Chương 4: ĐỖ ĐẠI BƯU BẮT YÊU
3.
Cao Nhị Nãi Nãi đang ngồi rảnh rỗi trong nhà, thấy chồng vừa về đã trợn mắt tìm con, vội nói: “Thằng bé ở nhà lâu ngày, cảm thấy buồn bực, ông vừa ra khỏi cửa, nó liền nhõng nhẽo đòi đi chơi, tôi không dám đưa đi nơi khác, sợ đám bắt cóc trẻ con rình rập, nhưng thấy trời vẫn còn sáng, chưa từng nghe bọn chúng dám lộng hành giữa ban ngày ban mặt, thế nên đưa con về nhà ngoại chơi, vốn chỉ định đi một lát, ai ngờ thằng bé không chịu nghe lời, có lẽ do thường ngày quá được nuông chiều, nói kiểu gì cũng khóc lóc không chịu về nhà, ông bà thương cháu nhỏ, liền bảo tôi để con bên đó, mai sẽ đón về.”
Tên mặt trắng giả dạng Cao Liên Khởi đập bàn trừng mắt, nổi trận lôi đình, cao giọng quát tháo, một hai bắt Cao Nhị Nãi Nãi mang con về ngay lập tức.
Cao Nhị Nãi Nãi thấy chồng nổi nóng, nói gì cũng không lọt tai, bất đắc dĩ quay lại nhà mẹ đẻ, Cao Liên Khởi nhà giàu lắm tiền, vẫn thuê xe kéo tay theo tháng, nhưng lúc này sắc trời đã tối, phu xe sớm đã về nghỉ ngơi, đành phải tự mình đi bộ, cũng may khoảng cách không xa, ra khỏi cổng Bắc đi thẳng, đến một nơi tên là Đồng Nghĩa Trang. Cao Nhị Nãi Nãi vội vàng chạy tới chỗ mẹ đẻ, đón con trai về nhà. Bên ngoài trời đã tối đen, đang lúc đứng ven đường, tình cờ gặp Lý Lão Đạo. Lần trước tôi đã nói, Lý Lão Đạo sắc mặt than chì, ban ngày trông tựa cua cái, ban đêm lại giống cương thi. Cao Nhị Nãi Nãi không biết Lý Lão Đạo, đột nhiên xuất hiện một vị như vậy, giật mình hoảng hốt, tưởng là bắt cóc trẻ con, vội kéo con nhỏ giấu sau người.
Lý Lão Đạo nói: “Gần đây trong thành có không ít trẻ con bị mất tích, trời đã tối muộn, mẹ con hai người đi đâu? Không sợ gặp phải kẻ xấu hay sao?”
Cao Nhị Nãi Nãi nói: “Chúng tôi về đến nhà rồi!” Chị ta nói vậy, vì muốn cho Lý Lão Đạo biết, đây là cửa nhà mình, muốn cướp trẻ con thì đã tìm nhầm người.
Nào ngờ Lý Lão Đạo nghe xong, trợn mắt nói: “Còn dám về đó sao? Cô nghĩ kẻ đang đợi các người ở nhà… là ai chứ?”
Ngày thường, nếu Cao Nhị Nãi Nãi nghe lời như vậy, sớm đã nổi nóng, dù sao cũng là bà chủ giàu có, ai dám cả gan cao giọng với chị ta? Thế nhưng lúc này bỗng giật mình cả kinh, trong lòng hoang mang, đúng là Cao Liên Khởi có chút không thích hợp, hai vợ chồng sống với nhau bao năm, chưa từng nổi nóng hay to tiếng, hôm nay bỗng như biến thành người khác, lúc trước chị ta không nghĩ nhiều, nay vì câu nói của Lý Lão Đạo khiến cho toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lý Lão Đạo nói với Cao Nhị Nãi Nãi: Cao Liên Khởi lầm tin kẻ xấu, say rượu lỡ lời, nói ra sinh thần bát tự của con trai, mà tiểu thiếu gia nhà các người mệnh cách cực quý, đám bàng môn tả đạo đang săn tìm đứa trẻ như vậy, vì thế mới hại chết Cao Liên Khởi, giả thành bộ dạng của hắn, tới nhà bắt tiểu thiếu gia, bây giờ hai mẹ con về nhà, tuyệt đối không ai sống sót. Cao Nhị Nãi Nãi nghe được tin dữ, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, khóc lóc nỉ non, không biết làm sao cho phải. Lý Lão Đạo nói: “Kẻ ở nhà thấy cô lâu không về, nhất định sẽ đi tìm, nơi này cách cửa sông Tam Xoá không xa, mau đưa con tới đó báo quan, việc liên quan đến tính mạng, không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt, vạn nhất có người đuổi theo, cô cứ ném hai vật này xuống đất.” Nói xong liền lôi ra một chiếc gương nhỏ, một hộp kim thêu, dúi vào tay Cao Nhị Nãi Nãi, luôn mồm thúc giục chị ta mau rời đi. Cao Nhị Nãi Nãi luống cuống chân tay, không nghĩ được gì nhiều, đành tin lời Lý Lão Đạo, mang theo kim thêu cùng chiếc gương, bế con chạy thẳng đến cửa sông Tam Xoá. Lúc này sắc trời đã tối, trên đường không một bóng người. Cao Nhị Nãi Nãi bồn chồn không yên, vừa đi vừa do dự, không biết có nên làm theo lời Lý Lão Đạo hay không, nhưng suy đi nghĩ lại, đến đồn cảnh sát sẽ không ai hại được mẹ con bọn họ, đúng lúc này, phía sau ập đến một trận âm phong, quay đầu lại nhìn, phát hiện Cao Liên Khởi đang giận dữ đuổi theo, nghiến răng bặm môi, mắt lộ hung quang, quát lớn: “Tiện nhân, mau để con lại đây!” Đây đâu phải người chồng người cha hiền từ trong mắt bọn họ, mà rõ ràng là quỷ dạ xoa ăn thịt người!
Cao Nhị Nãi Nãi kinh hãi, xem ra lời Lý Lão Đạo nói quả nhiên không sai, ôm chặt con nhỏ, liều mạng chạy về phía trước, nhưng chị ta ngày thường sống trong nhung lụa, có thể chạy được bao xa? Thấy kẻ phía sau càng đuổi càng gần, mồ hôi lạnh ướt đẫm, chân tay luống cuống, đột nhiên nhớ đến hai vật Lý Lão Đạo cho mình, vội vàng ném hộp kim thêu, kim trong hộp trải đầy mặt đất. Cao Liên Khởi giả mạo đuổi tới đây liền dừng lại, cúi đầu nhìn một hồi, ngồi xuống nhặt từng cây kim. Trong mắt người thường, dưới đất chỉ là mấy cây kim thêu, chẳng có gì ghê gớm, nhưng trong mắt tên giả mạo kia, chúng chẳng khác gì những mũi dao sắc nhọn, chặn lại đường đi, không nhổ không đi qua được. Cao Nhị Nãi Nãi không hiểu nguyên do, trong lòng thắc mắc, có điều đang lúc nước sôi lửa bỏng, không rảnh lo nghĩ nhiều, chỉ biết ôm chặt con nhỏ, liều mạng lao về phía trước. Cao Liên Khởi giả mạo giận dữ không thôi, thầm mắng kẻ nào âm thầm chơi xấu, khom người nhặt hết kim dưới đất, xong xuôi mới tiếp tục đuổi theo. Mắt thấy đối phương sắp đuổi đến nơi, Cao Nhị Nãi Nãi vội vàng quăng chiếc gương Lý Lão Đạo cho xuống đất. Cao Liên Khởi giả mạo không đuổi theo mà nhặt gương lên soi, nghiêng trái ngó phải, xem xét vô cùng cẩn thận. Vừa soi vừa dùng tay vuốt mặt, chớp mắt lại biến thành Tên mặt trắng. Một lúc lâu sau, hắn bỗng phục hồi tinh thần, ném chiếc gương xuống đất, đạp cho vỡ nát, tức giận mắng vài tiếng, tiếp tục nhanh chóng đuổi theo.
Cao Nhị Nãi Nãi nhân lúc Tên mặt trắng nhổ kim/soi gương, bế con chạy thật nhanh, vất vả lắm mới đến Bắc Doanh Môn, chợt một người nhảy ra ngăn lại đường đi. Cao Nhị Nãi Nãi mải cúi đầu chạy, suýt nữa đâm sầm vào hắn. Người này khoảng 40-50 tuổi, thân cao bảy thước, dáng người lỏng khỏng, eo không cong, lưng không gù, chẳng khác gì cây sào. Cách ăn mặc cũng không giống người thường, đầu đội nón tam giác, tua đỏ bên trên đã rụng gần hết. Thân mặc áo cộc tay triều Thanh, bề mặt thủng lỗ chỗ, rách đến không còn nguyên hình dáng. Mặc cũng không chỉnh tề, túm eo kéo hông, phanh ngực... Trên đầu tết một bím tóc lớn, có vẻ lâu ngày chưa từng tháo ra, bên bết bùn đất, dính lại với nhau, quấn ba vòng quanh cổ, đuôi tóc dùng mảnh vải rách buộc lại, thả lủng lẳng trước ngực. Vai vác một cây súng cũ nát giống như chổi xể, eo dắt bao kiếm rỗng. Người này vừa thấy Cao Nhị Nãi Nãi, hai mắt sáng ngời, cất giọng cợt nhả: “Ui da, cứ tưởng ai, đây chẳng phải Cao Nhị Nãi Nãi sao? Thường Đại Biện Tử xin thỉnh an!”
Chú thích:
Theo “Thiên Tân Thông Chí: Quân Sự Chí”, Thiên Tân Vệ thời xưa có tổng cộng 14 doanh môn, trong đó 4 doanh môn chính là Dần Tân Môn (thường gọi Chính Đông Môn), Tây Thành Môn (thường gọi Tây Doanh Môn), Lai Huân Môn (thường gọi Nam Doanh Môn/Hải Quang Môn) và Củng Thần Môn (thường gọi Bắc Doanh Môn).
Cao Nhị Nãi Nãi lòng thầm kêu khổ, đang lúc nguy khốn, gặp ai không gặp, lại đụng phải Thường Đại Biện Tử! Nói đến vị này, người dân Thiên Tân Vệ ai ai cũng biết. Thời điểm vẫn còn nước Đại Thanh, hắn là lính gác ở Bắc Doanh Môn. Thời xưa Thiên Tân Vệ là nơi đồn trú của quân đội, lập doanh trại hộ thành, có cổng thành cũng có doanh môn, cổng thành bên trong, doanh môn bên ngoài, hết thảy đều có thủ vệ. Lính canh cổng thành (còn gọi Thành môn quan) thuộc quyền quản lý của nha môn huyện, lính canh doanh môn (còn gọi Doanh môn quan) thuộc biên chế quân đội. Mặc dù đều có chữ “Quan”, nhưng lại chẳng có quan hàm, cấp bậc ngang với lính gác bình thường, sớm tối đóng mở Doanh môn, điều tiết dòng người ngựa qua cổng, cả ngày dãi nắng dầm mưa, đội gió đạp tuyết, lương bổng hàng tháng chẳng đáng bao nhiêu. Thường Đại Biện Tử rất tự hào về công việc này, năm đó hắn chính là một tên càn quấy, ỷ vào bộ quan phục, nghênh ngang hống hách, hai tay chống nạnh, đứng chắn giữa Doanh môn, trừng mắt dọa người, thật đúng là chó khoác da hổ - chẳng khác gì Hỗn Thế Ma Vương. Hắn có một biệt tài, Thiên Tân Vệ từ trên xuống dưới, bất kể nam nữ, già trẻ lớn bé, cao thấp mập ốm, không ai hắn không quen biết, mười người ra vào Bắc Doanh Môn, hắn có thể gọi đầy đủ chính xác tên họ của chín người, tuyệt không sai lệch. Trong lòng mọi người đều hiểu, hắn nhớ như vậy chẳng phải chuyện gì tốt lành, trước sau gì cũng doạ dẫm vòi vĩnh một chút, có tiền đòi tiền, không có tiền thì đòi vật, nhạn bay rút lông, thấy lợi là chiếm. Đến Thác Tháp Lý Thiên Vương đi qua Bắc Doanh Môn, bảo tháp cầm trong tay cũng bị mất một góc.
Còn tiếp…