Chương 6: ĐẤU PHÁP PHÂN LONG HỘI
5.
Vậy bốn cái lồng chồng chất ở gian phía Tây Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu nhốt thứ gì? Lúc trước đã nói, thì ra khoảng thời gian trước Thành Thiên Tân liên tiếp xảy ra hoả hoạn, Tổng Cục Cảnh Sát tăng số người tuần tra canh gác trong thành, tạm thời điều động ba tuần cảnh của Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu là Trương Sí, Lý Xán, Đỗ Đại Bưu. Đỗ Đại Bưu còn đỡ, hai tên vô lại Trương Sí, Lý Xán ra ngoài tuần tra, không vòi được thứ gì coi như tay trắng. Cùng ngày có tiệm ăn lớn khai trương, bọn họ ra ngoài không xem Hoàng Lịch nhưng vận khí lại không tồi, thấy có món hời liền dùng mắt ra hiệu cho nhau, bảo Đỗ Đại Bưu chờ bên cạnh, hai người chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi tới trước cửa. Mở tiệm kinh doanh chú trọng hòa khí sinh tài, sợ nhất chọc vào lưu manh/tuần cảnh, một khi đắc tội những người này, cứ dăm ba bữa lại tới làm loạn một lần, việc làm ăn coi như đi tong. Chủ tiệm vừa thấy tuần cảnh tới, vội vàng bê ra chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn, bên trong có rượu cùng mấy món ăn, chính là để đuổi khéo đám người này, không chỉ há miệng cười toe toét, mà còn luôn mồm kêu “Các vị vất vả rồi!”
Thấu Bình Hương - đặc sản huyện Dương Cốc tỉnh Sơn Đông TQ, từng là cống phẩm cho triều đình.
Trương Sí, Lý Xán thầm nhủ, đúng là tuần cảnh trong thành lắm cái béo bở, kẻ buôn bán cũng hiểu quy củ, cửa sông Tam Xóa làm gì có chuyện hời thế này. Hết ca tuần tra trời cũng đã tối, ba người không quay lại Đồn cảnh sát, tìm nơi vắng vẻ, mở hộp đồ ăn ra xem. Ui chao! Mấy thứ bên trong thực không qua loa, có cá có thịt, rượu cũng là Thấu Bình Hương *, mấy loại rượu hai xu một chén trong quán cóc ven sông sao có thể so sánh. Đỗ Đại Bưu thấy có món ngon, ngoác miệng cười toe toét, xắn tay vén áo lao vào ăn. Hai tên vô lại Trương Sí, Lý Xán nào chịu ngồi yên, suốt ngày bới móc kiếm chuyện, nghĩ bụng không thể để Đỗ Đại Bưu ăn không uống không, muốn chọc ghẹo hắn cho vui, liền thi nhau tâng bốc, toàn nói lời dễ nghe, quả thực nâng Đỗ Đại Bưu lên tận mây xanh. Bảo hắn sức mạnh chẳng kém gì Kim Cang (La Hán), ném lu nước đập chết Ngũ Đấu Thánh Cô trong Thiết Sát Am, bắt sống Tên mặt trắng tại cửa sông Tam Xóa, hết thảy đều là công lao hạng nhất, mặc dù là công việc của Đội Truy Nã, nhưng lại khiến Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu mở mày mở mặt, già trẻ lớn bé Thiên Tân Vệ nhắc tới Đỗ Đại Bưu, không ai không giơ ngón tay cái, đều nói Lưu Đầu Nhi của chúng ta là Hỏa Thần Gia chân đạp Phong Hỏa Luân Hỏa hạ giới, Đỗ Đại Bưu chính là tướng quân trấn điện Hỏa Thần Miếu, đáng tiếc không gặp thời, chứ như ngày xưa thì lợi hại thế nào đây? Đến Tây Sở Bá Vương đứng đầu vạn quân, anh dũng cái thế, so với ngươi cũng không phải đối thủ. Đỗ Đại Bưu nghe xong lời này, trong lòng vui sướng, bình thường không ai nịnh bợ hắn như vậy, uống hết chén này đến chén khác. Trương Sí thấy Đỗ Đại Bưu đã ngà ngà say, liền đứng một bên châm ngòi thổi gió: “Mọi người đều nói ngươi thể lực hơn người, có bản lĩnh khiêng đỉnh rời núi, bất quá theo ta, lời họ nói tuy đúng những vẫn chưa đầy đủ, Đỗ Đại Bưu ngươi không chỉ có sức mạnh, lá gan cũng lớn, tục ngữ có câu ‘kẻ tài cao, lá gan cũng to’, trên người có bản lĩnh như vậy, lòng can đảm sao có thể nhỏ được? Hôm trước ta nói với Lý Xán, ngươi đoán sao nào… hừ, thằng nhóc này thế mà không phục.” Lý Xán chen miệng: “Đúng đúng, bàn về thể lực, Đỗ Đại Bưu ngươi đứng đầu vùng đất cuối Cửu Hà, phải nói là hận trời không có khuyên tròn, hận đất không có tay nắm, nếu trời có khuyên tròn, ngươi có thể kéo sập cả bầu trời, nếu đất có tay nắm, ngươi có thể lật úp cả mặt đất, thế nhưng nói đến dũng khí…. haiz, ta quả tình chưa từng thấy qua.”
Đỗ Đại Bưu không biết mình bị gài, nghe xong lời này huyết khí dâng trào, dùng tay vỗ đùi, trợn mắt lớn tiếng hô: “Chưa từng thấy cũng không sao, ngươi cứ nói đi, xem ta có dám làm không nào!”
Trương Sí thấy hắn nổi giận, làm bộ hoà giải: “Đừng đừng đừng, bọn ta chỉ nói chơi thôi, chớ coi là thật! Uống rượu uống rượu, không cần nghe hắn!”
Trước giờ Đỗ Đại Bưu vẫn luôn cố chấp, há có thể để hai thằng nhóc này coi thường, nhất định không chịu bỏ qua, một hai bắt Lý Xán phải nói ra. Hai tên vô lại thấy cá đã cắn câu, âm thầm phì cười, bảo cuối Nam Tiểu Đạo Tử có một căn nhà lớn, nếu ngươi có gan đi một chuyến tới đó vào ban đêm, chúng ta không chỉ tâm phục khẩu phục, mà còn cho ngươi uống rượu cài hoa, mở tiệc chúc mừng.
Con ngõ Nam Tiểu Đạo Tử nằm ở cổng phía Nam, thời điểm Thành Thiên Tân vẫn còn tường bao, hai bên cổng thành đều có đường lớn, có thể thẳng lưng cưỡi ngựa đi sang đầu thành bên kia, sau này tường với đường đều bị phá hủy, hết thảy chỉ còn lại tên địa danh năm đó. Nam Tiểu Đạo Tử vừa hẹp lại vừa dài, căn nhà cuối cùng chính là nghĩa trang, đã bỏ hoang nhiều năm, bên trong còn có mấy cỗ quan tài rách nát dùng làm “Nghĩa cữu”, tạm thời đặt xác chết. Từ khi nghĩa trang hoang phế đến nay, ban đêm luôn phát ra tiếng động lạ, nghe đồn là do oan hồn quấy phá, ban ngày còn đỡ, tối đến chẳng ai dám qua bên đó.
Đỗ Đại Bưu không hề nghĩ ngợi, đáp: “Có gì mà không dám? Đừng nói ban đêm đi một chuyến, ở lại một đêm cũng chẳng thành vấn đề!”
(Đoạn tiếp theo hai người sẽ chơi chữ, Jess sẽ để cả chữ gốc để mọi người dễ so sánh nha :))
Lý Xán giơ ngón tay cái: “Công nhận ca ca to gan lớn mật, người khác so với ngươi, thật đúng là Vương (王) nãi nãi gặp phải Ngọc (玉) nãi nãi - kém hơn một chút!
(chữ Vương ít hơn chữ Ngọc “một dấu chấm” - trong tiếng Trung là “nhất điểm”, cũng có nghĩa là “một chút”.
Đoạn này hai nhân vật nói giỡn, một chấm-hai chấm-ba chấm có thể hiểu thành một chút-hai chút-ba chút, ý nói người này bản lĩnh kém hơn người kia.)
Trương Sí nói: “Đâu chỉ vậy, theo ta đó là Mã (马) nãi nãi gặp phải Phùng (冯) nãi nãi - kém hai ‘chút’ thì có!”
Lý Xán bĩu môi: “Thằng nhóc lắm mồm, Vương (王) nãi nãi gặp phải Uông (汪) nãi nãi - ít nhất cũng kém ba ‘chút’ đó nha.”
Trương Sí cãi: “Nói kiểu như ngươi thì Năng (能) nãi nãi gặp phải Hùng (熊) nãi nãi - kém đến tận bốn ‘chút’! Không phải ta nhiều lời… chứ ta thật sự bái phục ca ca!”
Đỗ Đại Bưu nghe xong cảm thấy sốt ruột, một hơi uống cạn bình rượu, trợn mắt mắng: “Mẹ kiếp, các ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, nếu so kẻ khác với ta, chẳng khác gì Vương nãi nãi gặp phải Vương mặt rỗ - không biết bản lĩnh kém bao nhiêu lần đâu!” Dứt lời, mỗi tay túm một người, đi như bay đến thẳng cổng thành phía Nam. Vào trong con ngõ Nam Tiểu Đạo Tử, lúc này đã qua canh hai, mây đen bao phủ, che mờ ánh trăng, khắp nơi tối đen một mảng, xoè bàn tay không thấy năm ngón, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua, chui vào cổ áo, khiến người rùng mình, không rét mà run. Đỗ Đại Bưu chẳng hề nao núng, một là do hắn có sức mạnh kinh người, hai là do lòng ngay dạ thẳng, dũng khí có thừa, tay châm đèn dầu, đi tới trước cổng nghĩa trang, “Rắc” một cái, bẻ gãy khóa đồng, đẩy cửa lớn bước vào bên trong. Lúc trước, Trương Sí, Lý Xán thi nhau ăn to nói lớn, nhưng nay thật sự đến nơi, cả hai liền tỏ vẻ kiêng dè, thấy Đỗ Đại Bưu đã vào, lập tức đóng cửa từ bên ngoài, lẳng lặng tìm cách tránh né.
Tạm thời không đề cập đến hai thằng nhóc xấu xa này, lại nói Đỗ Đại Bưu trong cơn say, tay cầm đèn dầu đi vào giữa đại sảnh, nằm lăn ra đất hình chữ X, chẳng mấy chốc tiếng ngáy đã vang lên như sấm, trông vô cùng thoải mái, ngủ thì cứ ngủ, lại còn phô bày không ít tật xấu, nghiến răng chẹp miệng, nước dãi chảy đầy mặt đất. Quá nửa đêm mới tỉnh, cảm thấy cổ họng khô rát, muốn uống nước, mơ mơ màng màng ngồi dậy, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, nương ánh đèn đi xem xét xung quanh, trong phòng toàn bụi đất, khắp nơi phủ đầy mạng nhện, chân tường kê bảy tám chiếc quan tài ván mỏng. Đỗ Đại Bưu gãi đầu nửa ngày, nhớ ra đây là nghĩa trang cuối con ngõ Nam Tiểu Đạo Tử, đang định ra ngoài tìm nước uống, chợt nghe trong quan tài vang lên tiếng “thùng thùng”. Đỗ Đại Bưu giật mình kinh ngạc, men rượu vẫn chưa tan, hắn cũng không biết sợ là gì, lập tức cầm đèn, tiến lên phía trước kiểm tra, phát hiện trong số quan tài có một cái không được đậy kín, nắp chỉ khép hờ, từ bên trong vươn ra một cái tay người chết khô quắt.
Đỗ Đại Bưu trong lòng buồn bực, ngươi có giỏi thì chui ra đây, thò tay làm gì? Đợi một hồi không thấy động tĩnh, thầm nghĩ có phải do vị này chết đi không ai đốt vàng mã, cho nên mới vươn tay đòi tiền? Đỗ Đại Bưu tuy ngốc nghếch, nhưng lòng dạ không xấu, hắn liền móc ra một đồng tiền, đặt vào bàn tay kia. Nói ra cũng thật kỳ quái, bàn tay khô quắt tiếp nhận đồng tiền, lập tức rút vào trong quan tài. Tuy nhiên, Đỗ Đại Bưu chưa kịp rời đi, xác chết lại thò tay ra. Đỗ Đại Bưu giận đến sôi máu, mắng: “Ngươi đúng là chẳng biết tốt xấu, một đồng tiền còn không biết thỏa mãn, một tháng ta lãnh được bao nhiêu nào? Đưa hết cho ngươi, ta ngáp gió Tây Bắc sống qua ngày chắc? Còn nữa, người chết thì nên tiêu tiền Âm phủ, sao lại đòi cả tiền xu trên dương gian?” Hắn càng nói càng giận, lập tức hất tung nắp quan tài, muốn nói lý cùng người chết, cầm đèn chiếu vào bên trong, phát hiện cái xác trong quan tài khô quắt, chỉ còn da bọc xương. Đỗ Đại Bưu tự mình lẩm bẩm: “Ngươi đã thành cái dạng này, còn vòi tiền là sao? Tham tiền như vậy, chẳng lẽ là cha Lão Bánh Quẩy?” Nghĩ rồi nhìn kỹ một lượt, thấy bên dưới cánh tay xác chết nâng lên có mấy vật màu đen, không ngừng động đậy. Đỗ Đại Bưu tròn mắt kinh ngạc, dưới thân người chết sao lại có vật sống? Là thứ gì đây? Đỗ Đại Bưu là kẻ to gan, nếu là người khác đã sớm té xỉu, hắn vươn tay kéo cái xác lên, hạ thấp đèn quan sát thật kỹ, lúc này mới phát hiện, thì ra dưới đáy quan tài có bốn con nhím to bự.
Đỗ Đại Bưu thấy là mấy con nhím lừa tiền mình, lửa giận không biết từ đâu bùng lên, mắng lớn một tiếng, vươn tay lôi bốn con nhím ra ngoài. Hắn là tuần cảnh, trên người lúc nào cũng có dây thừng, tóm chân nhím buộc lại thành xâu, thuận tay ném sang một bên, cầm đèn tiếp tục tìm kiếm trong quan tài, muốn nhặt lại mấy đồng tiền ban nãy, nào ngờ trong quan tài có không dưới trăm đồng tiền, xem ra bốn con nhím này đã lừa được không ít.
Ảnh minh hoạ
Lại nói, Đỗ Đại Bưu thu nhặt mấy đồng tiền, xách bốn con nhím rời khỏi nghĩa trang, thời điểm quay lại Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, trời đã sáng hẳn. Vào trong thấy Lưu Hoành Thuận cũng vừa đến. Lão Bánh Quẩy trực ca đêm, đang ngáp ngắn ngáp dài, muốn về nhà ngủ, thấy Đỗ Đại Bưu mặt mũi xám tro, tay xách bốn con nhím lớn, cau mày trợn mắt xông vào trong phòng, khiến ông ta giật mình kinh hoảng, không biết Đỗ Đại Bửu muốn làm gì, vội hỏi: “Sao lại bắt Đại Tiên Gia về thế này? Không sợ báo ứng sao?”
Đỗ Đại Bưu ăn nói vụng về, câu từ lủng củng, mất nửa ngày mới kể rõ sự tình. Lão Bánh Quẩy nghe xong liền nói: “Đại Tiên Gia hiển linh mượn mấy đồng tiền, đó là tạo hóa của ngươi, sau này nhất định sẽ phát tài, thế nhưng ngươi vẫn không biết điều, lấy tiền của Đại Tiên Gia, lại còn bắt ngài về đây!”
Lưu Hoành Thuận không cho là đúng: “Đại Tiên Gia… hừ, mấy thứ này làm làm loạn nghĩa trang, xem ra chẳng phải hạng thiện lành, nhân lúc còn chưa muộn, mau quẳng chúng xuống sông đi...”
Đỗ Đại Bưu là kẻ ham ăn, ném xuống sông chính là phí của giời, hiếm khi bắt được nhím lớn như vậy, không bằng đắp bùn cho vào lò nướng, lột da xong thịt còn ngon hơn cả gà non, chỉ nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng.
Lão Bánh Quẩy hoảng sợ, vội vàng ngăn cản Đỗ Đại Bưu: “Vẫn nói: Hồ - Hoàng - Bạch - Liễu - Hôi *, nhím là Bạch Đại Tiên, ngươi chán sống rồi sao, dám ăn thịt cả Đại Tiên Gia? Ngày nào chúng ta cũng ở cùng một chỗ, các người gặp báo ứng, ta tránh thoát được sao? Hãy nghe lời ta, tha cho chúng một mạng!” Ông ta vừa khẩn cầu, vừa đoạt lấy mấy con nhím trong tay Đỗ Đại Bưu, tìm bốn chiếc lồng gà, mỗi cái nhốt một con, cũng không quên cho bọn chúng ăn uống đầy đủ, còn luôn mồm lẩm bẩm, cầu Đại Tiên Gia phù hộ, vốn định chờ hôm nào đi tuần, tiện thể mang ra bãi tha ma phía Tây phóng sinh, mấy ngày nay bận bịu, lại gặp lúc trời mưa, vẫn chưa thực hiện được. Thời điểm Lý Lão Đạo lôi lồng gà ra xem, phát hiện mấy con nhím đều trợn trừng hai mắt, khóe miệng rỉ máu, cả đám đã mất mạng từ lúc nào. Mấy người trong Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu đưa mắt nhìn nhau, sáng nay bốn con nhím vẫn còn sống nhăn, lý nào trời vừa sẩm tối lại lăn ra chết?
Lý Lão Đạo xem chừng đã hiểu, thì ra bốn con nhím kia làm kẻ chết thay, bằng không mất mạng chính là Lưu Hoành Thuận!
*Hồ - Hoàng - Bạch - Liễu - Hôi: Ngũ Đại Tiên, trong đó Hồ là Hồ ly, Hoàng là Chồn, Bạch là Nhím, Liễu là Rắn, Hôi là Chuột.
Còn tiếp…