TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 5.4

Chương 4: ĐỖ ĐẠI BƯU BẮT YÊU


5.


Lại nói, Cao Nhị Nãi Nãi qua Bắc Doanh Môn, liều mạng chạy tới bờ sông, phát hiện trước mặt lại xuất hiện một người, vóc dáng cao lớn, ăn mặc lôi thôi, tay xách đòn gánh, lắc lư đi về phía mình. Cao Nhị Nãi Nãi nhận ra người này, vậy hắn là ai? Lần trước tôi có kể, Lạp Tháp Lý chuyên nghề gánh nước. Hắn chạy nạn từ quê nhà Sơn Đông đến tận đây, kiếm sống bằng nghề gánh nước thuê, ngày nào cũng đưa nước đến nhà họ Cao, Cao Nhị Nãi Nãi chiếu cố người nghèo, lúc thanh toán tiền thường trả nhiều hơn một ít, vào dịp lễ tết hay trong nhà có mừng thọ, còn cho thêm tiền thưởng. Thiên Tân Vệ không có nước giếng, từ xưa đến nay đều dùng nước sông, sông lớn nước nhiều, có sức thì làm, cho nên mới có câu “Gánh nước nhìn sông rộng - tất cả đều là tiền”. Nói thì nói vậy, nhưng nghề này vô cùng vất vả, thức khuya dậy sớm, mệt đến đứt hơi, chưa chắc đã ăn no bụng. Nếu không phải người nghèo không còn đường sống, thực chẳng ai nguyện ý làm, thân thể còn phải cường tráng, sức yếu lực mỏng chưa quá mấy ngày đã mệt đến hộc máu. Lạp Tháp Lý từng theo nghề nông ở quê nhà, vì kiếm miếng ăn không ngại dốc sức, chỉ sợ không đủ sống, mới sang canh năm đã lồm cồm bò dậy, người khác đi một chuyến, hắn đi đến chục chuyến, hết thảy cũng vì lấp đầy dạ dày. Hắn thấy Cao Nhị Nãi Nãi bế con nhỏ chạy trốn, thở không ra hơi, chưa kịp tiến lên chào hỏi, lại thấy phía sau có Tên mặt trắng bám theo ráo riết. Lạp Tháp Lý biết tình hình không ổn, quá nửa đêm còn có kẻ xấu đuổi theo hai mẹ con, chuyện này mình nhất định phải can thiệp, vạn nhất Cao Nhị Nãi Nãi có gì bất trắc, biết tìm ai lấy tiền nước đây?

Lạp Tháp Lý bảo Cao Nhị Nãi Nãi cứ đi trước, còn mình tay nắm đòn gánh, chắn ngang giữa đường, bày ra tư thế sẵn sàng. Tuy hắn không biết công phu, nhưng quanh năm gánh nước thuê, thân thể rất cường tráng, lại là đàn ông Sơn Đông, không quen nhìn thấy cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, lòng thầm nhủ: “Đường không phẳng có người lấp, chuyện bất bình có người quản, có kẻ làm khó Cao Nhị Nãi Nãi, sao ta lại nhắm mắt làm ngơ...”

Đang lúc suy nghĩ, Tên mặt trắng đã đuổi tới nơi, Lạp Tháp Lý vội giơ cao đòn gánh, bày ra tư thế sẵn sàng hành động, chỉ cần đối phương dám to gan tiến thêm một bước, hắn sẽ xả thân liều mạng. Tên mặt trắng thấy Lạp Tháp Lý tuy cao to lực lưỡng, nhưng quần áo trên người rách nát cáu bẩn, eo buộc dây thừng, giống hệt một tên nhà quê chưa trải sự đời, đòn gánh trong tay có móc cùng xích sắt, gần đó là hai thùng gỗ nằm chỏng chơ dưới đất, đoán chừng đây là kẻ gánh nước thuê, đương nhiên Tên mặt trắng không coi ra gì, đang định xông lên lấy mạng Lạp Tháp Lý, chợt phát hiện đòn gánh kia không nhỏ, âm thầm hít vào một hơi, vội vàng dừng bước, không tiến lên nữa.

Lạp Tháp Lý tuy bề ngoài rách rưới, gánh nước thuê sống tạm qua ngày, thế nhưng chiếc đòn gánh trong tay hắn lại thực sự khó lường, lai lịch thế nào, có ích lợi gì, cứ giữ lại nút thắt, hồi sau tôi sẽ nói. Chỉ biết Tên mặt trắng vừa trông thấy đòn gánh trong tay Lạp Tháp Lý, nhất thời không dám xông lên, người khác có lẽ không sợ, nhưng Tên mặt trắng chính là kẻ biết yêu pháp, thấy đòn gánh giống như thấy Đả Thần Tiên (Roi đánh thần), vì thế nói với Lạp Tháp Lý: “Ta không trêu chọc ngươi, xưa nay cũng không oán không thù, vì sao lại cản đường ta?”

Lạp Tháp Lý đáp: “Không cản nhỡ xảy ra án mạng thì sao, mẹ con bọn họ đã đắc tội gì với ngươi? Một hai phải dồn người ta vào chỗ chết?”

Tên mặt trắng giả bộ hồ đồ: “Ngươi nói cái gì? Phía trước làm gì có ai?”

Lạp Tháp Lý cũng không phải đồ ngốc: “Đằng trước không có ai, thế ngươi chạy làm gì?”

Tên mặt trắng đảo mắt, nói: “Ta thực sự có việc gấp,  ngươi giơ cao đánh khẽ, cho ta qua có được không?”

Lạp Tháp Lý căn bản không nghe lời này, một tay chống nạnh, một tay chống đòn gánh trên mặt đất, mặc đối phương nói gì cũng không chịu nhường đường.

Tên mặt trắng vội gào lên: “Vương pháp rành rành, ngươi dám đêm khuya chặn đường cướp của sao?” Dứt lời làm bộ che lại túi tiền, sợ Lạp Tháp Lý lấy mất.

Lạp Tháp Lý tỏ vẻ bất mãn: “Ngươi nói cái gì? Nhà họ Lý chúng ta tuy nghèo nhưng chí không ngắn, ngựa gầy lông vẫn dài, ai muốn cướp của ngươi?”

Tên mặt trắng tỏ vẻ kinh hãi, giả bộ quay về, cố tình làm rớt mấy đồng tiền xuống đất.

Lạp Tháp Lý vừa trông thấy, hai mắt sáng ngời, tiền công hắn vất vả gánh nước cả ngày cũng không nhiều như vậy, thầm nghĩ: “Ngươi đưa ta tiền, ta không thể lấy, bằng không lại mang tiếng chặn đường cướp của, tự ngươi đánh rớt tiền thì lại khác, đừng trách Lý gia ta tham lam, ta đâu phải mấy kẻ đọc sách bụng đầy đạo lý, giữa đường thấy tiền, không nhặt chẳng phải bỏ lỡ cơ hội phát tài sao?!” Hắn vội lao tới, dùng chân dẫm lên đồng xu. Cái này là quy củ, vạn nhất người rơi tiền còn chưa đi xa, quay lại trông thấy sẽ phải trả cho người ta, cho nên nhất định phải dẫm lên trước, sau đó cúi xuống giả bộ chỉnh giày, thuận tay nhặt tiền. Chân Lạp Tháp Lý xỏ một đôi dép lê, đến gót cũng chẳng có, làm bộ làm tịch, quẳng đòn gánh qua một bên, vừa dùng tay quờ quạng mặt đất, vừa lén nhìn theo Tên mặt trắng, lo đối phương phát hiện rớt tiền, quay lại tìm.

Vẫn có câu: “sợ cái gì tới cái đó”, Tên mặt trắng đi chưa quá hai bước, đột nhiên quay đầu, mặt mũi hung tợn, há miệng đỏ lòm, trợn trừng hai mắt nhìn Lạp Tháp Lý. Lạp Tháp Lý hoảng sợ, lòng thầm kêu cha gọi mẹ, cái thứ gì đây hả trời? Phán quan trong miếu cũng không dọa người như vậy, vẫn nghe người ta nói: đi đêm lắm có ngày gặp ma, trước kia còn không tin, hôm nay thực sự đụng phải, sợ đến mức ngồi phệt xuống đất. Tên mặt trắng giận dữ xông tới, chân phải dùng sức, hung hăng đạp lên bụng Lạp Tháp Lý. Cú đạp này quả nhiên chí mạng, Lạp Tháp Lý miệng phun máu tươi, đứt hơi mà chết. Tên mặt trắng bóp chết Thường Đại Biện Tử, đạp chết Lạp Tháp Lý, tung cước đá chiếc đòn gánh văng ra giữa sông, lại nhanh chóng đuổi theo mẹ con Cao Nhị Nãi Nãi.

Lại nói, Cao Nhị Nãi Nãi ôm con nhỏ chạy tới cửa sông Tam Xóa, mệt đến rã rời chân tay, không thể cử động, gục xuống đất hét lớn: “Cứu mạng, có kẻ bắt cóc trẻ con!” Lúc này, có hai người gác đêm tại đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, một là Lưu Hoành Thuận, một là Đỗ Đại Bưu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu cứu, vội vàng chạy ra cửa, phát hiện một người phụ nữ ôm con nhỏ gục ngã ven đường, đuổi theo phía sau là một Tên mặt trắng, hai mắt trợn trừng, giống như hung thần ác sát, hận không thể ăn tươi nuốt sống mẹ con nhà kia.


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com