Chương 8: TÔN TIỂU XÚ XUỐNG SƠN ĐÔNG
4.
Lại nói Tôn Tiểu Xú Nhi mang theo bốn mươi mốt đồng bạc lên đường, thẳng đến Thiên Tân Vệ. Tại sao lại là bốn mươi mốt đồng? Lúc trước Trương Tam Thái Gia cho hắn một đồng tiền, bán xác hồ ly được bốn mươi đồng, tổng cộng bốn mươi mốt đồng bạc, ngoài ra còn có chín đồng tiền Âm phủ dành cho người chết, người sống đương nhiên không thu nhận, cho nên không tính. Thời điểm Tôn Tiểu Xú Nhi rời khỏi thành Thiên Tân, hai tay trống trơn, không xu dính túi, dọc đường chịu đói chịu khát, thắt lưng buộc bụng, chỉ toàn ngáp gió Tây Bắc, nhưng nay đã khác, trên người có tiền, lòng không hoảng hốt, còn diện một bộ quần áo loại tốt nhất, đói thì ăn hàng, mệt thì nghỉ trọ, vì để dành tiền về thành Thiên Tân khoe khoang, hắn cũng không dám đến nơi quá tốt, chỉ ăn bánh cân mỳ cân, ngủ trên phản lót chiếu rơm, vô cùng cao hứng quay về Thiên Tân Vệ.
Chuyến đi Sơn Đông lần này của Tôn Tiểu Xú Nhi, tuy không phát đại tài, nhưng mấy chục đồng tiền với hắn cũng không ít. Có câu “Ngựa không sức chạy do gầy yếu, người chẳng phong lưu chỉ vì nghèo”, lúc trước hắn không xu dính túi, nay có tiền đã không còn như xưa, vừa về liền chui vào nhà thổ tìm gái mua vui. Những năm đầu Dân Quốc, rõ ràng quan phủ đã ban lệnh cấm mở nhà thổ, thế nhưng kỹ viện/kỹ nữ chưa bao giờ thiếu, chẳng qua thay đổi cách gọi, nhà thổ mở cửa đón khách sửa thành “Phường thêu”, kỹ nữ đổi tên “Tú nương”, thay vỏ mà không đổi ruột, trước thế nào giờ vẫn y nguyên. Tôn Tiểu Xú Nhi vào nhà thổ, ôm kỹ nữ uống rượu hoa. Mấy vị diêu tỷ này cũng quen Tôn Tiểu Xú Nhi, biết hắn là ăn tên đào mộ, có điều đối với kỹ nữ, có tiền thì chính là đại gia, ai để ý ngươi giết người phóng hỏa hay chặn đường cướp bóc, càng không nói vẻ ngoài xấu đẹp, nuôi tình nhân còn phải tiêu tiền, cho dù Tôn Tiểu Xú Nhi khó coi đến đâu, cũng là thần tài mang tiền tới, muốn đào mỏ thì phải hầu hạ đại gia thoải mái. Người này gắp cho hắn một miếng thịt, người kia rót cho hắn một chén rượu, đến khi Tôn Tiểu Xú Nhi mắt lệch mồm méo, thần trí bất minh. Đang lúc đắc ý, có người đập Tôn Tiểu Xú Nhi một cái từ sau lưng, quay đầu lại nhìn, lập tức sợ đến mức run rẩy, người tới chẳng phải ai khác, chính là tuần cảnh trông cũi ở Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì. Thân mặc cảnh phục, thế nào còn đến chơi nhà thổ? Thời xưa chuyện này quá bình thường, chơi xong chẳng những không trả tiền, không vòi thêm là may lắm rồi. Tuần cảnh kia vừa vào cửa, liếc mắt một cái liền nhận ra Tôn Tiểu Xú Nhi, thấy thằng nhóc này đúng là to gan, đã mang tội còn ngang nhiên tìm kỹ nữ, lập tức xông lên, đập vào vai Tôn Tiểu Xú Nhi, quát: “Đào mồ quật mả, còn trốn khỏi lao ngục, chuyến này ngươi đừng hòng thoát thân!”
Tôn Tiểu Xú Nhi toàn thân toát mồ hôi lạnh, về thành Thiên Tân liền chui vào nhà thổ, sớm đã quên khuấy chuyện này, oan gia ngõ hẹp đúng là oan gia ngõ hẹp, chuột nhắt rúc vòi voi - sợ cái gì tới cái nấy, vội kéo vị tuần cảnh lão gia này vào buồng trong, lòng hạ quyết tâm, cắn răng móc ra mười đồng bạc, cung cung kính kính dâng lên. Tuần cảnh nhận xong đếm tới đếm lui, còn cầm một đồng đưa lên miệng thổi, tiếng kim loại ong ong vang lên, thuận tay nhét vào trong ngực, nhếch miệng khinh thường nói với Tôn Tiểu Xú Nhi: “Được rồi, tiểu tử ngươi rất thức thời, còn mười đồng kia đâu?”
Tôn Tiểu Xú Nhi ngơ ngác: “Phó gia, mười đồng nào ạ? Chẳng phải ta mới đưa ngài mười đồng sao?”
Tuần cảnh trừng mắt, sắc mặt tối đen: “Mười đồng vừa rồi, chỉ đủ lo vụ ngươi đào mồ quật mả, hôm đó ngươi chui khỏi cũi, chính là vượt ngục, có biết không? Chỉ riêng cái này đã có thể lấy đầu ngươi, tiểu tử ngươi phạm tội, ta giúp ngươi dàn xếp, chẳng lẽ làm không công sao?”
Tôn Tiểu Xú Nhi không biết đi đâu cãi lý, đành chịu xui xẻo, run rẩy móc ra thêm mười đồng, lòng đau như cắt từng khúc ruột.
Tuần cảnh nhận tiền xong, lại hỏi Tôn Tiểu Xú Nhi: “Ta cũng không nhiều lời, tổng cộng ngươi còn bao nhiêu tiền?”
Tôn Tiểu Xú Nhi choáng váng, mếu máo hỏi: “Phó gia, ngài thế này… là ý gì? Sao lại hỏi ta tổng cộng còn bao nhiêu tiền?”
Tuần cảnh hùng hổ mắng: “Cmn, đừng giả bộ hồ đồ, chính quyền ban lệnh cấm đánh bạc chơi gái, ngươi lại trắng trợn đi nhà thổ, đã thế còn gọi hai kỹ nữ hầu hạ, định tạo phản hử? Không nộp đủ tiền phạt thì theo ta về đồn, muốn nói gì vào nhà lao mà nói! Ta hỏi ngươi còn bao nhiêu tiền, đây là chừa lại cho ngươi chút mặt mũi, đừng để ta ra tay rồi lại hối hận!”
Tôn Tiểu Xú Nhi tỏ vẻ không phục: “Không phải ngài cũng đi nhà thổ sao? Thế nào chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn? Huống chi đây là tiền ta dùng mạng đánh đổi, ít nhiều cũng cho ta giữ lại mấy đồng chứ, tội chơi gái có thể nặng cỡ nào? Sao so được với trốn ngục hay đào mồ quật mả?” Vị tuần cảnh kia không muốn cùng hắn nói nhảm, một tên trộm mộ lại dám cãi lý cùng quan sai, tội này đáng xử bắn, vì thế vung tay tát Tôn Tiểu Xú Nhi một cái nổ đom đóm mắt, xoay tám vòng tại chỗ, khóe miệng rỉ máu tươi.
Tú bà thấy cảnh sát đoạt tiền, nghênh ngang rời đi, liền khoanh tay tựa cửa, liếc mắt nhìn Tôn Tiểu Xú Nhi từ trên cao, âm dương quái khí nói: “Ui chao, Xú gia của ta, ngài phạm án lớn bao nhiêu, sao kéo cả cảnh sát đến đây thế này? Bọn ta miếu nhỏ không chứa được Bồ Tát lớn, ngài mau nhấc mông dọn ổ, chị em ta ở đây không gánh nổi can hệ lớn thế đâu. À, ta nói cho ngài biết, trừ hết tiền cọc vẫn còn thiếu, bù cho đủ số rồi hãy đi.”
Tôn Tiểu Xú Nhi biết mụ tú bà này hám lợi nhất, chưa bao giờ nói chuyện nhân tình, thời xưa có một từ kêu “Lòng dạ Kiêu Bảo”, Kiêu - Bảo là hai loại chim, chim Kiêu và chim Bảo, hình dung hạng người trở mặt thành thù, chớp mắt quên ân tình, cho nên người ứng với chữ “Bảo” này đương nhiên có tâm địa độc ác, có tiền thì là tổ tông, không có tiền không bằng cọng rác, nhưng trên người hắn thật sự chẳng còn một xu, chỉ có chín đồng Yếm Thắng Tiền, nhà thổ đâu nhận tiền người chết. Chợt nghe Tú bà nói: “Không có tiền cũng không sao, ngài cũng không phải mặc lá cây đến đây a.” Dứt lời hô một tiếng “Người đâu!”, mấy tên lưu manh từ bên ngoài xông vào, bọn chúng chuyên xử lý những kẻ gây sự ở nhà thổ, một đám giống như hung thần ác sát, thành thạo lột chiếc áo đắt tiền trên người Tôn Tiểu Xú Nhi, một chân đá hắn ra cửa.
Tôn Tiểu Xú Nhi xoa mông, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, đầu óc vẫn còn choáng váng, vừa rồi trong người có mấy chục đồng bạc, chớp mắt đến quần áo cũng chẳng còn, cái này là thế đạo gì đây? Có để cho người sống nữa hay không? Thầm nghĩ: “Trương Tam Thái Gia đúng là thần tiên, nói mệnh ta chỉ chứa được một đồng tiền, thêm một xu liền gặp xui xẻo, lời này quá chuẩn! Cũng may chỉ lấy tiền, coi như của đi thay người vậy.”
Đấu chim cút: trò chơi dân gian vùng nông thôn TQ, chim cút bại trận sẽ bị chủ nhân quăng chết hay làm thành đồ nhắm rượu.
Con quỷ xui xẻo Tôn Tiểu Xú Nhi chớp mắt lại biến thành kẻ nghèo hèn, giống như chim cút bại trận, gà chọi đấu thua, ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài thành, ngang qua khu vực miếu Thành Hoàng ở góc Tây Bắc, đúng lúc Quỷ Hội tìm người làm việc, những việc khác đều đã tuyển được người, còn lại duy nhất một vị trí: mỗi ngày trả một đồng, chẳng ai muốn nhận vì cảm thấy quá xui xẻo. Tôn Tiểu Xú Nhi không để bụng, tiến lên ứng tuyển, vậy hắn làm gì đây? Chính là đóng vai tiểu quỷ tham gia tuần thành Xá Cô, “Xá Cô” chia hai đường Âm - Dương, dương thế Xá Cô thu liệm xác trẻ con. Theo tập tục mê tín thời xưa, trẻ con chết yểu chính là quỷ đoản mệnh đòi nợ, không thể chôn trong mộ phần tổ tiên, nhà giàu sẽ vứt xa chôn sâu, người chạy nạn/ăn xin/nghèo khổ thì không chú ý nhiều như vậy, dùng dây thừng buộc hai chân, xách đến nơi vắng vẻ quẳng đi, trời chưa tối đã bị chó hoang xử lý, cho nên thời xưa, trông thấy xác trẻ con bên lề đường, trong mương nước thối, dưới sông là chuyện rất bình thường, cơ thể bị xé rách toạc, lòi hết ruột gan, thảm đến không dám nhìn. Vào ngày lễ ngày Tết, các hiệu thuốc lớn trong thành Thiên Tân sẽ góp tiền góp sức, thu liệm xác trẻ con mang đi chôn, coi như tích thêm công đức, dân gian gọi là “Xá Cô”. Âm phủ cũng có Xá Cô, Thành Hoàng Gia điều binh khiển tướng tróc nã cô hồn dã quỷ, tìm bốn thanh niên cao to lực lưỡng, thân mặc áo giáp sặc sỡ (dùng trong hí kịch), đầu đội mũ cánh phượng, sau lưng cắm cờ, tay cầm đao thương côn bổng, giả làm bốn vị thần tướng. Lại tìm một người đóng vai tiểu quỷ, đầu tóc rũ rượi, bôi mặt đen sì, nửa đêm canh ba bắt đầu diễu hành từ Bạch Cốt Tháp bên ngoài Tây Môn, tiểu quỷ chạy phía trước, thần tướng đuổi phía sau, miệng không ngừng hô “Có oán báo oán, có thù báo thù”, một đội khua chiêng gõ trống đi theo phô trương thanh thế. Trước tiên đoàn người đi ba vòng quanh Bạch Cốt Tháp, sau đó rước quanh thành một lượt, cuối cùng dừng ở cửa miếu Thành Hoàng, thần tướng đuổi bắt tiểu quỷ, giải đến trước thần vị của Thành Hoàng Gia, dập đầu mấy cái, tiếp nhận xá lệnh, tiếp theo quay đầu bỏ chạy, giả làm quỷ thần diễn một màn như vậy, coi như đặc xá cô hồn dã quỷ, cho nó đi đầu thai chuyển thế, không quấy phá tại địa phương, đồng thời phù hộ người dân trong thành bình an, tuy là chuyện vô căn cứ, nhưng người thời xưa đều rất tin tưởng.
*Ương Ca - Hát Ương
Loại hình nghệ thuật dân gian (biểu diễn trong các lễ hội) chủ yếu ở phương Bắc TQ, được chia làm hai loại: Cao Khiêu Ương Ca (hát Ương đi cà kheo) và Địa Ương Ca (hát Ương đi bộ)
Theo lệ cũ, lễ Xá Cô của thành Thiên Tân được tổ chức vào Quỷ Tiết 15 tháng 7, tương truyền ngày này Quỷ Môn Quan mở rộng, rất nhiều cô hồn dã quỷ ra ngoài quấy phá, bên cạnh đó ngày 8 tháng 4 mừng thọ Thành Hoàng Gia, địa phương sẽ tổ chức hội miếu Thành Hoàng, ban ngày là “Hội hoa”/“Hội quỷ” cùng “Thành Hoàng xuất tuần”, Hội hoa bao gồm các tiết mục biểu diễn dân gian khác nhau, đi đầu là múa cờ mở đường, nối gót theo sau là đội ngũ đánh trống, hát Ương*, múa võ, cà kheo, diễn trò.v.v… cái nào náo nhiệt diễn cái đó; Quỷ hội bao gồm Vô Thường, Ý Thiện, Ngũ Phúc, Ngũ Luân, Thập Ty, Ngũ Khôi cùng Thập Đạo; Thành Hoàng Xuất Tuần tiếp nối ngay sau Quỷ Hội, thần tượng của Thành Hoàng Gia ngồi ngay ngắn trong chiếc kiệu sơn son thiếp vàng, bên người để các loại pháp khí như bình, bát, phất trần, đỉnh… phía trước có phèng la mở đường, phía sau là mười vị thần linh hộ giá, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, vô cùng hoành tráng, diễu hành một vòng quanh thành Thiên Tân, sau khi trời tối thực hiện nghi thức Xá Cô là kết thúc.
Ban đầu lễ Xá Cô được cử hành vào hai ngày này, về sau ngày càng mở rộng, dù sao cũng do địa phương thượng chi tiền, lợi ích trong đó không hề ít, chưa kể người khác kiếm được bao nhiêu, chỉ giả làm tiểu quỷ cũng được một đồng bạc. Thực ra một đồng này cũng không dễ dàng, không cần làm gì, nhưng vì sao chẳng ai đồng ý nhận việc, bởi theo cách nói mê tín: giả làm tiểu quỷ một lần, xui xẻo đến ba năm, ăn xin cũng ngại dính đen đủi.
Lần này đúng dịp 25 tháng 5 Phân Long Hội, lễ Xá Cô miếu Thành Hoàng, tróc nã quỷ nước tại Cửu Hà. Đang lo không có người giả làm tiểu quỷ, Tôn Tiểu Xú Nhi lại tới, hắn là một tên đào mồ quật mả, cả ngày giao tiếp với người chết dưới mộ, còn ai xui xẻo hơn hắn?
Tôn Tiểu Xú Nhi nhận việc, vội đi chuẩn bị trang phục, trang phục thần tướng có thể mượn từ gánh hát, bao gồm những thứ mặc trên người, đội trên đầu, đeo trên lưng, cầm trong tay… mặt cũng được tô vẽ, một đám anh minh thần võ, đằng đằng sát khí. Vậy giả làm tiểu quỷ thì mặc cái gì đây? Tìm một mảnh vải liệm rách nát ngoài nghĩa trang, tóc tai bù xù rối loạn, mặt bôi nhọ nồi đen sì, thế là xong.
25 tháng 5 Phân Long Hội, trời mưa cả ngày, đến chạng vạng vẫn chưa ngừng, Tôn Tiểu Xú Nhi không còn nơi nào để đi, mưa tạnh liền chạy đến Bạch Cốt Tháp ngoài Tây Môn, giả tiểu quỷ ngồi trong tháp, ngây ngốc bần thần.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, xung quanh Bạch Cốt Tháp phần lớn là nghĩa địa, trong đám cỏ hoang thỉnh thoảng lập lòe ma trơi, Tôn Tiểu Xú Nhi ngồi một mình, trước mắt mồ hoang lớp lớp, cây cối thưa thớt, nhớ lại những gì đã xảy ra ở Sơn Đông, ra ngoài lăn lộn, sau một năm mới trở về, nghèo vẫn hoàn nghèo, người nhìn người khinh, chó gặp chó cắn, cả đời không thể phát tài, trong lòng cảm thấy thê lương, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đối diện mình còn có một vị, cũng mặc vải liệm rách nát, đầu tóc rũ rượi che kín khuôn mặt. Điều này khiến Tôn Tiểu Xú Nhi tức điên, ban tổ chức thế nào lại lật lọng? Thuê ta giả tiểu quỷ, nay lại tìm thêm một tên? Lát nữa người giả thần tướng tới đây, sẽ đuổi theo ta hay đuổi theo hắn? Đây chẳng phải ngang nhiên đoạt chén cơm sao?
Tôn Tiểu Xú Nhi lườm đối phương một cái, ai cũng có thể khinh thường bắt nạt hắn, vốn cảm thấy uất ức tràn trề, lúc này đổi thành giận dữ, chỉ thẳng mặt người kia mà chửi: “Mẹ kiếp, ngươi đó nha… Ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đến cướp việc của Xú gia ta? Có tin ta ném ngươi cho chó hoang ăn hay không? Còn không mau cút đi!”
Không phải Tôn Tiểu Xú Nhi xuống Sơn Đông một chuyến, quay về tính tình thay đổi, trở nên can đảm hơn xưa, chẳng qua thấy đối phương lưu lạc đến nỗi phải giả tiểu quỷ, chắc cũng chẳng hơn mình bao nhiêu. Hơn nữa con “Quỷ” này không hề nhúc nhích, đầu cũng không ngẩng lên một lần. Tôn Tiểu Xú Nhi nghĩ kẻ này quá ngang ngược, lập tức nhảy dựng lên, thuận tay vớ cây chổi đánh đối phương, tiểu quỷ liền co giò bỏ chạy. Tôn Tiểu Xú Nhi thấy hắn vẫn không chịu ngẩng mặt lên, không nén nổi cơn giận, vừa đuổi theo phía sau vừa mắng, con quỷ đằng trước nhất định không chịu hé răng nửa lời. Hai người một trước một sau, ngươi đuổi ta chạy, khoảng cách không quá xa, nhưng đuổi kiểu gì cũng không kịp, đánh cũng không đánh được. Tôn Tiểu Xú Nhi cảm thấy uất nghẹn, gậy sắt đánh bịch bông - có lực không thể dùng, không biết chạy đâu ra một tên mất dạy lì lợm, muốn thi gan với Xú gia ta, đây chẳng phải cố tình chọc tức sao?
Cắm đầu cắm cổ đuổi đến khu nghĩa địa ở Nam Đầu Diêu, không thấy con quỷ phía trước đâu nữa. Tôn Tiểu Xú Nhi thở không ra hơi, tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy ai, cho rằng mình đã thực sự gặp quỷ, hắn cũng không sợ, chôn xung quanh Bạch Cốt Tháp đều là lẻ chết rét hay chết đói lề đường, có thể làm được thứ gì ra trò? Nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất, đang hùng hổ muốn đi, thoáng nhìn trong đám cỏ dại lấp ló miếng vải rách. Tôn Tiểu Xú Nhi trợn tròn mắt, thì ra là nấm mộ hoang bị sụp một nửa, một bên là đất/một bên là lỗ thủng bị cỏ dại che lấp, chỉ có một góc mảnh vải lộ ra ngoài, chẳng trách chớp mắt đã biến mất, hoá ra chui vào lỗ thủng dưới mộ, người khác không có can đảm lại gần, nhưng với Xú gia ta là chuyện bình thường, xem ta tóm ngươi thế nào nha! Hắn rón rén tiến lên, dùng tay túm lấy miếng vải rách kia, kéo thật mạnh, lôi từ trong lỗ thủng ra một người, có điều… người này toàn thân máu me, còn không có đầu!
Còn tiếp…