Chương 8: TÔN TIỂU XÚ XUỐNG SƠN ĐÔNG
2.
Tôn Tiểu Xú Nhi đã nghĩ thông suốt, vẫn có câu “Cây dịch chuyển thì chết, người dịch chuyển thì sống”, đại trượng phu khí lấp biển hồ, chí tại bốn phương, dù sao nhà hắn không có một gian, đất hắn không có một tấc, sống một mình không vướng bận gì, cơm ăn ít nhiều đều dựa vào tự thân bản lĩnh, ra ngoài lăn lộn một phen cũng chẳng sao, nhưng trước giờ hắn chưa từng rời khỏi Thiên Tân Vệ, không biết phải nhờ cậy nơi nào, cuối cùng nghĩ ra một cách, cởi giày ném lên trời, xem mũi giày chỉ về hướng nào, liền chạy về hướng đó. Một đường đi qua Tĩnh Hải, Thanh Huyện, Thương Châu, Nam Bì… đến Ngô Kiều thì không dám đi đường lớn, chuyên chọn lối mòn quanh co nhỏ hẹp, hoang vắng không một bóng người, giữa đường thuận tay đào mấy ngôi mộ, tuy không đến mức chết đói, nhưng vẫn thường xuyên ăn không đủ no. Cho đến một ngày vào địa giới Sơn Đông, Tôn Tiểu Xú Nhi thầm hạ quyết tâm, đã ra ngoài xông pha lăn lộn, kiểu gì cũng phải kiếm lấy cái danh, phát tài rồi mới quay về Thiên Tân Vệ, lấy tiền đè chết mấy tên tuần cảnh đã bắt hắn, xem lúc đó ai là cháu chắt ai là ông nội. Mơ mộng hão huyền ai cũng biết, tiền bạc không phải gió thổi qua, làm thế nào mới phát tài đây? Văn không tỏ, võ không thông, còn mang bộ dáng ma chê quỷ hờn, ăn xin cũng làm không xong, sở trường duy nhất chính là đào mộ, muốn phát tài lớn chỉ có thể trông vào ngón nghề này. Dù sao gan lớn thì chết no, gan nhỏ thì chết đói, chỗ nào cũng có mộ, đào ai chẳng phải đào, cho dù không trộm được hoàng lăng, bét ra cũng tìm được mộ của vương hầu nào đó! Sau khi nán lại địa phương mấy ngày, vểnh tai nghe ngóng khắp nơi, biết được thành Lâm Truy là thủ phủ nước Tề, có rất nhiều mộ cổ, nghĩ đến đủ loại kỳ trân dị bảo được bồi táng bên trong, vì thế hạ quyết tâm thẳng đến Lâm Truy. Dọc đường ngày đi đêm nghỉ, rốt cuộc đến một nơi toàn hoang sơn dã lĩnh, trước không thôn/sau không tiệm, lại gặp phải mưa to, tiếng sấm vang rền, chớp giật liên tục, không có chỗ ẩn mình, đành tiếp tục đi về phía trước, khiến Tôn Tiểu Xú Nhi ướt như chuột lột.
Ngang qua khe núi, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bên đường có một tòa nhà lớn, tường cao sân rộng, vô cùng khí phái, không giống với trạch viện tầm thường, chẳng phân biệt trước sau trái phải, mà quây thành hình tròn, Đông-Tây-Nam-Bắc đều có cổng lớn, vậy thế nào mới gọi là cổng lớn? Trên cửa có mái lầu, hai bên bố trí người canh gác, bên dưới là ba bậc thềm đá, tóm lại vừa cao vừa rộng. Tôn Tiểu Xú Nhi dầm mưa ướt sũng, chẳng kịp nghĩ nhiều, vội chạy đến bên dưới mái lầu trú mưa. Tôn Tiểu Xú Nhi là tên đào mồ trộm mả, chẳng quan tâm gió tạt mưa xối, chỉ sợ sét đánh mà thôi, hắn biết việc làm của mình tổn hại âm đức, sớm muộn cũng bị trời phạt, giáng sét đánh chết, tuy nằm co ro dưới mái lầu, vừa đói vừa mệt, lạnh đến run bần bật, tốt xấu gì cũng có chỗ dung thân, cắn răng nằm trên thềm đá một đêm. Tờ mờ sáng, đang lúc mơ mơ màng màng, chợt nghe có tiếng kẹt cửa. Tôn Tiểu Xú Nhi biết rõ, bộ dáng mình như vậy, chưa kể trang phục rách rưới bẩn thỉu, còn không bằng một tên ăn mày, trước giờ đám nô tài nhà giàu đều mắt chó khinh người, thấy hắn nằm dưới mái lầu, một cước đá văng đã là không tồi, không chừng còn ngại bẩn giày, thả chó ra xâu xé.
Mái lầu - Môn lâu
Tôn Tiểu Xú Nhi trở mình, vội vàng ngồi dậy, dẹp sang một bên, thấy hai cánh cửa hé mở, một vị quản gia từ bên trong bước ra, không đánh không mắng, ngược lại cúi người chào hắn, nét mặt tươi cười nói: “Ân công, Lão Thái Gia nhà chúng ta cho mời!” Tôn Tiểu Xú Nhi giật mình sửng sốt, nhìn ngó xung quanh, trước cửa ngoài hắn ra thì làm gì còn ai, chẳng lẽ nhận nhầm người? Lão Thái Gia nhà các ngươi là ai? Tôn Tiểu Xú Nhi ta là ai? Từng gặp qua sao? Thế nào lại biến thành ân công nhà các ngươi? Quản gia không chút kiên nhẫn, túm lấy Tôn Tiểu Xú Nhi, kéo hắn qua cửa. Vào trong mới thấy khó lường, tòa nhà này quá lớn, phòng ốc san sát, kéo dài bất tận, chính đường tọa Bắc hướng Nam, rộng rãi sáng sủa, trên treo một tấm “Bách Hạc Đồ”, dưới kê bàn dài, trái đặt bình sứ, phải bày gương đồng, ngày xưa nhà giàu đều bố trí như vậy, gọi là “Đông bình Tây tĩnh”. Hai bên cạnh bàn là ghế bành bằng gỗ hoa lê, một vị Lão Thái Gia ngồi bên trái, râu tóc bạc phơ, mày rậm mắt tinh, thân mặc trường bào, áo khoác bên ngoài, thấy Tôn Tiểu Xú Nhi đã tới, vội đứng dậy chào hỏi, nắm chặt tay hắn: “Ân công đến rồi, mau vào phòng nói chuyện.” Tôn Tiểu Xú Nhi ngây người, chẳng biết thế này là sao, càng không dám đáp lời, chỉ ậm ừ bước vào phòng khách, chủ khách chia nhau ngồi xuống, có hạ nhân bưng trà lên. Tôn Tiểu Xú Nhi vừa đói vừa khát, thầm nghĩ “Cũng do các ngươi nhận nhầm người, ta cứ ăn một bữa no nê, cùng lắm thì bị các ngươi đánh ra khỏi cửa”, mở nắp chén trà ra thấy, nước trà xanh trong, hương thơm nức mũi, có điều… là trà lạnh, Tôn Tiểu Xú Nhi cho rằng người nơi đây thích uống nguội, cũng không nghĩ nhiều, bê lên uống một hơi cạn đáy, vì đói bụng nên lá trà hắn cũng nuốt sạch. Vị Lão Thái Gia kia không nói gì, giống như đang coi tướng, đánh giá Tôn Tiểu Xú Nhi từ trên xuống dưới, khiến hắn cảm thấy nhột nhạt, trong lòng lạnh toát, chân tay không biết để đâu, thầm nghĩ vị này muốn kén rể sao? Ta không có dung mạo như Phan An - Tống Ngọc, đến bản thân còn không muốn nhìn mặt mình, trên đầu cũng không mọc sừng, thế này là sao? Lão Thái Gia không biết hắn đang nghĩ gì, nhìn hồi lâu rồi gật gù, lệnh cho hạ nhân đưa Tôn Tiểu Xú Nhi đi tắm gội thay quần áo, đồng thời kêu nhà bếp chuẩn bị bàn tiệc. Tôn Tiểu Xú Nhi được người hầu hạ, đổ đầy nước vào bồn gỗ, đương nhiên cũng là nước lạnh. Tôn Tiểu Xú Nhi cho rằng lúc này vẫn sớm, gia chủ chưa nấu nước, thế cũng chẳng sao, còn hơn phải dầm mưa, vì vậy cắn răng nhảy vào bồn tắm. Người hầu lại mang đến cho hắn một bộ quần áo giày vớ, từ trên xuống dưới/từ trong ra ngoài đều mới tinh, được làm từ chất liệu tốt nhất, đường kim mũi chỉ tinh tế, mặc trên người vừa như in. Có câu “Người hợp xiêm y - ngựa vừa yên, Tây Hồ cảnh ứng với phim chiếu bóng” *, từ nhỏ đến lớn Tôn Tiểu Xú Nhi chưa từng mặc quần áo tử tế, mà nay tinh tươm sạch sẽ, đứng trước gương ngắm nghía, bạn đoán xem? Vẫn khó coi như vậy! Thân hình hắn gầy gò nhỏ thó, chẳng lớn hơn đứa trẻ con là mấy, đầu chỉ nhỉnh hơn cái bát, cánh tay khẳng khiu như thanh củi, ngón tay giống điếu thuốc, thân hình mỏng dính, lại nhìn khuôn mặt: mồm chuột tai khỉ, đầu trâu mặt ngựa, quanh năm suốt tháng chui rúc mồ mả, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt nào giống con người, mặc cái gì trông cũng giống phường đạo tặc.
*Người hợp xiêm y - ngựa vừa yên, Tây Hồ cảnh ứng với phim chiếu bóng.
Dương phiến (hay Lạp Dương Phiến) còn được gọi là Tây Hồ Cảnh, là loại hình phim chiếu bóng thời xưa
Chờ hắn sửa soạn xong bên này, bên kia tiệc rượu cũng đã bày xong, chỗ uống trà vừa rồi chính là gian tiếp khách, nhà giàu dùng cơm có phòng ăn riêng, đến nơi thì thấy một bàn đầy thức ăn, thứ gì cũng có, kỳ quái chính là, tất cả đều là đồ nguội, chẳng có món nào nóng, rượu cũng không hâm. Lạ hơn nữa là, trời bên ngoài âm u, đèn trong phòng lại không có nến, mà dùng huỳnh quang châu để thắp sáng, chưa từng thấy ai phô trương như vậy. Tôn Tiểu Xú Nhi chẳng quan tâm là nóng hay lạnh, nửa cái bánh ngô cứng queo còn như ăn Tết, huống chi bây giờ có rượu có thịt, ăn xong bữa này, đừng nói bị người ta đánh đuổi, có cho hắn một phát súng chết tươi cũng không thấy thiệt thòi, chết cũng được làm con ma no. Hắn sợ nói nhiều lộ tẩy, im lặng không rên một tiếng, ngồi xuống bắt đầu ăn, giống như Trường Giang nước chảy, gió cuộn mây vần, trong khoảnh khắc đã xử lý xong bàn tiệc, bát đĩa sạch trơn, ly chén ngổn ngang, lúc này mới buông đũa. Người hầu kẻ hạ phục vụ bên cạnh xem đến choáng váng, tên này bộ dáng tong teo, ăn nhiều đồ ăn như vậy, biết chứa chỗ nào đây? Không sợ bội thực (no chết) sao?
Lại nói Tôn Tiểu Xú Nhi ăn đến căng bụng, rượu cũng uống không ít, hoàn toàn quên hết trời đất, ợ một tiếng rõ to, cố mở đôi mắt say lờ đờ, nói với Lão Thái Gia: “Lão gia tử, lúc này ta mới hiểu…. vì sao ngài lại kêu ta là ân công, tại nhà các người rượu thịt quá nhiều, ăn mãi không hết, cho nên mời ta đến ăn hộ, hiện giờ thịt ta đã ăn no, rượu cũng uống đủ, giúp các người việc lớn vậy rồi, không cần nói cảm ơn, chúng ta từ biệt tại đây thôi!” Dứt lời, Tôn Tiểu Xú Nhi lảo đảo đi ra ngoài cửa, nhưng bị Lão Thái Gia túm trở lại, ấn xuống ghế bành, ông ta chỉnh đốn trang phục, chắp tay bái lạy: “Vạn lần mong ân công cứu giúp!”
Lão Thái Gia tự xưng họ Trương, mọi người tôn trọng thường gọi là “Trương Tam Thái Gia”, đã sinh sống ở đây nhiều thế hệ, có câu: Phú quý vô tam đại, bần tiện bất đáo đầu (giàu không quá ba đời, nghèo hèn chẳng đến cùng), nhà bọn họ lại không giống như vậy, từ đời tổ tiên đã giàu có, các thế hệ đều giữ đạo trị gia, sản nghiệp phong phú, cũng không làm giàu bất nhân, chính là gia tộc làm nhiều việc thiện nhất địa phương. Đáng tiếc trên đời, bất kể thiện ác sang hèn, luôn có người thù ghét ngươi, nhà bọn họ hành thiện tích đức, cũng chẳng kết oán với ai, nhưng không vì thế mà không có kẻ thù, năm đó kẻ đối đầu với nhà bọn họ, trước khi chết đã chôn một “Trấn vật” trong mộ, mưu đồ diệt sạch vận thế gia tộc họ Trương. Mới đầu cũng không để ý, cho rằng phá chút tài phú cũng chẳng sao, ai ngờ trấn vật này vô cùng lợi hại, càng để lâu càng trở nên quỷ quái, hiện giờ tình trạng lụi bại đã thấy rõ, sớm muộn sẽ dính hoạ diệt môn, vì thế xin Tôn Tiểu Xú Nhi ra tay, lấy trộm trấn vật trong mộ, bảo toàn già trẻ lớn bé nhà bọn họ, vậy mới kêu Tôn Tiểu Xú Nhi là đại ân nhân. Việc này cũng không phải làm không công, Trương Tam Thái Gia đã hứa với Tôn Tiểu Xú Nhi, sau khi xong việc sẽ trả thù lao bằng tài phú cả đời.
Tôn Tiểu Xú Nhi uống đến ngả nghiêng, Trương Tam Thái Gia nói nửa ngày hắn cũng nghe không hiểu, chẳng nhớ được thứ gì, chỉ chăm chăm đến tài phú cả đời, vì thế hỏi Trương Tam Thái Gia, tài phú cả đời là bao nhiêu? Trương Tam Thái Gia không giải thích nhiều, chỉ nói với hắn: “Cái này phải xem mạng ngài chứa được bao nhiêu tài phú, mười vạn cũng được, trăm vạn cũng xong, ta sẽ trả hết trong một lần.” Tôn Tiểu Xú Nhi vui sướng phát điên, thầm nhủ cả đời ta chịu vất vả khổ cực, liệu có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu lấy hết trong một lần, từ nay về sau chẳng cần làm gì, ăn chơi ngủ nghỉ, hưởng phúc đến hết đời! Nghĩ rồi gân cổ vỗ ngực, quả quyết nói: “Đào một ngôi mộ có gì khó, việc này… cứ để Xú gia ta làm!”
Trương Tam Thái Gia thấy Tôn Tiểu Xú Nhi đồng ý, đứng dậy thi lễ, nói mộ của kẻ thù nằm trên núi, đầu dựa núi/chân đạp sông, thế cục phong thuỷ đẹp vô cùng, bên dưới quan tài còn đè chín đồng tiền Âm phủ, gọi là “Yếm Thắng Tiền”. Chủ mộ mượn chín đồng tiền này, đoạt hết vận thế (phúc lộc) nhà bọn họ, hơn nữa đó là hung huyệt, chủ mộ đã thành ác quỷ tác oai tác quái. Cơ thể người sống dương khí nặng, chưa tiếp cận được quan tài đã kinh động chủ mộ, Tôn Tiểu Xú Nhi là thổ tặc chuyên đào mồ quật mả, cả ngày chui rúc dưới mộ, ba phần người bảy phần quỷ, nhờ hắn làm việc này là hợp nhất.
Tôn Tiểu Xú Nhi là kẻ tham tiền, hơn nữa rượu vào lá gan cũng to hơn, vỗ ngực hứa hẹn đủ điều, hắn cũng không ngờ, lần đầu rời thành Thiên Tân tới vùng đất xa lạ, chẳng quen biết ai, vì sao Trương Tam Thái Gia lại biết hắn làm nghề này? Mở miệng kêu gia chủ chuẩn bị vài thứ, bao gồm: Một cây xẻng nhỏ, một bộ quần áo đạo chích, cùng với một con vịt quay. Dứt lời nằm lăn xuống đất, cất tiếng ngáy khò khò.
Ban đêm, Tôn Tiểu Xú Nhi lôi con vịt quay ra gặm sạch sẽ, nhưng lại không dám uống rượu, hắn cũng biết tửu lượng mình kém, uống vào sẽ chậm trễ chính sự, đánh mất tài phú cả đời. Chờ đến khi mặt trăng treo cao, Tôn Tiểu Xú Nhi thay quần áo, eo dắt xẻng nhỏ, một mình lên núi, đúng là có một ngôi mộ vừa cao vừa lớn, trước mộ không thấy bia đá, trơ trọi giữa đám cỏ hoang um tùm.
Trước khi đi nghe Trương Tam Thái Gia nói, Yếm Thắng Tiền không nằm bên trong mà bị đè bên dưới quan tài, nếu người khác làm việc này, chỉ biết đào hết đất xung quanh, nâng quan tài ra ngoài rồi nhảy xuống huyệt tìm kiếm, Tôn Tiểu Xú Nhi hắn lại có tuyệt chiêu “Lý ngư đả đĩnh” (Cá chép bật mình), giảm bớt không ít phiền phức. Vẫn nói “Làm nghề nào ăn cơm nghề đấy”, Tôn Tiểu Xú Nhi đi quanh ngôi mộ ba vòng, đánh giá độ nông sâu cùng hướng quan tài, lập tức vung xẻng, bụi đất tung bay, đào ra một cái lỗ để chui vào, bên trong dùng xẻng không tiện, hắn thi triển sức mạnh đôi tay, đào đất móc bùn giống như gà bới đậu hũ, chuột đào động cũng không nhanh như vậy.
鲤鱼打挺
Lý ngư đả đĩnh - Cá chép bật mình
Chưa quá một canh giờ, Tôn Tiểu Xú Nhi đã đào được một cái hầm bên dưới quan tài, hắn cũng không cần đèn chiếu sáng, quanh năm làm nghề này, đã sớm luyện thành một đôi tặc nhãn có thể nhìn vật trong bóng tối, chui vào động lấy ra chín đồng tiền Âm phủ, kích thước tương đương tiền xu, cầm trong tay thấy rất nặng, vội vàng dùng vải gói lại, nhét vào trong ngực, đang định rời đi, chợt nghĩ chôn trong mộ nhất định là kẻ có tiền, vì sao lại như vậy? Nhà Trương Tam Thái Gia vô cùng giàu có, sống trong tòa nhà lớn như vậy, kẻ thù của bọn họ lẽ nào lại nghèo? Ăn xin, cu-li khuân vác, dám đấu với nhà giàu sao? Chủ mộ nhất định cũng là phú hào địa phương, cái này kêu “cá tìm cá, tôm tìm tôm”, anh hùng tìm hảo hán, rùa đen tìm baba, thế lực kiểu gì cũng phải ngang nhau mới trở thành oan gia đối đầu. Những kẻ làm nghề như Tôn Tiểu Xú Nhi, tuy đào ra là tiền người chết, nhưng trên đầu vẫn đội một chữ “Trộm”, có câu “Trộm không về tay trắng”, biết rõ trong quan tài chứa nhiều vật quý, không thuận tay lấy vài món, thực có lỗi với Tổ sư gia, mặc dù bản thân hắn cũng không biết… Tổ sư gia là ai.
Trước khi đi, Trương Tam Thái Gia đã dặn, bảo hắn chỉ lấy chín đồng tiền Âm phủ, tuyệt đối không được kinh động chủ mộ, Tôn Tiểu Xú Nhi lúc này đã nổi tà tâm, vứt hết lời Trương Tam Thái Gia ra khỏi đầu, trong bụng giống như có 25 con chuột gặm nhấm* - cồn cào bứt rứt, đứng ngồi không yên, vì thế dùng chiêu “Cá chép bật mình”, ra tay từ đỉnh quan tài. Mộ chôn lâu ngày, ván gỗ đã sớm mục nát gần hết, thọc tay vào liền thủng một lỗ. Hắn lấy ra một mảnh vải đen, bịt kín mũi miệng, đây là quy tắc đào mộ, trên cơ thể người sống có dương khí, dễ kinh động đến người chết. Lại nói Tôn Tiểu Xú Nhi chui vào quan tài, vươn tay sờ soạng khắp nơi, phát hiện chủ mộ đã thành xương khô, giày vớ/áo liệm vẫn còn, mũ Thọ bằng giấy, to đến kỳ lạ, tuyệt nhiên không thấy vật bồi táng nào. Tôn Tiểu Xú Nhi thầm mắng một tiếng “quỷ nghèo”, không có gì chôn cùng, mũ trên đầu cũng làm từ giấy, làm Xú gia ta mừng hụt một phen. Đang muốn theo đường cũ ra ngoài, chợt thấy trong bụng sinh ra một luồng khí lạnh, không hướng lên trên mà chạy thẳng xuống ruột già, chốc lát đã đến điểm cuối, hai chân kẹp lại, cố nhịn nhưng không được, “xì” ra một hơi, khí nóng quanh quẩn, dư âm lượn lờ, có lẽ do ăn quá nhiều vịt quay bị đầy bụng, hắn biết điều này phạm vào kiêng kị khi đào mộ, vội vàng rút lui khỏi đường hầm bên dưới quan tài, dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài huyệt mộ, tháo mảnh vải đen che mặt, nhanh chóng chạy xuống chân núi, thầm nghĩ việc này làm xong, Xú gia ta thay đổi vận khí là cái chắc, tốt xấu gì đã lấy được chín đồng Yếm Thắng Tiền, xuống núi đưa cho Trương Tam Thái Gia, một cú oanh động như sấm dậy đất bằng, Tôn Tiểu Xú Nhi ta lắc mình biến thành ông chủ gia tài bạc triệu. Đang lúc đắc ý, chợt thấy sau lưng ập đến một trận âm phong, khiến người sởn tóc gáy, lông mao toàn thân dựng đứng, sao lại lạnh như vậy? Quay đầu nhìn phía sau, phát hiện chủ mộ đã đuổi tới nơi!
*Chú thích:
25 con chuột gặm nhấm* - cồn cào bứt rứt, đứng ngồi không yên
-Nguyên văn là : Nhị thập ngũ cá tiểu háo tử - bách trảo nạo tâm - 25 con chuột - thi nhau cào cấu
Đây là thành ngữ bỏ lửng, thường dùng để diễn tả tâm trạng bồn chồn, rắc rối phức tạp, không yên ổn.
Còn tiếp…