Chương 6: ĐẤU PHÁP PHÂN LONG HỘI
1.
Thuỷ hoả bất dung không hiếm lạ,
Ngũ hành sinh khắc vốn tự nhiên;
Xưa nay thành bại ai nói trước,
Là chính hay tà tự mình xem.
Nối tiếp phần trước, Lý Lão Đạo nói với Lưu Hoành Thuận: “Người của Ma Cổ Đạo liên tiếp chết trong tay ngài, đồng bọn chắc chắn tìm đến trả thù. Có câu: binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, thế nhưng đám bàng môn tả đạo có một pháp bảo là Quan Tài Giấy, có thể cầm trên tay, viết họ tên bát tự của người sống lên một tờ giấy vàng, đặt vào trong Quan Tài Giấy, vái lạy trong mười hai canh giờ, sinh hồn ắt sẽ nhập vào trong đó, chôn tại Khảm vị phương Bắc, người kia lập tức vong mạng. Vẫn nói: Tam thốn khí tại thiên bàn dụng, nhất đán vô thường vạn sự hưu - còn hơi thở ắt còn dùng được, đứt hơi rồi có cũng bằng không. Lưu gia, ngài nên cẩn thận thì hơn!”
Lưu Hoành Thuận nói: “Từ xưa đến nay, tà ác không thắng chính đạo, trong quan tài làm gì có ma quỷ chết vì nguyền rủa? Lưu Hoành Thuận ta là hạng người nào? Trên người mặc cảnh phục, thân làm cảnh sát bảo vệ người dân, sao có thể tin vào mấy chuyện mê tín dị đoan? Hơn nữa, nếu Quan Tài Giấy đúng là pháp bảo, liệu ta có thể sống đến bây giờ hay không?”
Lý Lão Đạo khẽ gật đầu: “Đúng như lời Lưu gia nói, ngài mặc cảnh phục, thân làm cảnh sát, không thể so với bá tánh bình dân, đây là thứ nhất; thứ hai, danh hiệu của ngài thực không tầm thường, Phi Mao Thối - Hỏa thần gia Lưu Hoành Thuận của Đội Truy Nã, Thiên Tân Vệ ai chẳng biết? Không phải người mệnh cứng tuyệt không gánh nổi danh hiệu này; thứ ba, Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu thế cục lợi hại, căn nhà đó chính là Hỏa Thần Miếu năm xưa, chỗ ngài ngồi đúng vào vị trí của Hỏa Thần gia, hai tuần cảnh Trương Sí - Lý Xán một trái một phải, Đỗ Đại Bưu canh cửa, Lão Bánh Quẩy ở phía sau, bố cục giống hệt Hỏa Thần Miếu xưa kia, hỏa khí vẫn thịnh. Tuy bàng môn tả đạo có pháp bảo Quan Tài Giấy, nhưng không dám hạ độc thủ, sợ hại ngài không chết, lại rước họa vào thân. Bất quá ngài mang mệnh Hoả, mà Thủy có thể khắc Hỏa, thời điểm trời giáng mưa to, lũ lụt bùng phát, ngài tuyệt đối không nên ra ngoài.”
Thực đã để Lý Lão Đạo nói trúng, Lưu Hoành Thuận thích nhất những ngày trời quang nắng ráo, ghét nhất không khí ẩm ướt, mưa tí thôi liền cảm thấy bứt rứt khó chịu, chẳng làm xong việc gì, cũng không biết nguyên nhân vì sao, không để ý lời Lý Lão Đạo, nói xong liền quay về Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu làm việc.
Khoảng thời gian sau, Thành Thiên Tân không phát sinh chuyện gì nhiễu loạn, nhưng cũng không thể nói là bình yên vô sự, bởi liên tiếp xảy ra Tẩu Thuỷ, khiến Thuỷ Hội bận đến tối mắt tối mũi. Tẩu Thuỷ chính là Hoả hoạn, người thời xưa rất kỵ chữ “Hỏa”, cho nên thay thế bằng “Tẩu Thuỷ”, khu vực cuối Cửu Hà là nơi quan trọng phát triển vận tải đường thuỷ, phòng ốc đan xen, cửa hàng san sát, một khi xảy ra hoả hoạn liền dẫn tới tổn thất nghiêm trọng, chỉ một ngọn lửa nhỏ như đầu bấc đèn, sẽ bùng lên cực lớn. Trước kia, vật liệu làm nhà ở phần lớn đều bằng gỗ, mặc dù có gạch có ngói, nhưng xà nhà lại là gỗ, gặp lửa liền bén, khó có thể dập, một khi bùng lên, hậu quả khó lường, thực đúng là: gió thổi bùng lửa như vạn con rắn vàng uốn éo, lửa gặp gió lan rộng khắp nơi đỏ rực, đình đài lầu các thành biển lửa, xà ngang cột trụ chớp mắt tan. Tổng Cục Cảnh Sát cùng Thủy Hội phái người liên tục tuần tra sáng đêm, vẫn không bắt được kẻ gian, vô duyên vô cớ phóng hỏa. Không biết từ đâu bỗng nổi lên lời đồn: Hỏa Thần Miếu ở cửa sông Tam Xóa ngăn chặn Long vương, cho nên trong thành ngoài thành thường xuyên xảy ra hoả hoạn, muốn hoá giải chuyện này, nhất định phải tiễn Hỏa Thần Gia đi nơi khác.
Thực ra thời điểm đó, Thiên Tân Vệ sớm đã không còn Hỏa Thần Miếu, hết thảy chỉ còn tên địa danh, ngôi miếu cũ đã được sửa thành Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, thần tượng, bàn thờ, lư hương, giá nến trong miếu cũng chẳng còn, hủy miếu khác gì phá bỏ Đồn cảnh sát. Tin đồn thất thiệt trong xã hội chưa bao giờ thiếu, chính quyền cũng không cho là thật, nhưng một người nói có thể sai, ngàn người nói sẽ thành đúng, lại không chịu nổi áp lực từ các thương hội lớn tại địa phương, quan lại - thương nhân ràng buộc quá sâu, một bên có quyền - một bên có tiền, không thể tách rời, làm quan không muốn đắc tội hộ giàu/nhà buôn lớn, huống hồ phá bỏ một Đồn cảnh sát nho nhỏ cũng không có gì to tát, vì thế ra lệnh, ấn định ngày tháo dỡ Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu tại cửa sông Tam Xóa, viên gạch viên ngói cũng không chừa.
Bên trên phán một câu, bên dưới chạy tụt hơi, tên tuổi Phi Mao Thối-Lưu Hoành Thuận lớn đến đâu, cũng chỉ là một tuần cảnh ở Đồn cảnh sát, nhân viên thời vụ của Đội Truy Nã, trứng làm sao chọi với đá, mệnh lệnh cấp trên há có thể không nghe? Sau khi Hỏa Thần Miếu bị phá bỏ, trụ sở mới cũng không xây. Đồn cảnh sát chuyển về một căn nhà cũ nát bẩn thỉu, không phải Thương Hội không chi tiền, mà tất cả đã chui vào túi của quan trên, bên dưới không được cấp một xu. Đồn cảnh sát chuyển đến căn nhà dột nát, mùa hè mưa tạt/mùa đông gió lùa, bàn ghế dồn thành một đống bên trong, ngoài cửa treo tấm biển gỗ nền trắng chữ đen, tất cả chỉ có vậy. Lưu Hoành Thuận dẫn theo Trương Sí, Lý Xán, Lão Bánh Quẩy, Đỗ Đại Bưu, năm người thu dọn cả ngày, mệt đến mồ hôi đầm đìa, mặt mũi thân thể lấm lem bùn đất, đến khi trời tối mới được ăn cơm. Trương Sí, Lý Xán ngồi trong phòng, bực bội mắng: “Hỏa Thần Miếu mấy trăm năm… vậy mà nói phá là phá, chờ bọn ta tìm ra kẻ nào tung tin đồn, chắc chắn sẽ cho hắn biết tay!”
Lão Bánh Quẩy ngồi bên cạnh lẩm bẩm: “Phá cũng đã phá rồi, tìm ra kẻ tung tin đồn thì giải quyết được gì? Nói cho cùng, Hỏa Thần Miếu của chúng ta đúng là mang tiếng oan, những đám cháy đó đâu phải do đèn dầu ngọn nến gây ra…”
Lưu Hoành Thuận nghe được trong lời nói của Lão Bánh Quẩy có gì đó, ý tứ chính là có người phóng hỏa? Nếu lão sớm nói ra, Hỏa Thần Miếu không cần phá bỏ, mấy người chúng ta cũng không bị đày đọa trong căn nhà rách nát thế này, phải khiến lão nói cho ra nhẽ, rốt cuộc kẻ phóng hỏa là ai?
Lão Bánh Quẩy vẻ mặt thần bí: “Lưu đầu nhi, ta không nói kẻ phóng hỏa là con người, thú thật với cậu, lửa đó là do tiểu quỷ tạo thành!”
Còn tiếp…