Chương 5: LẠP THÁP LÝ TẦM BẢO
3.
Lạp Tháp Lý nghĩ vậy, cho nên bất luận Đậu Chiêm Long trả bao nhiêu bạc, đánh chết hắn cũng không bán, hai tay gắt gao nắm chặt đòn gánh, lắc đầu lia lịa như trống bỏi: “Đòn gánh của ta, không bán chính là không bán, ngài nói đến trời sáng cũng vô dụng, ban ngày ban mặt, đừng hòng giở trò cướp đoạt?”
Đậu Chiêm Long lắc đầu: “Ngươi đúng là loại người không hiểu lý lẽ, bạc ta cho ngươi đủ mua một trăm cây đòn gánh, còn dám chê ít ư?”
Lạp Tháp Lý nói: “Ngài là người hiểu rõ nhất, ta đây không thích lòng vòng, nghe nói có một vị tên Đậu Chiêm Long chuyên cưỡi lừa đen, eo buộc đồng tiền cổ, thường lang thang tìm kiếm bảo bối khu vực cuối Cửu Hà, không phải là ngài đó chứ?”
Có câu: “Hảo hán bị người nhìn thấu, nhìn thấu rồi chẳng đáng nửa xu”, nếu đã bị Lạp Tháp Lý nhận ra, Đậu Chiêm Long cũng không cần phải giấu diếm, đành nói với hắn: “Cây đòn gánh trong tay ngươi có lai lịch không nhỏ, đáng tiếc ngươi lại không biết dùng, thực quá lãng phí của trời, chi bằng nhường lại cho ta, muốn bao nhiêu tiền ta đưa ngươi bấy nhiêu, tuyệt không hai lời.”
Mặc dù Lạp Tháp Lý là người từ nơi khác tới, nhưng sống ở Thiên Tân Vệ nhiều năm, từ lâu đã nghe danh tiếng của Đậu Chiêm Long, vẫn nói người này có đôi mắt nhận biết bảo vật, trong bụng chứa đầy các loại kỳ văn dị sự, nào ngờ vị trước mặt chính là Đậu Chiêm Long! Gọi lão là Thần Tài cũng không quá, có cơ hội phát tài như vậy, lẽ nào lại bỏ qua? Vì thế qua sang nói với Đậu Chiêm Long: “Không được, trừ phi ngài với ta chia đều lợi ích, bằng không cho dù Hoàng Đế hạ chỉ, ta cũng không bán, nửa đời sau dùng nó gánh nước, cực khổ thế nào ta đều chịu.”
Đậu Chiêm Long thực không ngờ, kẻ nghèo hèn như Lạp Tháp Lý lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy, lại thấy mình cũng thiếu một trợ thủ, bèn gật đầu: “Nói với ngươi cũng không sao, có biết phía trước là cửa sông Tam Xóa hay không?”
Lạp Tháp Lý đáp: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ở đây quanh co lòng vòng, ta làm nghề gánh nước, sao lại không biết cửa sông Tam Xóa?”
Đậu Chiêm Long gật gù nói: “Vậy chắc ngươi cũng biết dưới sông có Phân Thủy Kiếm?”
Lạp Tháp Lý nhíu mày: “Đúng là có nghe người ta nói qua, nhưng chắc gì đã là sự thật, nếu dưới đáy sông thực sự có Phân Thủy Kiếm, sao không thấy ai xuống vớt bảo vật?”
Đậu Chiêm Long nói: đó là do ngươi không biết, xưa nay không hiếm người xuống sông mò bảo vật, nhưng hết thảy đều có đi không về, bởi bên dưới cửa sông Tam Xóa thông với hải nhãn, không có đòn gánh của ngươi, cho dù bơi giỏi cũng không đến được đó. Thanh gỗ ngươi dùng làm đòn gánh, thực ra chính là cột cờ trấn hà ngự ban sáu trăm năm. Ta mang ngươi đến cửa sông Tam Xóa lấy Phân Thủy Kiếm cũng không sao, chỉ là ngươi phải làm theo lời ta nói, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, đừng sợ là được.
Lạp Tháp Lý gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể phát tài, Diêm Vương gia tới hắn cũng không sợ, nước cũng không đưa, thùng cũng không cần, vác đòn gánh đi đến cửa sông Tam Xóa.
Đậu Chiêm Long vội gọi Lạp Tháp Lý lại, bảo hắn đừng gấp gáp, Phân Thủy Kiếm là thiên linh địa bảo, không phải vật tầm thường, chỉ có cây đòn gánh này vẫn chưa đủ, muốn lấy bảo vật còn phải gom đủ mấy món khác. Lạp Tháp Lý biết Đậu Chiêm Long có biệt tài tầm bảo, nghe lão chắc chắn có thể phát tài, lập tức đi theo phía sau, hai người một cưỡi lừa/một đi bộ, đến giữa trưa thì tới bờ Bắc Vận Hà (hay còn gọi Kênh đào phía Bắc), đi ngang qua một ruộng dưa lớn, ven đường có túp lều tranh, một lão nông dân trông ruộng đang ung dung ngồi trước cửa lều. Bên cạnh là một quả dưa hấu khổng lồ, dài hơn ba thước, rộng một thước, một người ôm không xuể, Lạp Tháp Lý sống đến giờ, chưa từng thấy qua quả dưa nào lớn như vậy. Đậu Chiêm Long dừng lại, châm tẩu thuốc hút “soàn soạt” mấy hơi, lôi ra một thỏi bạc, đưa cho Lạp Tháp Lý, bảo hắn qua đó mua dưa hấu.
Lạp Tháp Lý nhận thỏi bạc, vác đòn gánh đi đến trước lều, chắp tay chào Lão nông, nói là đi đường khát nước, muốn mua dưa giải khát, phải là trái lớn nhất già nhất.
Lão nông nói với Lạp Tháp Lý: “Dưa của ta không phải loại để bán, dưới ruộng còn rất nhiều, ngươi muốn ăn cứ tự mình lấy, lão không thu tiền, quả này không được.”
Lạp Tháp Lý nói: “Ta không lấy không, sẽ đưa tiền.”
Lão nông khẽ lắc đầu: “Không phải việc có đưa tiền hay không, mà là dưa già rồi, không ăn được.”
Lạp Tháp Lý nói: “Đại gia, ta muốn ăn dưa già, ngài để nó lăn lóc dưới đất cũng lãng phí, sao không bán cho ta?”
Lão nông cho rằng người này bị trúng nắng, mê sảng nói bừa, quả dưa quá già, ruột bên trong cũng hỏng rồi, bổ ra bốc mùi khó ngửi, cắn một miếng ghê tởm ba ngày, vạn nhất ăn xong bị tiêu chảy, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây? Còn đang suy nghĩ, Lạp Tháp Lý đã chìa ra thỏi bạc, Lão nông sống hơn nửa cuộc đời, chưa từng gặp ai coi tiền như rác, thực chẳng khác gì miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, tám trăm năm chưa chắc tìm được kẻ vừa ngốc vừa nhiều tiền thế này, vẫn có câu “Hảo ngôn nan khuyến cai tử quỷ” *, hai ta kẻ muốn cho người muốn nhận, chính ngươi một hai đòi mua quả dưa hỏng, làm sao ta có thể từ chối? Lão nông chỉ sợ Lạp Tháp Lý đổi ý, vội nhét thỏi bạc vào trong người, tìm một chiếc xe đẩy cũ kỹ, giúp Lạp Tháp Lý bê quả dưa lên xe, sau đó giao cả dưa lẫn xe cho hắn.
Chú thích:
*Hảo ngôn nan khuyến cai tử quỷ, từ bi bất độ tự tuyệt nhân: câu nói kinh điển trong tác phẩm “Nho Lâm Ngoại Sử” của Ngô Kính Tử thời nhà Thanh (mọi người có thể tìm đọc trên mạng).
Được diễn giải như sau:
-Có một số người, nếu bọn họ đã không có hy vọng sinh tồn, bất kể bạn khuyên can thế nào, bọn họ cũng không nghe lọt tai.
-Có một số người, nếu số mệnh đã định không qua một kiếp này, mặc kệ bạn tốn bao nhiêu sức lực cứu giúp, rốt cuộc cũng là chạy trời không khỏi nắng.
Lạp Tháp Lý đẩy xe, cùng Đậu Chiêm Long đi đến Tam Nghĩa Miếu cung phụng ông tổ nghề cá, dùng bạc mua chuộc người quản lý nghề Cá, lấy đi cờ lệnh tam giác 12 màu trong điện thờ Tổ sư, bỏ vào một cái túi da cá. Trong sách có nói, Tam Nghĩa Miếu không giống với nơi khác, bình thường Tam Nghĩa Miếu là nơi thờ phụng ba vị Lưu-Quan-Trương, còn ngôi Tam Nghĩa Miếu này lại có lai lịch khác, bên trong thờ chính là ông tổ nghề cá, được Hoàng đế nhà Minh ngự phong. Tam Nghĩa Miếu và Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu nằm đối diện, cách nhau một con sông, đều tại cửa sông Tam Xóa, chợ cá họp ngay trước cửa miếu, sát với bờ sông. Cá do ngư dân đánh lên không thể trực tiếp bán, mà phải chuyển đến Tam Nghĩa Miếu. Người quản lý nghề Cá không cần tiền, chỉ cần những con cá ngon nhất trên mỗi chiếc thuyền, mang giao cho các tiệm ăn lớn, mua bán không tính theo trọng lượng mà là theo số con, tiệm ăn nhất định phải mua, bằng không không có cá ngon mà bán, nếu không mua, hắn sẽ không cho các nhà buôn cá khác bán cho tiệm, đây chính là cách làm giàu của nghề Cá. Nhất định phải chờ người quản lý chọn xong, mấy nhà buôn cá mới có thể giao dịch, người dân toàn thành mới có cá để ăn, quả thực là lộng quyền/báđạo.
Cờ lệnh nghề Cá cũng đã đến tay, Lạp Tháp Lý nhịn không được hỏi: “Không phải chúng ta sẽ đi cửa sông Tam Xóa lấy Phân Thủy Kiếm sao? Thế nào lại lấy dưa hấu, cờ lệnh, rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Đậu Chiêm Long nói: theo lời đồn trong dân gian, Phân Thủy Kiếm dưới đáy sông Tam Xóa có lai lịch không hề nhỏ, tương truyền năm đó Long Vương Gia đi ngang qua nơi đây, bảo kiếm không chạm mà tự rơi xuống đáy sông, có thể thấy đây là ý trời, Long Vương Gia đành chấp nhận. Từ đây nước tại cửa sông Tam Xóa đục trong rõ ràng, màu sắc không bị hỗn tạp. Trên thân Phân Thủy Kiếm có mười hai luồng kiếm khí biến ảo vô chừng, người trần mắt thịt trông thấy hào quang tỏa ra từ thanh kiếm, hai mắt sẽ lập tức bị mù, hết thảy đều do Phân Thủy Kiếm gây nên. Cũng có người nói: Phân Thủy Kiếm không phải bảo kiếm, mà là một Lão Long ẩn mình dưới hải nhãn ở cửa sông Tam Xóa, người xuống sông lấy vật quý đều bị Lão Long ăn thịt. Dù sao đây cũng là thiên linh địa bảo, không thể làm liều vì động đến quỷ thần, mất mạng như chơi. Tuy nhiên, không phải không có cách, có thể cưỡi quả dưa hấu già xuống hải nhãn, dùng cờ lệnh mười hai màu để ngăn cản mười hai luồng kiếm khí…!
Lạp Tháp Lý nghe xong liền ngẩn người, lại hỏi Đậu Chiêm Long: Phân Thủy Kiếm trấn hải nhãn có ích lợi gì, có thể đổi được bao nhiêu vàng bạc? Nghe ý lão, xem chừng cũng đáng giá chín mười vạn?
Đậu Chiêm Long bật cười ha ha, cái gì gọi là thiên linh địa bảo chứ? Có Phân Thủy Kiếm trong tay, chém núi núi mở, rạch đất đất nứt, thế không phải muốn cái gì có cái đó sao? Hiện tại “Đòn gánh nước, dưa hấu Bắc Vận Hà, cờ lệnh Tam Nghĩa Miếu” đều đã đến tay, đại sự sắp thành, có điều vẫn chưa đủ, hai ta cần vào thành một chuyến.”
Còn tiếp…