TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 5.8

 Chương 8: TÔN TIỂU XÚ XUỐNG SƠN ĐÔNG


5.

Nam Đầu Diêu nằm giữa Bạch Cốt Tháp và Am Như Ý, thời xưa là lò nung gạch của quan phủ, do chồng chất nhiều gạch cho nên địa thế nơi này tương đối cao, xảy ra lũ lụt cũng không bị ngập, mặc kệ trời mới đổ mưa, lỗ thủng trên mộ vẫn không thấm nước, xác chết không đầu chưa thối rữa, cũng vì mưa dầm liên miên, cho nên mới không bị chó hoang bới ra ăn. Thời buổi binh hoang mã loạn, cửa thành nào chẳng treo lủng lẳng vài cái đầu người? Không phải Tôn Tiểu Xú Nhi chưa từng thấy qua, nhưng hắn là kẻ không sợ chết, đoạn trước tôi có nói, bắt nạt hắn đều là người sống, hắn chỉ có thể khi dễ người chết, huống chi là một tên không đầu, đang muốn chửi ầm lên xả giận, chợt nghe đằng sau có tiếng người nói chuyện: “Đêm hôm khuya khoắt, bới xác lật xương, lá gan cũng không nhỏ a!”

Lần này Tôn Tiểu Xú Nhi bị doạ cho nhảy dựng, cứ tưởng là cảnh sát tuần tra ban đêm, lập tức ngã phịch xuống đất. Chợt thấy một lão đạo bước ra từ trong bụi cỏ, sắc mặt xám đen như than chì. Tôn Tiểu Xú Nhi nhận ra người này, chính là Lý Lão Đạo nhặt xác chôn xương ở Bạch Cốt Tháp, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Lý đạo gia, ngài đừng ngậm máu phun người thế chứ, cái xác này không phải do ta đào, là lôi ra mới đúng!”

Lý Lão Đạo nói: “Thế chẳng phải giống nhau sao?” Tôn Tiểu Xú Nhi sợ bị Lý Lão Đạo vu oan, nhanh miệng nói rõ mọi chuyện, cầu xin Lý Lão Đạo đừng báo quan. Lý Lão Đạo nghe xong khẽ gật đầu, lúc này mới nói với Tôn Tiểu Xú Nhi: “Bần đạo trông thấy dưới chân Bạch Cốt Tháp có chín đạo kim quang đuổi theo một luồng hắc khí, vì vậy mới đến kiểm tra, xem ra người này bị chết oan, dẫn dụ ngươi qua đây, tất có việc muốn nhờ vả.”

Tôn Tiểu Xú Nhi nghe thứ kia là quỷ, cũng không tỏ vẻ kinh hãi, quỷ làm sao đáng sợ bằng đám quan sai như hung thần ác sát, vì thế không cho là đúng: “Hắn oan… ta không oan chắc? Tôn Tiểu Xú Nhi ta là kẻ xui xẻo, uống ngụm nước cũng mắc nghẹn, lần đó vất vả lắm mới ăn được bát mỳ nóng, ai dè tay cầm không vững, đổ ụp lên người, khiến cơ thể bỏng rát, trên đời này bao nhiêu xui xẻo đều dồn hết vào ta, ta kêu mình bị oan sao? Hơn nữa ta không biết con quỷ này, hắn tìm ta làm gì?”

Lý Lão Đạo ngồi xuống xem xét cái xác, nói với Tôn Tiểu Xú Nhi: “Ngươi có biết sự tích Bao Long Đồ xử án chậu sành, Lưu Gù trảm Hoàng Ái Ngọc hay không? Theo ý bần đạo, con quỷ này muốn tìm ngươi giải oan.”


Tôn Tiểu Xú Nhi nói: “Lý đạo gia, đừng ở đó nói lời vô nghĩa, không phải ngài không biết, ta là tên trộm mộ, người nào cũng có thể bắt nạt ta, ta còn chưa biết tìm ai tố khổ, nào có bản lĩnh giải oan báo thù cho hắn? Con quỷ này không đầu không mắt, tìm ta làm cái quái gì?”

Lý Lão Đạo khoát tay: “Không nên nói vậy, chín đạo kim quang trên người ngươi… thực không tầm thường.”

Tôn Tiểu Xú Nhi ngơ ngẩn, chỗ nào trên người mình có kim quang? Sờ tới sờ lui, chỉ có chín đồng Yếm Thắng Tiền lấy được từ dưới mộ, đưa cho Trương Tam Thái Gia lúc ở Sơn Đông, sau này dẫn thợ săn tiêu diệt ổ hồ ly trong kho lương thực cũ, Yếm Thắng Tiền lại rơi vào tay hắn, chín đồng này là tiền mà chẳng phải tiền, người sống không tiêu tiền người chết, hắn lại không nỡ vứt đi, cho nên vẫn luôn để trong người.

Lý Lão Đạo nói: “Chín đồng Yếm Thắng Tiền kia là tà vật, mệnh ngươi quá hẹp, giữ trên người tất chọc tai hoạ.”

Tôn Tiểu Xú Nhi nghĩ cũng đúng, để tiền Âm phủ trong người, bảo sao liên tiếp gặp xui xẻo, kiểu gì cũng phải ném đi mới được.

Lý Lão Đạo lại nói: “Khoan, ngươi đi báo án trước đã, muốn phá án không thể thiếu chín đồng Yếm Thắng Tiền, làm xong việc này, không chỉ tích một phần âm công, còn có tiền thưởng nữa kìa.”

Gần Bạch Cốt Tháp nhất chính là Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì, Tôn Tiểu Xú Nhi mới vừa bị tuần cảnh Súc Thủy Trì đoạt tiền, hắn không nghĩ sẽ đến đó báo quan. Lý Lão Đạo bảo vụ án này không tầm thường, cần phải tìm Lưu Hoành Thuận ở Hỏa Thần Miếu, Tôn Tiểu Xú Nhi cũng có ý này, đối với vụ án không manh mối như vậy, tốt nhất nên nhờ Lưu Hoành Thuận, hắn giao chín đồng Yếm Thắng Tiền cho Lý Lão Đạo, kiểu gì cũng không muốn mang trên người. Đêm đó, hắn còn phải đóng giả tiểu quỷ, dù sao xác chết cũng không biết chạy, tạm thời đẩy vào lỗ thủng dưới mộ, qua hôm sau Lý Lão Đạo dẫn hắn đến Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu báo án.

Tôn Tiểu Xú Nhi khua môi múa mép, kể lại những gì xảy ra trong chuyến đi Sơn Đông, đến chỗ đắc ý còn hoa chân múa tay, mặc dù mọi người đã cố gắng né tránh, nhưng vẫn dính không ít nước miếng của hắn. Lưu Hoành Thuận cũng nhận ra, quá nửa những gì tên nhóc này nói đều là ba hoa bốc phét, tự dát vàng lên mặt mình, với bản lĩnh mèo cào của hắn, đừng nói đám hồ ly trong kho lương thực, đến hai con chuột cũng bắt không nổi, huống chi là ác quỷ đòi mạng, đoán chắc tên nhóc này đến Sơn Đông đào mồ quật mả, phát được chút tài, còn tham lam chiếm chín đồng Yếm Thắng Tiền của người ta. Mấy việc này dù thật hay không, cũng không cần phí công tra hỏi, có điều Tôn Tiểu Xú Nhi báo chính là án mạng, Lưu Hoành Thuận làm việc trong Đội Truy Nã thành Thiên Tân, Bạch Cốt Tháp khu phía Tây có người chết, anh ta cũng không thể bỏ mặc, liền kêu Lão Bánh Quẩy ở lại trực Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, mang theo Trương Sí, Lý Xán cùng Đỗ Đại Bưu đến khu nghĩa địa gần Bạch Cốt Tháp, phát hiện xác chết không đầu, đúng như lời Tôn Tiểu Xú Nhi nói. Tuy Lưu Hoành Thuận không làm công tác nghiệm thi, nhưng tra án bao năm, ít nhiều cũng nhìn ra được chút manh mối, dấu vết trên cổ xác chết không phải do đao chém rìu chặt, mà giống như bị dã thú nào đó cắn đứt đầu, xung quanh thành Thiên Tân một không có núi cao, hai không có rừng rậm, trước giờ chưa từng xuất hiện mãnh thú, cùng lắm chỉ là mấy con chó hoang, miệng đâu có lớn đến vậy? Lại nhìn xác chết trần như nhộng, thân quấn mảnh vải rách nát, không quần áo cũng không đi giày, mạng sườn có ba lằn đỏ, là vết bớt khi mới sinh, trông giống ba gợn sóng lăn tăn. Lưu Hoành Thuận nhớ trong thành Thiên Tân có một vị như vậy, mạng sườn cũng có vết bớt tương đồng - chính là người phụ trách hương khói Miếu Long Vương tại Cửu Hà - Hải Lão Ngũ. Hải Lão Ngũ là con sâu rượu, uống say liền mở miệng khoe khoang, gặp ai cũng nói lão không chỉ trông coi Miếu Long Vương tại Cửu Hà, mà còn thay Long Vương Gia quản lý thuỷ tộc nơi đây, vết bớt đỏ chính là bằng chứng, khoác lác thôi chưa đủ, còn vén áo cho mọi người xem, cho nên ai ai cũng biết.


Thiên Tân Vệ tập trung vô số phường hội bang phái, đất rộng người đông, có rất nhiều am quan chùa miếu, nơi thờ cúng Thần Phật đều có người quản lý, dân chúng cầu cái gì thì đến chùa miếu đó, Miếu Long Vương ở Cửu Hà thuộc khu vực Nê Oa, đây là một địa danh, nằm tại khúc quẹo của Hải Hà ở phía Đông thành Thiên Tân, trong miếu cung phụng chín vị Long Vương Gia hình thái khác nhau: đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, chàm, tím… đủ loại màu sắc, thân mặc mãng bào, mũi còn mọc hai sợi râu rồng, chân đạp trên lưng rùa, hoặc dẫm lên thân ếch, bình thường tượng trong miếu đều đắp bằng bùn đất, riêng tượng Long Vương Gia trong miếu Long Vương tại Cửu Hà được dựng khung mây, bên ngoài bồi vải thô, mặt trên vẽ pháp thân, bởi Long Vương Gia là vị thần dưới nước, bùn khi khô sẽ thành đất, đất có thể chặn nước, phạm vào kiêng kỵ. Chín vị Long Vương Gia trong miếu chia nhau quản lý nước tại khu vực Cửu Hà, phù hộ những người kiếm ăn trên sông lúc đi thuyền gió êm sóng lặng, không bị lật thuyền, ngoài ra còn quản cả việc làm mưa. Mỗi lần gặp hạn hán, mọi người sẽ khiêng chín pho tượng thần trong miếu ra ngoài, khua chiêng gõ trống, diễu hành khắp hang cùng ngõ hẻm, đón nhận hương khói nhân gian, phía sau tượng thần có người giả làm binh tôm tướng cua, còn có người rước đèn, vừa đi vừa hướng các hộ buôn bán bên đường quyên tiền. Đội ngũ chiêng trống vang trời, đi đến Ngọc Hoàng Các, nói là Long Vương Gia muốn cùng Ngọc Hoàng Đại Đế bàn việc phân bố mây/mưa trong vòng ba ngày, ngày đầu tiên kêu Tống giá, ngày thứ ba kêu Tiếp giá, 3 ngày này dân gian sẽ tổ chức lễ hiến tế, cầu trời giáng Cam Lộ (mưa lành). Hải Lão Ngũ phụ trách trông miếu, không phải tăng cũng chẳng phải đạo, vô tông vô phái, tự xưng cái gì cũng tham gia, ngoài xử lý công việc trong miếu, còn quản lý cả Pháp Cổ Hội Cửu Hà. Thời ấy Pháp Cổ Hội trong thành Thiên Tân có tổng cộng 49 đội, trong đó 48 đội do người dân tự thành lập, gom tiền mua dụng cụ, lúc rảnh rỗi thì luyện tập, địa phương nào mời biểu diễn Pháp Cổ, có thể đi một chuyến rồi kiếm chút tiền thưởng. Pháp Cổ Hội Cửu Hà do Hải Lão Ngũ quản lý là của chính quyền, chuyên tổ chức Pháp hội trên sông, ví như “Hiến tế Long Vương, trấn áp lũ lụt”.v.v… tuy làm việc cho quan phủ, nhưng quan phủ cũng không chi một phân tiền, lúc trước đã lập ra quy tắc, 48 đội kia kiếm tiền đều phải chia cho bọn hắn một phần. Bất quá Hải Lão Ngũ phụ trách Miếu Long Vương, lại quản lý đội Pháp Cổ, được mọi người tôn sùng, chưa từng nghe lão có kẻ thù, vậy ai xuống tay giết Hải Lão Ngũ đây? Đầu người có lẽ bị dã thú cắn đứt, nhưng dã thú không biết lột sạch quần áo người chết, dùng vải bố quấn lại, nhét vào lỗ thủng dưới mồ. Đội Truy Nã không phụ trách phá án, thông thường chính quyền phê lệnh, bọn họ truy tìm hung thủ/bắt giữ tội phạm. Lưu Hoành Thuận tìm được khối thi thể không đầu, lại không thể tự mình chủ trương, sai Trương Sí, Lý Xán đến Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì ngoài Tây Môn tìm người, án này nên để cảnh sát quản lý khu vực báo lên chính quyền. Hai người nói với Lưu Hoành Thuận, đi báo cũng vô dụng, toàn bộ cảnh sát đều không có ở đó, bởi cửa sông Tam Xóa đã xảy ra chuyện lớn!


*Chú thích:

Pháp Cổ: loại hình biểu diễn nghệ thuật âm nhạc/vũ đạo trong các lễ hội, nhạc cụ chủ yếu là trống, thuộc di sản văn hoá phi vật thể cấp quốc gia tại TQ.


Hết chương 8

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com