Chương 3: KIM MẶT RỖ BÁN DƯỢC
5.
Lưu Hoành Thuận biết án này không nhỏ, có lẽ Ngũ Đấu Thánh Cô không chỉ nhận một đôi đồng nam đồng nữ của ông chủ Chu, nhưng xác trẻ con bị ném xuống sông quá nhiều, do chẳng ai báo án, chính quyền mới không hỏi đến mà thôi. Thời xưa có hai loại người đáng khinh bỉ, thứ nhất là “Quải tử” - tức mẹ mìn chuyên bắt trẻ con, khiến người cốt nhục ly tán, hai là “Sách bạch” - tức đám lưu manh chuyên lừa gạt cả tài lẫn sắc, hắc bạch lưỡng đạo đều không dung. Tuy nhiên, trước mắt không có chứng cứ rõ ràng, chỉ dựa vào lời nói của một bên, không thể trực tiếp bắt người. Sau khi cho thuộc hạ ra ngoài nghe ngóng, biết được phú hộ Triệu Đầu To ở Tam Điều Thạch, đêm nay sẽ dâng đồng nam đồng nữa cho Ngũ Đấu Thánh Cô, Lưu Hoành Thuận liền nói: “Khẩu bất đối chứng, tai nghe không bằng mắt thấy, đêm nay ta sẽ tới Thiết Sát Am tìm hiểu thực hư!”
Trong sách có nói, Triệu Đầu To ở Tam Điều Thạch, đích thực là một đại phú hộ trong vùng, làm ăn không hề nhỏ. Tam Điều Thạch nằm ngoài cửa Bắc thành Thiên Tân, Nam giáp Nam Vận Hà, Bắc sát Bắc Vận Hà, Tây thông đại lộ Hà Bắc, Đông chính là cửa sông Tam Xóa. Tuy nằm ngoài thành, nhưng khoảng cách cũng không xa lắm, thuở sơ khai nơi này là vùng đất trũng, đa số thuyền bè qua lại trên kênh đào đều tập trung tại đây, ngành thực phẩm tươi sống chuyên kinh doanh hoa quả tươi bốn mùa từ Bắc xuống Nam, cũng được gọi là Quả Tử Hành, bởi vậy nơi đây còn có tên “Vựa Trái Cây”. Sau khi thành lập Cục Cảnh Sát phía Đông, vùng này biến thành nơi tập trung các xưởng rèn đúc lớn nhỏ, đường đi lát bằng đá xanh, tên địa danh đổi thành “Tam Điều Thạch”. Nghề rèn đúc dựa vào lửa để kiếm miếng cơm ăn, cho nên cũng thờ phụng Hỏa Thần, lại cách cửa sông Tam Xóa không xa, trước thời Dân Quốc, các thợ rèn thường đến dâng hương tại Hỏa Thần Miếu. Triệu Đầu To làm mưa làm gió ở Tam Điều Thạch, xuất thân không từ nghề rèn đúc, quê quán tại phủ Thanh Châu - Sơn Đông, tổ tiên làm giàu nơi Quan Ngoại, phát tài không về quê, mà nhắm trúng nơi phong thuỷ bảo địa như Thiên Tân Vệ, vác tiền đến vùng đất cuối Cửu Hà kinh doanh, cho vay nặng lãi, mở quán thuốc phiện… tóm lại cái nào nhanh giàu thì làm cái ấy, thất đức bao nhiêu chẳng thèm quan tâm. Gia sản truyền đến đời Triệu Đầu To, tiền sinh tiền, lợi sinh lợi, giàu lại thêm giàu, càng nhiều tiền càng sợ chết, cả ngày quanh quẩn bên lò luyện đan, trên tường treo ảnh Lữ Đồng Tân, trong vườn nuôi dưỡng tiên hạc, đến rêu bám chân tường dính nước đái chó cũng kêu là cỏ linh chi, hắn một lòng muốn thành thần tiên, nhưng lại làm giàu bất chính, chèn ép người khác, có thể nói là “Chuyện tốt quyết không làm, chuyện xấu làm triệt để”. Mấy ngày trước nghe nói trong thành Thiên Tân có một vị Thần Tiên sống, dùng bảo kiếm chém Yêu Hồ, giúp người tu đạo thành tiên, Triệu Đầu To vui đến phát điên, không tiếc bỏ ra số tiền lớn quyên cho Thiết Sát Am, khó khăn lắm mới được bái kiến Ngũ Đấu Thánh Cô, bị mê hoặc bởi lời nói tà mị, đi mua một đôi đồng nam đồng nữ, chuẩn bị đưa đến Thiết Sát Am.
Đêm hôm đó, Triệu Đầu To cầm đèn, dẫn theo hai đứa trẻ mới mua, còn cả mấy vị huynh đệ xôi thịt, từ cửa sau tiến vào Thiết Sát Am. Lưu Hoành Thuận nhân lúc gió lặng trăng mờ, nhún mình nhảy lên cây đại thụ bên ngoài tường rào, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy Ngũ Đấu Thánh Cô đang bày tiệc đãi khách trong viện, đám người Triệu Đầu To tiến vào, đôi bên cúi đầu hành lễ, sau đó phân chủ khách ngồi xuống. Lưu Hoành Thuận nhận ra, Triệu Đầu To cố tình ăn diện, nhưng do hắn quá xấu, trông kiểu gì cũng không lọt mắt, nhìn từ xa giống như không có cổ, một cái đầu đặt giữa hai bả vai, trên khuôn mặt không phải sẹo thì chính là nếp nhăn, ngũ quan cũng không cân đối hài hoà, mắt ti hí, mũi củ tỏi, miệng củ ấu, răng lổn nhổn, trông chẳng khác gì con cóc thành tinh.
Triệu Đầu To cất giọng oang oang, ra sức tâng bốc Ngũ Đấu Thánh Cô, cũng không quên dát vàng lên mặt mình, khi nói cố tình thêm mấy từ “Chi, hồ, giả, dã”, thực đúng là không sợ văn nhân nói lời thô tục, chỉ sợ kẻ thô tục nói lời văn hoa, lời hắn nói câu trước đá câu sau, ý tứ đại khái chính là: trên đời lắm kẻ nhiều tiền, nhưng phúc duyên lại thiếu, Triệu mỗ dù sao cũng có tiên căn, một lòng hành thiện tích đức, hôm nay bái kiến, cầu Ngũ Đấu Thánh Cô thi triển đạo pháp thần thông, để ta được mở mang tầm mắt.
Ngũ Đấu Thánh Cô cũng không từ chối, nói hôm trước đã ra tay trảm Yêu Hồ quấy phá, nay không ngại trổ chút tài mọn, dụ một con Hồ Ly đến đây, giúp các vị cư sĩ giải khuây. Dứt lời liền bắt quyết niệm chú, chợt thấy một làn khói màu vàng ập tới, trong sân xuất hiện một con Hồ Ly, thân phủ lông đỏ, mép đã biến thành màu đen, xem ra tu luyện không ít năm. Hồ Ly đi đến bên bàn, bỗng dựng người đứng dậy, nâng hai chân trước hành lễ với Ngũ Đấu Thánh Cô. Đám người Triệu Đầu To vô cùng kinh ngạc, lắp bắp không nói nên lời. Ngũ Đấu Thánh Cô hất phất trần, lạnh lùng nói: “Niệm tình ngươi tu luyện không dễ, lại chưa từng làm điều xằng bậy, gọi ngươi đến hầu rượu mua vui, cẩn thận hầu hạ cho tốt, nếu có chút chậm trễ, bổn tọa sẽ thưởng ngươi một cái chưởng tâm lôi!”
Dường như Hồ Ly nghe hiểu tiếng người, nhanh chóng đến bên bàn tiệc, rót rượu pha trò, lúc thì bắt chước người luyện võ khua tay múa chân, lúc thì học đòi quan lão gia cất bước ung dung, lúc thì hoá thân thành thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ… Mặc dù đám người Triệu Đầu To tầm mắt không hạn hẹp, ăn chơi từ Nam ra Bắc, nhưng cũng phải ngơ ngác sững sờ, có người lén véo đùi mình một cái, vì tưởng còn đang nằm mộng. Hồ Ly biểu diễn hồi lâu, rốt cuộc bái chào Ngũ Đấu Thánh Cô. Ngũ Đấu Thánh Cô khẽ gật đầu, phất tay một cái, làn khói vàng lại tràn tới, chớp mắt không thấy Hồ Ly đâu nữa.
Đám người Triệu Đầu To hài lòng tán thưởng, hồ tiên đắc đạo trước mặt Thánh cô cũng giống như nô tài, răm rắp nghe lệnh, quả thực quá lợi hại, vì thế kéo nhau quỳ sụp xuống đất, dập đầu lạy Thánh cô.
Lưu Hoành Thuận đứng trên cây, nhìn rõ ràng hết thảy, vừa rồi lúc làn khói vàng tràn tới, có một bóng đen chui qua lỗ chó góc tường, thầm nghĩ: “Chẳng phải Hồ Ly đến đây bằng làn khói vàng kia sao? Lúc rời đi, thế nào lại chui qua lỗ chó?”
Còn tiếp…