Chương 9: LỬA THIÊU CỬA SÔNG TAM XÓA (thượng)
3.
Thằng nhóc kia bước nhanh lên đài, mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng không hề tỏ ra hồi hộp, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, trước tiên hướng đối phương chắp tay, vái chào đám đông xem náo nhiệt bên dưới một lượt, sau đó vén áo, trên người hiện ra một lớp vảy, dày đặc giống như cá, khiến người xem ai nấy nổi da gà. Hắn ôm quyền, nói với người của Hạ Hà Bang: “Các vị thúc thúc đại gia, tiểu nhân tên Lệ Tiểu Bặc, cũng là người kiếm ăn trên thuyền, từ nhỏ mồ côi cha mẹ, Đà chủ nhặt ta về, nuôi dưỡng nhiều năm, bản thân không có gì báo đáp, hôm nay xung phong ra trận đầu tiên, thất bại coi như trả mạng, nhưng nếu ta may mắn thắng cuộc, vậy sẽ nổi danh tại vùng đất cuối Cửu Hà. Tuy ta còn nhỏ, có biệt hiệu Tam Thái Tử, bởi trên người ta mọc đầy vẩy, đi ngủ mở mắt, người trên thuyền gọi ta là Tam Thái Tử Long Vương Gia chuyển thế, đó là vì yêu thương khích lệ ta, thực lòng ta cũng không dám nhận, một không sức lực hai không thạo nghề, chỉ có bản lĩnh nhịn thở dưới nước, không đáng lọt vào pháp nhãn của cao nhân, các vị đều là tiền bối, có quyền không tin lời ta nói, nếu muốn biết vảy trên người ta có thật hay không, ta bóc một cái cho các vị xem!” Dứt lời, cầm cái vảy bên mạng sườn, giật mạnh một cái, trên người liền xuất hiện một vết thủng đầy máu, coi ra chiếc vảy này mọc rất sâu từ bên trong.
Lưu Hoành Thuận thấy Lệ Tiểu Bặc trên đài tuy còn nhỏ nhưng ăn nói đâu ra đấy, mở miệng là dùng khẩu ngữ giang hồ, đâu giống một đứa trẻ, nhưng cũng khác xa đám người vai u thịt bắp, đao to búa lớn, chỉ biết đâm chém, không khỏi muốn xem Hạ Hà Bang tiếp chiêu như thế nào.
Lệ Tiểu Bặc
Trong Hạ Hà Bang cũng có rất nhiều người tài giỏi, đây mới là trận mở màn, nhưng cũng không thể để một thằng nhóc hạ thấp uy thế, không đợi Đà chủ Hạ Hà Bang hạ lệnh, một người đã bước ra từ trong đám đông, khoảng hai mươi mấy tuổi, thân mặc quần áo màu xanh, nét mặt vô lại, đứng đối mặt với Lệ Tiểu Bặc, nhướn mày liếc mắt, tỏ vẻ khinh thường, nhếch miệng nói ra mấy lời khó nghe: “Nhóc con, ngươi thực sự khiến Lôi Bang Tử ta mở mang tầm mắt, hôm nay ta mới biết, Tam Thái Tử Long Vương Gia có bộ dáng giống như cá chạch dưới sông!” Lời vừa thốt ra, người trong Hạ Hà Bang lập tức cười nghiêng ngả.
Lệ Tiểu Bặc không hề tức giận, khuôn mặt thoáng hiện một tia lạnh lùng, bật cười ha ha hỏi đối phương, có phải muốn đấu trận này hay không?
Lôi Bang Tử nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng vậy, đại gia đây sẽ giúp ngươi rèn luyện, ta cũng sống bằng nghề sông nước, cái khác không nói, lặn nước nín thở chính là chuyện thường ngày, đừng nói ta bắt nạt trẻ con, ngươi có bản lĩnh gì thì thể hiện ra đi, ta đây chấp hết.”
Lôi Bang Tử nghĩ rất đơn giản, nín thở còn có chiêu trò gì khác, đơn giản chính là vục đầu vào chậu nước, xem ai không nhịn được ngoi lên trước, lại thấy Lệ Tiểu Bặc lấy ra hai cái bong bóng heo (hay còn gọi là bọng đái heo) chứa đầy nước, ung dung nói: “Là thế này… hai ta chui đầu vào bong bóng heo, bảo người bịt kín khe hở, trói quặt hai tay sau lưng, ai tắt thở trước thì thua!” Mọi người không khỏi sửng sốt, thằng nhóc này cũng quá tàn nhẫn, mở mồm ra là đánh cược mạng sống, Hội Thuyền Đồng hôm nay vô cùng náo nhiệt, nếu Lôi Bang Tử nói không dám tiếp chiêu, trận đầu liền thất bại, mấy trận sau cũng khỏi phải đấu nữa.
Lúc này Lôi Bang Tử đã cảm thấy hối hận, cắt tay chặt chân cùng lắm chỉ bị tàn tật, về sau còn có miếng ăn ổn định, hắn tuyệt đối không ngờ, Lệ Tiểu Bặc lại đặt cược tính mạng, có điều hắn đã ra mặt nhận lời tỷ thí, giờ muốn rút lui, thể diện Hạ Hà Bang coi như vứt đi, bản thân hắn quay về cũng đừng hòng sống tốt, nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì cũng chết, thầm nhủ: Không chừng Lệ Tiểu Bặc chỉ to mồm nói bừa, mạnh miệng hù doạ để che lấp nỗi khiếp sợ, chưa chắc đã có bản lĩnh như vậy, vì thế lòng hạ quyết tâm, cắn răng nói với Lệ Tiểu Bặc: “Được thôi, để xem mèo nào cắn mỉu nào!”
Bấy giờ có hai chấp sự tiến lên, nhanh chóng trói quặt hai tay của Lệ Tiểu Bặc và Lôi Bang Tử ra sau lưng, mỗi người căng một cái bong bóng heo, để bọn họ chui đầu vào. Bong bóng vốn có thể co dãn, chui đầu xong liền thả tay, bong bóng sẽ bám chặt lấy cổ, sợ vẫn chưa đủ kín, lại dùng dây quấn thêm vài vòng, cho dù đứng dậy nước cũng không rơi một giọt. Trên đài dưới đài im phăng phắc, ai nấy đều tập trung theo dõi hai người. Qua một hồi, toàn thân Lôi Bang Tử phát run, rõ ràng không thể tiếp tục nín thở, trong khi đó Lệ Tiểu Bặc vẫn không hề nhúc nhích, vững vàng đứng tại chỗ. Thêm một hồi, Lôi Bang Tử chịu hết nổi, đập đầu xuống đất, lăn qua lộn lại, hai chân đạp loạn. Có tên đệ tử Hạ Hà Bang rút chủy thủ, muốn tiến lên rạch bong bóng heo. Thượng Hà Bang không đồng ý, chẳng cần bọn họ ra tay, đám lưu manh Oa Hỏa đã xông lên ngăn chặn, trợn mắt nghiến răng đe doạ: “Ngươi thử động cái coi!” Người của Hạ Hà Bang tự biết mình đuối lý, bất đắc dĩ lùi lại, trơ mắt nhìn Lôi Bang Tử ngã lăn ra đất, giãy giụa vài cái rồi nằm yên bất động. Lúc này, người của Thượng Hà Bang mới đi lên, rạch vỡ bong bóng heo trên đầu Lệ Tiểu Bặc, cởi trói cho hắn. Lệ Tiểu Bặc mặt không đổi sắc, hơi thở ổn định, tươi cười chắp tay hướng bốn phía, sau đó nhanh quay về phe mình, tìm một góc mà đứng. Người dân xem náo nhiệt thi nhau reo hò, thằng nhóc này không hề khoác lác, chẳng lẽ nó thật sự là Tam Thái Tử của Long Vương Gia? Kể từ đó, “Thất Tuyệt Bát Quái” vùng đất cuối Cửu Hà có thêm một “Tam Thái Tử - Lệ Tiểu Bặc”, đồng thời cũng xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Hạ Hà Bang thua trận đầu, Đà chủ sai người dọn xác Lôi Bang Tử, tuân thủ quy tắc cũ, tiếp theo đến phiên Hạ Hà Bang khiêu chiến.
Lưu Hoành Thuận đứng dưới đài quan sát hết thảy, trong lòng cảm thấy bất an, không ngờ Hội Thuyền Đồng năm nay lại diễn ra tàn nhẫn như vậy, chớp mắt đã cướp đi một mạng người. Đúng lúc này, bên phía Hạ Hà Bang có một vị bước ra, tuy ngoại hình chẳng có gì ấn tượng, lời nói cũng không đao to búa lớn, mặc bộ quần áo rách rưới, nhưng thân thể vạm vỡ, cao to lực lưỡng, râu ria xồm xoàm, cánh tay nổi gân, người toàn cơ bắp. Trong đám đông xem náo nhiệt có người nhận ra hắn, sôi nổi vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, vị này quả nhiên không tầm thường, chính là Cao Trực Nhãn trong “Thất Tuyệt Bát Quái”!
Còn tiếp…