Chương 6: ĐẤU PHÁP PHÂN LONG HỘI
6.
Nửa đêm gần giờ Tý, mưa to như trút nước, sấm nổ vang rền, chớp giật đùng đùng, liên tiếp không ngừng, căn nhà vốn đã tồi tàn rách nát, góc tường mưa dột ào ào, mấy người trong Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu sốt ruột, vào phòng gọi Lưu Hoành Thuận, có điều lay nửa ngày anh ta vẫn không tỉnh. Lúc này bọn họ mới phát giác tình huống không đúng, Lưu Hoành Thuận là tuần cảnh chuyên bắt trộm đuổi cướp, trực giác nhạy bén vô cùng, có chút động tĩnh sẽ phát hiện ra ngay, không thể nào ngủ say như chết, đây cũng chẳng phải do uống say quá chén!
Lý Lão Đạo mở miệng: “Các người đừng động vào anh ta, việc này không nên chậm trễ, mau làm theo lời ta nói, bày binh bố trận!” Lần trước Lý Lão Đạo có nói, đám bàng môn tả đạo có một pháp bảo là Quan Tài Giấy, âm mưu hại chết Lưu Hoành Thuận vào ngày 25 tháng 5 - Phân Long Hội, nếu Đồn cảnh sát còn ở Hỏa Thần Miếu cũ, chỉ cần Lưu Hoành Thuận không ra ngoài, tuyệt đối có thể tránh thoát kiếp nạn, đáng tiếc Hỏa Thần Miếu mấy trăm năm đã bị phá huỷ, lại gặp lúc trời mưa to, muốn giữ mạng Lưu Hoành Thuận, nhất định phải nghe theo sự an bài của Lý Lão Đạo.
Đám người Lão Bánh Quẩy sợ Lưu Hoành Thuận có gì bất trắc, chẳng còn cách nào khác, đành nghe theo lời Lý Lão Đạo. Lý Lão Đạo mở tay nải, lấy ra hai cây cờ lệnh, nền đỏ viền vàng, một mặt thêu Kim Long, một mặt thêu Bắc Đẩu, bảo Trương Sí, Lý Xán chia nhau cầm cờ; lại lấy ra một lá phướn màu vàng cam, mặt trên viết sáu chữ lớn “Trực Nhật Thượng Tấu Linh Quan”, bảo Lão Bánh Quẩy ôm trước ngực. Lão Bánh Quẩy không hài lòng, thầm kêu việc quái gì đây? Lớn tuổi như ta còn phải làm hiếu tử, có điều trước mặt mọi người ngại đôi co, cho nên không dám nhiều lời. Lý Lão Đạo phân phó xong xuôi, tự mình đi vào gian chính, bày bảy cái bát xuống đất, dưới mỗi bát kê một đôi đũa, tiếp theo đổ dầu từ hồ lô vào bát đèn, thả sợi bấc, châm lửa thắp sáng, không biết lão dùng dầu gì, bốc mùi tanh hôi, khiến ai nấy lợm giọng, vội vàng đưa tay bịt mũi.
Lão Bánh Quẩy hỏi Lý Lão Đạo: “Đạo gia, ngài dùng loại dầu gì? Sao có mùi lạ vậy?”
Lý Lão Đạo bảo đây là mỡ chó đen, bảy ngọn đèn dầu trong gian chính tương đương với ba hồn bảy phách Lưu Hoành Thuận, các người trông cho kỹ, tuyệt đối đừng để đèn tắt, một khi đèn tắt, hồn phách sẽ tiêu tán, mạng người coi như xong. Dứt lời, lão lại giao cho Đỗ Đại Bưu một thanh bảo kiếm, kêu hắn bảo vệ cổng lớn, không cần để ý động tĩnh bên ngoài, trời sập cũng đừng quan tâm, cứ ở yên một chỗ, bất kể có thứ gì tiến vào, ngươi cứ dùng bảo kiếm mà chém. Sau đó bảo ba người Lão Bánh Quẩy cùng Trương Sí, Lý Xán cầm cờ, canh giữ hai bên cửa. Sau khi bố trí thỏa đáng hết thảy, Lý Lão Đạo bảo mình phải đi, việc nên làm đều đã làm rồi, hiện tại lưu lại cũng vô dụng, tuy con người tính toán mọi chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn do số mệnh an bài, tiếp theo đều trông vào tạo hoá của Lưu Hoành Thuận.
Lão Bánh Quẩy liên tục nói lời cảm tạ, hí hửng đi theo tiễn khách. Trương Sí, Lý Xán biết Lão Bánh Quẩy nhát gan sợ phiền phức, tiễn Lý Lão Đạo là giả, tìm cơ hội chuồn đi là thật, cho nên đuổi theo túm ông ta lại. Bốn người đóng chặt cửa phòng, ăn xong mỳ trộn còn dư, ai về chỗ người nấy như lời Lý Lão Đạo phân công, cùng nhau chờ đợi trong Đồn cảnh sát. Chẳng mấy chốc đã sang giờ Tý, chỉ thấy mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, trắng xóa mặt đất, chân trời nổi bạch quang. Dân gian có câu “Lượng nhất lượng hạ nhất trượng” *, Thiên Tân Vệ đã nhiều năm không có mưa lớn như vậy.
*Lượng nhất lượng hạ nhất trượng: kinh nghiệm dân gian, nhìn mây xem thời tiết: nếu trên bầu trời nhiều mây có vạch sáng trắng, khả năng sẽ có mưa to.
Có điều chờ đến canh bốn, vẫn không thấy gì khác lạ. Ba người Trương Sí, Lý Xán, Đỗ Đại Bưu uể oải, nói chuyện câu được câu mất, ngủ gà ngủ gật. Lão Bánh Quẩy mót đi tiểu, ngồi trong phòng âm thầm kêu khổ, Lý Lão Đạo đã dặn “Bất luận thế nào cũng không thể mở cửa”, nhưng không mở cửa làm sao ra ngoài giải quyết nỗi buồn? Nếu tiểu trong phòng, vạn nhất bị mấy người kia bắt gặp, chẳng phải mất hết mặt mũi hay sao? Xưa nay con người có ba cái gấp, sau nửa đêm, Lão Bánh Quẩy thực sự nhịn hết nổi, người sống sờ sờ đâu thể chết vì nhịn tiểu, thấy ba người kia đều đã ngủ, ông ta mừng thầm trong lòng, nghĩ mở một chút cũng không bị phát giác, vì thế lặng lẽ mặc áo tơi, rón rén đi ra cửa, nào ngờ vừa duỗi tay mở, một luồng âm phong bất ngờ ập tới, xông thẳng vào trong phòng.
Lão Bánh Quẩy vừa nhát gan lại mê tín, thấy âm phong kéo đến chẳng phải điều tốt lành, lập tức hốt hoảng, nhất thời cứng miệng, đũng quần ướt sũng, muốn đóng cửa đã không kịp, luồng hắc khí chớp mắt bay vào phòng, lượn lờ sát mặt đất. Toàn thân Trương Sí, Lý Xán lạnh toát, trợn mắt nhìn Lão Bánh Quẩy mở cửa, ai nấy giật mình kinh hãi, chỉ thấy luồng gió đen kia đảo quanh căn phòng, khiến bảy ngọn đèn lập loè, lúc sáng lúc tối, vội vàng túm lấy Đỗ Đại Bưu. Đỗ Đại Bưu đang nằm mơ ăn gà nướng, đột nhiên bị người lôi kéo, ngơ ngẩn cầm bảo kiếm trong tay, không hề nhúc nhích. Trương Sí vươn tay đập hắn một cái, lúc này Đỗ Đại Bưu mới giật mình bừng tỉnh, vung bảo kiếm chém loạn xạ, luồng gió đen len lỏi khắp nơi, trúng một nhát hóa thành hư ảo, chỉ thấy một con người giấy bị chẻ làm đôi, rơi xuống đất, trên thân còn viết một chữ “Phong”. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, bảy ngọn đèn dầu trong phòng đã bị luồng gió đen thổi tắt mất sáu, chỉ còn một ngọn leo lét chập chờn, lại bị Đỗ Đại Bưu vung kiếm chém trúng, mỡ chó đen văng ra đầy đất, đèn cũng tắt ngấm.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm, bốn người toàn thân toát mồ hôi lạnh, chẳng ai dám hé răng nửa lời, xem ra đêm nay, đối phương quyết lấy mạng Lưu Hoành Thuận!
Thực đúng là “Người làm người chết trời không chịu, trời làm người chết có khó chi?” Muốn biết chuyện xảy ra thế nào, xin xem tiếp phần sau.
Hết chương 6