TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 3.8

 Chương 8: TÔN TIỂU XÚ XUỐNG SƠN ĐÔNG


3.

Con quỷ đuổi theo từ trên núi cao hơn một trượng, mũ Thọ bằng giấy màu trắng trên đầu lắc la lắc lư, bao bọc một mảng sương mù đen kịt bên trong, lao thẳng về hướng Tôn Tiểu Xú Nhi, khiến hắn sợ tới mức nhảy dựng. Hành nghề đào mộ nhiều năm, người chết đã thấy qua không ít, nhưng chưa từng gặp phải quỷ sống, trong lòng hốt hoảng, bước chân loạng choạng, trực tiếp lăn từ trên núi xuống, mặt mũi bầm dập, đầu sưng u mấy cục, vừa chạy đến trước cửa nhà họ Trương, ác quỷ phía sau cũng đuổi tới. Trương Tam Thái Gia dẫn người hầu ra mở cửa, vội kéo hắn vào bên trong, sau đó đóng sập cổng lớn, chỉ nghe từng đợt âm phong vù vù đảo quanh tòa nhà. Tôn Tiểu Xú Nhi sợ vãi tè, kinh hồn lạc phách, qua một hồi thấy chủ mộ vẫn chưa tiến vào đại trạch, chắc bị Môn Thần chặn ở cửa, lúc này mới đặt mông ngồi phịch xuống đất, há miệng thở dốc, mất nửa ngày ổn định tâm thần, giao lại chín đồng Yếm Thắng Tiền, kể những gì đã xảy ra cho Trương Tam Thái Gia nghe, riêng việc hắn tham lam chui vào quan tài hôi của thì giấu nhẹm. Trương Tam Thái Gia đưa tay vuốt râu, trầm ngâm im lặng, lát sau ngẩng đầu, nói với Tôn Tiểu Xú Nhi: “Chủ mộ đã ghi nhớ diện mạo của ân công, chỉ cần bước ra khỏi tòa nhà này, hắn nhất định sẽ bóp chết ngài. Có điều ân công không cần lo lắng, cứ để ta nghĩ cách.”

Tôn Tiểu Xú Nhi nói: “Ngài có năng lực lớn như vậy, sao còn kêu ta đi đào mộ?”

Trương Tam Thái Gia cười nói: “Ân công có điều không biết, ngài đã trộm được Yếm Thắng Tiền, ta không còn sợ hắn nữa.”

Tôn Tiểu Xú Nhi nửa tin nửa ngờ, lại không dám ra ngoài, đợi trong nhà đến nửa đêm, chợt nghe tiếng sấm nổ vang rền trên núi, từ dưới nhìn lên, từng đạo lôi hỏa xoay vòng quấn quanh đỉnh núi. Sáng sớm hôm sau đến tiền sảnh, thấy Trương Tam Thái Gia ngồi vững vàng trên ghế, mặt bàn bên cạnh có thêm chiếc mũ Thọ bằng giấy. Tôn Tiểu Xú Nhi hỏi Trương Tam Thái Gia: “Ngài trộm mũ có ích lợi gì?” Trương Tam Thái Gia nói đừng coi thường mũ giấy này, nó cũng là trấn vật tên “Chỉ Hoa Xa”, tránh được thiên lôi tru diệt. Không có cái mũ này, chủ mộ rốt cuộc tránh không khỏi lôi kiếp, nay đã tan thành tro bụi. Tôn Tiểu Xú Nhi vẫn không tin, mặt trời ló rạng liền lên núi, phát hiện ngôi mộ cùng quan tài đã bị sét đánh tan tành, đất xung quanh cũng bị cháy xém, cho dù là lệ quỷ, cũng bị thiên lôi đánh đến hồn bay phách tán, lúc này hắn mới yên tâm, quay về tìm Trương Tam Thái Gia đòi thù lao.

Trương Tam Thái Gia đương nhiên giữ lời hứa, bảo Tôn Tiểu Xú Nhi chờ trong chốc lát, sai hai hạ nhân đi lấy tiền. Tôn Tiểu Xú Nhi mừng thầm, vốn dĩ đến đây tránh họa, không ngờ gặp may phát tài, chủ nhà sai hai người đi lấy, thế này là bao nhiêu tiền đây? Nếu tiền đồng quá nhiều, ta không mang nổi, chắc phải nhờ hạ nhân nhà họ Trương đổi thành tiền giấy, cùng lắm thì thưởng mỗi người một đồng bạc, giờ ta đã là đại gia tài chủ, một hai đồng đáng giá bao nhiêu. Lát sau, hai hạ nhân quay lại, Tôn Tiểu Xú Nhi thấy bọn họ không khiêng hòm, cũng chẳng xách túi tiền, thầm nghĩ chắc người ta nhà giàu, hạ nhân cũng biết tính toán trước sau, trực tiếp đổi tiền đồng thành ngân phiếu cho mình. Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, một tên hạ nhân đã chìa tay, cung kính dâng lên trước mặt Tôn Tiểu Xú Nhi một đồng bạc. Tôn Tiểu Xú Nhi giật mình sửng sốt: “Này là ý gì, ta còn chưa thưởng ngươi, thế nào ngươi lại thưởng ta trước?”

Trương Tam Thái Gia nói với Tôn Tiểu Xú Nhi: “Đây là tài phú một đời của ngài, mệnh số ngài chỉ gánh được một đồng tiền, thêm một xu cũng không được, bằng không tất gặp tai hoạ.”

Tôn Tiểu Xú Nhi nào chịu thiệt thòi, đối phương mạnh miệng hứa hẹn, nay lại keo bo bủn xỉn, thế chẳng phải gạt người sao? Ta liều mình lên núi đào mộ thay nhà các người, còn suýt bỏ mạng, kết quả coi ta như ăn mày mà đuổi? Lập tức vỗ mạnh mặt bàn, nhảy dựng lên mắng Trương Tam Thái Gia. Tôn Tiểu Xú Nhi là hạng đầu đường xó chợ, lời nói thực không dễ nghe, mức độ thô tục khỏi phải bàn, tổ tông tám đời nhà họ Trương cũng chẳng buông tha, mở miệng phun ra toàn lời ô uế bẩn thỉu. Hắn cũng không nghĩ: nhà này giàu có, chiêu đãi rượu ngon thịt béo, hoàn toàn là vì có việc muốn nhờ vả, nay việc đã xong, còn khách khí với hắn làm gì? Đừng nói con cháu, hộ vệ trong nhà cũng không dưới mấy chục người, há có thể mặc hắn ở đây làm càn? Mấy thanh niên cao to lực lưỡng lập tức xông lên, người nắm tay kẻ túm chân, đánh Tôn Tiểu Xú Nhi một trận ra trò, sau đó xách cổ ném ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng sập cổng lớn, mặc cho hắn la lối gào khóc, vung chân đạp cửa, luôn mồm chửi bới, chẳng ai thèm để ý. Tôn Tiểu Xú Nhi tức đến hộc máu, thầm mắng trên đời này còn thiên lý sao? Hắn không dám tiếp tục dây dưa, Trương Tam Thái Gia nhà lớn nghiệp lớn, có gốc có rễ, thế lực không nhỏ, nếu chọc đối phương nổi giận, không chừng sẽ đánh chết mình ném cho chó hoang, vì thế đành cầm một đồng tiền, hung hăng rời đi.

Tôn Tiểu Xú Nhi uất nghẹn không chỗ phát tiết, bộ dáng xộc xệch, đi loạn nửa ngày, không biết đến địa phương nào, trên đường gặp một thợ săn cao to thô kệch, vai rộng eo thon, khuôn mặt đen sì, mày rậm mắt báo, trên người mặc chiếc áo ngắn, eo quấn da thú, tay xách hai con gà rừng. Khu vực này rừng núi rậm rạp, không ít người kiếm sống bằng nghề săn bắn. Thợ săn thấy Tôn Tiểu Xú Nhi, trừng mắt chặn đường, xổ ra một tràng tiếng Sơn Đông: “Thằng nhóc này… từ đâu tới đây?”

Tôn Tiểu Xú Nhi đang ôm bụng tức, nhìn ai cũng chẳng phải người tốt, cho rằng Thợ săn chặn đường cướp bóc, xoay người muốn chạy. Thợ săn là người Sơn Đông chính gốc, bắt Tôn Tiểu Xú Nhi như chim ưng tóm gà con, đuổi theo giữ hắn lại, nói: “Tiểu huynh đệ đừng sợ, ta là thợ săn trong núi, không phải kẻ xấu, thấy ngươi sắc mặt không ổn, cho nên mới ngăn lại hỏi thăm một câu.”

Tôn Tiểu Xú Nhi càng thêm bốc hoả, giận dữ nói: “Sắc mặt ta không ổn, chẳng phải vì cái lão Trương Tam Thái Gia chết bằm kia sao, xua đuổi ta như ăn mày, nhà bọn chúng từ trên xuống dưới chẳng ai là người tốt, toàn lũ mất dạy khốn kiếp!”

Thợ săn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói Trương Tam Thái Gia nào?”

Tôn Tiểu Xú Nhi tức tối đáp: “Vùng này có mấy Trương Tam Thái Gia? Còn không phải vị sống trong toà nhà lớn dưới chân núi phía Đông kia sao.”

Thợ săn nghe xong, hai mắt càng trợn tròn, hỏi Tôn Tiểu Xú Nhi: “Đúng là biết nói đùa, ngươi bảo toà nhà lớn dưới chân núi phía Đông sao? Ở đó làm gì có tòa nhà nào, chỉ có một kho chứa lương thực cũ bỏ hoang mà thôi!”

Tôn Tiểu Xú Nhi cho rằng Thợ săn ăn nói lung tung, trạch viện nhà họ Trương lớn như vậy, tường bao cao ngất, phòng ốc thành rừng, bốn cái cổng lớn sơn son trông vô cùng khí phái, trai xinh gái đẹp đi ra đi vào, thế nào lại thành kho lương thực cũ?

Thợ săn lại nói với Tôn Tiểu Xú Nhi, cái này tuyệt đối chính xác, kho lương thực cũ dưới chân núi phía Đông đã sớm không có người ở, lâu ngày bị một đám hồ ly chiếm cứ, chẳng trách vừa rồi đi ngang qua, ngửi được mùi hôi trên người của ngươi, thì ra ngươi từng vào trong cái kho đó. Thợ săn không sợ hồ ly, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù là hồ ly thành tinh, trông thấy súng săn cũng sợ run cầm cập, hắn cũng đã dự định bắt đám hồ ly kia, do trước đây thấy không ít hồ ly ra vào kho lương thực cũ, một đám béo trục béo tròn, da lông bóng mượt, bắt sống lột da, tuyệt đối có thể bán giá cao. Nếu có thể một lưới tóm gọn, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với bắt từng con một. Bất quá đám hồ ly kia có đạo hạnh, không biết đã dùng yêu pháp gì xung quanh kho lương thực, ai đến đó đều bị mê hoặc, đi tới đi lui chỉ quanh quẩn tại chỗ, căn bản không thể tiếp cận, mang theo chó săn cũng vô dụng. Căn cứ lời Tôn Tiểu Xú Nhi, Trương Tam Thái Gia kia chính là một con hồ ly già, nói ra cũng thật kỳ quái, bình thường hồ ly biến thành hình người, phần lớn đều nói mình họ Hồ hoặc họ Lý, tuyệt không dám dùng họ Trương, tại sao lại như vậy? Vì Ngọc Hoàng Đại Đế mang họ Trương, yêu nghiệt tác loạn trùng họ với lão thiên gia, chẳng phải muốn bị sét đánh sao? Dám ngang nhiên nhận mình họ Trương, phải có đạo hạnh lớn thế nào đây?

Tôn Tiểu Xú Nhi nghe Thợ săn nói vậy, đôi mắt ti hí đảo quanh một vòng, lòng thầm nghĩ: nhà Trương Tam Thái Gia thuộc hạng giàu có, vậy mà nấu cơm không nhóm lửa, uống trà tắm gội cũng chỉ dùng nước lạnh, trong phòng cũng không đốt đèn… hết thảy đều vì sợ kho lương thực bắt lửa, có thể thấy Thợ săn không nói dối. Hắn chịu uất nghẹn lớn như vậy, sớm đã hận nhà họ Trương thấu xương, chỉ sợ không báo được thù, vì thế hỏi Thợ săn, có cách nào đối phó đám hồ ly trong kho lương thực cũ kia không?

Thợ săn nói: chưa gặp ngươi đúng là không có cách, nay gặp được chính là ý trời, lần này đám hồ ly đó xui xẻo rồi, kiểu gì cũng chết sạch không chừa một con. Hai người cùng nhau xuống núi, tìm trong thôn mấy chục thợ săn lành nghề hỗ trợ, một đám vác cung đeo tên, mang theo chó săn, diều hâu. Đồng thời chuẩn bị mồi lửa, bảo Tôn Tiểu Xú Nhi đi một chuyến đến chân núi phía Đông, tìm cách vào trạch viện nhà họ Trương, lén lút phóng hoả, đại sự chắc chắn sẽ thành.

Tôn Tiểu Xú Nhi suy tính suốt đêm, nảy ra ý đồ xấu, sáng sớm hôm sau lại đến nhà Trương Tam Thái Gia, quỳ gối trước cửa, dập đầu như giã tỏi, nước mắt nước mũi giàn dụa, luôn mồm tố khổ, trước tiên kể cuộc sống của hắn khó khăn vất vả thế nào, đang kéo xe qua dốc núi, lỡ chân bước hụt, xui xẻo lật xe, mất sạch sành sanh, dứt lời lại tự vả miệng mình “bôm bốp”, liên tục xin lỗi Trương Tam Thái Gia, nói  Trương Tam Thái Gia không chỉ thu nhận mình, cho ăn cho uống còn cho ở nhờ, Tôn Tiểu Xú Nhi mới không bị chết đói chết rét, quả thực là cha mẹ tái sinh, trước giờ hắn bị người xua đuổi, chưa từng nhận ân đức lớn như vậy, nguyện làm trâu ngựa báo đáp, kết quả vì tật xấu tham tiền, trở thành tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, quả thực không bằng cầm thú. Mong Trương Tam Thái Gia đại nhân đại lượng, không nói lý với kẻ hỗn đản, đừng tranh chấp với con chó dại. Nói đến nước mắt tuôn ra như suối, lớn tiếng kêu gào.

Tôn Tiểu Xú Nhi vật vã hơn nửa ngày, cuối cùng cổng lớn cũng mở ra, có hai hạ nhân dẫn hắn vào trong, đến phòng khách bái kiến Trương Tam Thái Gia, không tránh khỏi một phen dập đầu cầu xin, nước mắt giàn dụa. Trương Tam Thái Gia nhất thời động lòng, dù sao Tôn Tiểu Xú Nhi cũng có ơn với nhà bọn họ, cho nên giữ tên xú tặc này lại ăn cơm, nào ngờ “Dẫn sói vào nhà, cho ma vào cửa”. Tôn Tiểu Xú Nhi ăn uống no nê, tìm cơ hội lẻn vào sân trong, ngó Đông ngó Tây, nhân lúc không người, lén lấy ra mồi lửa, nhanh tay phóng hỏa, chớp mắt khói đen cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời, xong việc ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đến cửa mới quay đầu lại nhìn, làm gì có tòa nhà lớn nào, chỉ thấy một kho lương thực cũ đang bốc cháy, trên dưới trăm con hồ ly chen nhau chui ra từ các khe hở, già trẻ lớn bé, một đám hốt hoảng chạy loạn, cố thoát khỏi nơi khói lửa ngùn ngụt.

Hoá ra từ xưa, ngọn núi phía Đông đã không yên bình, bên trong mộ cổ ngoài xương cốt còn có hai món minh khí, một ứng với trời, một quản dưới đất, là vật từ thời xa xưa, có sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Trước tiên nói đến vật quản dưới đất, chính là chín đồng Yếm Thắng Tiền Trương Tam Thái Gia bảo Tôn Tiểu Xú Nhi lấy trộm, vì sao phải làm vậy? Dùng Yếm Thắng Tiền trấn bên dưới quan tài, vật có đạo hạnh trong phạm vi trăm dặm, hết thảy đều phải phục tùng chủ mộ. Toàn bộ gia đình Trương Tam Thái Gia là đám hồ ly sống trong kho lương cũ, bất đắc dĩ bị chín đồng Yếm Thắng Tiền không chế, đánh không đánh lại, trốn cũng chẳng thoát, lúc này mới nghĩ kế mượn tay Tôn Tiểu Xú Nhi, lên núi lấy trộm Yếm Thắng Tiền.

Chủ mộ mất chín đồng Yếm Thắng Tiền, Trương Tam Thái Gia không cần sợ hắn, lại đi trộm trấn vật thứ hai ứng với trời - mũ Thọ bằng giấy trên đầu bộ xương, tên là “Chỉ Hoa Xa”, có thể ngăn cản thiên lôi. Chỉ cần mũ Thọ lắc một cái, thiên lôi liền lui xa một trượng, lắc hai ba cái mây tán sét dừng, quả thực vô cùng lợi hại. Đêm đó Trương Tam Thái Gia đánh cắp mũ Thọ, một luồng sấm sét giáng xuống, chủ mộ liền tan thành tro bụi.

Thực ra Trương Tam Thái Gia cũng không gạt Tôn Tiểu Xú Nhi, lão chỉ cho hắn một đồng tiền, không phải vì keo kiệt, thứ nhất hồ ly không biết kiếm tiền, đòi tiền cũng vô dụng; thứ hai Tôn Tiểu Xú Nhi mệnh mỏng, số phải chịu cảnh khốn cùng, trên người nhiều nhất chỉ có một đồng tiền, thêm một xu liền gặp xui xẻo, đưa nhiều tiền chính là hại hắn. Nào biết tên khốn này ghi hận trong lòng, ra tay phóng hỏa, thiêu rụi kho lương, thật ứng với câu “thà đắc tội quân tử, không đắc tội tiểu nhân”.

Lại nói nhóm thợ săn do Tôn Tiểu Xú Nhi dẫn tới, tổng cộng ba mươi sáu vị, ai cũng là thanh niên cường tráng, huyết khí phừng phừng, tay cầm cung tiễn/súng săn, phân công nhau mai phục xung quanh kho lương, chỉ đợi lửa bùng lên là hành động. Tôn Tiểu Xú Nhi ra tay phóng hỏa, biến kho lương thành Hỏa Diệm Sơn, đám hồ ly hoảng hốt chạy ra ngoài, đụng phải thợ săn, tất cả trở thành bia sống, gặp con nào bắn con nấy, ai cũng là thiện xạ, không trượt phát nào, ước chừng sau nửa canh giờ, toàn bộ hồ ly đều bị bắn chết. Kho lương cũ bị đốt thành tro bụi, xung quanh ngổn ngang xác hồ ly. Người cầm đầu nhóm Thợ săn nhặt con lớn nhất, đưa cho Tôn Tiểu Xú Nhi, Thợ săn trên núi có một quy củ: “Ai thấy người đó có phần”, huống chi Tôn Tiểu Xú Nhi đã giúp bọn họ đại ân, nhờ hắn chỉ điểm mới tiêu diệt được đám hồ ly trong kho lương thực cũ, cái này coi như chia phần cho hắn.

Tôn Tiểu Xú Nhi thấy trên cổ xác hồ ly đeo chín đồng tiền Âm phủ, liền biết đây chính là Trương Tam Thái Gia, hắn tháo chín đồng Yếm Thắng Tiền, cất vào trong người, tạm biệt nhóm Thợ săn, khiêng xác hồ ly vào huyện thành, bán cho cửa hàng da được bốn mươi đồng bạc, xem như đã phát tài một phen. Sau này Trương Tam Thái Gia bị làm thành hộp da, được một phú thương địa phương mua đi, mấy năm sau vị phú thương này đến Thiên Tân Vệ buôn bán, linh hồn Trương Tam Thái Gia chưa tiêu tán, bám vào hộp da này, tìm Tôn Tiểu Xú Nhi báo thù, liên tiếp gây ra chuyện quái lạ, đây là phần sau, tạm thời không đề cập tới. Lại nói Tôn Tiểu Xú Nhi trong túi rủng rỉnh, việc gì phải sợ tuần cảnh? Hắn cũng muốn áo gấm về quê, đã quên lời Trương Tam Thái Gia nói, mệnh hắn chỉ có thể giữ một đồng tiền, hiện giờ trên người mang nhiều tiền như vậy, vận rủi sẽ mau tìm tới.


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com