Chương 4: ĐỖ ĐẠI BƯU BẮT YÊU
4.
Sau khi Đại Thanh sụp đổ, cổng thành/doanh môn cũng chẳng còn, Thường Đại Biện Tử đâm ra thất nghiệp, chuyển qua lừa gạt doạ dẫm người khác kiếm miếng cơm. Hắn vẫn luyến tiếc, không muốn rời khỏi Bắc Doanh Môn, cả ngày ngồi đó mở to mắt, nhìn chằm chằm khách qua đường, tìm kiếm cơ hội “làm ăn”. Hắn không giống với đám du côn lưu manh, trợn mắt chửi thề, vung tay đánh người, cũng chẳng phải hạng làm ăn chân chính, mà là chuyên môn xin đểu. Thường Đại Biện Tử không thừa nhận mình vòi tiền, luôn nói: “Ta thèm tiền của ngươi thì là rùa rụt cổ”, mặc dù đã thay triều đổi đại nhưng vẫn không chịu thay đổi cách ăn mặc, xuân hạ thu đông đều khoác một chiếc áo cộc tay cũ mèm, tóc trên đầu thắt bím, từ xa thấy người liền chạy lại, trước tiên cúi chào thỉnh an, mở miệng hỏi vô cùng khách khí, họ Trương kêu là Trương nhị gia, họ Lý gọi là Lý chưởng quầy, lễ nghĩa tuyệt nhiên không thiếu. Nếu không phản ứng, quay đầu đi thẳng sẽ không có chuyện gì, nhưng chỉ cần đáp lại một câu, vậy thì đừng hòng rời đi nếu không để lại vật gì.
Thường Đại Biện Tử thường xuyên nói mình từng tham gia đội quân Thái Bình Thiên Quốc, chống lại quỷ Tây Dương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế như chẻ tre, vung tay giết bảy, kẹp nách chết hai, bứt sợi lông tơ cũng có thể áp đảo một binh đoàn… kể đến trời đất u ám, nhật nguyệt lu mờ, thế nhưng chẳng ai làm chứng, chỉ biết hắn vòi tiền cũng có “Ba điều không”, đó là không phân già trẻ nam nữ, không phân bần tiện phú quý, không phân tăng tục lưỡng đạo. Nếu người bị xin đểu cho tiền, hắn sẽ không quấn lấy người ta nữa, có thể nghe ít hơn mấy lời tào lao, nhưng nếu không trả tiền, Thường Đại Biện Tử lập tức đổi giọng: “Ta không vòi tiền các người, nếu làm vậy thì là đồ con rùa, ta chỉ muốn thay mặt mấy vị huynh đệ, xin hai xấp tiền giấy, sao lại keo kiệt không cho? Năm đó bọn ta xung trận giết địch, tuy làm công ăn lương, báo đáp hoàng ân, nhưng nếu không xả thân bảo vệ dân chúng thành Thiên Tân, già trẻ lớn bé nhà các người còn ngồi đây không? Bây giờ ăn sung mặc sướng, đeo vàng đeo bạc, đến cái bô trong nhà cũng là mã não, trong khi các huynh đệ của ta đều biến thành cô hồn dã quỷ. Vạn nhất bọn nọ đến đây hỏi, ta cũng chỉ biết nói rõ danh tính của ngài, nhà ở đâu, bảo họ tự đến cửa tìm các người.” Lời nói rõ ràng đang uy hiếp, ai nghe xong mà chẳng giật mình? Cũng may Thường Đại Biện Tử vòi vĩnh không nhiều, một hai xu là có thể tiễn hắn đi, đành cắn răng móc hầu bao cho lỗ tai thanh tịnh, nào ai muốn dây dưa với hắn. Thường Đại Biện Tử chỉ bằng chiêu trò này, được xưng nhất quái trong “Thất Tuyệt Bát Quái” của Thiên Tân Vệ, cũng có người nói hắn là nhất tuyệt, bởi ai từng gặp qua sẽ không thể quên, nhưng người khác lại cho rằng không hắn không xứng đáng.
Đêm hôm đó, Cao Nhị Nãi Nãi bế con nhỏ chạy trốn, đến Bắc Doanh Môn thì bị Thường Đại Biện Tử chặn lại. Thường Đại Biện Tử ăn no không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo, nhân tiện nghĩ cách kiếm tiền, đợi nửa ngày không gặp mối nào, chợt thấy Cao Nhị Nãi Nãi, hai mắt sáng ngời, lập tức tiến lên thỉnh an, mặt mũi tươi tỉnh: “Cao Nhị Nãi Nãi, nhớ trước đây, đám huynh đệ của ta xả thân đấu với liên quân tám nước, nhà họ Cao các người cũng được bình an, nay ta phải thay bọn họ thỉnh an ngài...”
Cao Nhị Nãi Nãi biết Thường Đại Biện Tử muốn vòi tiền, cho hắn mấy đồng cũng không sao, bất quá rời nhà vội vàng, trên người không mang tiền, sợ Thường Đại Biện Tử lì lợm xin đểu, không cho mình đi, nóng lòng sốt ruột, đành chỉ tay về phía sau, nói: “Đương gia nhà chúng ta ở bên đó, ngươi tìm ông ấy mà xin...”
Thường Đại Biện Tử ngó đằng sau Cao Nhị Nãi Nãi, quả nhiên thấy Tên mặt trắng mặc áo lụa xông tới, lòng thầm nghĩ: “Vị này không phải Cao Nhị Gia, Cao Nhị Nãi Nãi tái giá rồi sao?” Không quan trọng, cứ có tiền là được, vì thế hắn thả hai mẹ con Cao Nhị Nãi Nãi rời đi, chặn lại Tên mặt trắng. Tên mặt trắng biết có người âm thầm gây khó dễ, sớm đã tức đến hộc máu, một đường đuổi đến tận Bắc Doanh Môn, lại bị Thường Đại Biện Tử nhảy ra cản trở, sống chết không cho qua, lửa giận càng bùng lên. Tên mặt trắng không phải người bản địa, không biết lai lịch Thường Đại Biện Tử, vung tay quật hắn lăn ra đất. Thường Đại Biện Tử lăn lộn nhiều năm ở Bắc Doanh Môn, chưa từng bị kẻ nào bắt nạt, người khác thấy hắn đều đi đường vòng, dám to gan chạm một ngón tay vào hắn, đảm bảo tiền trên người sẽ bị lột sạch! Lần này bất ngờ ăn một đòn, không khỏi giận đến tím mặt, lồm cồm bò dậy, lao về phía trước, ôm chặt lấy chân Tên mặt trắng, miệng không ngừng mắng chửi: “Mẹ kiếp, đồ mắt chó không biết nhìn người, dám ra tay cả với ông đây! Ngày trước nếu không phải ta xả thân ra trận chém giết, thằng nhãi ranh ngươi có thể sống tới bây giờ sao? Mau trả tiền thuốc men, bằng không đừng hòng rời đi!”
Tên mặt trắng há có thể để tên lính càn quấy này chậm trễ đại sự, lập tức dùng tay một vuốt mặt, tai mắt mũi miệng bỗng biến mất, hiện ra phẳng lì như một tờ giấy trắng. Thường Đại Biện Tử trợn tròn hai mắt, sợ tới mức hồn bay phách tán, mặc dù hắn không kiêng dè ai ở Thiên Tân Vệ nhưng trong lòng cũng sợ quỷ quái, hai tay lập tức nới lỏng, buông Tên mặt trắng ra. Tên mặt trắng nhân lúc Thường Đại Biện Tử chưa kịp phục hồi tinh thần, hung hăng bóp chặt cổ hắn, dùng sức siết chặt, giống như gọng kìm, cho đến khi tròng mắt Thường Đại Biện Tử lòi ra ngoài, đầu lưỡi thè lè, tay chân khua loạn, sau cùng vô lực gục xuống đất, không còn hơi thở. Ôi thôi, lính gác cổng thành Thường Đại Biện Tử bị Tên mặt trắng bóp chết tươi ở Bắc Doanh Môn, từ đây vùng đất cuối Cửu Hà thiếu đi một vị trong Thất Tuyệt Bát Quái. Âu cũng tại hắn không suy nghĩ cẩn thận, vì chút tiền mà rước họa sát thân!
Còn tiếp…