TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 7.3

 Chương 3: KIM MẶT RỖ BÁN DƯỢC


7.

Đội Truy Nã lo Ngũ Đấu Thánh Cô bỏ mạng, không lấy được khẩu cung, hơn ba mươi người chia thành hai đội, trước sau bao vây Thiết Sát Am, xắn tay áo cầm chắc súng lục. Dẫn đầu Đội Truy Nã là đội trưởng Phí Thông, nổi tiếng sợ vợ, chỉ biết bắt nạt dân lành, được người ta kêu là “Kẻ bất lực” hay “Phế vật”, hắn đứng đó hai tay chống nạnh, há miệng hét lớn: “Đội Truy Nã phá án, người không liên quan không được đến gần!” Đám đông vây quanh xem náo nhiệt thấy bộ dạng này, ai còn dám tiến lên hóng hớt, vội vàng tránh ra thật xa. Đỗ Đại Bưu theo lệnh Lưu Hoành Thuận, tung chân đá văng cửa am, đám người còn lại như lang như hổ, đồng loạt xông vào bên trong.

Ngũ Đấu Thánh Cô ngồi trong Phật đường, nghe ngoài cửa ồn ào náo loạn, biết sự tình bại lộ, vội vàng thắp ba nén hương, chuẩn bị chui vào đường hầm bí mật, bỗng cảm thấy bụng sôi ùng ục như sóng cuộn biển gào, hai chân mềm nhũn, không lết nổi thân mình, trán đẫm mồ hôi lạnh. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, “Kẻ bất lực” - Phí đại đội trưởng một lòng tranh công, dẫn thủ hạ xông vào hậu đường, đang định bắt sống Thánh cô, chợt nghe một tiếng hổ gầm, bốn vách tường rung chuyển, chớp mắt nhảy ra một con mãnh hổ, toàn thân màu vàng cam nổi bật vằn đen, mắt to như chuông đồng, răng nanh sắc nhọn tựa dao, ngẩng đầu gầm thét, khiến chim muông giật mình bay ráo rác, cá dưới sông kinh hãi giãy đành đạch. Đám người Phí Thông sợ tới mức gan nứt mật vỡ, té sấp té ngửa chạy ra ngoài.

Người bên ngoài ngó vào trong xem, thế nhưng chẳng có gì hết, chỉ thấy Ngũ Đấu Thánh Cô ngồi trên đệm hương bồ, sắc mặt trắng bệch, một tay chống đất, một tay ôm bụng, mồ hôi trên trán to như hạt đậu nành, bên cạnh cô ta có cái lư hương, cắm ba cây nhang lớn, trong phòng khói bốc mù mịt. Vừa lại gần liền cảm giác đầu váng mắt hoa. Có thể thấy, Ngũ Đấu Thánh Cô đã dùng mê hương tác quái, không dập tắt hương trong phòng, sẽ chẳng ai dám xông vào.

Đội Truy Nã đến Thiết Sát Am bắt người, chính là vì tranh công lĩnh thưởng, không người nào muốn nổ súng. Nếu cứ giằng co thế này, không biết Ngũ Đấu Thánh Cô sẽ lại dở thêm trò gì, tuyệt đối không thể để cô ta chạy thoát. Lưu Hoành Thuận nhanh chân lẹ mắt, phát hiện trước cửa Phật đường đặt một cái lu to, đen xì bóng loáng, một người ôm không xuể, bên trong chứa đầy nước. Anh ta bỗng nảy ra một ý, gọi Đỗ Đại Bưu lại nói: “Mau hất nước vào trong phòng!”

Lần trước tôi đã nói, Đỗ Đại Bưu thân cao vai rộng, vô cùng lực lưỡng, có bản lĩnh khiêng đỉnh nặng ngàn cân. Lu nước to ở Thiết Sát Am, người khác không bê nổi, nhưng với anh ta thì dễ như trở bàn tay. Ngày thường chỉ nghe lời Lưu Hoành Thuận, bảo đi hướng Đông không dám qua hướng Tây, sai đánh chó quyết không bắt gà, bằng không sẽ không có cơm ăn. Trước giờ Đỗ Đại Bưu chẳng sợ gì, chỉ sợ nhịn đói. Vừa nghe sư huynh lên tiếng, liền xắn tay xoạc chân ôm lu nước, dồn hết khí vào đan điền, chớp mắt đã nhấc bổng chiếc lu. Khen cho khiêng đỉnh Đỗ Đại Bưu, trời sinh sức lực phi thường, thuận thế nâng lu nước lên cao, hét to một tiếng: “Chết này!”

Lưu Hoành Thuận đã tính toán xong xuôi, anh ta bảo Đỗ Đại Bưu hất nước vào trong phòng, dập tắt mê hương, sau đó xông vào tróc nã Ngũ Đấu Thánh Cô. Đáng tiếc, Đỗ Đại Bưu ngốc nghếch không hiểu ý, ra tay quá mạnh, trực tiếp ném cả cái lu vào bên trong. Thánh cô đang ngồi ôm bụng giữa Phật đường, đột nhiên bị hắt nước, còn chưa kịp cảm nhận cái lạnh thấu tim, mê hương đã bị dập tắt, đồng thời cái lu cũng bay tới, chỉ nghe “bộp” một tiếng, Ngũ Đấu Thánh Cô liền ngã lăn ra đất. Lu nước bằng đất nung, thân dày chừng hai tấc, bên ngoài được quét sơn, vừa nặng vừa cứng chẳng khác gì cục sắt, lại được Đỗ Đại Bưu dùng hết sức để ném, đập vào người Ngũ Đấu Thánh Cô, ôi thôi lu vỡ mạng vong.

Lưu Hoành Thuận đứng ngoài cửa nhìn rõ hết thảy, chỉ biết dậm chân lắc đầu, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, Ngũ Đấu Thánh Cô cướp tài hại mạng, bắt về cũng sẽ bị xử tử, chết chẳng phải việc gì to tát, chỉ là không lấy được khẩu cung, không biết cô ta đã hại bao nhiêu người.

Xong việc, Tổng Cục Cảnh Sát phái người lục soát toàn bộ từ trong ra ngoài, thu được bao nhiêu trang sức vàng ngọc, thuốc phiện, tiền bạc… Nếu thủ phạm đã chết, chính quyền cũng không tiếp tục truy cứu. Bởi vụ án này liên quan đến rất nhiều vị có tiền có thế, muốn tra cũng tra không nổi, tốt nhất là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Chỉ công bố ra ngoài rằng: Ngũ Đấu Thánh Cô cùng đồng lõa là bọn buôn người, len lỏi khắp nơi bắt cóc trẻ con, trong lúc chống lại lệnh bắt đã bị bắn gục. Đội Truy Nã có công phá án, ai nấy đều được lãnh một phần tiền thưởng.

Lưu Hoành Thuận nghĩ mãi không thông, lừa gạt tiền tài đã quá dư dả, hà cớ gì phải hại mạng? Bán đồng nam đồng nữ cho bọn buôn người, ít nhiều cũng thu được mấy đồng tiền, vì sao lại khiến bọn trẻ chết đuối? Ngũ Đấu Thánh Cô còn đồng lõa hay không? Một việc khác cũng khiến Lưu Hoành Thuận chú ý, đó là sau khi kết án, thi thể Ngũ Đấu Thánh Cô lại được Lý Lão Đạo đưa về Bạch Cốt Tháp, nghe nói Lý Lão Đạo không chỉ nhặt xác Thánh cô, mà còn gom cả xác con Hồ Ly đã chết.

Đáng ra người chết kết án, thi thể sẽ được người nhà thu liệm, hay do Đội Dọn Xác ném ra bãi tha ma cho chó hoang, không thì được tăng nhân - đạo sĩ mang đi vùi lấp, chính quyền cũng không hỏi đến. Bất quá, quốc có quốc pháp, dân có dân quy, Thiên Tân Vệ tồn tại mấy trăm năm, dân gian có rất nhiều ước định đã trở thành quy tắc, chôn người chết cũng phải tuân theo, cái gì mà: Trinh tiết liệt nữ đưa vào Mồ Liệt Nữ, chết do lửa thiêu thì đến Lệ Đàn Tự, chết đuối ngạt nước thì vào Hà Long Miếu… toà Bạch Cốt Tháp nằm ngoài Tây quan, cung phụng chính là Bạch Cốt Nương Nương, trước giờ đều để xương cốt được tăng nhân - đạo sĩ hành thiện thu nhặt, phần lớn là người chết đói chết rét ven đường, nhưng từ khi Lý Lão Đạo đến Bạch Cốt Tháp, lại liên tiếp thu thập xác của “Phi tặc Toản Thiên Báo, Ngũ Đấu Thánh Cô”, toàn hạng người xấu xa bất lương, rốt cuộc Lý Lão Đạo muốn làm gì đây? 


Phải nhớ câu:

“Chớ làm điều trái lương tâm, 

Kẻ làm việc ác, ông trời chẳng tha”. 


Muốn biết diễn biến tiếp theo thế nào, xem phần sau sẽ rõ.


(Hết chương 3)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com