TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 1.4

 Chương 4: ĐỖ ĐẠI BƯU BẮT YÊU


1.


Bất nghĩa khó sống lâu dài,

Tội ác chồng chất ông trời nào dung;

Diêm La gõ cửa hỏi thăm,

Sổ Sinh Tử đó gạch tên tức thì.


Phần trước có nói, Đội Truy Nã bao vây Thiết Sát Am, Đỗ Đại Bưu ném lu nước đập chết Ngũ Đấu Thánh Cô, thi thể được Lý Lão Đạo đưa đến Bạch Cốt Tháp. Mặc dù Lưu Hoành Thuận cảm thấy có chút bất thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm đến chuyện này. Sau khi kết thúc vụ án, cách vài bữa lại có người mất con tới báo quan, Thiên Tân Vệ xưa nay không phải không có bắt cóc trẻ con, thế nhưng chưa bao giờ tà quái như vậy. Thời đó, mẹ mìn còn được gọi là “phách hoa tặc” (hay kẻ chộp hoa), phần lớn là người bên ngoài trà trộn vào gây án, giả dạng thành ăn mày xin cơm khắp nơi, nhân lúc người ta không chú ý thì ra tay. Làm nghề này đa số đều là phụ nữ, thủ đoạn cũng không giống nhau. Bắt xong thì bán cho bọn buôn người, bắc lên Liêu Đông, Tây qua Đại Mạc, trở thành con hát hay nô lệ, tám chín phần không tìm lại được, chính quyền tăng số lượng cảnh sát tuần tra canh gác, Đội Truy Nã cũng bận rộn điều tra truy lùng đám mẹ mìn giả dạng ăn mày này, bắt không ít kẻ từ nơi khác đến xin cơm, thế nhưng mãi không phá được án, tin đồn lan truyền càng lúc càng lợi hại, dân chúng không dám dẫn con cháu ra khỏi nhà.

Nhiều ngày sau, vụ án vẫn chẳng có tiến triển gì, trẻ con mất tích liên tiếp không ngừng, khiến người dân thành Thiên Tân hoảng sợ, chính quyền đứng ngồi không yên, dán bố cáo treo giải thưởng hậu hĩnh, còn tăng cường kiểm tra rà soát tại các giao lộ thông với tỉnh ngoài. Chưa quá mấy ngày, có người đến báo án, nói Đông môn có kẻ bán bánh bao nhân thịt người, trong nhân bánh lẫn cả ngón tay trẻ con!

Từ xưa đến nay, mấy vụ băm thịt người làm bánh bao không ít. Mở hắc điếm dùng thịt người làm nhân, chủ yếu là vì hủy thi diệt tích, băm nhỏ xác nuốt vào bụng, tiêu hoá xong biết đi đâu mà tìm? Nghe nói thì nhiều, nhưng mấy ai đã thực sự thấy qua, ăn lại càng hiếm. Khi đó, bị cáo Nhị Hỗn Tử bán bánh bao ở Đông Nội Môn, sau nửa đêm mới mở hàng, khu vực này có rất nhiều sòng bài, đa phần bán cho con bạc ăn khuya. Những năm Dân Quốc, rõ ràng đã có lệnh cấm đánh bài cá cược, thế nhưng con bạc rất nhiều, không được chơi công khai thì chơi chui, cảnh sát bên dưới cũng mắt nhắm mắt mở, sấm to mưa nhỏ, giả bộ làm cho có lệ, đến ngày đến tháng còn được ăn một phần tiền hoa hồng. Trong mấy hẻm nhỏ khu phía Đông, có không dưới mười sòng bài, hầu hết các con bạc ở Thiên Tân Vệ đều tập trung tại đây, họ cá cược ăn tiền chẳng phân biệt ngày đêm, thường là thâu đêm suốt sáng. Nhị Hỗn Tử bán bánh bao, không có cửa hàng cũng như biển hiệu, hắn không bán vào ban ngày, mà chỉ dọn hàng khi đã quá nửa đêm, bánh bao được hấp sẵn ở nhà, đặt trong cái xửng lớn, bên trên phủ chăn bông giữ ấm, gánh lên vai đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Đông Nội Môn, miệng hô lớn: “Bánh bao thịt… đây!”, chữ “Thịt” đặc biệt kéo dài, chữ “Bao” lại đặc biệt ngắn, nếu không vểnh tai chú ý, căn bản không nghe được chữ này, ý nói: bánh bao da mỏng, nhân thịt lại nhiều. Nhị Hỗn Tử từng làm lưu manh tại Oa Hỏa (nơi đám lưu manh tụ tập sống chung), do lá gan quá nhỏ, không ăn nổi chén cơm này, cũng không biết việc nào khác, không có tay nghề còn ngại dốc sức, cùng đường nên mới đi bán bánh bao, không tiền vốn, không thuê được mặt bằng, đành lang thang bán rong khắp hang cùng ngõ hẻm. Tuy chỉ là lưu manh nửa mùa, nhưng hắn đã quen thói hoành hành ngang ngược, trên người cũng xăm trổ đủ loại rồng rắn chim chuột, không dám đụng kẻ có quyền thế, chỉ bắt nạt người dân thấp cổ bé họng. Nhị Hỗn Tử vì muốn độc chiếm khách mua đồ ăn khuya, hễ thấy ai tới Đông Nội Môn bán bánh bao, hoành thánh, cháo ngô… là hắn sẽ tới đạp đổ sạp hàng của người ta, ra tay đánh đập, mắng chửi thậm tệ, chẳng ai dám chọc vào hắn, nên không đến đây bán hàng nữa.

Nửa đêm hôm đó, có mấy con bạc chơi khuya đói bụng, kêu Nhị Hỗn Tử vào nhà, mua của hắn một xửng bánh bao, giá không đắt, hai xu một cái, bánh nóng hôi hổi, vừa nhiều thịt lại nhiều mỡ, bất quá ăn chưa được hai miếng liền có người mắng: “Mẹ kiếp, Nhị Hỗn Tử, nhân bánh bao của ngươi làm bằng cái quái gì, sao lổn nhổn thế này?” Dứt lời liền nhè ra xem, thì ra là một cái móng tay hoàn chỉnh!

Nhị Hỗn Tử đang đứng xem người khác chơi bài, độ nghiện của hắn cũng không nhỏ, chẳng qua kém may mắn, đánh đâu thua đó, vừa nghe lời này, liền há miệng nói ngang: “Ngươi đúng là bới lông tìm vết, chuyện cỏn con mà gào lên ăn vạ, lúc ta băm thịt trẻ con làm nhân bánh bị sót một mảnh, ngươi nhè ra không phải xong rồi sao?”

Đôi bên đều chẳng phải hạng thiện lương, ngươi một câu ta một câu, càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa, lập tức lao vào ẩu đả. Kẻ nhiều chuyện liền chạy đi báo quan, tuần cảnh đến nơi, phát hiện đúng là trong nhân bánh có móng tay người, lại bảo Nhị Hỗn Tử xoè tay ra, mười ngón nguyên vẹn không hề sứt mẻ, vì thế hỏi hắn mua thịt từ nhà ai, Nhị Hỗn Tử ấp a ấp úng, nói không nên lời, tuần cảnh nhìn ra, tên này chắc chắn đã làm gì khuất tất, vội đến nhà Nhị Hỗn Tử lục soát, quả nhiên trong nhân thịt không chỉ có móng tay, mà còn lẫn cả hai ngón tay hoàn chỉnh, thế này chẳng phải bán bánh bao nhân thịt người sao? Không để hắn kịp phân trần, lập tức áp giải về Tổng Cục Cảnh Sát. Nhị Hỗn Tử sợ đến tè ra quần, lá gan hắn to bao nhiêu cũng không dám dùng thịt người làm nhân bánh bao, rốt cuộc đành phải khai thật. Thì ra tiểu tử này tính vốn ham tiền, trước giờ không dùng thịt tươi làm nhân bánh, mà toàn loại đầu thừa đuôi thẹo, tính đi tính lại thấy vẫn lỗ, hận không thể tăng giá lên thành một đồng một cái. Hắn từng nghĩ đến việc trộm cắp, nhưng bản thân học nghệ không tinh, mon men đến gần nhà người ta, chưa kịp ra tay đã bị phát hiện, cùng đường bí lối mới phải đi bắt chó hoang, lột da bán làm cao dán, thịt thì băm nhỏ trộn lẫn mỡ lợn làm bánh bao. Ma xui quỷ khiến thế nào, con chó hắn bắt được hôm qua vừa bới mộ ăn xác trẻ con ngoài nghĩa địa, ngón tay trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, vì thế lẫn vào trong nhân bánh. 


Vì chuyện này, Nhị Hỗn Tử phải ăn cơm tù nửa năm, coi như giữ được cái mạng, chính quyền nhân cơ hội, tiến hành truy quét Đông Nội Môn, phạt được không ít tiền. Mấy chủ sòng bài đã chuẩn bị sẵn, nộp đủ tiền phạt tiếp tục mở cửa, vẫn đánh bạc thâu đêm suốt sáng, quan trên hầu bao căng phồng, còn vụ án chẳng có tiến triển gì.

Trong lúc Đội Truy Nã đi khắp nơi bắt người, ngoài Bắc Môn có một thương nhân, họ Cao tên Liên Khởi, thường gọi là Cao Nhị Gia. Chuyên buôn bán thực phẩm tươi sống, nói trắng ra thì chính là buôn hoa quả. Phải nói nghề này khó làm nhất, bởi thời xưa giao thông chưa phát triển, nếu hàng tươi sống bị trì hoãn quá lâu trên đường vận chuyển, khi đến nơi sẽ bị hư hỏng khá nhiều, buộc phải bán ra thật nhanh để thu hồi vốn, cho nên mới có câu “Ngựa tốt không giữ được hàng tươi”. Việc kinh doanh này mang tính rủi ro cao, cần có vốn lớn để xoay vòng, bởi vậy giá bán không hề rẻ, hoa quả bị hỏng một nửa cũng chẳng sao, nửa còn lại tăng giá lên mấy lần là được, tóm lại đây không phải là thứ mà dân thường có thể ăn. Tục ngữ nói: “Buôn bán không thạo nghề, (khác gì) kẻ mù đâm vách tường”, vị Cao Nhị Gia này của chúng ta giỏi chuyện làm ăn, tiền bạc trong nhà cũng không thiếu, có cả hầm chứa băng, thuê toa xe lửa vận chuyển hàng hóa, hàng tươi sống giữ lạnh mang về, còn sai người giao tận nhà cho khách, trước giờ không phải lo vấn đề nguồn hàng cũng như tiêu thụ. Khách của hắn thường là mấy vị nhà cao cửa rộng, nhà lớn nghiệp lớn, có tiền có thế, từ trên xuống dưới chừng trăm miệng ăn, tính ra một tháng sẽ tiêu thụ bao nhiêu hoa quả đây? Thứ hai là các quán thuốc phiện, hút thuốc nhiều dễ bị khô họng, cần ăn hoa quả tươi cho đỡ khát, ví như xoài, bưởi, sơn trà.v.v… giá cả không hề rẻ. Chỉ riêng việc đưa hàng cho những nơi này, tiền kiếm được cũng không hề ít. Hắn có một đứa con trai, năm nay mới bốn tuổi, được hai vợ chồng nâng niu chiều chuộng, coi như vật báu mà nuôi dưỡng. Cao Liên Khởi làm ăn lớn, nhưng lá gan lại nhỏ, nghe nói Thiên Tân Vệ xuất hiện mẹ mìn, ngày đêm lo lắng sốt ruột, tiệm không đi, khách cũng chẳng màng, đóng cửa thật chặt, không chịu ra ngoài, hàng ngày hai vợ chồng chỉ ở nhà canh chừng thằng con.

Cao Liên Khởi là kẻ khôn khéo trong việc kinh doanh, làm ăn không thể không xã giao, còn phải duy trì các mối quan hệ, thường xuyên ra vào trà lầu tửu quán, kỹ viện sòng bài.v.v… ngồi không ở nhà dăm ba bữa còn được, đằng này đã hơn chục hôm không ra khỏi cửa, trong lòng buồn chán, chân tay bứt rứt, quả thực như ngồi trên đống lửa, chỉ thiếu nước cào tường vì khó chịu. Hôm nay trời vừa sáng, Cao Liên Khởi quả tình nhịn không nổi, bảo Cao Nhị Nãi Nãi ở nhà trông con, tuyệt đối phải chú ý, trời sập cũng không được ra ngoài, hắn đi gặp bạn uống chén trà, một lát sẽ quay về. Cao Nhị Nãi Nãi cũng nhìn ra chồng mình sắp chết vì buồn chán, bảo hắn cứ yên tâm, đã ở nhà quá lâu, nên ra ngoài thay đổi không khí, nhân tiện tìm hiểu thị trường. Cao Liên Khởi vừa ra khỏi cửa, thực giống như “chim sổ lồng, ngựa thoát cương”, lập tức chạy vội đến khu chợ phía Nam, việc làm ăn gác qua một bên, trước tiên phải tìm thứ gì giải khuây, nào biết chuyến này một đi không trở lại, không phải con mà là cha xảy ra chuyện!


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com