Chương 8: TÔN TIỂU XÚ XUỐNG SƠN ĐÔNG
1.
Sống như lục bình không gốc rễ,
Tội gì tham luyến chẳng quay đầu;
Dù cho mưu cầu được mọi thứ,
Không gặp thời vận giữ sao đây?
Phần trước có nói, vào ngày 25-5 Phân Long Hội, Lý Lão Đạo đến nói với Lưu Hoành Thuận, nếu có Tôn Tiểu Xú Nhi tương trợ, việc tróc nã Hỗn Nguyên Lão Tổ sẽ dễ như trở bàn tay. Đừng thấy Tôn Tiểu Xú Nhi bộ dáng xấu xí, mắt la mày lém mà vội khinh thường. Tục ngữ nói: người phàm không nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong đếm, nhớ trước đây Mạnh Thường Quân đi sứ nước Tần, bị Tần Chiêu Vương giam lỏng, nguy trong sớm tối, nếu không có hạng bắt gà trộm chó* giúp đỡ, khó tránh khỏi vong mạng nơi đất khách quê người, hơn nữa có câu “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, khiến người nhìn bằng con mắt khác”, mà nay Tôn Tiểu Xú Nhi cũng không phải tên đạo tặc thối tha trốn chui chốn lủi, đến chó còn chê, chẳng ai thèm ngó.
*Bắt gà trộm chó - Kê minh cẩu đạo 鸡鸣狗盗: thành ngữ này bắt nguồn chính từ điển tích nổi tiếng Mạnh Thường Quân đi sứ nước Tần, là bài học đắt giá về cách đối nhân xử thế: không nên đánh giá, coi thường người khác chỉ qua vẻ bề ngoài. Bạn nào muốn đọc chi tiết có thể tìm trên mạng :)
Lý Lão Đạo thấy Lưu Hoành Thuận không tin, vẫy tay gọi Tôn Tiểu Xú Nhi lại gần, bảo hắn nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn. Tôn Tiểu Xú Nhi đứng đó ngơ ngác, không biết Lý Lão Đạo dẫn mình tới làm gì, có điều mũi tên rời cung không thể quay đầu, hắn còn không biết bịa ra sao? Lập tức kéo cái ghế, vỗ ngực cong môi, hướng Lưu Hoành Thuận ôm quyền: “Ca ca ngồi cho vững, nghe Tôn Tiểu Xú Nhi ta kể, huynh đoán xem… thời gian trước ta đã làm gì?”
Lưu Hoành Thuận hé nửa con mắt, khinh thường nhìn Tôn Tiểu Xú Nhi, niệm tình hắn năm ngoái hiến tặng vật quý, hai người từng uống rượu cùng nhau, ít nhiều cũng có chút giao tình, thế nhưng không đủ để xưng huynh gọi đệ, nay thấy thằng nhóc này tự nhận thân quen, bất giác chân mày nhíu lại, “Ừ” một tiếng. Tôn Tiểu Xú Nhi sợ tới mức run rẩy, không dám ra vẻ bí ẩn, kể lại toàn bộ sự thật.
Thì ra lần đó Tôn Tiểu Xú Nhi đến Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, hiến cho Lưu Hoành Thuận một con bảo trùng, Lưu Hoành Thuận không muốn thiếu nợ nhân tình, dẫn hắn ra quán ven đường uống rượu. Tiểu tử này không có tiền đồ, đắc ý huênh hoang, uống đến say mèm, ngủ lại quán rượu một đêm, hôm sau vừa mở mắt, cảm thấy mình không còn như trước, súng bắn chim đổi thành thông thiên pháo, lỗ mũi hướng lên trời, nghênh ngang đi khắp nơi nói Lưu Hoành Thuận là đại ca kết nghĩa của mình, từ nay về sau ai còn dám bắt nạt Tôn Tiểu Xú Nhi ta đây?
Tử nhân bôn thổ như bôn kim - Mau chôn người chết như giấu vàng, nhà giàu có tiền có thế đều quy hoạch phần mộ, hơn nữa còn là tổ tông lưu truyền, thường được xây ở vùng ngoại thành, nhiều thì hơn trăm mẫu, ít thì vài mẫu, bốn phía dựng cột mốc bằng đá, trên mặt khắc rõ đất mộ nhà ai, dùng nó làm ký hiệu đánh dấu lãnh thổ. Bên trong trồng tùng bách, còn đắp đất thành núi, tăng cường Phong thuỷ. Người qua đời được chôn tại mộ phần nhà mình theo tôn ti trật tự từ già tới trẻ, vì phòng trộm cắp nên thuê người trông coi mồ mả. Rất ít nhà trả lương tháng cho người trông mộ, thay vào đó là giảm hay miễn phí thuê đất bên ngoài, để người trông tự trồng trọt duy trì cuộc sống, ngươi giúp ta trông nom phần mộ, đổi lại ta cho ngươi hoa màu. Ví như nhà đó có hai khu mộ, tương đương với hai trăm mẫu, mồ mả chiếm 60 mẫu, 140 mẫu còn lại: giao cho người trông mộ 40 mẫu, bảo hắn tự trồng trọt, không thu địa tô, 100 mẫu kia thu nửa phần địa tô, nếu gặp khó khăn trong quá trình canh tác, cần thêm gia súc, nông cụ.v.v… người trông mộ có thể tìm chủ nhà yêu cầu. Địa tô thu được chủ nhà cũng không tiêu bừa bãi, chỉ dùng để mua đồ cúng tế, hoặc sau này họ hàng thân thích về viếng mộ, gặp mặt ăn bữa cơm đoàn tụ, cũng đều dùng trong phần tiền này.
Chủ nhân khu mộ nhà họ Lý trước đây là một gia tộc lớn có tiếng tăm, qua bao thế hệ chưa từng phân chia, Lão Thái Gia họ Lý làm quan lớn, trên triều quyền thế ngất trời, hiển hách một thời, cho nên vị trí mộ phần cũng cực tốt, trước có thôn, sau có miếu, trái có sông, phải có đường. Phần mộ tổ tiên được xây dựng vô cùng khí phái, bốn phía có tường bao, bên trong tùng bách thành hàng, cổ thụ che trời, lối vào có từ đường, cửa lớn sơn son, bên trái khắc “Văn Thừa”, bên phải trạm “Võ Úy”, chính giữa treo tấm biển lớn đề “Quang Tông Diệu Tổ”, hai bên có người đứng gác, hàng năm đều thuê người trông coi, thời xưa vào tiết Thanh Minh, ngày giỗ, già trẻ trong nhà sẽ xách theo hương nến vàng mã đến tế bái. Sau này thời cuộc bất ổn, binh hoang mã loạn, người sống còn không lo nổi thân mình, ai còn để ý tới người chết? Nhà họ Lý vì bảo vệ dòng dõi, đã đưa cả gia tộc xuống phía Nam tránh họa binh đao, người trông coi khu mộ cũng bỏ chạy, từ đây mộ phần nhà họ Lý trở nên hoang phế. Tôn Tiểu Xú Nhi nhòm ngó nơi này đã lâu, trong lòng biết gia tộc lớn không thiếu đồ tốt, chỉ cần moi được một hai thứ, là đủ cho hắn ăn uống thoải mái nửa đời, hiềm nỗi khu vực Súc Thủy Trì thường có cảnh sát tuần tra ban đêm, hắn sợ bị người tóm cổ, theo luật pháp Đại Thanh, đào mồ quật mả sẽ bị trảm lập quyết, sang thời Dân Quốc chịu tội cũng không nhỏ, cho nên chần chừ không dám ra tay. Giờ thì khác rồi, có Phi Mao Thối của Đội Truy Nã chống lưng, cho dù bị người nhìn thấy, tuần cảnh nào chẳng nể mặt Lưu Hoành Thuận, trên trán gắn kim bài, Tôn Tiểu Xú Nhi hắn còn gì phải sợ? Nếu không làm một vố lớn, chẳng phải bôi nhọ mặt mũi Lưu Hoành Thuận sao?
Tôn Tiểu Xú Nhi vừa xấu xa lại có gan trộm cắp, lòng hạ quyết tâm, nói là làm ngay, lôi ra quyển sách do sư phụ hắn lưu lại năm đó, bên trong là “Phần Oanh Táng Huyệt Đồ” (sơ đồ mộ táng) của các gia tộc lớn, thời xưa những nhà có tiền có thế đều có một bản vẽ như vậy, mộ của ai, chôn ngày tháng năm nào, vị trí nằm ở đâu, hố sâu bao nhiêu, đầu-chân quay hướng nào, dùng quan tài gì, danh sách vật bồi táng bên trong.v.v… tất cả đều viết rõ ràng rành mạch. Không biết sư phụ Tôn Tiểu Xú Nhi kiếm ở đâu được quyển sách này, hết thảy phong thuỷ bảo huyệt ở Thiên Tân Vệ, mộ táng béo bở đều ghi lại trong đây. Bất quá phần mộ tổ tiên của các gia tộc lớn đều có người canh gác quanh năm, với bản lĩnh của hai thầy trò bọn họ, mơ cũng không dám mơ, hiện giờ thế đạo thay đổi, từ chủ nhân đến canh mộ, người chết kẻ chạy nạn, lại dựa vào quan hệ với Lưu Hoành Thuận, thực đúng là cơ hội trời ban, bây giờ không lấy thì đợi đến khi nào? Tôn Tiểu Xú Nhi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần dùng, quá nửa đêm thay một bộ đồ đạo chích, lại bôi nhọ nồi lên mặt, nhân lúc gió lạnh trăng mờ, bốn bề vắng lặng, lén lút mò vào phần mộ nhà họ Lý, theo bản đồ tìm được một ngôi mộ lớn, thi triển bản lĩnh nghề nghiệp, chẳng mấy chốc đã đào được quan tài của Lão Thái Gia nhà họ Lý. Gạt bỏ lớp đất bám trên bề mặt, chỉ thấy một hàng chữ vàng đề “Hoàng Đế Sắc Phong Thái Tử Thiếu Bảo”. Tuy Tôn Tiểu Xú Nhi không biết chữ, nhưng hắn dám chắc cỗ quan tài này không hề đơn giản, được làm bằng Kim Ti Nam Mộc*, cứng rắn như sắt, ai không biết dùng rìu phá mở, bổ xuống sẽ bắn toé lửa, hơn nữa còn làm bằng gỗ nguyên khối: nắp/hai vách/đáy quan tài đều dùng bốn miếng gỗ hoàn chỉnh, cái này là quý nhất, tương đương với hai ngàn đồng bạc thời Dân Quốc. Tay nghề thủ công cũng là hàng đầu, cỗ quan tài giống như tự nhiên hình thành, không tốn một cây đinh, tất cả đều dùng mộng long phụng, ghép xong không cần trát thêm thứ gì, đục không thủng cạy không ra, đến khe nứt cũng không có.
* Kim Ti Nam Mộc - Nam Mộc Tơ Vàng
Là loại gỗ quý đặc biệt chỉ có ở TQ, vân gỗ giống như sợi tơ màu vàng, có mùi thơm.
Lúc trước hắn chỉ đào mộ người nghèo, bên trong phần lớn là quan tài ván mỏng, mọt ăn chuột gặm mục nát vô cùng, tốn chút sức lực là moi được, bên trong cũng chẳng có gì đáng giá, muốn mở quan tài như vậy, phải biết hoá giải khoá Lỗ Ban, sư phụ đóng quan tài mỗi người truyền thụ một kiểu, không có thủ pháp tương đồng, trong khi đám trộm mộ luôn giống nhau, ứng với câu: “Người không hiểu thấy khó, người hiểu thì thấy dễ”. Tôn Tiểu Xú Nhi ăn chén cơm này, đây chính là bản lĩnh giữ nhà, đang định mở nắp quan tài, vừa khéo có hai tên bán thuốc phiện đột nhiên chạy vào, một đội tuần cảnh bám sát đằng sau. Thế mới nói Tôn Tiểu Xú Nhi đen đủi, không có số phát tài, vịt béo dâng tới miệng cũng ăn không nổi, tuần cảnh không bắt được kẻ bán thuốc phiện, chuyển sang bao vây Tôn Tiểu Xú Nhi. Mười mấy tuần cảnh chiếu đèn pin trong tay về phía hắn, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, biết thằng nhóc này chẳng phải người lương thiện, thân mặc quần áo đạo chích, lưng cõng cái túi lớn, eo dắt xẻng nhỏ, bên cạnh là một cỗ quan tài vừa bị đào lên, rõ ràng đang trộm mộ, nhân chứng vật chứng rành rành, còn gì chối cãi? Không để hắn giải thích, một chân đá Tôn Tiểu Xú Nhi ngã lăn quay, nhanh chóng đè xuống đất, lục soát toàn thân một lượt, sau đó lôi về Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì, nhốt vào trong cũi, chờ sáng mai đưa đến Tổng Cục Cảnh Sát.
Tuy Súc Thủy Trì hẻo lánh, nhưng trị an lại hỗn loạn, bởi nơi này có hai khu chợ lớn nhất vùng thời điểm đó, một là chợ Lục Hợp, ăn uống tiêu dùng, thứ gì cũng bán, ban ngày đông người qua lại, dễ xảy ra chuyện nhất. Ngoài ra còn có một “Chợ Quỷ” nổi tiếng Thiên Tân Vệ, bạn nghĩ thử xem, đây có phải nơi tốt lành hay không? Chẳng lẽ có ma quỷ quấy phá? Không đến nỗi như vậy, chỉ là hàng ngày sau nửa đêm, người từ trong thành hoặc khu vực xung quanh sẽ tập trung tại đây, thắp đèn đốt đuốc, bắt đầu buôn bán, trời chưa sáng đã dọn hàng đóng cửa, khắp chợ lập loè ánh đèn, trong màn đêm bóng người mơ hồ, giống như chợ Âm Phủ, cho nên mới có tên như vậy. Ra vào nơi này, người tốt thì ít kẻ xấu thì nhiều, đầu thần mặt quỷ, rồng rắn hỗn tạp, phần lớn buôn bán đều là lừa gạt, lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, sửa cũ thành mới, thừa cơ nhập nhèm đánh tráo, dùng giả đổi thật… Ví như chiếc cân dùng khi bán hàng, bên trong ẩn giấu không ít ngón nghề, có người dùng quả cân rỗng ruột, có người dùng cân lớn-quả cân nhỏ, có người còn dứt khoát buộc một sợi dây câu bên dưới đĩa cân, lợi dụng sắc trời nhá nhem không thể nhìn rõ, lúc cân hàng dùng chân dẫm lên dây câu, muốn nặng nhẹ bao nhiêu cũng được. Tóm lại, phần lớn hàng hoá nơi đây đều không rõ nguồn gốc xuất xứ, chất lượng kém, hàng dởm… dù sao cũng chẳng có thứ gì tốt, dần dà thu hút không ít kẻ trộm, móc túi đến đây tiêu thụ tang vật, còn tập trung rất nhiều lưu manh côn đồ. Tính ra, mánh khoé hại người gộp lại với nhau không dưới trăm loại. Người dân lương thiện không thể lăn lộn ở Chợ Quỷ, giống như cư dân sống tại khu phía Tây, bất kể là phu kéo xe, buôn đồng nát hay nhặt rác, chẳng cần biết bọn họ lao động vất vả cần cù thế nào, cùng lắm chỉ miễn cưỡng lấp đầy dạ dày, đôi khi một củ dưa chuột chính là thức ăn cả ngày, một cây củ cải cũng có thể qua bữa, điều này có ích lợi gì? Xì hơi một cái là rỗng ruột, chẳng còn cách nào, đành ôm bụng đói cầm cự nửa ngày, có người tìm cách vay mượn hàng xóm láng giềng, họ hàng thân thích được dăm ba đồng tiền, đến Chợ Quỷ thử thời vận, nhưng chỉ cần dính đến địa phương kia, thường sẽ là ra về trắng tay, chưa kể mặt mũi bị đánh bầm dập, tóm lại không phải nơi người đứng đắn có thể dung thân. Bởi vậy, lực lượng cảnh sát khu vực này xem như đứng đầu thành Thiên Tân, số lượng chỉ đứng sau Đồn cảnh sát Lão Long Đầu, ban ngày đứng gác, ban đêm tuần tra, có điều trước sau vẫn quản không nổi.
Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì không có nhà lao, một hàng cũi bằng gỗ được đặt quanh năm trước cửa ra vào, dùng để tạm giam đám trộm cắp, lưu manh, lừa đảo bắt được. Đêm nay không chỉ có Tôn Tiểu Xú Nhi bị tóm, mà còn cả mấy tên móc túi, nam nữ thông gian... Nếu là ngày xưa, Tôn Tiểu Xú Nhi đã sớm bị dọa tè ra quần, nhưng giờ đã khác, ban nãy bị Đội Tuần Đêm vừa đánh vừa trói, không có cơ hội giải thích, trên đường đi cũng không thèm nói với bọn họ, mấy tên tép riu sao xứng để Xú gia ta mở miệng, có gì cứ gặp quan trên rồi tính, nào biết đến Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì, chưa gặp quan đã bị tuần cảnh trực tiếp tống vào cũi giam. Tôn Tiểu Xú Nhi đâu chịu thiệt thòi, lập tức la lối đòi thả, hắn nghĩ: “Đại ca kết nghĩa của ta là Lưu Hoành Thuận thuộc Đội Truy Nã, quan lại trên dưới, tuần cảnh khắp nơi ai chẳng quen biết anh ta? Kẻ ăn cơm nhà quan ai dám không nể mặt hắn? Đến lúc ta nói ra tên tuổi đại ca, các người sẽ cởi trói cho ta tức thì, còn phải rót nước dâng trà nhận lỗi!” Tuần cảnh trông coi cũi giam trước cửa Đồn cảnh sát Súc Thủy Trì, nghe tên đạo tặc thối tha luôn miệng đòi gặp quan trên, còn nói Lưu Hoành Thuận là đại ca của hắn, tiến lên vung cảnh côn, mặc dù Tôn Tiểu Xú Nhi mau né tránh, nhưng do trong cũi nhốt đầy người, một gậy này chọc thẳng vào mạng sườn hắn, đau đến toát mồ hôi lạnh. Tuần cảnh dùng cảnh côn chỉ mặt Tôn Tiểu Xú Nhi, mắng: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, sao không đái một bãi rồi soi xem, mình là cái giống gì, gấu chó cài hoa - có ra dáng con người không hử? Nếu Phi Mao Thối Lưu Hoành Thuận là đại ca ngươi, thì Cục trưởng Cục Cảnh Sát chính là con trai ta!”
Tôn Tiểu Xú Nhi ăn đòn mới biết chiêu này không linh, đang muốn mở miệng xin tha, lại nghe trong cũi giam bên cạnh có người thấp giọng kêu: “Phó gia, phó gia, tiểu nhân có việc cần bẩm báo!” Đây là cách xưng hô của người dân đối với cảnh sát, thời xưa trong quân đội có chức vụ Thiên Tổng - Bả Tổng, dân chúng gọi là “Tổng gia”, sau này có cảnh sát, không biết nên xưng hô thế nào, cho nên hạ thấp một bậc so với “Tổng”, gọi là “Phó gia”.
Tuần cảnh liếc mắt nhìn vị đang nói chuyện, ung dung đi đến bên cạnh chiếc cũi, người kia liền moi dưới đế giày ra hai đồng bạc, lẳng lặng nhét vào tay tuần cảnh. Tuần cảnh nhanh chóng đút túi, lại gọi người canh giữ khác qua một bên, nhỏ giọng trao đổi vài câu, móc chìa khóa mở cũi, thả vị vừa đưa tiền ra ngoài, miệng còn nói: “Cái này cũng không thể trách bọn ta, tối lửa tắt đèn… khó tránh khỏi bắt nhầm người…” Đây chính là nói cho đám người bị nhốt trong cũi nghe, thứ nhất nhằm lấp liếm hành vi ăn hối lộ trái phép của mình, thứ hai cũng là để đánh tiếng: nếu trên người có tiền, thì mau chóng biết điều. Lại nhìn vị hối lộ ban nãy, chớp mắt đã ba chân bốn cẳng chạy nhanh như gió, chẳng thèm quay đầu.
Tôn Tiểu Xú Nhi coi như minh bạch, quen biết ai cũng không bằng đút tiền, đáng tiếc trên người hắn toàn rận rệp/ve chó, tiền không có lấy một xu. Mắt thấy đã qua canh bốn, hai tuần cảnh trông cũi ôm cảnh côn, dựa bờ tường ngủ gật. Tôn Tiểu Xú Nhi nghĩ: trời sáng bị đưa đến Cục Cảnh Sát, muốn thoát cũng không dễ dàng, giờ không trốn thì đợi đến khi nào? Tên ranh này bộ dáng còm nhom, cũi gỗ của Đồn cảnh sát nhốt được kẻ khác, nhưng lại chẳng ăn thua gì với Tôn Tiểu Xú Nhi, trước tiên hắn chui đầu ra ngoài, cho dù da tróc thịt bong, còn hơn bị tống vào Cục Cảnh Sát, cắn răng chịu đau, nghiêng mình lách ra ngoài. Hai tuần cảnh gác đêm hoàn toàn không phát hiện, có điều mấy tên còn lại trong cũi đâu chịu để yên, ngươi thoát ra ngoài, bọn ta phải làm sao đây? Tuần cảnh thu tiền thả người, bọn họ không dám nói lời nào, nhưng Tôn Tiểu Xú Nhi cùng bị bắt vào cũi, lại chẳng bỏ ra xu nào, dựa vào đâu thả cho ngươi chạy? Lúc này có người gân cổ hét toáng lên: “Phó gia, có thằng bỏ trốn!”
Lời này lập tức kinh động hai tuần cảnh trông cũi, mở mắt liền thấy Tôn Tiểu Xú Nhi chui ra ngoài, lập tức vung cảnh côn/tuýt còi. Tôn Tiểu Xú Nhi sợ vãi tè, tâm thần hoảng hốt, chân chạy như bay, liều mình bỏ trốn, xung quanh Súc Thủy Trì đều là đất hoang, cỏ dại mọc quá đầu người, thân hình hắn thấp bé, len lỏi giống như con chuột, chui vào đó thực không dễ bắt. Tuần cảnh gào thét hô hào, nhưng lại lười đuổi theo, ai chả biết Tôn Tiểu Xú Nhi nghèo rớt mồng tơi, bắt hắn cũng không kiếm trác được gì, cứ coi như xì hơi, thả ra cũng chẳng sao.
Tôn Tiểu Xú Nhi không biết cảnh sát nghĩ gì, vội vàng như chó nhà có tang, hoảng hốt giống cá tôm lọt lưới, bị doạ cho hồn vía lên mây, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Tội đào mồ quật mả cùng lắm ngồi mấy năm tù, nhưng tự ý trốn khỏi Đồn cảnh sát thì khó mà nói, nói lớn thì lớn-nói nhỏ thì nhỏ, hết thảy đều do chính quyền định đoạt, hắn sợ nếu bị cảnh sát tóm được, sẽ cho ăn kẹo đồng, kiểu gì cũng thể ở lại thành Thiên Tân, nhưng với bộ dạng này của hắn, trốn nơi nào cũng có người nhận ra, chỉ cần ngửi mùi hôi thối liền biết hắn ở đâu, vì thế định tạm lánh đến nơi khác một thời gian, chờ sóng yên biển lặng mới quay về, lập tức bày ra tư thế trịnh trọng, hướng thành Thiên Tân ôm quyền, miệng kêu “Sóng không yên rồng lặn biển sâu, gió chẳng lặng hổ về rừng núi”! Đã rơi vào hoàn cảnh này, không ngờ hắn còn có tâm tình phun ra mấy lời như vậy.
Còn tiếp…