TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 7.2

 Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP


7.

Lý Lão Đạo ngôn từ rõ ràng, nói với Lưu Hoành Thuận: “Ngày mai ngài làm thế này, thế này… thế này, giành phần thắng dễ như trở bàn tay, còn nếu thất bại, cứ đến Bạch Cốt Tháp cho bần đạo một phát súng, quyết không than vãn.”

Lưu Hoành Thuận trước giờ không tin mấy chuyện mê tín, lời Lý Lão Đạo nói hư hư thực thực, sao có thể lọt tai đây, bất quá bảo trùng đã bị mèo hoang ăn mất, đánh chết lão lỗ mũi trâu này cũng vô dụng, đành bấm bụng đền tiền người ta, coi đây là mệnh trời khó cãi.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Hoành Thuận tùy tay chọn một con dế, ủ rũ đi đến Miếu Thổ Địa ở Nam thành. Người xem náo nhiệt trông thấy Lưu Hoành Thuận, đều muốn xem anh ta mang theo bảo bối gì, vừa ghé mắt nhìn trong hộp, cả đám chán nản xua tay lắc đầu, xem ra hoả nhãn của Lưu gia hôm nay không linh, thế nào lại chọn trúng một con Dế cơm? Thứ này có thể thi đấu sao?

Vị khách kia khấp khởi mừng thầm, cho rằng Lưu Hoành Thuận thua liền mấy trận, tâm thần bấn loạn, không phân biệt được đâu là dế chọi, chuyến này chỉ việc khoanh tay chờ nhận tiền mà thôi.

Lưu Hoành Thuận chẳng còn cách nào, đành làm theo lời Lý Lão Đạo căn dặn, nếu bại thêm một trận, cùng lắm thì bán nhà trả nợ, dù sao chỉ có một thân một mình, dọn đến đồn cảnh sát ở cũng không thành vấn đề. Lập tức đặt hai con dế lên cân tiểu ly, sau đó cho vào vại, Vị khách vừa định cầm cỏ lau kích thích, Lưu Hoành Thuận bỗng vươn tay chặn lại: “Không vội!”

Vị khách kinh ngạc, hỏi: “Ngài thấy bốn mươi đồng một ván quá ít sao? Chẳng lẽ muốn làm anh hùng ngã ngựa thêm lần nữa?”

Lưu Hoành Thuận hừ lạnh một tiếng: “Không cần nói mấy câu vô nghĩa, quân tử đương nhiên không hai lời, nếu thua ta sẽ nhận, có điều… ngươi phải tháo mũ xuống!”

Vị khách sửng sốt: “Lưu gia, chúng ta ở đây chọi dế, quyết định chính là kết quả, thắng là thắng, thua là thua, mũ của ta chẳng ảnh hưởng gì tới ai, việc gì phải cởi?”

Người xem náo nhiệt xung quanh cũng cảm thấy khó hiểu, chưa từng thấy chọi dế còn phải tháo mũ, Lưu Hoành Thuận có ý gì đây? Lẽ nào bị thua nên nóng nảy, muốn gây rối chăng? Không đúng, ai chẳng biết Lưu gia là người thế nào, cho dù rụng sạch răng cũng sẽ nuốt vào bụng, lý nào lại ở đây cào mặt ăn vạ?

Lưu Hoành Thuận mày kiếm dựng thẳng, nói “Không tháo mũ cũng được, trong tay ngươi chẳng phải có ấm trà sao, cho ta mượn uống miếng nước, còn nữa… có gì hay mà suốt ngày cầm cái lồng sắt trống không thế? Đưa đây xem nào!”

Lưu Hoành Thuận muốn làm gì đây? Anh ta trừng mắt, cường đạo thổ phỉ cũng phải sợ, huống chi Vị khách kia, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Lưu Hoành Thuận. Lưu Hoành Thuận làm việc ở Đội Truy Nã, thạo nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy nét mặt đối phương liên tục biến ảo, trong lòng biết lời Lý Lão Đạo nói chín phần là thật, không chờ Vị khách kịp mở miệng, lập tức đứng dậy nói với đám đông xung quanh: “Làm phiền các vị, ai sinh năm Sửu, Dần, Dậu… xin ra mặt giúp ta một phen!”

Người rảnh rỗi xung quanh Miếu Thổ Địa cũng đến một hai trăm, tuổi gì mà chẳng có? Chỉ là ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, chọi dế còn phải xem cầm tinh sao, tuy không rõ ý đồ của Lưu Hoành Thuận, nhưng đã là người cùng địa phương, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, Lưu gia đã lên tiếng, lập tức có hơn chục vị bước ra. Lưu Hoành Thuận bảo chín người tuổi Sửu đứng phía sau, hai người tuổi Dần ở giữa, một người tuổi Dậu đứng trên cùng, sau khi bày xong trận thế, lại tháo chiếc giày chân trái, gõ mạnh vào thành vại một cái, mặt giày úp xuống, đế giày hướng lên, để ngay trên mặt bàn, một chân chống đất, một chân đạp ghế băng, vênh mặt hất hàm nói với Vị khách kia: “Qua đây đi, bắt đầu trận đấu!”

Vị khách nhìn vào vại đấu, lại nhìn sang Lưu Hoành Thuận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mồ hôi lạnh hai bên thái dương chảy ròng ròng, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng đứng dậy, ôm quyền hướng Lưu Hoành Thuận, móc bốn mươi đồng bạc, cung kính chìa ra trước mặt anh ta: “Không cần đấu nữa, nợ lần trước cũng coi như xí xoá. Hôm nay xin Lưu gia giơ cao đánh khẽ, đừng vạch trần sự thật, chừa đường cho ta kiếm miếng cơm ăn. Từ nay về sau, tuyệt không dám bước nửa bước đến Thiên Tân Vệ.” Dứt lời, “Kim Đầu Bá Vương” cũng không cần, xách lồng chim/bê ấm trà, rẽ đám đông nhanh chóng rời đi.

Già trẻ lớn bé không khỏi kinh ngạc, một đám há mồm trợn mắt, miệng có thể nhét vừa hai quả trứng vịt, không biết hai người đã nói gì, Vị khách vừa rồi còn diễu võ dương oai, thế nào lại để Lưu Hoành Thuận nói mấy câu, không đánh đã hàng, đến bảo trùng thắng liên tiếp mười mấy trận cũng không cần?

Trong sách có nói, thì ra Lý Lão Đạo đã chỉ điểm cho Lưu Hoành Thuận: Ngài tưởng đôi bên chọi dế, nhưng thứ người ta đấu chính là trận pháp, Vị khách kia tính tình gian xảo, trên người mang theo ba vật hết sức bình thường, nhưng khi hợp lại sẽ tạo thành một trận pháp, nếu không phá giải, cho dù ngài có được bảo trùng, cũng đừng mong giành phần thắng. Trận pháp này tên “Thiên Môn Trận”, tay trái cầm lồng chim sắt màu xanh, tay phải bưng ấm trà màu trắng, ứng với thế cục “tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ”, mũ quả dưa trên đầu không có vấn đề, nhưng khối Tử Kim Khấu lại đáng chú ý, xét bề ngoài chỉ là một miếng ngọc vô cùng bình thường, nhưng mặt trái lại lén khắc Cửu Cung Bát Quái. Thời điểm hai con dế đấu nhau, Vị khách kia sử dụng phương pháp trấn yểm, không bị ngài phát giác, lại có thể thao túng con dế, cho nên mới bách chiến bách thắng. Phương Nam hay dùng thủ đoạn này để thắng tiền, khiến đối thủ tán gia bại sản. Đối phó thế cục này cũng không khó, hắn có tả Thanh Long - hữu Bạch Hổ, thì ngài tìm chín trâu - hai hổ - một gà tới phá giải Thiên Môn Trận của hắn. Lại để chiếc giày lên mặt bàn, cái này kêu “Đảo Thích Tử Kim Quan”, từ đó có thể quét sạch vận may của đối phương. Vị khách kia thấy Lưu Hoành Thuận làm vậy, liền hiểu anh ta đã hoá giải trận pháp, cho nên đành trả tiền nhận thua.


Thương hiệu lẩu Vĩnh Nguyên Đức tại Thiên Tân, kinh doanh từ năm 1917, đến nay đã được hơn trăm năm.


Lưu Hoành Thuận chỉ bằng mấy câu nói, tháo một chiếc giày, giành được bốn mươi đồng bạc, không đấu mà thắng, dọa Vị khách kia bỏ chạy, lấy đủ mặt mũi, có thể rửa mối nhục xưa, thở phào nhẹ nhõm. Đám đông xung quanh, không ai không giơ ngón tay cái, thi nhau khen ngợi tâng bốc. Lưu Hoành Thuận hai tay ôm quyền, nói với mọi người: “Hôm nay làm phiền các vị trợ giúp, ta xin làm chủ, mời tất cả đến Vĩnh Nguyên Đức ăn bữa lẩu dê, cho đã cơn thèm!” Mọi người đều xuýt xoa khen ngợi, cùng Lưu Hoành Thuận rồng rắn lên mây rời khỏi Miếu Thổ Địa, một đường đến tiệm ăn Vĩnh Nguyên Đức, ngồi chật kín cả tầng lầu, mỗi bàn đặt một cái nồi đồng lớn, tiểu nhị nối đuôi nhau bưng lên “chân giò sau, nạc vai, lá xách, ngẩu pín, cải trắng, miến sợi, đậu hũ đông*”, kèm theo “Tương mè, sốt chao, hoa hẹ” làm nước chấm. Nồi đồng đặt trên bếp than đỏ hồng, chớp mắt nước đã sôi sùng sục. Thịt dê Vĩnh Nguyên Đức tính theo cân chứ không tính theo đĩa, ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu, cả tảng lớn thịt dê đặt trên mâm, tiểu nhị tay nghề điêu luyện, cắt từng lát mỏng như tờ giấy, xếp ngay ngắn vào đĩa, trước khi đặt xuống bàn, sẽ lật ngược đáy đĩa để mọi người thấy miếng thịt không bị rớt, thịt không rớt mới chính là thịt tươi (không bị chảy nước), dùng đũa gắp hai miếng, nhúng một cái vào nồi lẩu, chấm nước chấm bỏ ngay vào miệng, thơm ngọt tươi ngon, thực có thể khiến người bay bổng.


Đậu Hũ Đông (冻豆腐)

Một loại đậu hũ truyền thống, sau khi trải qua quá trình đông lạnh, bên trong miếng đậu hũ sẽ hình thành nhiều lỗ hổng, có độ đàn hồi cao, dinh dưỡng phong phú, hương vị cũng rất tươi ngon.


Lưu Hoành Thuận ra tay rộng rãi, mời cả đoàn người đi ăn uống no say một phen, nhưng lại không gọi lão đạo Lý Tử Long đi cùng, bởi trong lòng anh ta biết rõ, Lý Lão Đạo chỉ bằng dăm ba câu đã vạch trần Thiên Môn Trận, tuyệt đối không phải người thường, có ý gặp riêng nói lời cảm tạ, bất quá vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, cho nên tạm gác qua một bên. Nói ra cũng thật trùng hợp, hôm nay hành hình Toản Thiên Báo tại sân gạch Tiểu Lưu Trang, người đến thu xác chính là Lý Lão Đạo. Tục ngữ có câu: người tốt không giao du tăng đạo, Lưu Hoành Thuận thân mặc cảnh phục, không tiện gặp mặt, chỉ đứng từ xa hướng ông ta chắp tay. Mắt thấy Lý Lão Đạo dùng chiếu cuốn lấy thi thể Toản Thiên Báo, đặt lên một chiếc xe gỗ, tay rung chuông đồng, một đường đi thẳng tới Bạch Cốt Tháp ngoài Tây Quan. Những tưởng vụ án này coi như giải quyết xong, nào hay Lý Lão Đạo vừa rời đi, cô hồn dã quỷ đã tìm đến tận cửa!


(Hết chương 2)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com