Chương 4: ĐỖ ĐẠI BƯU BẮT YÊU
6.
Lưu Hoành Thuận thầm nói: “Trước giờ chỉ biết đám ăn mày giả danh bắt cóc trẻ con, chưa từng thấy kẻ nào dám cướp đoạt trước Đồn cảnh sát, muốn tạo phản sao?!” Nghĩ vậy liền đứng chắn trước người Cao Nhị Nãi Nãi, lệnh cho Đỗ Đại Bưu bắt lấy Tên mặt trắng. Tên mặt trắng năm lần bảy lượt bị cản trở, trong lòng nôn nóng vô cùng, chỉ lo đuổi theo phía trước, không phát hiện có tuần cảnh, đâm sầm vào người Đỗ Đại Bưu, giống như đụng phải bức tường, tiếp theo ăn liền mấy cái tát nảy đom đóm mắt. Đỗ Đại Bưu có bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào đây, khiến hai má Tên mặt trắng lập tức chuyển màu, xanh đỏ tím vàng giống như mở phường nhuộm. Kẻ này dù cho hung ác gian ngoan, cũng không phải đối thủ của Đỗ Đại Bưu, chỉ cần khua chân múa tay mấy cái, đã bị quật ngã xuống đất, trói gô lại thành cái bánh tét. Cá đám người được đưa về Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu. Lưu Hoành Thuận hỏi rõ ngọn ngành, biết được Tên mặt trắng đã hại không ít người: mưu sát Cao Liên Khởi, bóp chết Thường Đại Biện Tử, đạp chết Lạp Tháp Lý, còn dám đến nhà cướp đoạt hài tử, sự việc liên quan đến nhiều mạng người, cảnh sát bình thường không có khả năng giải quyết, lập tức cho người thông báo lên Tổng Cục, thu liệm thi thể Thường Đại Biện Tử và Lạp Tháp Lý, đồng thời tống Tên mặt trắng vào đại lao, chờ trời sáng sẽ lấy khẩu cung.
Trời vừa chuyển sáng, mấy quan sai cao to vạm vỡ áp giải Tên mặt trắng đến “hắc diêu” (hay còn gọi là Lò Nung) của Tổng Cục Cảnh Sát. Nhà lao Thiên Tân được xây dựng vào cuối thời nhà Thanh, nằm tại Giáo Quân Tràng* ở Tây Doanh Môn, quy hoạch theo ngục giam Nhật Bản sau thời Minh Trị Duy Tân. Trong Tổng Cục Cảnh Sát cũng có nhà lao với phòng tra khảo/thẩm vấn phạm nhân, ở giữa là ba cây cột gỗ, một bên kê bàn ghế, vách tường treo đầy các loại dụng cụ tra tấn như roi da, gậy gộc, bàn sắt nung, dùi cui.v.v… La Hán mình đồng da sắt đến đây cũng phát run.
*Chú thích:
Giáo Quân Tràng: nơi huấn luyện quân đội.
Tuy nha môn đã biến thành Tổng Cục Cảnh Sát, ba ban sáu phòng cũng thay đổi tên gọi, nhưng nơi thẩm vấn kia vẫn như cũ, thay vỏ mà không thay ruột. Thời xưa, định tội xử án chú trọng vào “Tam thôi lục vấn” *, thật ra nói vậy cũng không chính xác, phải gọi là “Lục vấn tam thôi” mới đúng, Vấn trước Thôi sau. Vấn ở đây là thẩm vấn, còn Thôi ở đây chính là phân tích, bởi khẩu cung do phạm nhân khai chưa chắc đã là sự thật, cần phải thông qua quá trình phân tích, đối chiếu, tìm kiếm manh mối, như thế mới có thể định án. “Lục vấn” là hỏi đi hỏi lại một phần khẩu cung sáu lần trở lên, hoặc có nhiều người cùng lúc thẩm vấn phạm nhân. Nha môn có câu “Nhân thị khổ trùng, bất đả bất chiêu” (có nghĩa là Thân lừa ưa nặng, không đánh không chịu khai báo), Đội Truy Nã bắt được kẻ xấu, thường sẽ đánh trước hỏi sau, hết thảy đều vì hạ thấp uy phong, dập tắt nhuệ khí của tội phạm, cho nên sau “Tam thôi lục vấn” còn có “Banh bái điếu khảo”. Banh là trói, bái là lột quần áo, điếu là treo lên, khảo tức là đánh. Nói đơn giản thì chính là lột quần áo phạm nhân, trói gô rồi treo lên đánh.
Song đầu xoa
Đánh người trong “Hắc diêu” không giống trên công đường, trên công đường thường dùng gậy, vung lên nện vào mông, nói là mông nhưng thực tế là hai đùi, nơi đó nhiều thịt nhất, mới ăn vài gậy đã dập nát. Đánh người trong “Hắc diêu” không dùng gậy mà bằng roi, còn phải ngâm đẫm nước, một roi quất xuống bảo đảm da tróc thịt bong. Roi không làm bằng da mà bằng gân trâu, chập mấy sợi bện thành roi, thứ này kêu “Lãn Lư Sầu”, giống lừa tính tình ương ngạnh, bị đánh ba roi cũng phải cúi đầu thuần phục, huống chi quất lên thân thể con người? Roi gân trâu đánh tới đâu, da thịt nơi đó liền rách nát, ngoài ra còn có những dụng cụ tra tấn khác như: bàn sắt nung đỏ, dùi sắt, nước ớt cay… lợi hại nhất vẫn là mấy thứ “Song đầu xoa, mật trấp nhục, quải linh đang”, bình thường quan trên không cho dùng, tuy nhiên trong lúc lấy khẩu cung, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở/giả câm giả điếc, cái này kêu “Khai tiểu táo” hay còn gọi tư hình. Trong đó, “Song đầu xoa” chính là một chiếc dĩa dài sáu tấc, hai đầu có mũi nhọn, buộc vào cổ phạm nhân, một đầu chĩa xuống ngực, một đầu chọc lên cằm, khiến người không thể gục đầu ngủ, bằng không hai đầu nhọn sẽ đâm vào da thịt, cứ thế liên tục ba ngày hai đêm, ai chịu cho nổi, đành ngoan ngoãn khai ra hết thảy; “Mật trấp nhục” chính là lột sạch quần áo phạm nhân, trói lại thật chặt, toàn thân bôi mỡ lợn cùng nước đường, tống vào phòng giam tối tăm ẩm ướt, có rất nhiều ruồi muỗi, chuột lớn chuột bé tranh nhau gặm cắn, khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong; “Quải linh đang” (còn gọi Treo lục lạc) là dùng dây thép buộc chặt phần thân dưới của phạm nhân, sau đó dùng roi quất. Chịu không nổi cực hình sẽ phải cung khai, không thì bị tra tấn cho đến chết. Tên mặt trắng thân là đàn ông, vừa ăn một trận “Lãn Lư Sầu”, trên người đã sớm nở hoa, tìm không ra chỗ nào lành lặn, đau đến nghiến răng méo mặt, vậy mà một chữ cũng không nói. Kẻ làm quan sai trong nha môn đã quá quen với việc này, vẫn có câu: Nhân tâm tự thiết phi thị thiết, quan pháp như lô chân như lô ( ý nói lòng người sắt đá nhưng cũng có lúc mềm yếu, pháp luật nghiêm minh không chừa một ai ), đương nhiên Tên mặt trắng sẽ được “mở mang tầm mắt”. Mấy lính ngục trói gô tay chân hắn lại, để nằm dưới đất, dưới bụng kê một cái ghế băng, mông chổng lên trời, cắm vào khe một cây pháo đùng, chính là loại đặc biệt to, châm lửa liền phát nổ, Tên mặt trắng gào lên thảm thiết, chết ngất tại chỗ. Sau khi tạt một chậu nước lạnh cho tỉnh, chẳng hỏi hắn có muốn nhận tội hay không, bởi đây mới chỉ là bước đầu, kế tiếp còn có “Đạp địa hỏa, đỉnh thiên đăng”!
Vì sao phải “Đạp địa hỏa, đỉnh thiên đăng” ? Bởi Tên mặt trắng ngang nhiên giết người bắt trẻ con, sự dày vò này coi như là “trừng phạt”!
Lính ngục trói Tên mặt trắng vào cột, buộc dây da giữ chặt đầu, chân không chạm đất, lại lấy ba cây nến, đặt dưới hai lòng bàn chân, mỗi bên một cây, cái này kêu “Đạp địa hỏa”, cắm một cây trên đỉnh đầu, cái này gọi “Đỉnh thiên đăng”. Chiêu này đúng là tàn nhẫn, chẳng mấy chốc mùi khét lẹt bốc lên, hai bàn chân cơ hồ bị nướng chín. Tên mặt trắng liên tục kêu la, thanh âm còn khó nghe hơn mổ heo. Chưa kể trên đỉnh đầu còn có “Thiên đăng”, nến càng cháy càng ngắn, ngọn lửa ngày càng sát da đầu, tóc bị cháy xém, sáp nến nhỏ xuống từng giọt, chảy lên khuôn mặt, phồng rộp từng mảng. Tên mặt trắng thật sự chịu không nổi, nghiến răng phun ra một chữ “khai”.
Còn tiếp…