TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 2.9

 Chương 9: LỬA THIÊU CỬA SÔNG TAM XÓA (thượng)


2.

Lưu Hoành Thuận hướng ánh mắt về phía đám đông, thấy Đại đội trưởng Đội Truy Nã - “Kẻ Bất Lực” Phí Thông cũng ở trong đó, đang vươn cổ trợn mắt nhìn lên đài. Lưu Hoành Thuận đến gần Phí Thông chào hỏi: “Nhị ca!” Phí đội trưởng ở nhà đứng thứ hai, vẫn gọi Phí Nhị Gia, còn biệt danh Kẻ Bất Lực là do mọi người ngầm đặt, trước mặt không ai kêu, tốt xấu gì hắn cũng là Đội trưởng Đội Truy Nã thành Thiên Tân, cánh tay đắc lực của đại lão gia. Phí Thông quay đầu, thấy là Lưu Hoành Thuận, hỏi: “Huynh đệ, sao giờ cậu mới tới?” Lưu Hoành Thuận ghé vào tai Phí Thông, thấp giọng nói: “Mới nhận được tin quan trọng, Ma Cổ Đạo muốn nhân lúc Thuyền Đồng đi qua hôm nay, giả mạo người sáng lập Pháp Cổ Hội - Hải Lão Ngũ, gây đại loạn ở cửa sông Tam Xóa!” Phí Thông giật mình kinh hãi: “Hải Lão Ngũ? Vậy kẻ trên thuyền Rồng kia… không phải lão ta sao?” Lưu Hoành Thuận nói: “Hải Lão Ngũ thật sự đã mất đầu, xác bị nhét dưới huyệt mộ, lời ta nói… Nhị ca còn không tin sao?” Vị Phí Nhị Gia này không có bản lĩnh phá án, nhưng rành nhất là nịnh bợ, lạm quyền cướp công, nếu kẻ khác nói với hắn lời này, hắn đã sớm mắng cho té tát, thế nhưng Phi Mao Thối Lưu Hoành Thuận nào phải người thường, trước giờ không nói năng lung tung, đây tuyệt đối là cơ hội thăng quan phát tài, liền hỏi Lưu Hoành Thuận: “Huynh đệ, cho dù Nhị ca không tin tưởng ai, cũng không thể không tin đệ, bất quá… đây không phải chuyện nhỏ, trình báo xin lệnh bắt từ quan trên e đã quá muộn, theo ý kiến của đệ, chúng ta nên giải quyết thế nào đây?”

Lưu Hoành Thuận nói: “Chúng ta không nên rút dây động rừng, Nhị ca điều động người làm được việc trong Đội Truy Nã, mai phục khắp nơi, theo dõi sát sao thuyền Rồng, tránh trở tay không kịp, ngoài ra liên hệ với Đội cảnh sát Năm Sông, bảo bọn họ phái nhiều thuyền nhỏ tiếp ứng, chờ khi thuyền Rồng qua đây, ta sẽ cùng Đỗ Đại Bưu lên đó, bắt giữ kẻ giả mạo Hải Lão Ngũ, vạn nhất thông tin sai lầm, quan trên truy cứu, cứ để mình ta gánh vác.”

Đội cảnh sát Năm Sông chính là Đội Vớt Xác thời nhà Thanh, đến những năm Dân Quốc mới sửa thành Cảnh sát đường sông, mặc dù mang danh cảnh sát, nhưng vẫn làm công việc vớt xác chết trôi, nạo vét lòng sông, Phí Thông là Đội trưởng Đội Truy Nã thành Thiên Tân, yêu cầu bọn họ mấy chiếc thuyền cũng không thành vấn đề, vì thăng quan phát tài, náo nhiệt trước mắt cũng không ham, nói với Lưu Hoành Thuận: “Huynh đệ, giữa hai ta việc gì phải phân chia rõ ràng? Nếu quan trên truy cứu, đương nhiên để Nhị ca đây ứng phó, ta là Đội trưởng Đội Truy Nã, không phải nên thay các huynh đệ chống đỡ sao? Đệ đừng quá lo lắng, trời sập xuống cũng có Nhị ca gánh vác! Chỉ là… công lao bắt hung tặc ở cửa sông Tam Xóa, có thể chia cho ca ca một phần hay không?” Lưu Hoành Thuận biết Phí Thông là kẻ không có lợi không nhúng tay, cho nên khẽ gật đầu, giục hắn mau đi chuẩn bị.

Lại nói, Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu cũng nằm bên bờ sông, Lưu Hoành Thuận thường xuyên gặp người của Đội cảnh sát Năm Sông, chân anh ta lại nhanh, vì sao không tự mình đi một chuyến? Có ba nguyên nhân: Thứ nhất, nước - lửa không dung hợp, Lưu Hoành Thuận không muốn tiếp xúc với cảnh sát đường thuỷ, Phí Thông là Đội trưởng Đội Truy Nã, người làm quan ra mặt, không cần thiếu nhân tình của Đội cảnh sát Năm Sông. Thứ hai, Lưu Hoành Thuận cũng thích xem náo nhiệt, hôm nay cửa sông Tam Xóa có Thuyền Đồng đi qua, còn có trận so tài giữa hai bang phái lớn nhất khu vực, một năm chỉ diễn ra một lần. Thứ ba, bàng môn tả đạo mưu đồ làm loạn, nhất định chờ lúc thuyền Rồng vào đến cửa sông Tam Xóa, tốn bao công sức chọn ngày này, còn không phải vì tranh thủ sự náo nhiệt kia sao? Anh ta ở đây trông chừng, một khi có biến cố phát sinh, cũng không đến mức trở tay không kịp.

Tạm thời không bàn việc Phí Thông điều binh khiển tướng thế nào, tiếp tục nói đến hai bang hội Thượng Hà - Hạ Hà tranh Hội Thuyền Đồng, quy tắc từ xưa là một chọi một, nhưng lại không giống như đấu võ trên lôi đài, bởi người trong bang hội không phải chèo thuyền thì cũng là khổ rách áo ôm, chân trần không sợ xỏ giày, vì một cặp bánh rán có thể đánh chết người, ỷ vào sức mạnh là chính, chẳng mấy ai học đánh quyền đá cước. Đôi bên còn tập trung sáu Oa Hỏa* lớn tại Thiên Tân Vệ đứng cổ vũ, là những đại Oa Hỏa nào đây? Trong thành, bốn phía Đông - Tây - Nam - Bắc đều có một thế lực nổi lên xưng bá: Lão Quân ở Tây Thành, Lão Duyệt ở Đông Thành, Tứ Hải ở Bắc Thành, Cửu Như ở Nam Thành, bốn Oa Hỏa này chẳng ai dám chọc, bốn Trại Chủ càng là lưu manh số một. Ngoài ra còn có hai thế lực khác: Một là Oa Hỏa khu vực Lão Long Đầu, kiểm soát culi khuân vác tại nhà ga; hai là Oa Hỏa khu vực Hầu Gia Hậu, kiểm soát sòng bài/kỹ viện/tiệm thuốc phiện tại địa phương, cả hai đều không phải đèn cạn dầu. Lưu manh của sáu Đại Oa Hỏa tên nào tên nấy đội mũ lệch, trừng mắt lườm nguýt, chân xỏ giày hình Ngũ Quỷ Nháo Phán, cả ngày đánh lộn hù người, ba hôm không gây chuyện liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Cả đám ô hợp tụ lại một chỗ, đấu chính là gan, so chính là tàn nhẫn, vai sánh vai xuống chảo dầu, đầu đối đầu lăn bàn đinh, dao trắng đâm vào/dao đỏ rút ra, ba đao sáu lỗ/đổ máu là chuyện thường ngày, không chết vài mạng người quyết không bỏ qua. Địa bàn được phân chia rõ ràng, nếu bên nào vượt quá giới hạn, đến chỗ người khác gây sự, lập tức lao vào đánh nhau, bất chấp mọi thứ, gậy gộc, búa rìu, súng săn, đao kiếm.v.v… có cái gì dùng cái đấy, chưa kể trèo lên đầu tường nóc nhà, tạt nước sôi, ném gạch đá, muốn tàn nhẫn bao nhiêu có bấy nhiêu. Kẻ đánh người không phân nặng nhẹ, kẻ bị đánh cũng tuyệt đối không tỏ ra yếu thế, chẳng bên nào chịu thua bên nào, bằng không các huynh đệ trong Oa Hoả sẽ khinh thường ngươi, kết cục thế nào đây? Chỉ có thể làm lưu manh nửa mùa, gánh gồng đi bán bánh bao. Bởi vậy tên nào cũng chỉ hoành hành ngang ngược trong địa bàn của mình, rất ít ra ngoài gây sự, coi như giữ mình an toàn.


*Oa Hỏa: nôm na gọi là nơi  nấu cơm chung, thời xưa đám lưu manh côn đồ tại Thiên Tân Vệ thường chiếm đoạt nhà cửa làm cứ điểm, tự xưng là Đại Trại, thủ lĩnh gọi là Trại Chủ. Trong trại tàng trữ rất nhiều vũ khí, ngày thường không tụ tập đánh nhau thì ăn uống chơi bời. Ai mới gia nhập sẽ ăn bát mỳ coi như ra mắt. (Chú thích này Jess từng nói 1 lần rồi, bạn có nhớ trong truyện nào không?)


Thời xưa so tài trong Hội Thuyền Đồng ở cửa sông Tam Xóa, hai bang hội lớn sẽ tự phô diễn tài năng, thể hiện những chiêu trò độc nhất vô nhị, ví như phía Thượng Hà Bang cử ra một vị, ôm quyền chắp tay, giọng nói vô cùng khách khí, nhưng dùng từ ngữ lại đầy vẻ lưu manh, rút ra một thanh chủy thủ sắc bén bóng loáng, vươn một ngón tay trái, “phập phập phập” chém xuống mấy đao, giống như gọt vỏ củ cải, chớp mắt thịt trên ngón tay chẳng thấy đâu, chỉ còn dư ba đốt xương trắng hếu, lại nhúc nhích mấy cái để mọi người nhìn cho rõ, còn phải làm bộ sắc mặt không đổi, thản nhiên cười đùa. Tiếp theo đến phiên Hạ Hà Bang cử ra một vị, cũng ôm quyền chắp tay nói mấy câu khách sáo, sau đó lập tức xách con dao phay, cắt miếng thịt lớn từ bắp đùi, băm nhỏ tại chỗ, dùng lá sen gói lại đưa đối phương, bảo cho bọn họ mang về làm vằn thắn ăn, mặc kệ máu tươi chảy đầm đìa, mặt vẫn như chưa xảy ra chuyện gì, một giọt mồ hôi cũng không đổ.

Thế vẫn chưa đủ tàn nhẫn, trận đầu chỉ coi như đệm lót mà thôi, không phải phân cao thấp, trận tiếp theo sẽ còn lợi hại hơn, bên này cử ra một vị, nhặt cục đá cắn ở miệng, vung búa nện một nhát thật mạnh, sau đó phun ra một đống lổn nhổn đá vụn cùng răng vỡ cho mọi người xem. Bên kia cũng cử ra một vị, thè lưỡi rồi dùng răng cắn, còn mượn đối phương cái búa, tự đập vào cằm của mình một cái, “xoẹt”… đầu lưỡi đỏ lòm đứt lìa rơi trên đài, miệng đầy máu không hề nhổ ra, “ừng ực” nuốt vào trong bụng, trận này coi như ngang tài ngang sức. Bên này lại cử ra một vị, khiêng ra hai cái đôn đá đặt song song, ở giữa chừa lại một khe hở, đưa cánh tay vào trong, hét to một tiếng: “Các ngươi rửa tai mà nghe!” Dứt lời vận hết sức lực, “rắc” một cái, cánh tay bị bẻ gãy quặt, mặt không đổi sắc, hơi thở không đứt đoạn. Bên kia không phục, lại cử ra một người, nâng chân đặt lên bề mặt một chiếc đôn đá, hai tay nhấc bổng chiếc đôn còn lại, hô một câu: “Ta cũng góp vui cùng các vị!” Sau đó hung hăng đập mạnh xuống chân, “rắc” một tiếng, xương cốt vỡ nát. Đương nhiên bọn họ cũng không chịu tàn tật một cách vô ích, người trong bang hội sẽ ra tiền phụng dưỡng đến chết, hơn nữa còn được anh em tôn sùng, bởi vậy người rút phải thăm “chết” đứng ra đại diện tranh đấu khốc liệt, cũng không nhất định là bị bắt buộc.

Trải qua mấy hiệp, cái gì mà vớt đồng xu trong chảo dầu, cắt mũi, xẻo tai, xuyên dây thép qua đầu ngón tay bốc trứng gà… chiêu trò tàn nhẫn nào cũng nghĩ ra, thực có thể gọi là Bát Tiên Quá Hải, ai nấy tự phô bày bản lĩnh. Hai bang hội còn phân phát “Thiệp anh hùng”, mời kỳ nhân dị sĩ tại vùng đất cuối Cửu Hà tham gia, đám người này tuy có danh có hiệu, nhưng nói cho cùng vẫn là dân chúng nghèo khổ, ai trả nhiều tiền sẽ hỗ trợ kẻ đó, tranh nhau thể hiện thân thủ trong Hội Thuyền Đồng, chớp thời cơ khiến mình nổi tiếng. Hai bên một chọi một, kẻ đến người đi, ai không theo được coi như thua. Đấu hết trận này tới trận khác, trên dưới khó phân, chẳng bên nào phục bên nào, chỉ biết lấy mạng bù vào. Một ngày trước khi diễn ra lễ hội, bọn họ đã mở Hương đường*, tổ chức rút “Tử thiêm”**, lúc này lên đài không nói dài dòng, lập tức rút dao cắt cổ. Bạn nghĩ mà xem, “Náo nhiệt” như vậy… người dân có thể bỏ qua sao? Bỏ lỡ rồi biết xem ở đâu đây? Hai bang hội lớn tranh đấu trên đài, người đứng gần đài bên dưới đều bị máu văng đầy mặt, còn kích thích hơn cả xem chém đầu thời xưa.

*Hương đường: nơi thờ cúng tổ sư của các bang phái giang hồ thời xưa, chỉ mở khi có sự kiện quan trọng trong bang.


**Rút “Tử thiêm” (rút thăm “chết” ) thuật ngữ giang hồ Thiên Tân Vệ thời xưa, chỉ hình thức giải quyết tranh chấp giữa hai bang phái, thay vì trực tiếp lao vào đánh nhau, đôi bên sẽ thi xem ai ý chí kiên cường, hình thức ganh đua rất đa dạng nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.


Hội Thuyền Đồng 26 tháng 5 năm nay cũng náo nhiệt chẳng kém, đệ tử hai bang Thượng Hà - Hạ Hà, lưu manh côn đồ của sáu Oa Hỏa lớn triển khai trận thế, mỗi người cầm trên tay một tờ giấy vàng, đây là Ương Bảng dành cho người chết, thời xưa người chết đều phải mời Âm Dương tiên sinh viết Ương Bảng, bên trên ghi đầy đủ họ tên, ngày sinh tháng đẻ, ngày giờ qua đời, thời gian hồi hồn… sau đó cho vào trong quan tài cùng với người chết. Thời xưa, rất nhiều người nghèo khổ lúc chết không mua nổi chiếc quan tài ván mỏng, chỉ có thể dùng chiếu cỏ  cuộn lại mang đi chôn, thế nhưng một tờ Ương Bảng này lại không thể thiếu, bởi không có Ương Bảng, không thể khiêng xác chết ra khỏi thành, vong hồn không xuống được Âm Ty, ngay cả người chết đường chết chợ, cũng phải xin chính quyền một tờ Ương Bảng. Hôm nay đám lưu manh tên nào tên nấy đều cầm Ương Bảng trên tay, chính là có ý không muốn sống trở về, giống như tướng quân khiêng quan tài ra trận, mục đích thể hiện chí khí cũng như sự ngang tàng. Đà chủ hai bên cùng sáu vị Trại chủ Oa Hỏa, ai nấy ngồi trên cao, tay cầm ấm trà, phe phẩy quạt xếp, bĩu môi nhếch miệng, mặt mày dữ tợn, tỏ vẻ không phục. Quản sự Tào Bang gọi là Đà chủ, về mặt tình cảm có thể chấp nhận, dù sao người ta cũng kiếm cơm bằng thuyền bè, coi như có nghề nghiệp ổn định; Oa Hỏa lại không như vậy, nói trắng ra thì chỉ có một căn nhà rách nát, bên trong kê một tấm ván giường, để mấy cái ghế băng, khá hơn một chút thì có thêm bếp lò, bên trong đốt toàn than vụn, ấm trà bát trà chẳng cái nào lành lặn, muốn bần hàn bao nhiêu có bấy nhiêu, thế nhưng đám lưu manh này lại tự xưng là Sơn trại, thủ lĩnh lưu manh biến thành “Trại Chủ”, cũng không nhìn xem địa thế khu vực xung quanh thành Thiên Tân đều bằng phẳng, lấy đâu ra núi non? Lập trại chỗ nào? Ngoại trừ hai nhóm người này, mấy vị trưởng lão trong Tào Bang cũng được mời đến, tất cả đều đã lớn tuổi, thân mặc trường bào, đầu đội mũ quả dưa, ngồi ngay ngắn trên ghế, hiếm khi mở miệng, bộ dáng giống như trưng bày một dãy đồ cổ, theo quy củ bọn họ tới để trấn áp, thời điểm đôi bên căng thẳng, cũng đều nhờ mấy vị này ra mặt khuyên can, nhưng nếu bầu không khí nóng như lò lửa, đôi bên nhìn nhau đỏ con mắt, tình thế mất kiểm soát, mấy lão già bọn họ cũng ngăn không nổi. Lực lượng hai bên đều có mặt đông đủ, chấp sự nhận lệnh lên đài, nói đến chấp sự của Hội Thuyền Đồng, không phải ai cũng có thể làm được, cần phải là người đức cao vọng trọng, do hai bang Thượng Hà - Hạ Hà đề cử, chỉ thấy người này tuổi quá sáu mươi, tóc hoa râm, thân mặc trường bào, áo khoác bên ngoài đen bóng, đầu đội mũ quả dưa, cất giọng sang sảng, khí phách vô cùng: “Hai bang Thượng - Hạ, đều cùng cội nguồn; kinh doanh thuỷ vận, vốn thuộc một bang; lên đài tỷ thí, ai nấy tự thể hiện bản lĩnh. Tranh đấu trong Hội Thuyền Đồng, quang minh lỗi lạc, kẻ có lòng riêng bội tín bất nghĩa, trời đất không dung. Nước sông Cửu Hà, không vì trời mở, không vì sấm động, không vì sương ngừng! Sống chết không hỏi, thuận theo ý trời!” Ý muốn nói đánh người thì đánh công khai, đừng dùng ám chiêu, đấu bằng bản lĩnh, chết coi như xong, không truy cứu trách nhiệm. Sau khi nói một tràng mấy lời sáo rỗng, chấp sự sẽ lên đài, bày biện hương án, cung thỉnh Gậy rồng, Cờ rồng, Sớ rồng của Tào Bang, cùng bài vị của ba vị tổ sư, mọi người chặt đầu gà, đốt vàng mã, dâng hương tế bái xong xuôi, lúc này mới coi như hoàn tất thủ tục khai hội!

Đám đông dưới đài ai nấy mở to hai mắt, muốn xem hôm nay ai xung phong dẫn đầu, chỉ nghe một tiếng phèng la vang lên, bên phía Thượng Hà Bang có một thằng nhóc bước ra, ăn mặc giống như lưu manh, nhướn mày liếc mắt, nhếch miệng trề môi, ung dung đắc ý bước lên đài. Trong lúc người dân xem náo nhiệt xung quanh đang xôn xao bàn tán, Lưu Hoành Thuận cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, đây chỉ là một đứa bé mười hai/mười ba tuổi, thân hình nhỏ gầy, mặt mũi đen sì, đôi mắt to tròn, người khác không chú ý, nhưng anh ta đã nhìn ra, từ khi thằng nhóc này bước lên đài, mắt cũng không chớp lấy một cái, không phải do bản lĩnh hơn người, mà vì nó không có mí trên, Thượng Hà Bang lớn như vậy, vì sao lại để một tên tiểu quái vật xung phong tỷ thí?


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com