắt mở to chỉ lo nhìn đường, cho nên mới có biệt danh là “Cao Trực Nhãn” (hay Cao Căng Mắt). Hắn theo nghề này hai mươi mấy năm, chính là càng làm càng dẻo dai, hai cánh tay sức lực không nhỏ, không chỉ dùng sức, khiêng đồ còn phải chú ý cách làm, chỉ cần đặt lên vai, bất luận chồng cao thế nào, một không rung lắc hai không chao đảo, lỡ đánh rơi phá hỏng đồ của gia chủ, hắn đền không nổi, cho nên càng thêm cẩn thận vạn phần, lâu ngày luyện thành một thân bản lĩnh. Sau này Cao Trực Nhãn chuyển nhà cho người ta, bộ dáng cũng đều như vậy, trước tiên cúi thấp đầu, sau gáy đặt một cái bàn bát tiên, mặt bàn hướng lên trên, bốn chân bàn buộc dây vắt qua vai, lại chồng lên một cái bàn dài úp ngược, trên đó xếp tám cái ghế con, có thể đặt thêm đồng hồ để bàn, giá gương, bình hoa cùng những đồ vật linh tinh khác, lúc khiêng cao hơn đầu người, hắn không cần dùng tay đỡ, đi băng băng trên đường, vừa nhanh lại vừa vững. Điều này thu được không ít người rảnh rỗi vỗ tay tán thưởng, reo hò cổ vũ, Cao Trực Nhãn cao hứng còn có thể dùng tuyệt chiêu, hai tay nâng lên, hạ thấp eo lưng, hất chồng đồ phía trên quay vài vòng, quả thực giống như diễn trò làm xiếc, mấy ai có được bản lĩnh này.
Lại nói Cao Trực Nhãn bước lên đài, giống như ngày thường không nói một câu, chắp tay chào người của Thượng Hà Bang, lấy ra một con dao phay bóng loáng, xoạc chân làm tư thế sẵn sàng, cúi thấp đầu, tay phải vung lên, “phập” một cái chém vào sau gáy. Mấy người nhát gan dưới đài đều dùng tay che mắt, chẳng ai dám nhìn, đây không phải tay chân mà là cổ, với sức lực của Cao Trực Nhãn, một nhát hạ xuống còn không chém lìa đầu mình sao, Hạ Hà Bang đã trả bao nhiêu tiền, đáng để hắn liều mạng như vậy? Chỉ nghe “keng” một tiếng, thanh âm giòn vang, lưỡi dao chém vào gáy Cao Trực Nhãn giống như bổ trúng gang thép. Hắn đứng dậy, thu hồi tư thế, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tay cầm dao đi vòng quanh một lượt, giơ ra cho mọi người nhìn rõ, lưỡi dao đã mẻ một miếng lớn, mép cũng bị cong vênh.
Dưới đài, tiếng hò reo ủng hộ dồn dập vang lên, khí thế hừng hực, đúng là Cao Trực Nhãn có bản lĩnh đao thương bất nhập, Kim Chung Tráo-Thiết Bố Sam*, Dịch Cân Kinh của Đạt Ma lão tổ, súng bắn chỉ lưu lại nốt mờ, đao chém chỉ để lại vết xước, kiên trì khổ luyện thành công phu tuyệt đỉnh! Nhưng sự thật không phải vậy, Cao Trực Nhãn làm nghề Oa Bột Nhi hai mươi mấy năm, sau gáy đã hình thành vết chai dày cộm, cứng như sắt thép, cho nên hắn mới dám sử dụng chiêu thức này, vận sức mạnh đến đâu cũng chẳng sao, nhưng nếu chém vào nơi khác, trên dưới chỉ sai lệch vài phần, đầu hắn sẽ lập tức chuyển nhà.
*Kim Chung Tráo-Thiết Bố Sam: hai loại công pháp cường thân hộ thể nổi tiếng TQ, tương truyền người luyện thành có khả năng đao kiếm chém không sứt mẻ, xuống nước không chìm, lửa đốt không cháy, nín thở không đứt hơi, nhịn ăn không thấy đói…
Trong Thượng Hà Bang không thiếu người bốc dỡ hàng hoá lâu năm, sức mạnh hơn người, phía sau cổ cũng chồng chất vết chai, có điều vết chai dày đến đâu vẫn là thịt, Thiên Tân Vệ ngoại trừ Cao Trực Nhãn, ai dám dùng dao phay chém vào cổ? Một đám nhìn quanh, mắt lớn trừng mắt nhỏ, xem ra chẳng ai dám lên tiếp chiêu. Đà chủ Thượng Hà Bang cắn chặt răng, mắt thấy trận này sắp thua đến nơi, vừa định đứng dậy nói mấy câu lưu manh kiếm về chút mặt mũi, bỗng có một giọng nữ vang lên: “Khoan đã!” Trong thanh âm nhẹ nhàng để lộ sự sắc bén, mọi người trên đài dưới đài đều thắc mắc, sao lại có nữ nhân ở đây? Đàn bà con gái cũng dám dùng dao phay chém cổ sao? Mọi người theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy từ trong đám đông xem náo nhiệt có một thiếu phụ xinh đẹp đi ra, mái tóc đen như mực, thân mặc áo lụa mỏng, mặt như hoa đào chớm mở, hai má hồng mịn tựa bột phấn, lông mày vẽ ra đường cong tinh tế tựa trăng rằm, đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi cao thẳng, miệng anh đào đỏ mọng, hàm răng trắng tinh khiết như ngọc, má lúm đồng tiền duyên dáng, vòng eo nhỏ thướt tha yểu điệu, cặp chân thon dài trắng muốt, tuổi chừng hai tám/hai chín, bước đi uyển chuyển, vô cùng quyến rũ, thực đúng là một đóa hoa đang kỳ nở rộ.
Trong sách có nói, thiếu phụ dung mạo xinh đẹp này cũng không phải người thường, là một trong “Thất Tuyệt Bát Quái” của Thiên Tân Vệ, xuất thân từ gia đình hành nghề diễn xiếc, biệt danh trên giang hồ kêu “Nhất Chưởng Kim”, không chỉ vậy, cô ta còn là vợ của Đà chủ Thượng Hà Bang, huynh đệ thuộc hạ toàn xưng “chị dâu”. Nhất Chưởng Kim cũng là người mệnh khổ, lúc trước mãi nghệ ở cổng phía Nam thành Thiên Tân, là biểu diễn tạp kỹ, từ nhỏ thức khuya dậy sớm, luyện thành một thân tuyệt kỹ, toàn bộ công phu đều nằm ở đôi bàn chân nhỏ xinh. Sở trường của cô ta chính là đạp lu, nằm ngửa mặt lên băng ghế, một chân nâng lu nước, chân còn lại đạp cho nó chuyển động. Không chỉ đạp lu rỗng, đàn ông lưng dài vai rộng chui vào trong lu, cô ta cũng đạp cho nó xoay “vèo vèo”, khiến người hoa cả mắt. Nhắc tới “Đạp lu Nhất Chưởng Kim”, trên giang hồ không ai không biết. Thế nhưng thời ấy làm nghệ sĩ thực không dễ dàng, ngay đào kép nổi tiếng cũng là vừa hát kịch vừa bán chôn nuôi miệng, huống chi mãi nghệ đường phố nay đây mai đó? Nhất Chưởng Kim rất xinh đẹp, từ khuôn mặt đến vóc dáng, muốn nở nang có nở nang, muốn thon thả có thon thả, lại thêm một đôi gót sen ba tấc được bó rất cẩn thận, một không vẹo gót/ hai không nghiêng lệch, giống như con tôm cong mình, hai đầu chạm đất/ở giữa cong, chiều dài hai tấc chín phân, bàn chân khô gầy, mặt chân mỏng, cổ chân mềm dẻo, bước đi vừa đoan trang lại hào phóng. Thời xưa, người mãi nghệ giang hồ thường xuyên bị đám du côn ác bá, ăn chơi trác táng đùa bỡn ức hiếp, họ không thể chọc vào bọn xấu xa này, đành nhắm mắt đưa chân làm “Lưu xướng” (người Thượng Hải kêu gà rừng, ý chỉ loại ca kỹ tiếp khách làng chơi), gọi là “ca kỹ” (bán nghề nuôi thân), thế nhưng đám người kia phần lớn đều ỷ thế bắt nạt, căn bản không chịu trả tiền, rơi vào đường cùng đành phải hầu hạ người ta ngủ qua đêm, ban ngày mãi nghệ đầu đường, kể ra cũng thật đáng thương, sau này Đà chủ Thượng Hà Bang nhìn trúng Nhất Chưởng Kim, đều là người số khổ, sinh ra trong bụi cỏ, lớn lên vạ vật đường phố, cho nên lấy cô ta về, trở thành Chị dâu của Thượng Hà Bang. Đối với Nhất Chưởng Kim, cái này gọi là một bước lên mây, ít nhất không cần phơi mặt biểu diễn lề đường, càng không ai dám kiếm chuyện bắt nạt.
Nhất Chưởng Kim nhấc gót sen đi lên trên đài, đến bên Đà chủ Thượng Hà Bang, cúi người nói: “Đương gia, để thiếp tiếp chiêu tên Oa Bột Nhi này.”
Đà chủ Thượng Hà Bang có xuất thân là người chạy việc trên thuyền, Nhất Chưởng Kim phiêu bạt giang hồ, hai vợ chồng môn đăng hộ đối, không chú trọng quá nhiều quy tắc, thấy Nhất Chưởng Kim muốn ra mặt thay bang hội, chẳng những không tức giận, mà còn vô cùng đắc ý.
Nhất Chưởng Kim hướng Cao Trực Nhãn vẫy tay gọi: “Đồ ngốc, qua đây!”
Cao Trực Nhãn tuy có năng lực, nhưng lại ít va chạm với đàn bà con gái, dù sao cũng là cu li khuân vác, làm gì có tiền chơi kỹ nữ/uống rượu hoa, vợ hắn cũng là phụ nữ nông thôn chân tay thô kệch, nào thấy qua nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy nhường này, vừa nghe Nhất Chưởng Kim gọi mình, mặt lập tức đỏ au, không dám nhìn thẳng, cúi đầu đi tới.
Nhất Chưởng Kim nhìn bộ dáng lúng túng của Cao Trực Nhãn, bật cười nói: “Đồ ngốc, cầm đao chém cổ ta làm không được, hơn nữa đàn bà cũng không tiện múa đao động thương, chẳng phải ngươi rất khoẻ sao? Có dám cùng đấu sức cùng ta hay không?”
Cao Trực Nhãn chưa kịp mở miệng, dưới đài thanh âm vang dội nổi lên bốn phía, nói cho cùng Nhất Chưởng Kim cũng chỉ là phụ nữ, người có sức mạnh đứng đầu Thiên Tân Vệ, một là Đỗ Đại Bưu trời sinh thần lực, khiêng đỉnh nặng ngàn cân, phàm nhân ăn ngũ cốc tạp lương sao có thể so sánh, người còn lại chính là Oa Bột Nhi - Cao Trực Nhãn, quanh năm làm việc nặng, luyện thành một thân bản lĩnh, Nhất Chưởng Kim làm vậy chẳng tự mình đùa với lưỡi dao sao? Lại nhìn Cao Trực Nhãn, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, đỏ mặt nửa ngày mới ấp úng hỏi một câu: “So… so thế nào đây?”
Nhất Chưởng Kim đúng là thích đùa bỡn, sai người mang đến một cái ghế, dứt khoát ngồi xuống, hai chân khép chặt, hướng Cao Trực Nhãn cười nói: “Nếu banh được hai chân của ra, trận này coi như ngươi thắng.”
Đám đông xem náo nhiệt bùng nổ, nhiều kẻ nhìn Nhất Chưởng Kim thèm rỏ dãi, đám đàn ông có suy nghĩ xấu xa thậm chí còn huýt sáo tán thưởng. Cao Trực Nhãn nào đã gặp phải tình cảnh này, sắc mặt lúc xanh lúc tím, trên trán đổ đầy mồ hôi, đứng ngây tại chỗ, chân tay luống cuống. Người của Hạ Hà Bang đứng phía sau luôn miệng hối thúc: “Cao Trực Nhãn, sao còn không lên? Có tiện nghi không chiếm… còn chờ sét đánh trúng người à?”
Cao Trực Nhãn đỏ mặt tía tai, không biết làm sao cho phải, Hạ Hà Bang đã thua một trận, hắn không thể thua tiếp trận này, đối phương đã nói vậy, chuyện gì nên làm vẫn phải làm, đành chùi hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào vạt áo, sau đó đặt lên hai đầu gối của Nhất Chưởng Kim, bên dưới lớp quần lụa mỏng chính là da thịt nõn nà, tay sờ lên cảm thấy thật thoải mái. Cao Trực Nhãn trong lòng sung sướng, âm thầm nuốt nước miếng, hắn biết Nhất Chưởng Kim từng biểu diễn đạp lu, thân mang tuyệt kỹ, đương nhiên không dám khinh thường, vì thế ổn định lại tinh thần, dùng sức banh đầu gối sang hai bên. Nào ngờ hai chân Nhất Chưởng Kim không hề nhúc nhích, nhìn bộ dáng quẫn bách của Cao Trực Nhãn, cô ta cất giọng trêu đùa: “Đồ ngốc, mau dùng sức đi, banh ra được bà đây cho không!” Lời vừa nói ra, đám đông lập tức cười ồ lên. Cao Trực Nhãn bất giác ngây người, thầm nghĩ người phụ nữ này không phải tay vừa, tuy mình chưa dùng hết sức nhưng lực đạo không hề nhỏ, ngẩng đầu nhìn Nhất Chưởng Kim, dồn tám phần sức mạnh lên đôi tay, có điều vẫn không banh được chân cô ta. Cao Trực Nhãn toát mồ hôi lạnh, trước mắt bao người lại thua bởi một mụ đàn bà, không chỉ khiến họ cười đến rụng răng mà còn làm Hạ Hà Bang mất hết mặt mũi. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bất ổn, không rảnh thương hương tiếc ngọc, nhướng mày trợn mắt, cắn chặt hàm răng, vận hết sức lực dồn vào đôi tay, lớn tiếng hô to: “Mở!” Chợt nghe “phựt” một tiếng, Nhất Chưởng Kim vẫn không nhúc nhích, nhưng dây quần của Cao Trực Nhãn lại đứt đoạn, quần tụt đến tận chân, khiến mặt hắn đỏ bừng, còn đậm hơn cả màu thuốc nhuộm, sững sờ đứng trên đài, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào, đám đông thi nhau cười rộ. Cao Trực Nhãn vội vàng kéo quần, lao thẳng xuống đài, xấu hổ cúi đầu, chen vào giữa đám đông chuồn mất.
Trận này hai bên ngang sức ngang tài, Thượng Hà Bang thắng một hoà một, chiếm thế thượng phong. Người của Hạ Hà Bang không phục, Đà chủ ra mặt nói: “Hai bang chúng ta đều kiếm ăn trên sông, đừng quên Tổ sư gia đã định ra quy củ - nữ tử không thể lên thuyền. Thượng Hà Bang dựa vào đâu mà để đám đàn bà con gái xuất đầu lộ diện, không sợ mất mặt sao?”
Thời xưa, đi thuyền trên sông có rất nhiều quy tắc, ví như thời điểm làm bánh nướng áp chảo hay ăn cá, kiêng kỵ nhất là nói chữ “Lật”, “lật úp” phải nói tránh thành “đảo thuyền”, trên thuyền có người chết người cũng không thể nói chữ “Chết”, mà phải nói thành “Nổi”, bát đĩa xoong nồi không được để lung tung, không được đặt đũa lên bát sau khi ăn… bằng không sẽ gặp xui xẻo. Kiêng kỵ đối với nữ nhân lại càng nhiều, thời xưa có câu “Nữ nhân lên thuyền thuyền lật, nữ nhân qua lưới lưới rách”, đặc biệt là phụ nữ mang thai, nếu không chú ý bước qua lưới đánh cá, cho dù lưới mới cũng phải vứt bỏ. Đà chủ Thượng Hà Bang biết mình đuối lý, trước giờ thi đấu Hội Thuyền Đồng, chưa từng có nữ tử tham gia, tiếp tục tranh luận không tránh khỏi thiệt thòi, nhưng vất vả lắm mới hòa được một trận, sao có thể vuột mất cơ hội? Đảo mắt một vòng, đứng dậy nói: “Giờ đã là năm gì rồi? Còn tin mấy tập tục hủ lậu này chứ? Hơn nữa, trên thuyền các vị… thật sự không có nữ nhân sao? Xin hỏi Tổ Mẫu Nương Nương mà các người thờ phụng trong khoang thuyền, có phải là nữ hay không?” Lời vừa nói ra, mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau, cứng miệng không trả lời được, theo lý thuyết lời này chính là đại bất kính, nhưng nghĩ kỹ lại không thể phản bác, làm việc trên tàu thuyền đều phải thờ phụng Tổ Mẫu Nương Nương, ai dám nói Nương Nương không phải nữ nhân? Đà chủ Thượng Hà Bang thấy mọi người im lặng, thừa dịp nói tiếp: “Nói cho cùng, quy tắc Tổ sư gia định ra… chính là không cho nữ nhân lên thuyền, chứ không nói là không cho nữ nhân lên đài thi đấu, nhớ trước đây Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, Xà Thái Quân* trăm tuổi vẫn nắm giữ ấn soái, toàn là nữ trung hào kiệt, đều được người đời sau kính ngưỡng, vợ ta thi triển tuyệt kỹ trước mắt bao người, dựa vào đâu mà không tính? Chẳng lẽ đám đại lão gia các ngươi không thấy xấu hổ khi so đo với đàn bà con gái sao?” Người của Hạ Hà Bang bị hỏi đến á khẩu, đành chấp nhận trận này hoà nhau.
*Xà Thái Quân (佘太君): còn gọi Dương Lệnh Bà, vợ của Dương Nghiệp -Dương Lệnh Công (Dương Gia Tướng), là một người phụ nữ trung liệt, có Long Đầu Trượng do triều đình ban thưởng, trên đánh hôn quân, dưới đánh loạn thần.
Vừa rồi trận đấu trên đài còn chưa bắt đầu, dưới đài đã sôi nổi giao dịch, chính là đánh cược thắng thua, dân chúng có người coi trọng Thượng Hà Bang, có người ủng hộ Hạ Hà Bang, ai nấy đều bỏ tiền ra đặt cược, không ngờ tình thế hôm nay lại nghiêng về một phía, mắt thấy Thượng Hà Bang chiếm thượng phong, không ít người ban nãy mua Hạ Hà Bang thắng liền dao động, trong lòng cảm thấy bất an, rút tiền về đặt cho Thượng Hà Bang, dưới đài trở nên hỗn loạn, đúng lúc này, chợt nghe trên đài vang lên mấy tiếng trầm đục, sàn gỗ rung lắc, mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy bên phía Thượng Hà Bang xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Còn tiếp…