TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 1.3

 Chương 3: KIM MẶT RỖ BÁN DƯỢC


1.


Tà thuật thế gian hiếm có thay,

Ngũ lôi chính pháp mấy ai hay;


Chớ tin Yêu Hồ sẽ biến đổi,

Biết đến đâu tìm thần tiên đây?


Phần trước chúng ta kể đến đoạn: Trần Mặt Sẹo bắn chết phi tặc Toản Thiên Báo trên Mỹ Nhân Đài, Lý Lão Đạo thu dọn thi thể, chôn tại Bạch Cốt Tháp. Những tưởng thiên hạ sẽ thái bình một thời gian, nào hay tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, trong thành Thiên Tân lại xuất hiện Yêu Hồ ban đêm chui vào nhà dân làm nhục con gái nhà lành, hơn nữa còn chuyên tìm mấy thiếu nữ chưa xuất giá để ra tay. Do không xảy ra án mạng, cho nên chẳng mấy ai báo án, vụ việc cũng không được chính quyền coi trọng, bất quá hung thủ đâu chịu dừng tay, miệng đời cũng không thể bưng bít, đầu đường cuối ngõ xôn xao bàn tán, thêm mắm dặm muối, càng truyền càng tà hồ. Phải nói mấy vụ án này vô cùng ly kỳ, ví như nhà này có gái lớn chưa chồng, ban đêm tắt đèn nằm ngủ, chợt thấy trong phòng có bóng đen vụt qua, đồng thời ngửi được mùi hôi, cơ thể giống như bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ cảm thấy một đôi tay lông lá sờ tới sờ lui trên cơ thể, tiếp theo rơi vào hôn mê, bị dâm tặc thừa cơ làm nhục. Người nhà biết chuyện nhưng chẳng ai muốn lộ ra, sợ con gái không thể gả đi, cho nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ là trên đời này, không có gì không vượt khỏi tường rào, lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc đã lan rộng trong dân chúng, ai cũng bảo đây là một con Yêu Hồ!

Thời xưa mạng lưới thông tin chưa phát triển, nhưng tốc độ phao tin đồn nhảm của người dân thì không hề chậm hơn bây giờ, ngoại trừ “loa phát thanh chạy bằng cơm” khắp các hang cùng ngõ hẻm, còn có một nơi chuyên môn tập kết/truyền bá tin đồn trên giời dưới biển - chính là quán trà. Sáng sớm thức dậy khô miệng, cầm lồng chim dạo phố, kết giao bằng hữu, gặp gỡ đối tác, bàn chuyện làm ăn, bao gồm cả khẩu tử hành… cũng đều chạy đến quán trà. Vậy khẩu tử hành là gì? Ví dụ bạn muốn xây nhà, nhưng lại chẳng biết ai làm việc này, đừng sốt ruột, cứ chạy ra quán trà tìm khẩu tử hành, họ sẽ lo giúp bạn từ vật liệu cho đến thợ thủ công, nhà xây xong sẽ có người trang trí bên trong, ngày nay gọi là trang trí nội thất… tóm lại dù xây nhà mới hay sửa nhà cũ, lợp lại mái ngói hay mấy chuyện lặt vặt linh tinh họ đều quản hết. Ngoài ra nhà ai có cưới gả tang lễ, cần tìm chấp sự, thuê xe thuê kiệu.v.v… khẩu tử hành cũng có thể giải quyết, đương nhiên sẽ ăn một phần tiền trung gian. Hằng ngày bọn họ tiếp xúc bao nhiêu người, ngành nghề nào cũng quen biết. Bạn thử nghĩ mà xem, một đám người cả ngày ngồi trong quán trà, có việc thì làm, không có việc thì ngồi tán dóc, đủ các thứ chuyện trên giời dưới biển, nói cách khác thì nơi đây chính là chợ thông tin, trong thành ngoài thành có tin đồn nhảm nhí gì, tất cả đều tập trung tại chỗ này, sau đó phát tán ra khắp các hang cùng ngõ hẻm. Tục ngữ có câu: chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm, chẳng mấy chốc việc Yêu Hồ quấy phá đã lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Chính quyền đương nhiên không tin mấy chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng vì lời đồn quá lợi hại, Tổng Cục Cảnh Sát cũng không thể bỏ mặc, liền lệnh cho Đội Truy Nã đi điều tra, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vụ án như vậy sao có thể thiếu Phi Mao Thối Lưu Hoành Thuận, năm tuần cảnh của Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, ngoại trừ Lão Bánh Quẩy, bốn người còn lại đều là thành viên “chữ đen” (thời vụ) của Đội Truy Nã. Lưu Hoành Thuận nhận lệnh quay về Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, bảo hai thủ hạ là Trương Sí - Lý Xán ra ngoài, tìm “Liễu Cao Nhi” thám thính chút tin tức, càng chi tiết càng tốt. Thời xưa có một nhóm người, ngôn ngữ trong nghề gọi là “Liễu Cao Nhi”, nói đơn giản thì chính là tai mắt, có mặt khắp các hang cùng ngõ hẻm, ví như người bán hàng rong, phu kéo xe, tiểu nhị trong quán trà/tiệm cơm, hay đám du côn vô lại cả ngày lang thang vật vờ.v.v… có thể nói là đủ loại ngành nghề, trải rộng toàn thành, tiếp xúc vô số người, chuyên cung cấp tin cho Đội Truy Nã, nhận dăm ba xu tiền thưởng, không có tiền cũng chẳng sao, sau này gặp vấn đề thì xin xỏ cũng dễ.

Trương Sí, Lý Xán nhận lệnh, hăm hở ra khỏi cửa, đây là vụ án của Đội Truy Nã, làm tốt sẽ có tiền thưởng. Hơn nữa mấy ngày này, trong ngoài thành đều xôn xao náo loạn, kiểu gì cũng kiếm được vài đồng. Cảnh sát thời xưa giỏi nhất là moi tiền, chiêu trò cũng rất nhiều: đứng gác, tuần phố, phá án, truy hung nã tặc… hoàn toàn không giống nhau. Lúc trước có nói đến cảnh sát tuần tra, thân mặc cảnh phục, đầu đội mũ kếp, tay cầm cảnh côn lắc qua lắc lại, một đám nghênh ngang, trợn mắt bặm môi, coi đường phố như của riêng nhà mình. Nói là duy trì an ninh trật tự, giải toả giao thông, nhưng thực tế chính là tìm cơ hội kiếm tiền. Từ xa trông thấy một chiếc xe ngựa chở đồ ăn, đánh xe chính là một tên nhà quê, mệt đến mồ hôi đầm đìa. Tuần cảnh liền ngăn lại, phu xe thấy người đến mặc quan phục, đành cúi đầu khom lưng, van xin lạy lục, chỉ thấy vị này nhếch miệng hỏi: “Có hiểu quy củ không?” Đánh xe vội nói: “Hiểu hiểu hiểu, chỉ là đồ ăn còn chưa giao, chưa thu được tiền, mong ngài tha cho con lần này!” Tuần cảnh trừng mắt: “Đừng có lắm mồm, mau để lại hai phần đồ ăn.” Dứt lời liền thò tay lấy, nếu phu xe không cho, lập tức bị cảnh côn vụt tới tấp. Cảnh sát thời đó hoành hành ngang ngược, không nói lý lẽ, người dân không làm gì được bọn họ, chỉ biết tận lực tránh né. Bất quá cảnh sát cũng lắm chiêu trò, thường trốn ở nơi vắng vẻ ít người, chờ “đối tượng” lại gần mới nhảy ra, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp, cứ thế dựa vào bộ cảnh phục trên người, tha hồ ăn no uống đủ. Tuy nhiên cũng có lúc gặp xui xẻo, vớ phải tên khố rách áo ôm, nghèo rớt mồng tơi, không thì có người nhà cũng làm cảnh sát, chức vụ thậm chí còn cao hơn, để dàn xếp chuyện này, phải tiêu tiền đãi khách hay tìm người giúp mình giải vây.

Trương Sí, Lý Xán là tuần cảnh, thời xưa còn được gọi là Cước tuần, bởi họ chỉ đi tuần bằng hai chân, không xe không ngựa, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì, mùa hè nắng chiếu chói chang, mùa đông gió tuyết lạnh cóng, nếu không có khoản thu nhập thêm, ai nguyện ý theo nghề này chứ? Thủ đoạn ăn tiền hai người thường sử dụng chính là giả bộ khuyên can, hễ gặp cảnh đánh nhau trên đường, thời điểm hai bên đang cãi lộn thì không nên qua đó, cứ đứng từ xa quan sát tình hình, chờ đến khi xảy ra ẩu đả, sẽ lập tức tuýt còi chạy tới, rẽ đám đông chen vào, mở miệng khuyên can, nói đúng hơn thì chính là hù doạ thị uy. Kẻ đánh nhau thấy cảnh sát tới, muốn chạy cũng không được, gây gổ sinh sự, cố ý nhiễu loạn an ninh trật tự, hai bên đều phải nộp phạt, không trả tiền sẽ bị bắt giam, dăm ba ngày mới được thả. Thời ấy dân thường đều sợ quan, năn nỉ xin xỏ cũng vô ích, nộp tiền mới xong việc.

Lại nói, Trương Sí - Lý Xán nhận lệnh Lưu Hoành Thuận đi điều tra cả một ngày trời, đến tối mới quay lại Đồn Cảnh Sát, sắc mặt vô cùng đắc ý, muốn rủ Lưu Hoành Thuận ra ngoài ăn. Lưu Hoành Thuận trông bộ dáng bọn họ, biết đã thăm dò được điều gì, vừa hay đến giờ cơm, liền dẫn hai người ra bờ sông ăn tối. Dọc bờ kênh có rất nhiều lều lán nhỏ, tất cả đều là hàng ăn, chuyên bán cho những người làm việc ở bến thuyền, từ khắp nơi đổ về. Quán xá tuy nhếch nhác lộn xộn, nhưng khẩu vị lại độc đáo. Hơn nữa, hàng nào cũng có tay nghề riêng, bán bánh bao tuyệt đối không làm bánh kẹp nhân, bán mỳ vằn thắn tuyệt đối không nấu miến, bởi nhiều món sẽ lo không xuể, không thuê nổi tiểu nhị, trong ngoài chỉ có mỗi một người, cùng lắm là hai vợ chồng. Quán ăn nhỏ không thể so với tiệm ăn lớn, khách tới đây phần lớn là cu li/thợ thuyền, thứ họ muốn không chỉ vừa tiện vừa rẻ, mà còn phải lấp đầy dạ dày. Ba người tìm một hàng quen, chia nhau ngồi xuống, ở đây chuyên bán món cá hầm, nổi tiếng trong vùng. Dưới sông có rất nhiều cá diếc nhỏ, giá cũng rất rẻ, bắt lên cạo vẩy, mổ bụng làm sạch ngay tại bờ sông. Đặt lên bếp một cái nồi lớn, đáy nồi lót bát sứ úp ngược, rải xung quanh một vòng hành trắng cắt nhỏ, bên trên đặt một lớp cá, cứ thế luân phiên nhau một lớp hành một lớp cá, nêm nếm gia vị rồi đậy vung, bỏ thêm củi vào lò cho lửa lớn vừa đủ, nấu xong đổ ra một cái sàng cho nguội, trước khi phục vụ rắc thêm gừng tỏi băm, gắp lên cắn một miếng, xương cá nhừ tan ngay trong miệng, có thể nhắm rượu lại có thể ăn với cơm. Trong lều còn có hai bình rượu lớn, nắp luôn hé mở, uống bao nhiêu múc bấy nhiêu, giá cả vô cùng rẻ, muốn ăn màn thầu, bánh nướng áp chảo có thể chạy qua hàng bên cạnh mua. Bọn họ gọi một bát cá hầm cỡ lớn, kèm theo sáu cái bánh nướng, mỗi người ba lượng rượu trắng, cùng thưởng thức món bánh cuộn cá hầm. Trương Sí, Lý Xán vừa ăn vừa báo cáo: “Không hỏi không biết, thì ra ban đêm đích thực có Yêu Hồ quấy phá, bị hại không chỉ có bảy tám hộ gia đình!”


Cá hầm (Tô Ngư)


Hai người nhận lệnh, mặc thường phục đi khắp nơi thăm dò, sợ bứt dây động rừng, cho nên không dám gõ cửa hỏi từng nhà, vậy phải làm sao đây? Có câu “gió nóng sinh mưa, người nóng sinh kế”, đang lúc không biết bắt đầu từ đâu, chợt nhớ đến một vị - chính là Kim Mặt Rỗ. Kim Mặt Rỗ chuyên bán thuốc rong, âu cũng có chỗ tốt - chính là rẻ tiền, do không cần bỏ vốn, có cái gì bán cái đó, lá gan của lão cũng lớn, cây khô trở thành lộc nhung, rễ củ dám nói nhân sâm.  Theo lời lão, dù sao cũng là “Thuốc không cứu kẻ bệnh, Phật độ người có duyên”, số phải chết có ăn linh chi trên núi Côn Luân cũng không qua khỏi, không đáng chết ăn rêu tường dính nước đái chó vẫn sống nhăn răng, sinh tử thế nào phải xem tạo hóa. Kim Mặt Rỗ vì kiếm tiền, còn bán cả thuốc chuyên đuổi thai quỷ, thuốc khác lão không rành, riêng thứ này không phải Nhất tuyệt thì cũng là Nhất quái, lúc trước tôi đã nói, thuốc của lão tên “Thiết Xoát Tử”, việc buôn bán quả thực không tồi. Vậy cái gì gọi là đuổi thai quỷ? Ví như khuê nữ nhà ai tư thông, làm cho lớn bụng, đây là chuyện bại hoại gia phong, không mặt mũi nào tới hiệu thuốc, bởi từ trưởng quầy tới tiểu nhị đều có hiểu biết về dược liệu, nhìn mấy vị thuốc liền có thể đoán ra dùng để làm gì, vô duyên vô cớ ai lại đi mua thuốc phá thai? Muốn giấu cũng giấu không nổi, truyền ra ngoài đích thực mất hết mặt mũi, đành tìm giang hồ thuật sĩ làm phép đuổi tà ma, còn phải rêu rao khuê nữ nhà mình chưa bao giờ bước ra khỏi cửa, tự dưng cái bụng phình lên, sinh ra nhất định là thai quỷ, nhờ giang hồ thuật sĩ vẽ một lá bùa màu vàng, đốt thành tro rồi trộn lẫn thuốc phá thai mà uống, tiền công trả không hề ít, trong lòng ai cũng hiểu, chẳng qua không nói toạc ra mà thôi. Giang hồ thuật sĩ chỉ biết vẽ bùa chứ không biết kê đơn bốc thuốc, thuốc phá thai đều mua từ chỗ Kim Mặt Rỗ, sang tay bán lại, ở giữa ăn chênh lệch.


Trương Sí và Lý Xán đều nghĩ, nếu thực sự xảy ra vụ án như vậy, không chừng có người mua thuốc đuổi thai quỷ, chẳng cần tìm đâu xa, cứ trực tiếp hỏi Kim Mặt Rỗ là được. Sau khi suy tính cặn kẽ, hai người quyết định tới gặp lão. Thực ra tìm Kim Mặt Rỗ cũng không quá khó, bất luận bày quán ở đâu, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra lão, quanh năm mặc độc chiếc áo dài, kiểu dáng có từ thời tiền triều, thái dương bên phải dính nửa miếng cao dán, mặt chi chít vết rỗ, lỗ lớn chồng lỗ nhỏ, trên dưới trái phải không chừa chỗ nào, gương mặt này chính là chiêu bài của lão, phải nói lật tung khu vực cuối Cửu Hà, chẳng tìm được ai có khuôn mặt như vậy. Thời điểm Trương Sí, Lý Xán đến tìm, Kim Mặt Rỗ đang bán thuốc rong ven đường, mặt đất trải một tấm vải đỏ, trên bày mấy con chuột chết, hai cái xác rắn, cùng với một đống cành lá, chai lọ vại bình, còn lão ngồi một bên, miệng lưỡi trơn tru, phồng mang hét lớn: “Ông đi qua bà đi lại, dừng chân nhìn một cái, bài thuốc gia truyền cứu người… tới… tới đây, giá không đắt lại vô cùng công hiệu; tốt hơn cả linh đan do Lão Quân luyện chế, đến người nước ngoài cũng khen hay; trời sợ mây đen đất sợ hoang, ai bán thuốc giả kẻ đó gặp hoạ; bỏ chút tiền, mua được thuốc quý, mang về dùng đắc ý một phen; ngài không mua, ta cũng chẳng nài, để người biết xem hàng đánh giá; vài ba xu không đáng bao nhiêu, coi như hút ít nửa bao thuốc, uống bớt hai lượng rượu, chẳng đủ cho đám tuần cảnh khốn nạn vòi vĩnh…” Trương Sí, Lý Xán đi ngang trước mặt, vừa lúc nghe được câu này, liền quát: “Được lắm, dám ngang nhiên bôi nhọ chính quyền, to gan chửi tuần cảnh khốn nạn? Nói đi, bọn ta đã làm gì ngươi chưa? Khốn nạn cái gì nào? Bọn ta đang chấp hành nhiệm vụ, quan trên còn chưa hỏi, không đến lượt ngươi lắm mồm, bán thuốc giả, thu lợi bất chính, bọn ta không thể phạt ngươi sao? Được rồi, không cần nhiều lời, theo bọn ta về Đồn một chuyến.” Kim Mặt Rỗ nghe xong, hận không thể tự vả mình hai cái, hôm nay ra cửa không xem lịch, xui xẻo đạp cứt chó, xưa có câu Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, hai tên lính tuần này còn khó đối phó hơn cả Diêm Vương lão gia, tự trách mình lỡ lời gây hoạ, vội vàng nhe răng nịnh nọt: “Hai vị gia gia, Kim Mặt Rỗ tôi nào có lá gan đó, ngài còn không biết sao, cái miệng tôi xưa nay…” Kim Mặt Rỗ chưa kịp dứt lời, đã bị Lý Xán túm cổ áo, Trương Sí xông lên giáng một bạt tai, mắng: “Còn dám ở đây lẻo mép!” Hai người đánh xong lại hù dọa Kim Mặt Rỗ, hỏi lão thuốc phá thai bán cho ai. Kim Mặt Rỗ không dám giấu diếm, vừa ôm khuôn mặt sưng húp, vừa mếu máo: Gần đây khá đắt khách, thuốc phá thai bán không kịp tay, lão cũng lấy làm lạ, nghe đám giang hồ thuật sĩ lấy hàng kể rằng: trong thành Thiên Tân xuất hiện Yêu Hồ, ban đêm quấy phá rất nhiều thiếu nữ, có người không chịu được nhục nhã, đã thắt cổ hay nhảy sông tự vẫn, phần lớn các gia đình đều sợ mất thể diện, cho nên chẳng mấy ai chịu báo quan.

Trương Sí - Lý Xán hỏi rõ tình hình, tịch thu số tiền bán thuốc phi pháp của Kim Mặt Rỗ bán, chắc bạn sẽ hỏi:thu xong thì để đâu? Không thì, thu xong sẽ giao cho ai? Trắng đen phải quấy miễn bàn, cứ coi như đây là thu nhập thêm của bọn họ. Hai người kể lại sự tình với Lưu Hoành Thuận, sau đó hỏi: “Lưu đại ca, vụ án này xem chừng khó giải quyết, việc của Đội Truy Nã chúng ta chính là phá án, dốc lòng truy hung nã tặc, có điều… chẳng ai biết vẽ bùa niệm chú, hàng yêu bắt quái, làm sao bắt được Yêu Hồ đây?”

Lưu Hoành Thuận vốn không tin tà ám, sự việc kỳ quái lần này, lẽ nào lại do hồ ly thành tinh tác quái? Nhất định là một tên dâm tặc ham mê sắc dục, giả thần giả quỷ, đột nhập nhà dân, ngang nhiên gây án. Xem ra phi tặc Toản Thiên Báo ăn 76 viên đạn trên Mỹ Nhân Đài, vẫn không đủ để răn đe kẻ ác phạm tội, cố tình trêu ngươi cảnh sát, thực đúng là gan to hơn trời, thế này chẳng phải chán sống, tự mình dí đầu vào họng súng hay sao?


Còn tiếp…

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com