Chương 5: LẠP THÁP LÝ TẦM BẢO
6.
Đậu Chiêm Long vẫn luôn nghe ngóng, hai mắt chăm chú nhìn vào hư không, thấy thời cơ đã đến, nâng đế giày dập tẩu thuốc, sửa sang lại trang phục, xắn cao tay áo, toàn thân gọn gàng, quay sang dặn dò Lạp Tháp Lý một lần nữa: “Ta sẽ mang theo đòn gánh và dây thừng móc câu, cưỡi dưa hấu xuống sông lấy bảo vật, ngươi phải chú ý, thấy dưới nước vươn lên cánh tay màu gì, thì lấy cờ lệnh màu đó đặt vào lòng bàn tay, đưa hết mười hai cờ lệnh, Phân Thủy Kiếm sẽ là của chúng ta, tuyệt đối không được mắc sai lầm, bằng không ta khó thoát cái chết, ngươi cũng đừng mong phát tài!” Dứt lời tay cầm đòn gánh, vai vác dây thừng móc câu, cưỡi quả dưa nhảy xuống nước, chớp mắt không thấy tăm hơi.
Lạp Tháp Lý không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhoài người vươn cổ đợi hồi lâu, chợt thấy nước sông tách sang hai bên, từ giữa vươn một cánh tay to đùng màu trắng, đồng thời bắn ra một luồng bạch quang, sáng chói khiến người loá mắt, chiếu vào con ngươi cảm thấy rất đau. Trước khi Đậu Chiêm Long xuống nước đã dặn, sẽ có cánh tay vươn lên từ dưới sông, muốn lấy cờ lệnh, nhưng lão không bảo cánh tay này lớn như vậy, khiến Lạp Tháp Lý giật mình kinh hãi, có điều hắn nóng lòng phát tài, không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa lá cờ màu trắng qua đó. Bàn tay kia nhận được cờ lệnh, lại chìm xuống sông, đồng thời luồng bạch quang kia cũng biến mất. Lạp Tháp Lý chưa kịp lấy lại bình tĩnh, giữa sông lại vươn một cánh tay màu xanh lá, kèm theo một luồng thanh quang chói lọi, hắn sợ đến nỗi không dám mở mắt, vội đặt lá cờ màu xanh lá vào lòng bàn tay, đẩy lùi thanh quang về dưới đáy sông. Mắt thấy cửa sông Tam Xóa bỗng dưng dậy sóng, sùng sục cuộn trào, giống như nồi nước sôi, mỗi lần Lạp Tháp Lý đưa một cây cờ lệnh, trong lòng lại kinh hãi thêm một phần, một kẻ gánh nước thuê như hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng này, chợt nhớ lời Trương Mù nói, một khi lấy đi Phân Thủy Kiếm trấn sông, Thành Thiên Tân phát sinh lũ lụt, sẽ có bao nhiêu người phải chết? Cho dù phát được đại tài, e không tránh khỏi thiên lôi trừng phạt!
Đang lúc miên man suy nghĩ, dưới sông bỗng nổi lên một cánh tay màu đỏ, Lạp Tháp Lý tâm thần hoảng loạn, đưa nhầm cờ lệnh màu tím, trong lòng tự biết đại sự hỏng bét. Sóng gió tại cửa sông Tam Xóa dần trở lại bình thường, trăng sáng treo cao, mây đen tan hết, hắn cúi đầu liền phát hiện, Đậu Chiêm Long bị Phân Thủy Kiếm chém thành hai nửa, thi thể đã nổi lên mặt nước. Lạp Tháp Lý hồn bay mật vỡ, giờ hối hận thì đã quá muộn, thu lượm thi thể Đậu Chiêm Long cùng đòn gánh, lăn lộn suốt đêm tìm chỗ chôn xác chết, dập đầu bái lạy, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hồi lâu sau buồn bã quay lại túp lều rách nát bên bờ sông, tiếp tục làm nghề gánh nước thuê ở Thành Thiên Tân, cuộc sống nghèo túng, bữa đói bữa no, tuyệt không dám xuống sông lấy bảo vật lần nữa. Mấy năm sau, trong lúc hắn đang lấy nước bên bờ sông, lại nhìn thấy Đậu Chiêm Long cưỡi lừa đen, còn tưởng mình gặp ma, sợ đến mức đái ra quần, tại hắn không biết: Đậu Chiêm Long chính là Kim Thiềm trong Ngũ Lôi Điện - Long Hổ Sơn mượn xác biến hình, cả đời phải trải qua Cửu Tử Thập Tam Tai (chín lần chết-mười ba lần gặp nạn), vị chết ở cửa sông Tam Xóa chỉ là một phân thân, ứng với kiếp này mà thôi.
Người kể chuyện dân gian ở Thiên Tân Vệ rất nhiều, câu chuyện “Lạp Tháp Lý tầm bảo” được lưu truyền rộng rãi, cơ hồ ai ai cũng biết. Có người từng hỏi Lạp Tháp Lý, việc này có thật hay không? Lạp Tháp Lý chỉ giữ im lặng, nhất định không nói lời nào. Rất có thể do người kể chuyện thêu dệt, mỉa mai Lạp Tháp Lý số nghèo mà ham phát tài. Nay Lạp Tháp Lý bị Tên mặt trắng một cước đạp chết, muốn hỏi cũng không được nữa rồi.
Lưu Hoành Thuận không tin là thật, Thiên Tân Vệ có cảnh sát đường sông, thường xuyên vớt xác ở cửa sông Tam Xóa, không phải chưa ai từng xuống đó, dưới đáy sông làm gì có Phân Thủy Kiếm với Lão long? Ma Cổ Đạo phô trương thanh thế, chỉ để che đậy tai mắt người đời, nhất định có mưu đồ khác, cần phải nhanh chóng giăng lưới bắt hết đám bàng môn tả đạo, tránh gây tai chuốc họa cho dân chúng.
Lý Lão Đạo vuốt râu, miệng niệm đạo hiệu: “Vô Lượng Thiên Tôn, Tên mặt trắng, Toản Thiên Báo, Ngũ Đấu Thánh Cô, Hồ Ly Đồng Tử đều chết trong tay ngài, không cần ngài đi tìm Ma Cổ Đạo, Ma Cổ Đạo cũng cho người đến tìm ngài tính sổ, không dồn ngài vào chỗ chết, bọn chúng sẽ không ngừng tay.”
Lưu Hoành Thuận không sợ kẻ thù tìm đến tận cửa, chỉ muốn bắt được tên nào hay tên đó, đến bao nhiêu bắt bấy nhiêu, đỡ tốn sức lực tìm kiếm, đi nhiều rách giày còn phải mua đôi mới.
Lý Lão Đạo khuyên: “Lưu gia tuyệt đối đừng chủ quan, ngài ở ngoài sáng, địch ở trong tối, thương đâm trực diện dễ tránh, tên bắn lén lút khó phòng, huống chi đám người này đều là bàng môn tả đạo, nhiều kẻ biết yêu thuật tà pháp, chỉ sợ thứ đến tìm ngài không phải con người! Theo bần đạo biết, môn hạ của Hỗn Nguyên Lão Tổ có Tứ Đại Hộ Pháp, mỗi tên nắm giữ trong tay một pháp bảo, một trong số đó là Quan Tài Giấy, kích thước lớn bằng bàn tay, muốn lấy mạng ai, chỉ cần viết tên họ bát tự của người đó lên trên, mỗi canh giờ vái ba lần, ba lần không chết vái sáu lần, sáu lần không chết thì vái chín lần, trong vòng mười hai canh giờ, khổ chủ ắt sẽ gặp đại nạn mà chết, ngài không sợ Ma Cổ Đạo dùng Quan Tài Giấy hại mình sao?”
Chỉ vì lời nói này của Lý Lão Đạo, mới dẫn ra câu chuyện “Bày trận Hỏa Thần Miếu, đấu pháp phân long hội”, thật đúng là “mặc cho yêu đạo dùng tà thuật, kinh động ai kia tựa hổ rồng”, muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, xin đón xem phần sau.
(Hết chương 5)