TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 6.3

 Chương 3: KIM MẶT RỖ BÁN DƯỢC


6.

Lưu Hoành Thuận không đuổi theo Hồ Ly, tránh trên cây theo dõi nhất cử nhất động của Ngũ Đấu Thánh Cô. Tàn tiệc, Triệu Đầu To tiễn bạn rời đi, sau đó mang theo hai đứa nhỏ, cùng Ngũ Đấu Thánh Cô vào hậu đường. Lưu Hoành Thuận không nhìn được tình hình bên trong, thả người nhảy xuống từ trên cây, nhẹ nhàng tiến sát bên dưới cửa sổ, dùng ngón tay chấm nước miếng, chọc một lỗ nhỏ trên lớp giấy dán, ghé mắt nhìn vào trong phòng. Chỉ thấy Ngũ Đấu Thánh Cô để Triệu Đầu To đứng giữa sảnh, đồng nam đồng nữ chia nhau đứng hai bên, một nâng kim nguyên bảo, một cầm ngọc như ý, lư hương trên bàn đốt ba cây nhang lớn, tiếp theo dùng kiếm vẽ lên tường một vòng tròn. Lưu Hoành Thuận nhìn từ bên ngoài cửa sổ, rõ ràng trên tường chẳng có gì hết, thế nhưng Triệu Đầu To lại xem đến vô cùng nhập tâm, khi thì mặt mũi hớn hở, khi thì xuýt xoa kinh ngạc. Ngũ Đấu Thánh Cô lại xé một tờ giấy trắng ném xuống ghế, Triệu Đầu To cẩn thận trèo lên, lắc lư thân mình, nghiêng trái nghiêng phải, giống như bị trúng tà. Hai đứa nhỏ ánh mắt trống rỗng, nét mặt ngây dại, mặc cho Ngũ Đấu Thánh Cô tháo hết trang sức ngọc bội, bỏ vào một chiếc hòm, sau đó lững thững dắt nhau ra ngoài. Lưu Hoành Thuận sợ bị phát giác, vội vàng nhảy lên tường rào. Khó khăn lắm mới ổn định thân hình, chợt nghe “kẹt” một tiếng, cửa gỗ mở ra, con Hồ Ly ban nãy cũng đã quay lại, đi vào trong sân, dựng thẳng người, dơ chân trước lên vẫy gọi, tiếp theo dẫn hai đứa trẻ rời khỏi Thiết Sát Am. Lưu Hoành Thuận giật mình tỉnh ngộ, hoá ra Hồ Ly chính là một bọn với Ngũ Đấu Thánh Cô, chẳng trách nghe lệnh răm rắp, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Anh ta chẳng màng Ngũ Đấu Thánh Cô cùng Triệu Đầu To còn ở trong phòng, lập tức nhảy xuống bờ tường, bám theo phía sau Hồ Ly và hai đứa nhỏ. Lúc này bóng đêm mờ mịt, Thiết Sát Am nằm tại góc khuất của khu vực Hầu Gia Hậu, xung quanh tối om, trên đường không một bóng người. Cứ thế tiến về phía trước, xuyên qua nghĩa địa, một đường đi đến bên bờ sông. Thỉnh thoảng con Hồ Ly lại quay đầu nhìn bọn trẻ, dưới ánh trăng mờ ảo, lộ mặt cười gian xảo, khóe miệng nhếch lên, mắt híp lại thành hai đường chỉ, hướng hai chị em vẫy tay gọi, hai đứa trẻ vẻ mặt ngây dại, lững thững đi xuống sông, chớp mắt nước đã ngập ngang eo, vậy mà dường như không hề phát giác.

(Ảnh minh họa trong sách gốc)


Đến lúc này, Lưu Hoành Thuận đã hiểu được bảy tám phần, Ngũ Đấu Thánh Cô dùng tà thuật mê hoặc dân chúng, khiến kẻ có tiền mua đồng nam đồng nữ làm thế thân, lột hết vật đáng giá trên người, rồi sai Hồ Ly đưa lũ trẻ ra sông. Có điều, cô ta dùng yêu thuật tà pháp, lừa người quyên tiền đã dư dả, hà cớ gì phải dụ đồng nam đồng nữ ra giữa sông cho chết đuối? Trong lúc nhất thời, khó có thể tìm ra nguyên nhân, chỉ là nếu không ra tay, hai đứa nhỏ sẽ mất mạng. Vì thế lập tức xông lên phía trước, mỗi tay túm một đứa trẻ, kéo lên trên bờ. Hồ Ly thấy có người, vội vàng chuồn mất. Lưu Hoành Thuận có đôi chân Phi Mao Thối, có thể để nó chạy thoát sao? Vì thế ba bước làm hai, nhanh chóng đuổi theo, tay cầm Kim Qua Lưu Tinh, nhắm chuẩn thời cơ ném ra ngoài. Hồ Ly hoảng hốt, chỉ lo chạy trốn, nhưng ôi thôi nửa cái đầu đã bị đập bẹp, ngã lăn ra đất, máu me đầm đìa. Thực ra Lưu Hoành Thuận không muốn để nó sống, thứ nhất vì con Hồ Ly này cấu kết Thánh cô mưu tài đoạt mạng, thứ hai: không thể bắt Hồ Ly lấy khẩu cung, cho nên xuống tay chẳng chút kiêng dè.

Lưu Hoành Thuận đánh chết Hồ Ly, quay về Đồn cảnh sát Hoả Thần Miếu, phân phó Lão Bánh Quẩy ở lại trực, bảo ba người Trương Sí, Lý Xán, Đỗ Đại Bưu đến giám sát cửa sau Thiết Sát Am, còn Đội Truy Nã sẽ canh phía trước, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, xong xuôi liền mang xác Hồ Ly cùng hai đứa trẻ đến Tổng Cục Cảnh Sát, xin cấp trên ký giấy bắt người.

Có người hỏi: “Ngũ Đấu Thánh Cô biết sử dụng thuật pháp bàng môn tả đạo, cảnh sát có thể bắt được cô ta sao?” Có điều bạn không biết, Thiên Tân Vệ tập trung đủ loại người trên giang hồ, đạo tặc gì mà Đội Truy Nã chưa từng thấy qua? Ngũ Đấu Thánh Cô hù doạ tuần cảnh bình thường còn được, riêng Đội Truy Nã thì chẳng có gì lạ, nói trắng ra thứ cô ta sử dụng, bất quá chỉ là thủ đoạn giang hồ mà thôi. Hôm đó, Ngũ Đấu Thánh Cô ngồi thiền trước cửa Thiết Sát Am, giống như tượng gỗ không hề nhúc nhích, có tuần cảnh tiến lên xua đuổi, Thánh cô vung phất trần, tuần cảnh liền ngã nhào, thiết nghĩ không phải đạo pháp gì hết, mà là trên phất trần có tẩm mê dược; việc vẽ lên tường gốc cổ thụ toả ánh sáng rực rỡ cũng không có gì là lạ, trên giang hồ gọi là Huỳnh Hoa Lưu Quang Pháp, đơn giản dùng bột lân vẽ lên tường một gốc cây cổ thụ, sau đó dùng chiêu điệu hổ ly sơn đánh lạc hướng, thừa cơ gây án; còn phi kiếm chém Yêu Hồ, cưỡi hổ lên núi tiên… hơn phân nửa cũng là dùng thủ thuật che mắt. Thiên Tân Vệ không phải không có người biết mánh khoé này, tương truyền trong số Thất Tuyệt Bát Quái cuối thời nhà Thanh có Dương Già Thiên chuyên biểu diễn ảo thuật, giữa phố chợ đông người có thể khiến ông trời biến mất, thủ đoạn cao minh hơn nhiều so với Ngũ Đấu Thánh Cô.

Đội Truy Nã tập hợp đầy đủ, chỉ chờ lệnh bắt người từ quan trên, Quá trưa, đoàn người kéo thẳng đến Thiết Sát Am, sau khi hỏi thăm tình hình từ chỗ Trương Sí - Lý Xán, Lưu Hoành Thuận cũng thấy yên tâm, Ngũ Đấu Thánh Cô không thể chạy, vì sao lại thế? Thì ra hôm trước Trương Sí, Lý Xán đi tìm Kim Mặt Rỗ nói chuyện, không chỉ có tịch thu tiền bán thuốc của lão, mà còn thuận tay lấy chục gói “Thiết Xoát Tử”. Lưu Hoành Thuận muốn bắt Ngũ Đấu Thánh Cô, nhưng Đội Truy Nã phải đợi lệnh từ quan trên mới có thể bắt người, cho nên anh ta bảo hai người cùng Đỗ Đại Bưu đến Thiết Sát Am canh chừng. Đỗ Đại Bưu trấn ở cửa trước, Trương Sí - Lý Xán theo dõi cửa sau. hai tên nhóc này cũng không phải đèn cạn dầu, trong đầu toàn mánh khóe chiêu trò, nghe nói Ngũ Đấu Thánh Cô rất lợi hại, vạn nhất mắc sai lầm, biết giải thích thế nào đây, vì thế tiên hạ thủ vi cường, hạ thuốc Ngũ Đấu Thánh Cô, không lo cô ta bỏ chạy.

Đúng lúc này, Lạp Tháp Lý tới đưa nước cho Thiết Sát Am. Lạp Tháp Lý còn gọi Đại Lão Lý, hai mươi năm trước, chạy nạn từ Sơn Đông đến Thiên Tân Vệ, cuộc sống khó khăn, mặc áo rách ở lều tranh, buổi sáng đưa nước cho các nhà các hộ, dốc sức kiếm tiền nuôi thân, chính là một trong Thất Tuyệt Bát Quái những năm Dân Quốc. Thời xưa, người kiếm sống dựa vào sông nước không ít, vậy một kẻ như Lạp Tháp Lý có tài nghệ gì siêu quần, là do vẻ ngoài kỳ dị, hay lời nói việc làm khác với người thường? Nghe nói vị này có biệt tài bơi lội, có thể ung dung đi dưới đáy sông, nằm ngủ trên mặt nước. Thiên Tân Vệ nằm giữa vùng đất nông, giếng đào thường xuyên không có nước, cũng may sông ngòi kênh rạch nhiều, quân dân nơi đây từ xưa đã ăn uống/tắm giặt bằng nước sông. Trời chưa sáng đã ra sông gánh nước, vất vả kiếm vài ba xu. Do nước dưới sông quá nhiều tạp chất, bởi vậy người ta thường chuẩn bị hai cái lu, trước tiên dùng phèn làm lắng đọng tạp chất, sau đó mới múc sang một cái lu khác, vo gạo nấu cơm toàn dùng bên này. Lạp Tháp Lý đưa chính là nước sôi, những năm Dân Quốc, người dân đã bắt đầu sử dụng phích nước nóng, cũng có cửa hàng chuyên bán nước sôi, bình thường tiệm nước đều nằm gần cổng thành, cửa treo bảng hiệu bằng gỗ, trên viết “Bán nước sôi”, trong tiệm có bếp lò, mặt trên là ba cái bếp, đặt ba nồi đồng thật lớn. Nồi đầu tiên nước sôi sùng sục, nồi thứ hai nước sủi lăn tăn, nồi thứ ba nước hơi âm ấm, người đến mua nước sẽ múc từ nồi số một, nồi số hai sẵn sàng, nồi số ba thêm củi tăng nhiệt độ. Lúc nấu nước cũng phải chú ý, đừng đợi bán hết sạch nước ở nồi số một mới múc nước cho vào nồi số hai, phải căn thật chuẩn thời gian đun để liên tục có nước bán, vừa không phí củi lửa, lại có thể kiếm thêm chút tiền. Tuy nhiên cũng có tiệm làm ăn gian dối, đặt dưới đáy nồi một cái đĩa, nhìn bên trong bọt nước nổi lên, cứ tưởng đang sôi sùng sục, nhưng thực tế thì chỉ âm ấm, nước như vậy mua về pha trà, quả thực không thể uống nổi. Mấy chục năm nay ngày nào cũng như ngày nào, Lạp Tháp Lý đưa nước cho các hộ gia đình, tiền công thu theo tháng hoặc theo năm.

Trương Sí, Lý Xán lắc mình xông tới, chặn Lạp Tháp Lý lại. Thuốc phá thai “Thiết Xoát Tử” tịch thu của Kim Mặt Rỗ có không dưới mười bao, hai thằng nhóc này còn sợ không đủ, đổ hết tất cả vào trong phích nước, gằn giọng hù doạ Lạp Tháp Lý không được lắm miệng, nếu ảnh hưởng việc phá án, sẽ bắt lão lấp vào chỗ trống!

Lạp Tháp Lý quanh năm sống bằng nghề đưa nước, biết không thể chọc vào tuần cảnh, cúi đầu khom lưng nào dám hỏi nhiều, cố tỏ vẻ bình tĩnh, cất giọng hô một tiếng “Đưa nước sôi!”, đặt vội phích nước trước thềm cửa, sau đó quay đầu bỏ chạy. Trương Sí, Lý Xán nấp một bên quan sát, chỉ thấy Ngũ Đấu Thánh Cô mở cửa, nhìn trái ngó phải xem có ai không, rồi mới xách phích nước vào trong hậu đường, xem chừng sáng sớm muốn uống trà nóng, tiếp theo không thấy cô ta bước ra khỏi cửa.

Lưu Hoành Thuận đứng ngoài quan sát, rùng mình hít một ngụm khí lạnh, không phải anh ta không biết, thuốc Kim Mặt Rỗ bán, có vị thuốc mà không có dược tính, tất cả đều là lừa gạt người ta, riêng thuốc phá thai Thiết Xoát Tử thì ngược lại, không có vị thuốc nhưng dược tính cực mạnh. Đuổi thai quỷ chỉ cần nửa gói, một gói có thể cai thuốc phiện, cũng chẳng phải là linh đan diệu dược gì, cái chính là tuyệt đối phát huy công dụng. Nghe nói tên trộm mộ Tôn Tiểu Xú Nhi vì cai thuốc phiện đã ăn hết một gói Thiết Xoát Tử, cho nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ, thậm chí còn suýt mất mạng. Lần này Trương Sí, Lý Xán hoà tan cả chục gói, cho dù La Hán mình đồng da sắt, e cũng chịu không nổi, vẫn có câu “Hảo hán cũng sợ Tào Tháo rượt”, huống chi là hạng nữ lưu bình thường?

Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com