Chương 7: TRƯƠNG MÙ ĐI ÂM
4.
Lưu Hoành Thuận liên tiếp thu thập thợ cạo Thập Tam Đao, kể chuyện Tịnh Nhai Vương, cầm đèn quay về trên Âm Dương Lộ, chưa được bao xa, lại gặp một kẻ bày sạp bán hàng, khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo kỳ dị, bộ dáng cũng không giống người thường, một thân da dày thịt béo đen sì sì, đứng thẳng không cao, bề ngang to bè, mặt tròn núng nính toàn mỡ, khiến người nhìn phát ngấy, trên đầu buộc hai bím tóc, mỗi bên thắt một sợi dây màu đỏ, trên cái chiếu cỏ trước mặt bày mấy thứ cũ nát lộn xộn, hầu hết đều là vật dụng linh tinh trong nhà, chẳng cái nào đáng giá, trong góc đặt một cây nến, ánh lửa lại là màu trắng. Lưu Hoành Thuận cũng nhận ra vị này, chẳng phải ai khác - chính là Hoa Cẩu Hùng buôn đồng nát, bộ dáng ngu dốt, nhưng lại không ngốc, là kẻ bụng đầy tính toán. Thời xưa buôn đồng nát cũng chia dăm bảy loại, có tiền vốn lớn, có tiền vốn nhỏ, Đả Cổ Nhi cũng có thể liệt vào nghề này, không mua vật phẩm tầm thường, chỉ thu bàn gỗ tử đàn, ghế dựa hoa lê, vật trang trí bằng phỉ thúy, châu báu ngọc ngà, tranh chữ của người nổi tiếng… vốn lớn lời cũng lớn, gọi là đồng nát, nhưng chẳng có thứ nào rách nát, nếu đúng là bàn què ghế gãy, hắn cũng không thèm liếc nửa con mắt; còn có loại người quanh năm lang thang ở nông thôn, thời điểm người dân khai hoang trồng trọt, không chừng sẽ đào được bình hũ chum vại, khách qua đường tinh mắt, có thể phân biệt được đồ cổ có giá trị trong đó, trả mấy đồng tiền mua lại, bán sang tay liền phát đại tài, làm ăn kiểu này gọi là “Sạn địa bì” (hay xúc đất bề mặt); Hoa Cẩu Hùng làm nghề đồng nát, có điều hắn không thu mua đồ vật, mà hàng ngày vác sọt đi loanh quanh nhặt đồ cũ hỏng, mang về sửa sang lại, sau đó bày ra bán. Trước giờ không ít người làm việc này, thế nhưng Hoa Cẩu Hùng lại chiếm hàng đầu, vật cũ nát đến đâu hắn cũng có thể ba hoa thổi phồng. Miếng vải bạc màu đứt chỉ, hắn dám nói là dải lụa năm đó thắt cổ chết Hòa Thân, nếu không có dải lụa này sẽ không có nước Đại Thanh từ hơn trăm năm trước; quải trượng cũ thay hình đổi dạng, hắn kêu côn chín khúc của Thần Lực Vương, trước đánh Lý Tự Thành, sau diệt Trương Hiến Trung, san bằng quan nội quan ngoại, khuấy đảo Trường Giang/Hoàng Hà.v.v… Cứ thế, bao nhiêu bảo vật bị liên quân Anh Pháp cướp đoạt từ Viên Minh Viên, đều hạ cánh ở sạp hàng vỉa hè của hắn. Chỉ dựa vào chiêu trò lừa gạt, ba hoa khoác lác, tham tiền hám lợi, vậy mà cũng tạo nên tên tuổi ở Thiên Tân Vệ. Từ giả nói thành thật, từ thật nói thành có một không hai, nếu bạn không tin, hắn sẽ đấm ngực dậm chân thề thốt: nếu thứ này không phải đồ thật, cứ để hắn “phơi xác bên ngoài, lúc chết không được về nhà”. Người mua nghe Hoa Cẩu Hùng thề sống thề chết, lại thấy món hàng không đáng giá phải làm lớn như vậy, cho nên dù tin hay không cũng bỏ tiền ra mua. Nào biết Hoa Cẩu Hùng lợi dụng khẩu âm vùng miền, câu hắn nói chính là “Vứt núi bên ngoài, giờ Tỵ không được về nhà”, theo tiếng lóng trên giang hồ thì “đại tiện” cũng được gọi là “Vứt núi”, đương nhiên phải đi bên ngoài, “giờ Tỵ” theo cách tính thời gian hiện đại là buổi sáng từ 9 giờ đến 11 giờ, hắn đang bận gạt người kiếm tiền, làm gì có chuyện về nhà, trông hắn ngờ nghệch, nhưng thực ra là mặt ngốc lòng gian, vô cùng xảo quyệt.
*Chú ý:
1. Phơi xác bên ngoài, lúc chết không được về nhà - Phao thân tại ngoại, tử thời bất đắc hoàn gia
2. Vứt núi bên ngoài, giờ Tỵ không được về nhà - Phao sơn tại ngoại, Tỵ thời bất đắc hoàn gia
Trong tiếng Trung, cách phát âm “Phao thân” tương tự “Phao sơn”, “Tử thời” tương tự “Tỵ thời”. Ở đây, Hoa Cẩu Hùng lợi dụng cách phát âm gần giống nhau gây hiểu lầm cho người nghe.
Lưu Hoành Thuận là trưởng Đồn cảnh sát, lại làm việc ở Đội Truy Nã, nắm rõ địa bàn, người cũng quen thuộc, đương nhiên nhận ra tên buôn đồng nát Hoa Cẩu Hùng, càng biết hắn không phải người lương thiện. Hoa Cẩu Hùng ngồi đằng sau chiếc chiếu rách, làm bộ như không thấy Lưu Hoành Thuận, cầm trong tay một quyển sách cũ, gân cổ hét lớn: “Chậu đi tiểu của Từ Hy Thái Hậu, núm vú cao su của hoàng đế Tuyên Thống, yếm đào của Uyển Dung nương nương, gậy tử tôn của Lý Liên Anh! Ngoài ra còn có một quyển Vô Tự Thiên Thư, trên đời này chẳng ai dám xem, đừng nói thằng nhóc Phi Mao Thối, đến con khỉ họ Tôn thần thông quảng đại cũng phải bó tay!”
Lưu Hoành Thuận nào có tâm tư đáp trả loại ngu xuẩn này, vốn định xông lên dập tắt ngọn nến của hắn, có điều vừa nghe lời rao, lửa giận bỗng chốc bùng lên, thế này chẳng phải cố ý khiêu khích mình sao? Vùng đất cuối Cửu Hà ai cũng biết, Phi Mao Thối chính là Lưu Hoành Thuận, vậy mà tên Hoa Cẩu Hùng còn kêu “thằng nhóc Phi Mao Thối”? Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám nói mình như vậy? Lưu Hoành Thuận trừng mắt, quát: “Hoa Cẩu Hùng, ngươi không an phận bán đồng nát, lại ở đây quậy phá, chán cơm thèm đất rồi hử!”
Hoa Cẩu Hùng nghe tiếng người nói chuyện, ngẩng đầu lên thấy là Lưu Hoành Thuận, tỏ vẻ giật mình: “Ây da, cứ tưởng ai, đây chẳng phải Lưu đầu nhi sao? ”
Lưu Hoành Thuận nói: “Đừng giả bộ này nọ, ta hỏi ngươi, vừa rồi gào thét cái gì thế?”
Hoa Cẩu Hùng vội vàng nhận lỗi: “Xin ngài nguôi lửa giận, khoan bộc phát oai phong, ta rao bán đồng nát cũng phải theo vần, tất cả đều do thuận miệng mà thôi, chậu nước tiểu - Niệu bồn nhi, yếm đào - Đỗ đâu nhi, gậy tử tôn - Tử tôn côn nhi… mấy cái này chẳng phải đều có chữ “Nhi” sao? Một phút lơ đãng, nhỡ mồm nói Phi Mao Thối thành Phi Mao Thối nhi (tức thằng nhóc Phi Mao Thối), chứ ta đâu dám tổn hại uy danh của ngài, ngài là đại nhân có lòng bao dung, đừng so đo với hạng tiểu nhân như ta.”
Lưu Hoành Thuận hừ lạnh: “Không hỏi ngươi cái này, vừa rồi ngươi bảo ta không dám xem Vô Tự Thiên Thư gì đó, còn không mau lấy ra đây?”
Hoa Cẩu Hùng vội nói: “Không có không có, ta chỉ nói vậy thôi, ngài đừng để tâm, rao hàng chú ý chín điệu mười tám nhịp, dây thừng nâng đòn gánh (bổ sung cho nhau), có từ rỗng, có từ vô nghĩa, chỉ để thuận miệng gieo vần, thế nào ngài lại cho là thật?”
Lưu Hoành Thuận đâu phải đồ ngốc, lòng sáng như gương, biết Hoa Cẩu Hùng cố tình giả bộ, muốn lừa mình xem cuốn sách này, nếu mình không dám xem, chẳng phải là sợ Hoa Cẩu Hùng hay sao? Mất mạng là chuyện nhỏ, chữ “sợ” này quyết không thể gánh, vì thế đoạt lấy quyển sách cổ trong tay Hoa Cẩu Hùng, chỉ thấy quyển sách này cũ kỹ rách nát, giấy đã biến từ màu vàng thành màu đen, chỉ khâu gần như đứt hết, để trong đống đồ cũ chẳng ai thèm liếc mắt lấy một cái.
Hoa Cẩu Hùng làm bộ thất kinh: “Lưu gia, tuyệt đối không thể xem cuốn sách này!”
Lưu Hoành Thuận cau mày: “Một quyển sách rách nát, có gì không thể xem? Sợ nó biết ăn thịt người chắc?”
Hoa Cẩu Hùng nói: “Đừng trách ta không nói rõ, vì sao không được xem cuốn sách này? Bởi bất kỳ ai đọc sách, đều là lành ít dữ nhiều, ngài là người lớn làm việc lớn, Hoa Cẩu Hùng ta không lọt được vào mắt xanh của ngài, thế nhưng đời người luôn có tam suy lục vượng* (ý nói vận khí con người có lúc thịnh lúc suy), vạn nhất trong sách nói ngài đã chết, vậy phải làm thế nào đây?”
*Chú thích: Tam suy lục vượng:
Tam suy bao gồm “Thân suy”, “Gia suy”, “Vận suy”. Theo tư tưởng truyền thống TQ, tu thân-tề gia-trị quốc-bình thiên hạ, nếu bản thân không tốt, làm sao có gia đình hạnh phúc, từ đó không cần nói đến lý tưởng quốc gia, mơ tưởng đến thiên hạ thái bình.
Lục vượng bao gồm “Đinh vượng”, “Tài vượng”, “Súc vượng”, “Mục vượng”, “Nông vượng”, “Quả vượng”. Xã hội TQ mấy ngàn năm đều làm nông, chữ “Vượng” mọi người mong muốn phần lớn liên quan đến nông nghiệp.
Tính Lưu Hoành Thuận thích mềm không thích cứng, càng nói vậy, anh ta càng phải xem cho kỹ, trước giờ vẫn nói sống chết có số, há có thể bị mấy trang giấy cũ nát hù dọa? Vì thế anh ta đặt đèn lồng xuống đất, nhanh chóng mở sách ra xem, phát hiện cuốn sách cổ này không có lấy nửa chữ, hết thảy đều là tranh vẽ, trang đầu tiên vẽ một người bị buộc vào cột, một người khác chắp tay sau lưng đứng nhìn. Mặc dù người trong tranh không có mặt, nhưng không khó nhận ra, đây chính là cảnh tượng bắn chết Toản Thiên Báo, còn người chắp tay sau lưng kia thân mặc cảnh phục, cao hơn người khác một cái đầu, dài hơn một cánh tay, không phải Lưu Hoành Thuận thì là ai. Anh ta thầm nghĩ: “Thứ này có gì đáng xem?” Lật sang trang sau, lại thấy một con hồ ly chạy phía trước, đằng sau là một người tay cầm Kim Qua Lưu Tinh đuổi theo; trang kế tiếp là mấy người đang ngấp nghé cửa miếu, bên trong có một đạo cô, trên đầu là lu nước to rơi xuống; lật tiếp trang sau chính là trước Đồn cảnh sát, hai người đang bắt một tên mặt trắng. Lưu Hoành Thuận thực sự không hiểu, “Vô Tự Thiên Thư” là thứ gì? Mấy chuyện này ở Thiên Tân Vệ ai chẳng biết, vẽ thành sách cũng không đáng một xu.
Xem đến đây, Lưu Hoành Thuận gấp sách lại, ném thẳng xuống đất: “Ta còn tưởng thứ gì ghê gớm, hoá ra toàn chuyện ai ai cũng biết, định lừa trẻ con hử?”
Hoa Cẩu Hùng cúi người nhặt sách lên, cười nói: “Lưu gia, ngài không muốn biết trang sau vẽ gì sao? Được rồi, ta biết ngài không dám nhìn, chúng ta cũng không nên liều mạng vì nó...”
Lưu Hoành Thuận gần như phát hỏa, với tay giật lại quyển sách: “Ta sẽ đọc kỹ từ đầu tới cuối, không tin cuốn sách rách nát này có thể vẽ chết được ta!”
Ai ngờ vừa mở sách ra xem, anh ta lập tức ngây người, bởi trong trang kế tiếp, lần lượt vẽ cảnh anh ta gặp Thập Tam Đao cùng Tịnh Nhai Vương, cái này vẽ khi nào? Là do Hoa Cẩu Hùng mới vẽ lên sao? Vậy hắn cũng quá nhanh rồi, có điều nét mực trong tranh đã cũ, ít nhất cũng mấy trăm năm, thực sự quá kỳ lạ! Nghe nói Vô Tự Thiên Thư là một trong bốn pháp bảo bàng môn tả đạo, quả nhiên không tầm thường, không biết bên trong có gì cổ quái.
Lưu Hoành Thuận ổn định tâm thần, lật sang trang kế tiếp, trong tranh chính là sạp hàng anh ta đang xem Vô Tự Thiên Thư, Hoa Cẩu Hùng ngồi bên cạnh, tuy chỉ phác hoạ được hình dáng, nhưng lại có đủ mọi thứ, từng món đồ đồng nát bày trên sạp vỉa hè, thậm chí chiếc đèn lồng anh ta đặt dưới đất, cùng với ngọn nến của Hoa Cẩu Hùng, cũng đều được vẽ trong bức họa, nguệch ngoạc vài nét bút đã thành ngọn lửa. Lưu Hoành Thuận bỗng thấy toàn thân rét run, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn, không thấy Hoa Cẩu Hùng đâu nữa, đèn lồng dưới đất cùng cây nến trên sạp hàng cũng biến mất! Nhìn lại Vô Tự Thiên Thư, phát hiện đã không giống như trước, đèn lồng cùng ngọn nến trong tranh vẫn ở chỗ cũ, có điều Hoa Cẩu Hùng vốn ngồi sau sạp hàng, nay đã nhoài người về phía trước, vươn tay bẻ cây nến bên trong đèn lồng. Mọi chuyện quả thực không thể tưởng tượng, cho dù Lưu Hoành Thuận không tin tà ma, trên trán cũng thấm một tầng mồ hôi lạnh. Vừa rồi Hoa Cẩu Hùng có nói, cuốn sách này không thể xem, ai xem người đó sẽ xuất hiện trong sách, há chẳng phải quá kỳ quái sao? Nếu đối đầu trực diện, mười tên Hoa Cẩu Hùng cũng không phải đối thủ của Lưu Hoành Thuận, nhưng với tình thế trước mắt, anh ta nên làm gì đây?
Lưu Hoành Thuận không kịp nghĩ nhiều, chỉ sợ chớp mắt, đèn lồng trong tranh sẽ bị Hoa Cẩu Hùng dập tắt, dùng hai tay định xé tan cuốn sách, nào biết Vô Tự Thiên Thư trông thì rách nát, nhưng thực ra vô cùng bền chắc, dùng sức xé không được, anh ta chợt nảy ra chủ ý, rút ngay chiếc bút cài trong túi áo trước ngực, trực tiếp bôi đen ngọn nến trong tranh của Hoa Cẩu Hùng, một luồng gió đen thình lình ập tới, đèn lồng đặt dưới đất lại xuất hiện, ánh nến vẫn như cũ, còn tên buôn đồng nát Hoa Cẩu Hùng chẳng biết đã đi đâu, xem chừng đến chết cũng không hiểu, vì sao Lưu Hoành Thuận của Đội Truy Nã lại mang theo cây bút trong người?
Còn tiếp…