Chương 6: ĐẤU PHÁP PHÂN LONG HỘI
4.
Trước giờ, tính cách của Lưu Hoành Thuận là vậy, thà bị người đánh chết chứ không để người hù chết, biết rõ trên núi có hổ cũng nhất định phải lên núi, không chỉ xé nát lá bùa Lý Lão Đạo đưa, còn muốn dẫn người ra ngoài tuần tra. Lão Bánh Quẩy đã quen làm việc cẩn trọng, thà tin là có/không tin là không, sống chết ngăn cản Lưu Hoành Thuận, kiểu gì cũng không cho anh ta ra ngoài, trời mưa lớn như vậy, theo lệ không cần tuần tra, để một người trực ở cửa là được. Dù sao cũng không có việc gì làm, chi bằng ở lại Đồn cảnh sát, mấy người cùng nhau nấu mỳ Đả Lỗ. Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu đổi chỗ, đáng lẽ nên ăn mừng một bữa, chọn ngày chi bằng đúng ngày, không bằng làm luôn hôm nay. Lão Bánh Quẩy làm vậy, là để xoa dịu Lưu Hoành Thuận, căn nhà hiện tại tuy cũ nát, tốt xấu gì trước cửa cũng treo tấm biển “Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu”, bên trong lại toàn tuần cảnh mặc cảnh phục, tà ám chắc không dám đến quấy rối. Ông ta vừa nói, vừa dùng mắt ra hiệu cho Trương Sí, Lý Xán, bọn họ thay nhau khuyên can, mãi mới kéo được Lưu Hoành Thuận về phòng. Trương Sí, Lý Xán ra ngoài mua thức ăn, Đỗ Đại Bưu cọ nồi rửa bát, sau đó nhóm bếp, Lão Bánh Quẩy kê bàn bày ghế. Mấy vị tuần cảnh Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu chuẩn bị ăn bữa mỳ Đả Lỗ.
Mỳ Đả Lỗ - 打卤面
Theo thói quen ở Thiên Tân Vệ, cất nóc động thổ, mua bán khai trương, trao lễ đính hôn, dọn nhà chuyển nhà… đều ăn mỳ trộn: mỳ hỷ, mỳ thọ, mỳ tử tôn, mỳ xuống xe/mỳ đón khách, đến kinh doanh thất bại, tách nhà sống riêng cũng ăn một bữa mỳ chia tay. Ăn mỳ có thể không quá cầu kỳ, chỉ cần chuẩn bị nước sốt, dầm ít củ cải/dưa chuột, không thì tùy ý xào một đĩa đồ ăn có nước sốt, trộn với mỳ là có thể ăn. Hoặc có thể tuân theo quy củ, ăn một bữa Mỳ Đả Lỗ đích thực nếu đủ người chuẩn bị. Trước tiên phải gom hết nguyên liệu làm nước sốt, bao gồm: Mộc nhĩ, nấm hương, sò khô, tôm nõn, thịt thái chỉ, trứng gà, đậu phụ khô, súp lơ… vừa chiên vừa xào, cho thêm chút bột vào nước lèo, nấu thành một nồi nước sốt, ai cũng chịu trách nhiệm một công đoạn, phần việc của mỗi người sẽ không quá nhiều. Ngoài ra còn ăn kèm với các loại rau củ như: dưa chuột, đậu hạt, củ cải đỏ... bày lên bảy đĩa tám bát, cũng không thể thiếu mấy món nhắm rượu như: trứng tráng, xào thập cẩm, rau sống, thịt đông, chân giò muối, thịt ngâm tương, móng heo hầm…”, cùng nhau vui vẻ ăn uống, không khí vô cùng náo nhiệt.
Rau củ ăn kèm mỳ trộn
Đồn cảnh sát điều kiện có hạn, ăn mỳ Đả Lỗ tuy không cầu kỳ, nhưng dù sao cũng phải đầy đủ hương vị. Trương Sí, Lý Xán ra ngoài một chuyến, mua hết những thứ cần thiết, mang tiếng là mua, thực ra là vòi, hai tiểu tử này trên người không có lấy một xu, theo cách nói của bọn họ, mặc áo quan còn phải bỏ tiền ăn cơm, đó chính là không có bản lĩnh. Riêng tỏi đã có mấy loại: tỏi ngâm, tỏi muối, tỏi sống… muốn ăn cái gì có cái nấy. Mấy người đồng loạt ra tay, cắt rau, chuẩn bị gia vị, nấu mỳ… bận rộn đến tận buổi chiều, bày đầy một bàn, trước mặt mỗi người là một bát mỳ không, bên cạnh có nồi nước sốt to bự, món nóng món nguội chừng bảy tám bát. Bên ngoài, trời càng mưa càng to, trong phòng lại vô cùng nóng nực, bốn người kia đều ăn mì đã chuẩn bị sẵn, riêng Lưu Hoành Thuận ăn một kiểu, sợi mỳ vớt ra khỏi nồi cũng không trụng qua nước lạnh mà trực tiếp ăn nóng. Anh ta không giải thích nổi, vì sao cảm thấy cơ thể rét run từng đợt, trong lòng buồn bực, đầu óc giống như có tảng đá lớn đè nén, vẫn biết Ma Cổ Đạo làm loạn tại Thiên Tân Vệ, vậy mà chính quyền chẳng ai quan tâm, chỉ bằng sức của một mình anh ta, sao có thể một lưới bắt hết tàn dư Ma Cổ Đạo còn ẩn núp trong thành? Đúng lúc Trương Sí, Lý Xán bê đến một vò rượu lâu năm, có câu “Ba ly rượu vạn sự an ổn, một lần say giải ngàn nỗi sầu”, mấy người nâng ly cụng chén, mời mọc lẫn nhau, vui vẻ uống đến khi chạng vạng, Lưu Hoành Thuận đầu óc nặng nề, vào phòng trong nằm gục trên bàn, thiu thiu chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng chợt thấy bốn người thân mặc áo đen/đầu đội mũ, quỳ dưới đất không hề nhúc nhích.
Tạm thời gác lại chuyện của Lưu Hoành Thuận, lại nói đám người Lão Bánh Quẩy ăn uống no say, ai nấy tìm một góc ngả lưng. Căn nhà tồi tàn của Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu không có điện, trước cửa treo đèn lồng giấy bồi, trong phòng chỉ có hai ngọn đèn dầu chập chờn lập lòe, lúc sáng lúc tối, bên ngoài trời vẫn mưa gió không ngừng, tuy nhiên không xảy ra việc gì quái lạ.
Nửa đêm, Lý Lão Đạo vác theo bảo kiếm cùng một tay nải lớn, hông đeo lủng lẳng hồ lô, dù cũng không mang, ướt như chuột lột, nước theo đạo bào chảy xuống tong tỏng, sắc mặt xám đen, trông chẳng khác gì người chết, vội vã chạy tới Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, đến nơi phát hiện trước cửa không dán lá bùa màu vàng, lập tức giật mình kinh hãi, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, hỏi Lão Bánh Quẩy ra mở cửa mới biết, lá bùa đã bị Lưu Hoành Thuận vứt đi. Lý Lão Đạo vừa nghe, không giấu nổi kinh ngạc, lẽ ra không dán bùa ở cửa, lúc này phải nhặt xác Lưu Hoành Thuận rồi mới đúng, ai ngờ anh ta chẳng có việc gì, còn ngủ khò khò trong phòng.
Lão Bánh Quẩy thấy tiện nghi tuyệt không thể bỏ qua, buổi chiều lúc ăn mỳ trộn đã uống không ít rượu, uống xong lá gan cũng to hơn, ánh mắt say sưa mơ màng, cất giọng lè nhè: “Lý đạo gia, không phải bọn ta không tin ngài, nhưng ngài cũng quá coi nhẹ Lưu Đầu Nhi rồi, ngài nghĩ Lưu Đầu Nhi là ai nào? Đường đường Trưởng Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, danh hiệu Phi Mao Thối của Đội Truy Nã thành Thiên Tân, từng phá bao nhiêu đại án, bắt giữ bao nhiêu trộm cướp, há có thể bị một cái Quan Tài Giấy trù chết?”
Lý Lão Đạo nghe xong liên tục lắc đầu, cho dù Quan Thánh Đế Quân dũng mãnh phi thường, cũng khó bảo toàn khi thời vận suy sụp, 25 tháng 5 - Phân Long Hội sẽ là ngày Lưu Hoành Thuận chịu kiếp nạn, đường đi hiểm trở sao tránh khỏi, khó khăn trước mắt phải đương đầu, không phải nằm trong nhà ngủ một giấc là có thể tránh thoát. Lý Lão Đạo bảo Lão Bánh Quẩy dẫn mình đến các phòng xem một lượt, hiện tại Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu trong ngoài hai khu, nhà ngoài một phòng sách-một phòng ngủ, ở giữa là gian chính, bàn ghế bày la liệt, bếp ở phía Đông, phía Tây còn không chưa kịp thu dọn. Lý Lão Đạo nhìn tới nhìn lui, phát hiện góc phòng phía Tây chồng chất bốn cái lồng gà, thầm kêu một tiếng “Quái lạ”!
Còn tiếp…