Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP
6.
Tôn Tiểu Xú Nhi trong lòng khiếp sợ, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, tương truyền bên dưới quan tài thời xưa đều có Sanh tử, là miếng ván có thể dịch chuyển, dùng một thanh gỗ kết nối với nắp quan tài, nếu có tên trộm mộ nào khai quan, sẽ lập tức khởi động tấm ván dưới thân cái xác, khiến người chết đột ngột “bật” dậy, dùng việc này để dọa đạo tặc rút lui. Nương ánh trăng, Tôn Tiểu Xú Nhi phát hiện sau lưng xác chết có Sanh tử, nhưng không ngờ nữ thi lại mở mắt, từ trong hai hố đen sâu hoắm chảy ra huyết lệ, mùi hôi thối xông lên nồng nặc, khiến người buồn nôn. Tôn Tiểu Xú Nhi thấy xác chết biến đổi, hắn cũng không sợ, làm nghề đào mộ bao năm, tử thi nào mà chưa từng thấy qua? So với người chết, hắn càng sợ người sống hơn nhiều, bởi khinh thường hắn đều là người sống, hắn chỉ có thể bắt nạt người chết mà thôi. Lúc này muốn khoe khoang trước mặt tuần cảnh, vì thế cao giọng mắng chửi, nhún mình nhảy lên giữa không trung, vung xà beng đập thẳng xuống một nhát, cú đánh này nhằm trúng đỉnh đầu nữ thi, chỉ nghe “bộp” một tiếng, Sanh tử sụp xuống, người chết thuận thế ngã vào trong quan tài.
Mấy vị tuần cảnh xung quanh bị dọa cho choáng váng, ai nấy đứng im như trời trồng, không dám tiến thêm nửa bước. Tôn Tiểu Xú Nhi cũng né qua một bên, đợi hồi lâu, thấy trong quan tài không có gì khác thường, hắn mới thò đầu ghé mắt nhìn, phát hiện đầu nữ thi đã bị xà beng đập nát, thất khiếu chảy máu đen, xung quanh là vô số vật bồi táng, vàng bạc châu báu phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh, khiến hắn ngứa ngáy chân tay. Hiềm nỗi đây là đồn cảnh sát, có cho Tôn Tiểu Xú Nhi mượn thêm hai lá gan, cũng không dám táy máy, đành nuốt nuốt nước bọt ngậm ngùi tiếc rẻ, đang định đóng lại nắp quan tài, bỗng một con dế toàn thân bạc trắng nhảy ra. Tôn Tiểu Xú Nhi giật mình tỉnh ngộ, theo cách nói mê tín thời xưa, người chết phạm vào chữ Sát (bị giết hay chết oan), thất khiếu sẽ chảy máu, nhưng thực tế do trong quan tài có thứ gì chui vào, cho nên cái xác mới bị thối rữa, thông thường sẽ là chuột, rắn, nhím, hồ ly… ai ngờ trong cỗ quan tài này lại có con dế chọi, nhảy ra từ xác chết, dù sao cũng không ai dám bắt, Tôn Tiểu Xú Nhi liền chiếm tiện nghi. Việc Lưu Hoành Thuận chọi dế đã lan truyền khắp thành Thiên Tân, Tôn Tiểu Xú Nhi cũng nghe được tin tức, trước giờ đã quen lật xác bới xương, đương nhiên không gì kiêng kỵ, nhoài người nhảy vào trong quan tài, dùng hai tay chộp lấy con dế, chạy một mạch đến tìm Lưu Hoành Thuận hiến vật quý.
Tôn Tiểu Xú Nhi lòng đầy tà niệm, nghĩ bụng nếu đem bảo trùng đổi thành tiền, không bằng hiến cho Lưu Hoành Thuận, nghe nói hai ngày nay Lưu gia đang đấu với vua dế phương Nam, trước sau thua liền bốn mươi đồng bạc, nếu dùng dế chọi của Tôn Tiểu Xú Nhi, lật ngược thế cờ, nhất định sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác, có Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận của Đội Truy Nã làm chỗ dựa, ai còn dám khi dễ Tôn Tiểu Xú Nhi hắn đây?
Tại quán ăn ven đường, Lưu Hoành Thuận nghe Tôn Tiểu Xú Nhi nói rõ chân tướng, trong lòng đã hiểu, bất quá tiểu tử này tửu lượng quá kém, ba ly xuống bụng đã lèm bèm loạn trạm gác, càng nói càng không biết kiềm chế, sau cùng thì gục luôn xuống bàn. Lưu Hoành Thuận không thể bỏ mặc hắn, đành bảo chủ quán tìm chỗ ngủ cho Tôn Tiểu Xú Nhi, thanh toán xong xuôi liền đứng dậy rời đi, trong lòng vui sướng, mang bảo trùng về nhà, vừa đi vừa nhịn không được, lôi hộp đồng ra ngắm nghía, nương ánh trăng nhìn kỹ, con Dế này không chỉ toàn thân trắng bóc, mà còn có mặt sư tử, nanh móc câu nhọn hoắt, vừa to vừa dài, trong có gai ngược, loại dế như vậy rành nhất là tranh đấu. Lưu Hoành Thuận càng ngắm càng đắc ý, thầm nhủ: “Yên tâm được rồi, ông trời ban cho ta bảo trùng, đấu bại Kim Đầu Bá Vương là cái chắc!” Càng nghĩ càng vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, thời điểm sắp đến cổng nhà, lại thấy bên đường có một lão đạo, thân mặc đạo bào, sắc mặt xám đen, chẳng phải ai khác, chính là người mình đã gặp hồi sáng.
Lão đạo vừa thấy Lưu Hoành Thuận, liền mở miệng niệm một tiếng đạo hiệu: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo chờ ở đây đã lâu.”
Lưu Hoành Thuận ngạc nhiên hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, lão đạo như ông tìm tôi làm gì?”
Lão đạo vuốt phất trần, tự xưng mình là đạo sĩ chu du thiên hạ - Lý Tử Long, gần đây dừng chân tại Bạch Cốt Tháp ngoài Tây Môn, nhặt xác chôn xương, hành thiện tích đức, nói xong lại hỏi Lưu Hoành Thuận: hôm nay chọi dế thắng bại thế nào?!
Lưu Hoành Thuận liếc mắt nhìn Lý Lão Đạo, nói: “Không tồi, đã bị ông đoán trúng, trùng vương Quan Tài Đại Tướng Quân tôi bắt ở Cổ Lộ Câu, không phải đối thủ của người ta, lại thua thêm một trận…”
Lý Lão Đạo nói: “Trùng vương Cổ Lộ Câu chưa chắc không địch lại Vua dế phương Nam, chỉ là ngài không tin lời bần đạo, cho nên mới không thể thắng.”
Lưu Hoành Thuận cười lạnh một tiếng, chìa chiếc hộp trong tay ra phía trước: “Lão đạo, không cần tỏ vẻ thần bí, ông biết đây là gì không?”
Lý Lão Đạo cười nói: “Xem ra, ngài đã có được vật báu?”
Lưu Hoành Thuận đáp: “Lại để ông đoán trúng rồi, Hắc Đầu Đại Lão Hổ của ta trước kia được gọi là hảo trùng, Quan Tài Đại Tướng Quân xưng trùng vương, còn đây chính là bảo trùng - Bạch giáp Lý Tồn Hiếu!” Lưu Hoành Thuận không kìm nổi sự hưng phấn trong lòng, càng nói càng đắc ý, thuận miệng đặt cho con dế một danh hiệu. Dân gian tương truyền: “Tướng bất quá Lý, vương bất quá Bá”. Lý Tồn Hiếu là một trong Thập Tam Thái Bảo cuối thời nhà Đường, sức lực lớn vô cùng, kiêu dũng thiện chiến, danh tiếng chẳng thua gì Tây Sở Bá Vương - Hạng Võ.
Lý Lão Đạo nói: “Đây nhất định là bảo trùng, nghe danh không bằng tận mắt chứng kiến, có thể để lão đạo mở mang kiến thức hay không?”
Lưu Hoành Thuận mới vừa uống rượu, lại đang lúc cao hứng, cho lão đạo xem cũng không thành vấn đề, chẳng biết do ma xui quỷ khiến hay sợi dây thần kinh nào chập mạch, đứng giữa cửa phòng, một tay kéo nắp, muốn cho Lý Lão Đạo nhìn rõ bảo bối, ai dè vừa mở ra, “Bạch giáp Lý Tồn Hiếu” bên trong bỗng co chân dùng sức, nhảy “vụt” ra ngoài.
Nói ra cũng thật kỳ quái, những con dế khác nhảy cùng lắm chỉ tới một thước, vậy mà bảo trùng này bật một cái là lên tận nóc nhà, dưới ánh trăng toàn thân trong veo như bạch ngọc, long lanh đẹp mắt, đứng xòe hai cánh trên mái hiên, kêu to mấy tiếng, vang xa hai dặm, thực không giống bình thường. Lưu Hoành Thuận thầm than một tiếng không hay, nếu để nó chạy mất, biết đi đâu bắt lại, sáng mai còn phải trông cậy vào nó lên sàn đấu! Đảo bước xoay người, vừa định nhảy lên nóc nhà, đột nhiên không biết từ đâu có con mèo hoang nhảy ra, chớp mắt đã nuốt dế cưng vào bụng, điềm nhiên liếm mép, quay đầu nhìn Lưu Hoành Thuận bên dưới, ung dung nhảy xuống tường rào, vụt một cái chẳng thấy tăm hơi.
Lưu Hoành Thuận lập tức ngây người, hộp sọ giống như bị bổ làm tám mảnh, bất ngờ bị tạt chậu nước lạnh, không thua gì hụt chân, rơi xuống từ lầu cao vạn trượng, bảo trùng đến tay đâu có dễ, núi vàng núi bạc cũng không mua được, nào ngờ trở thành mồi ngon trong miệng mèo hoang, móc ra cũng vô dụng. Lưu Hoành Thuận chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn, đành lôi Lý Lão Đạo ra trút giận, hận không thể lập tức xé xác lão già khốn kiếp, nếu không phải nửa đêm Lý Lão Đạo còn đòi xem bảo trùng, thì đâu đến nông nỗi này?
Lý Lão Đạo vội nói: “Lưu gia khoan nổi trận lôi đình, ra oai mãnh hổ, hãy để lão đạo nói một lời, bảo trùng của ngài tuy tốt, nhưng vẫn sẽ thất bại mà thôi, có thi đấu cũng không phải đối thủ của con Kim Đầu Bá Vương kia, ngài cho rằng đôi bên chọi dế, nhưng thứ người ta đấu với ngài chính là trận pháp!”
(Còn tiếp…)